Mềm Mại Đối Lạnh Lùng (Dịch Full)

Chương 157 - Chương 170 Ngoại Truyện 15: Ngọc Bội Điều Khiển Cẩm Y Vệ

Chương 170 Ngoại truyện 15: Ngọc bội điều khiển Cẩm Y Vệ Chương 170 Ngoại truyện 15: Ngọc bội điều khiển Cẩm Y VệChương 170 Ngoại truyện 15: Ngọc bội điều khiển Cẩm Y Vệ

Lý Tiện Ngư thay cái váy dệt kim màu đỏ và quay trở lại trong tẩm điện của Lâm Uyên, ngồi xuống sau bàn dài gần sát cửa sổ dài và lấy khăn vải chà lau mái tóc đen chưa khô.

Lâm Uyên thuận tay cầm lấy, vừa giúp nàng chà lau vừa ra lệnh cho cung nhân bưng thức ăn tiến nào.

Nhóm cung nữ cầm theo hộp đồ ăn nối đuôi nhau bước vào.

Lý Tiện Ngư muốn đứng dậy và đi đến phía sau tấm bình phong, nhưng lại bị Lâm Uyên đè bả vai của nàng lại.

Hắn ra hiệu kêu Lý Tiện Ngư không cần đứng dậy, tiếp tục làm trò ở trước mặt rất nhiều cung nhân giúp nàng chà lau hơi nước dính trên tóc.

Lý Tiện Ngư không thay đổi được hắn, chỉ có trộm nhìn về phía các cung nhân đang bưng thức ăn.

Thấy các nàng dựa vào quy củ, không có ngẩng đầu nhìn xung quanh, gương mặt đỏ lên hơi tan đi một chút và chỉ yên tĩnh chờ các nàng nối đuôi nhau lui ra ngoài.

Gió xuân từ từ thổi vào trong sân cùng với khăn vải trong tay Lâm Uyên cùng nhau mang đi bọt nước trên đuôi tóc của nàng.

Khi nhóm cung nhân bày thức ăn xong và lần lượt nối đuôi nhau đi ra ngoài. Mái tóc dài của Lý Tiện Ngư không còn nước nhỏ giọt nữa và rối tung ở phía sau vai.

Bởi vì đang ở trong tẩm điện nên nàng không có lập tức búi tóc lại. Sau khi chải tóc bằng lược ngọc, nàng cứ như vậy để mái tóc đen rũ đến eo ngồi xuống phía sau bàn dài và dùng bữa cùng với Lâm Uyên.

Hôm nay cơm trưa cũng có cá.

Lý Tiện Ngư gắp một miếng cá, đột nhiên nhớ tới con cá chép màu vàng còn đang được đặt trong bồn sứ.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía xa.

Cá chép vẫn sinh động như cũ, không hề có chút cảm giác gì khi thay đổi nơi ở khác.

Nàng nghĩ vẫn là chờ sau khi dùng cơm trưa xong, thừa dịp Lâm Uyên đi đến Điện Khâm An nghị sự, nàng sớm một chút đem nó bỏ vào trong hồ nước ở Điện Phượng Tảo.

Cũng có thể làm bạn với con cá đỏ của nàng.

Khi Lý Tiện Ngư đang suy nghĩ, cơm trưa rất nhanh đã được ăn xong.

Đảo mắt đã đến giờ xuất phát đến Điện Khâm An nghị sự. Lâm Uyên đứng dậy và bắt đầu thay quần áo.

Lý Tiện Ngư rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên từ trong ngăn kéo cầm lấy cái lược ngọc muốn vấn tóc giúp hắn.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, cây lược ngọc bị Lâm Uyên cầm lấy.

Hắn bế Lý Tiện Ngư lên và đặt trên đầu gối của mình, đối diện với gương đồng và giúp nàng búi tóc.

Lý Tiện Ngư dựa vào trên ngực hắn, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp: “Lâm Uyên, chàng không phải muốn đi Điện Khâm An nghị sự sao?”

