Mềm Mại Đối Lạnh Lùng (Dịch Full)

Chương 18 - Chương 20: Nghe Tiếng Đoán Vị Trí

Chương 20: Nghe tiếng đoán vị trí Chương 20: Nghe tiếng đoán vị tríChương 20: Nghe tiếng đoán vị trí

Một đêm này, Lý Tiện Ngư ngủ không tốt.

Nàng mơ thấy mình biến thành một con cá đỏ trong hồ, bị một người không thấy rõ dung mạo vớt lên, nuôi trong một lu nước xấu vô cùng.

Lu nước này còn bị người chuyển đến dọn đi, nàng và nước ở bên trong lu nước, thiếu chút nữa bị hất ra ngoài. Cảnh trong mơ kỳ quái như vậy, khiến nàng chưa tới giờ Hợi đã tỉnh dậy.

Lúc đó trời còn nhá nhem tối, nhóm Nguyệt Kiến vẫn chưa tới gọi nàng thức dậy.

Lý Tiện Ngư liền mơ màng ngồi dậy, sờ soạng kiện áo choàng thỏ nhung mình đang khoác trên người.

Còn chưa kịp mang giày đứng dậy, ngoài màn đỏ liền truyền đến âm thanh của thiếu niên. “Công chúa tỉnh.”

Lý Tiện Ngư nhẹ dừng một chút, gương mặt ửng đỏ, lặng lẽ mũi chân thu lại mũi chân vừa chìa ra. “Lâm Uyên, ngươi, ngươi đi ra ngoài điện trước chờ ta.” Lâm Uyên đáp lời.

Lý Tiện Ngư lại ở trên giường ngồi một lúc, nghe thấy trong điện không còn tiếng động, phỏng đoán Lâm Uyên có lẽ đã đi ra ngoài.

Lúc này nàng mới lặng lẽ từ rèm trướng chui ra.

Nàng không gọi nhóm Nguyệt Kiến, mà tự mình vội vàng rửa mặt thay quần áo, lại ngồi trước bàn trang điểm búi lên búi tóc, liền đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.

Ngoài điện tia nắng ban mai hơi sáng. Thân hình huyền y thiếu niên thon dài đứng ở dưới làn nước nhỏ giọt, mắt phượng ửng đỏ, thần sắc hơi có chút mệt mỏi.

Lý Tiện Ngư nhẹ gọi: “Lâm Uyên.”

Nàng giương mắt nhìn hắn, hơi có chút kinh ngạc. “Đêm qua ngươi cũng không ngủ ngon sao?”

Lâm Uyên quay đầu, thấy nàng đi tới liên giơ tay đem một vật đưa qua. “Cho.” Hắn ngắn gọn nói: “Hầu bao.”

Lý Tiện Ngư ngốc lăng, theo bản năng duỗi tay tiếp nhận.

Trong tay là một chiếc hầu bao bằng lụa bạc, dùng tơ hồng thêu đôi cá chép hí thủy. Cá đỏ vẽ đến cực đẹp, tư thái uyển chuyển nhẹ nhàng linh động, nhưng kỹ thuật thêu lại không tốt, đường may vừa thô vừa loạn, rất nhiều chỗ còn bị lệch.

Tay nghề thậm chí còn không bằng Nguyệt Kiến.

Lý Tiện Ngư lại không ghét bỏ.

Lông mi nàng rũ xuống nhẹ rung rung, chậm rãi từ trong tay áo mình lấy ra một cái hầu bao, moi tất cả đồ bên trong ra, bỏ vào hầu bao mà Lâm Uyên đưa nàng, lại cẩn thận giấu vào túi sâu trong tay áo.

Nàng nâng ánh mắt, đối với thiếu niên nhẹ nhướng mày, mắt hạnh lấp lánh. “Lâm Uyên, cảm ơn hầu bao của ngươi.”

Lâm Uyên không để bụng, chỉ là nhàn nhạt “ân” một tiếng, liền rũ mắt, muốn ẩn về chỗ tối.

Lý Tiện Ngư từ phía sau gọi hắn lại. “Đợi đã.”

Âm thanh nàng thực nhẹ, mềm mại như là ngày xuân cành liễu mới lớn: “Lâm Uyên, ta có thể nhìn xem tay của ngươi không?”

Lâm Uyên thân hình chợt dừng, những ngón tay thon dài đang nắm bội kiếm khẽ cuộn lại. Hắn nói: “Không có gì đẹp.”

Lý Tiện Ngư nhấc váy tiến lên phía trước, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo của thiếu niên, không cho hắn ẩn về chỗ tối.

“Nhưng mà, ta muốn xem.”

Môi mỏng của Lâm Uyên hơi mím, di dời tầm mắt, cũng không đáp ứng.

Lý Tiện Ngư nhẹ chớp chớp mắt, đầu ngón tay hơi dùng sức, muốn từ ống tay áo kéo bàn tay to lớn của hắn ra khỏi chuôi kiếm, xem cho rõ đầu ngón tay của hắn.