Tại sao không vấn tóc cho hắn mà ngược lại muốn búi tóc giúp nàng. Lâm Uyên thản nhiên trả lời.

Hắn thuận tay cầm lấy bộ diêu vàng ròng có đính hạt châu ở trong đồ trang sức trước mắt và cài vào giữa búi tóc của nàng, cố định mái tóc dài vừa mới được búi xong: “Công chúa có thể cùng đi với thần.”

Hắn nói: “Hôm nay tới là quan viên Hộ Bộ.”

“Nếu công chúa muốn hiểu biết chuyện của Hộ Bộ, tiến đến nghe bọn họ bẩm báo thì sẽ hiểu biết rõ hơn so với xem tấu chương.”

Lý Tiện Ngư lại hơi do dự: “Nhưng làm như vậy có thể bị nhóm quần thần phê bình không?”

Rốt cuộc chuyện nàng muốn giúp Lâm Uyên chia se tấu chương và chuyện lén lút.

Chỉ cần nàng và Lâm Uyên không có nói ra thì người khác sẽ không biết. Chuyện có thể nhìn thấy quan viên, cho dù là nghĩ như thế nào giống như đều có hơi không được quy củ cho lắm.

Lâm Uyên đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện như vậy.

Hắn bình tĩnh nói: “Chiêu Chiêu nếu không muốn bị người khác nói ra nói vào, thì có thể giấu sau tấm bình phong đồi mồi ở Điện Khâm An.”

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ rũ xuống, hơi suy nghĩ một lúc.

Cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Ta sẽ ghi chép đầy đủ. Nếu là có chỗ nào nghe không hiểu thì chờ khi trở về ta sẽ hỏi chàng.”

Lâm Uyên mỉm cười nhợt nhạt một tiếng, tìm giấy ghi chú đêm qua nàng viết và đưa cho nàng.

“Chờ sau khi trở về thần sẽ sửa sang lại một lần nữa.” Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng trả lời, muốn cuộn giấy ghi chú lại và giấu vào trong tay áo.

Mái tóc dài của cả hai rất nhanh được búi xong.

Lâm Uyên nắm tay nàng và dẫn nàng đi đến Điện Khâm An.

Trong điện được trang trí đơn giản.

Sau tấm bình phong đồi mồi, vốn dĩ cũng không có bất cứ đồ vật gì.

Vẫn là sau khi Lý Tiện Ngư đến, Lâm Uyên kêu người mang bàn dài và ghế hoa hồng vào, đặt văn phòng tứ bảo lên trên bàn để Lý Tiện Ngư có thể thuận tiện viết ghi chú lại.

Theo Lý Tiện Ngư ngồi xuống trên ghế, nàng ti mỉ giấu váy đỏ đang nằm trên mặt đất đi. Lâm Uyên cũng ra lệnh cho thái giám hầu hạ ngự tiền truyền quan viên Hộ Bộ tiến vào điện.

Tấm bình phong đồi mồi dày không có ánh sáng.

Lý Tiện Ngư nhìn không thấy gương mặt và cử chỉ của quan viên Hộ Bộ, nhưng thật ra có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của bọn họ.

Hộ Bộ quản lý tài chính, bọn họ nói cũng đều là chuyện điều động ngân lượng đến các nơi.

Có người nói thành Đông Lăng khô hạn, qua mùa đông mầm lúa đều chết cóng nên bá tánh không thu hoạch được gì cần chi ngân sách ra cứu tế.

Có người nói quận Bảo Lan có tai họa cây dâu. Sâu mùa xuân tràn lan khắp nơi, gặm ăn lá dâu và dẫn tới nhóm nông dân ở địa phương dựa vào trồng cây dâu nuôi tằm để sống tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Quận thủ địa phương dâng tấu chương lên và cầu xin miễn giảm thuế má năm nay.

Còn có người nói tân đế mới đăng cơ, hậu cung trống rỗng. Nên chuyển ngân lượng đến Lễ Bộ, mở cuộc tuyển tú ba năm một lần, thu nạp tú nữ và làm hậu cung phong phú.