Tay áo của võ bào huyền sắc dần dần bị kéo thẳng, nhưng bàn tay to lớn của Lâm Uyên vẫn không có chút động tĩnh, Lý Tiện Ngư giương mắt nhìn hắn, môi đỏ nhẹ mím: “Lâm Uyên.”

Lâm Uyên rũ mắt: “Công chúa không đi dùng điểm tâm sao?”

Lý Tiện Ngư vẫn cố chấp: “Ngươi đưa tay cho ta xem, ta lập tức đi.”

Lâm Uyên càng mím chặt môi mỏng.

Hai người ở trên hành lang giằng co một hồi, Lâm Uyên cuối cùng vẫn không lay chuyển được nàng, đành đi nhanh đến trong đình, tới ghế đá gần đó ngồi xuống.

Hắn đặt tay ở trên bàn đá, quay mặt qua chỗ khác. Lý Tiện Ngư nhấc váy theo tới, nhồi xuống ghế đá cạnh hắn, thoáng suy nghĩ, học theo bộ dáng bắt mạch của thái y, đặt khăn gấm của bản thân lên trên cổ tay của.

“Ta đặt khăn lụa, không tính là chiếm tiện nghi của ngươi.” Nàng nói xong, mới cách một tầng khăn lụa, nhẹ nhàng nắm cổ tay của hắn lật lại, cúi đầu xem tay phải.

Đầu ngón tay của Lâm Uyên vẫn còn hiện rõ nhất nhiều chấm máu thật nhỏ, nhưng càng khiến người chú ý, chính là vết đao cắt trong lòng bàn tay hắn, tuy đã kết vảy, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, trông có vẻ đữ tợn. Lý Tiện Ngư hút một ngụm khí lạnh, đứng dậy: “Ngươi đợi ta, ta đi lấy bạch ngọc cao tới.”

Nàng đứng dậy vội vàng đi về hướng tẩm điện, lúc quay lại, trong tay càm thêm một cái hộp bạch đế thanh hoa nhỏ.

Lý Tiện Ngư ngồi trên một ghế đá khác cạnh Lâm Uyên, mở hộp nhỏ ra. Nàng dùng đầu ngón tay dính một lớp cao mỏng, dừng ở trên vết thương đang kết vảy trong tay hắn.

Động tác của nàng mềm nhẹ, như lông chim nhẹ phớt qua, ngay cả hạt bụi cũng không bị kinh động. Nhưng thiếu niên phản ứng cực lớn. Hắn nhanh chóng thu tay lại, từ trên ghế đá đứng dậy, kéo giãn khoảng cách với Lý Tiện Ngư tận ba thước.

Lý Tiện Ngư sửng sốt, nâng mắt nhìn hắn.

“Lâm Uyên, ta làm đau ngươi sao?” Nhưng Nguyệt Kiến Trúc Từ các nàng lúc làm việc mà tay bị thương, nàng cũng bôi dược cho các nàng thế này. Các nàng đều không có phản ứng lớn như vậy.

Lâm Uyên trầm mặc, nói: “Không có.”

Hắn chỉ là không quá quen. Không quen có người cách hắn gần như vậy. Cũng không quen bị người khác đụng chạm đến mức này.

Lý Tiện Ngư nhẹ chớp chớp mắt, đôi con ngươi hạnh hoa thanh triệt thoáng lóe qua một tia nghi hoặc: “Vậy sao ngươi tránh xa như vậy?”

Nàng chỉ vào ghế đá hắn vừa ngồi, giống như đang dỗ dành tiểu cung nữ bị đau, mềm giọng nói: “Lại đây, bôi dược nhanh một chút rồi đi dùng điểm tâm.” Dưới giọng điệu thúc giục nhẹ nhàng của nàng, Lâm Uyên hơi chần chừ, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước, một lần nữa đặt tay trên bàn đá, nghiêng mặt đi, rũ mi không nhìn nàng.

Hắn ngồi hơi xa, Lý Tiện Ngư với không tới hắn, đành từ trên ghế đá đứng dậy, dịch bước đến bên người hắn, lần nữa mở hộp bạch ngọc cao ra. Nàng đứng bên cạnh Lâm Uyên, hơi cúi người xuống, cách tấm khăn, đè nhẹ cổ tay của hắn, dùng đầu ngón tay chấm một chút cao chỉ trong suốt, một lần nữa dừng trên miệng vết thương trong lòng bàn tay hắn.

Bạch ngọc cao hơi lạnh, đầu ngón tay nàng thì mềm mại mà ấm áp, như tơ liễu ngày xuân phơi qua ánh nắng, chỗ bị phất qua, lưu lại xúc cảm mềm mại mà tê dại.

Thân hình Lâm Uyên cứng đờ.

Tay trái hắn đang rũ bên người chợt nắm chặt dưới ghế đá, gân xanh trên mu bàn tay hơi lộ ra, nhẫn nại không cho chính mình đứng dậy rời đi.

Lý Tiện Ngư vốn không có nhận ra sự căng thẳng của hắn.