Ngoại trừ cái cuối cùng bị Lâm Uyên bác bỏ ngay lập tức, mọi việc còn lại đều là sau khi hỏi rõ nguyên nhân thì tạm thời kêu nhóm thái giám ghi vào trong hồ sơ, vẫn chưa lập tức nói ra quyết định.

Lý Tiện Ngư nghiêm túc lắng nghe ở sau tấm bình phong.

Ghi chú trong tay viết một hàng rồi lại một hàng, nghiêm túc giống như khi còn ở Đại Nguyệt lần đầu tiên đi theo các ma ma giáo dưỡng học tập lễ nghỉ vậy.

Cho đến khi chờ đến nhóm thái giám dẫn quần thần rời đi, trong Điện Khâm An một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Lý Tiện Ngư mới hồi phục tỉnh thần lại.

Nàng đặt bút xuống và muốn đứng dậy từ sau bàn dài.

Còn chưa cất bước thì nhìn thấy Lâm Uyên đi qua tấm bình phong đồi mồi và bước đến trước mặt nàng.

Ở trong cái bóng của tấm bình phong, Lý Tiện Ngư ngửa đầu nhìn về phía hắn. Trong tay nàng đang ôm mấy tờ giấy ghi chú đã khô mực, trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng mang theo một chút khó hiểu.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, những chuyện phải dùng bạc đó đều bị đẩy đến lần sau nghị sự. Là quốc khố của Dận Triều trống rỗng hay là trong đó có vấn đề gì sao?”

Lâm Uyên giúp nàng sắp xếp lại giấy ghi chú.

Sau đó lại nắm tay nàng và dẫn nàng bước ra bên ngoài điện.

Gió xuân thổi lướt qua sân, thổi lướt qua giọng nói thản nhiên của hắn: “Quốc khố của Dận Triều cũng không trống. Nhưng ngân lượng muốn chuyển đi phải có nguyên nhân. Cho dù là cứu tế hay là bổ sung quân dụng, hay là một ít chỉ tiêu vụn vặt khác. Từng vụ từng việc dù sao cũng phải điều tra rõ ràng.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nhướng mày lên: “Là lo lắng có người ở giữa kiếm lời vào trong túi riêng sao?”

Lâm Uyên không phủ nhận.

Hắn nói: “Ranh giới Dận Triều rộng mở khó tránh khỏi thiên tai. Nhưng chưa chắc sẽ có tấu chương báo cáo thường xuyên như vậy.”

Luôn có người ở trong đó ăn nói sắc sắc cường điệu quá mức trong đó, nói ngoa muốn mưu lợi bất chính ở trong đó.

Lý Tiện Ngư cân nhắc nói: “Vậy việc hôm nay là muốn chuyển giao cho Đại Lý Tự điều tra sao?”

Lâm Uyên lạnh nhạt rũ mi mắt xuống.

“Đại Lý Tự ở ngoài sáng. Nếu muốn vận dụng Đại Lý Tự điều tra, không khí trên triều sẽ trở nên căng thẳng.”

Hắn nắm rất chặt bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư, dẫn nàng rời khỏi con đường trong cung và đi về phía Tây Bắc hẻo lánh ở trong cung.

Lý Tiện Ngư đi theo hắn một lúc lâu.

Cho đến khi ánh sáng hoàng hôn dần dần lặn xuống.

Lâm Uyên dừng bước trước cửa lớn không có hoa văn được làm bằng huyền thiết.

Không biết là do sắc trời dần dần tối xuống hay là bởi vì nơi này không cho người khác đến gần.

Xung quanh cũng không có cung nhân đứng canh gác, chỉ có hai gã ảnh vệ mặc quần áo màu đen tiến lên chắp tay hành lễ với hai người họ. “Be hạ, nương nương.”

Lâm Uyên thản nhiên gật đầu, dẫn Lý Tiện Ngư đi vào cửa sắt lạnh lẽo này. Trang trí trong điện làm Lý Tiện Ngư nhớ đến Ảnh Vệ Tư ở Đại Nguyệt.

Những người đang đi trên hành lang cũng không phải là cung nhân mà là ảnh vệ mặc quần áo màu đen và đeo mặt nạ sắt.

Lý Tiện Ngư không khỏi hỏi: “Nơi này là Ảnh Vệ Tư của Dận Triều sao?”

Lâm Uyên lại phủ nhận.

Hắn nói: “Nơi này là Cẩm Y Vệ. Cũng giống như Ảnh Vệ Tư ở Đại Nguyệt. Nhưng ảnh vệ trong đó đều không phải đi theo công chúa.”

Hắn dừng một chút, mặt mày hơi lạnh lẽo: “Mà là sẽ vì hoàng gia làm một chút việc không thể lộ ra ngoài được.”

Ví dụ như điều tra, ám sát, chỗ này đều làm được hết.

Lông mi của Lý Tiện Ngư run rẩy. Nàng dần dần im lặng, nhìn Lâm Uyên đem hồ sơ hôm nay giao cho thủ lĩnh Cẩm Y Vệ điều tra rõ ràng.

Theo nhóm Cẩm Y Vệ ôm quyền cúi chào rời đi.

Lý Tiện Ngư mơ hồ nhớ đến một câu —— Một đời vua một đời thần.

Sau khi điều tra rõ ràng, tiền triều có lẽ sẽ có một phen biến hóa long trời lở đất.

Suy nghĩ của nàng hơi căng chặt, sau một lúc lâu không có mở miệng.

Cho đến khi bọn họ quay trở lại Điện Thừa Càn.

Cung nhân lui xuống, cửa điện đóng chặt lại. Lâm Uyên cũng đưa một cái ngọc bài một mặt khắc hình Cùng Kỳ vào trong tay nàng: “Công chúa cất cái này đi.”

Lý Tiện Ngư theo bản năng giơ tay cầm lấy.

Thấy ngọc bài lạnh lẽo và trên đó có khắc hình Cùng Kỳ dữ tợn, cảm thấy giống như là đồ trang sức đưa cho nàng.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Khối ngọc bội này có tác dụng đặc biệt gì sao?”

Lâm Uyên thuận tay cởi bỏ nút áo bằng ngọc ra, giọng nói rất bình tĩnh: “Lệnh bài của Cẩm Y Vệ. Công chúa cầm lệnh bài này trong tay thì có thể điều khiển tất cả Cẩm Y Vệ.”

Lý Tiện Ngư hơi giật mình. Đầu ngón tay cầm ngọc bài của nàng khép lại, hơi căng thẳng nói: “Lệnh bài quan trọng như vậy giao cho ta cất giữ thì có thích hợp không?”

Lâm Uyên từng câu từng chữ mà sửa đúng nàng: “Không phải là cất giữ.” “Khối ngọc bài này công chúa có thể tùy ý sử dụng. Cho dù là việc công của Hộ Bộ hay vẫn là việc tư đi điều tra quan viên hay là kêu người đi trả thù, tùy theo mong muốn của công chúa.”

Lý Tiện Ngư ngước mắt nhìn về phía hắn.

Thấy Lâm Uyên không hề có suy nghĩ muốn thu hồi lời nói đã nói ra, cho nên nàng nhẹ nhàng gật đầu, trịnh trọng cất nó đi.

Nàng đặc biệt nghiêm túc nhìn về phía hắn và đảm bảo: “Ta sẽ dùng nó thật tốt.”

“Tuyệt đối sẽ không dùng quyền lực làm việc riêng.”

Lâm Uyên thản nhiên rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng bật cười: “Ở ngay lúc này công chúa còn nghĩ đến việc công sao?” Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ nhướng lên, hơi mờ mịt một chút.

Lâm Uyên cất bước đi đến gần nàng, thuận tay diệt tắt ánh đèn trên đường. Theo trong điện dần dần chìm vào bóng tối, lúc này Lý Tiện Ngư mới phát hiện ra màn đêm đã buông xuống từ lúc nào mà nàng không hề hay biết.

Gió đêm thổi vào từ cửa sổ dài nửa mở ra, mang đến hương hoa rơi nhợt nhạt ở trong sân.

Xuân sắc kiều diễm, hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư ửng đỏ.

Tim đập thình thịch, Lâm Uyên đi đến gần chỗ của nàng.

Trong ánh trăng trắng bạc, nàng mơ hồ nhìn thấy Lâm Uyên đã cởi quần áo trên người ra và chỉ còn mặc một chiếc áo trong mỏng manh.

Đường cong mỗi chỗ căng chặt, hiện lên từng chỉ tiết rõ ràng.

Thật sự không giống như bộ dáng muốn bàn việc công với nàng.

Lâm Uyên cũng rũ mắt xuống nhìn nàng.

Đôi mắt phượng hẹp dài càng thêm đen tối hơn so với bóng đêm.

Hắn giơ tay nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, đặt trên vạt áo của hắn.

Lý Tiện Ngư giống như bị nhiệt độ trên ngực của hắn làm cho đốt cháy, đầu ngón tay hơi cuộn lại và trên mặt lại do thêm một tầng.

Nàng xấu hổ cởi nó ra.

Lâm Uyên lại không hề do dự.

Hắn ôm chặt nàng, một tay mở nút áo của nàng ra và cúi người hôn trên cái cổ trắng nõn của nàng. Ban đêm mùa xuân yên tĩnh, giọng nói của hắn khan khàn giống như mưa mùa đông và mang theo dục vọng không hề che giấu.

“Chiêu Chiêu, hai ngày đã trôi qua.”

Tối nay nên trả lại nợ cũ mà nàng đã thiếu.

Tên truyện: SAU KHI KÝ THỎA THUẬN LY HÔN CÙNG VAI Ac CỐ CHẤP

Tác giả: Ôn Sơ Cửu

Editor: Team TN

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Nữ phụ, Sẳng văn, 1v1, Thị giác nữ chủ.

Giới thiệu:

Cố Từ Dư xuyên đến một quyển truyện ngôn tình, trở thành nự phụ pháo hôi.... Vợ vai ác, lại còn mơ ước đám đàn ông của nữ chính, cuối cùng bi thẳm đi nhận cơm hộp.

Xuyên qua chưa được một ngày, vai ác trực tiếp đưa một tờ hiệp nghị ly hôn đặt trước mặt cô. Cố Từ Dư nhanh chóng liếc sơ một lần, sau đó vô cùng vui sướng, tiêu sái ký tên mình vào.

“Ba ba giàu sụ thật hào phóng, hợp tác vui vẻ!”

Vai ác : anh chồng được hoi của cô: Hửm???

Trong sáu tháng sau đó, cô trêu chọc em gái chồng, trêu đùa trai trẻ, về đến nhà còn có thể xem anh chồng vai ác tuấn mỹ dưỡng mắt, Cố Từ Dư quả thật là vô cùng sung sướng. Sau khi Cố Từ Dư tiêu sái đi qua quãng thời gian sáu tháng làm vợ hiền chốn hào môn, đến thời hạn kết thúc hiệp nghị hôn nhân, Cố Từ Dư dứt khoát lưu loát đưa đơn ly hôn, dứt khoát trực tiếp ném trên bàn.

“Ngày mai chúng ta đi đi làm thủ tục.”

Người đàn ông đối diện đột nhiên khựng lại một chút, bộ dáng hờ hững bình tĩnh ngày xưa rốt cục cũng vỡ nứt, để lội ra cảm xúc chân thật mà hắn luôn che giấu.

“Nếu anh nói anh hối hận rồi thì sao?”

P/s: Về sau nam chính có theo đuổi vợ nhưng không hề cưỡng ép nữ chính, có một loại tình yêu gọi là tôn trọng và chấp nhận buông tay nếu cần.

And truyện này 1000% là HE.

Tag: Nữ phụ hào môn thế gia xuyên sách.

Nàng nào muốn đọc hiện đại thì ghé thử bộ này của nhà nghen, cuốn cuốn!!
Bình Luận (0)
Comment