Nàng vẫn rũ mắt, chấm thêm một chút bạch ngọc cao, thật cẩn thận bôi lên những điểm máu trên đầu ngón tay hắn. Nàng cách gần như vậy, hương thơm trên người nhè nhẹ quanh quẩn, dải lụa choàng quấn trên khủy tay buông xuống trên đầu gối hắn, mềm mại sáng ngời, như một dòng suối dưới ánh trăng.

Lâm Uyên có chút không được tự nhiên mà thấp giọng hỏi: “Xong rồi sao?”

Lý Tiện Ngư đáp: “Còn chưa có bôi đều đâu, ngươi chờ một chút.”

Nàng rũ mắt nhìn vết châm trên đầu ngón tay của Lâm Uyên, mày đẹp hơi nhíu, nhỏ giọng oán giận hắn: “Ta ngay cả mẫu thêu cũng đem giấu, ngươi làm sao vẫn tìm ra được mà còn thêu xong rồi? Cho dù là muốn thêu, cũng không cần phải vội vàng trong một đêm mà muốn ——”

Nàng vừa nói được một nửa, thoáng chốc sửng sốt, giương mắt nhìn về phía hắn: “Từ từ, Lâm Uyên, ngươi từ đâu tìm được mẫu thêu?”

Lâm Uyên trung thực đáp: “Dưới gối của công chúa.”

Gương mặt Lý Tiện Ngư chợt ửng đỏ. Kỳ thật nàng đã đoán được đáp án, nhưng nghe hắn nói thẳng ra như vậy, trên mặt vẫn cứ nóng bỏng như bị thiêu đốt. Ít nhất, ít nhất cũng nói dối nàng một chút chứ. Cho dù nói là trong lúc nàng ngủ, nó từ hồng trướng rớt ra cũng tốt hơn so với việc hắn nói trắng ra như vậy.

Nàng hoảng loạn: “Không, không phải đã nói, lúc nữ quyến chưa mặc đủ xiêm y, chưa búi tóc gọn gàng, ngươi không thể nhìn các nàng sao?”

Lâm Uyên gật đầu: “Ta vẫn chưa vi phạm.”

“Vậy, ngươi lấy được mẫu thêu bằng cách nào?”

Nàng đỏ mặt, cố gắng tạo bậc thang cho cả hai đi xuống: “Có phải, thời điểm ta ngủ, nó tự rớt ra từ phía dưới trướng, bị ngươi nhặt được?”

Lâm Uyên nói: “Không phải.”

Lý Tiện Ngư nghẹn lời, hai má nóng bỏng. Đang lúc nàng không biết nên đáp lại như thế nào, chợt nghe Lâm Uyên ngắn gọn nói: “Nghe tiếng để phân biệt vị trí là được.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng sửng sốt, lông mi run nhẹ, có chút khó xử.

Thật ra nàng cũng rất muốn thuận theo lời Lâm Uyên, để chuyện này lặng lẽ qua đi.

Tuy nhiên, cho dù là phân biệt vị trí bằng cách nghe âm thanh, nó cũng phải phát ra tiếng chứ. Nếu là nàng tin rằng vải thêu có thể nói, có khi nào trở thành trò cười cho cả hoàng cung không?

Lâm Uyên hình như nhìn ra Lý Tiện Ngư đang chan chừ.

Hắn khẽ nhắm đôi mắt phượng, nói với Lý Tiện Ngư: “Thỉnh công chúa đổi vị trí, cầm một vật trong tay.”

Lý Tiện Ngư nhìn phía hắn.

Thấy thiếu niên trước mắt không giống vui đùa, sự hiếu kỳ trong lòng dần dần chiếm thượng phong. “Thật sự có chuyện như vậy sao?”

Nàng hơi suy nghĩ, thuận tay cầm khối bạch ngọc cao kia lên rồi đứng dậy, đến dưới cây ngô đồng phía trước. Nàng nói: “Ta đứng ngay rồi.”

Sau đó Lâm Uyên cũng từ ghế đá đứng dậy.

Đình viện an tĩnh. Hắn dễ dàng từ tiếng gió thổi rì rào qua cây cối, nhận ra tiếng hít thở nhẹ nhàng của thiếu nữ.

Hắn đi theo thanh âm mềm nhẹ này, đi thẳng đến bên người nàng cách đó không xa, tiện thể dựa vào vóc người của Lý Tiện Ngư trong trí nhớ hắn mà giơ tay, chuẩn xác mà lấy đi hộp bạch ngọc cao trong lòng bàn tay nàng.

Xúc cảm hơi lạnh của đồ sứ truyền đến, Lâm Uyên theo đó mở mắt.

Hắn thấy bên dưới cây ngô đồng, Lý Tiện Ngư ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt hạnh hoa kia hơi mở to, như là nhìn thấy việc gì đó cực kì khó tin.

Lâm Uyên hơi dừng, hạ tay trả lại bạch ngọc cao cho nàng. Lý Tiện Ngư theo bản năng gập đầu ngón tay.

Xúc cảm hơi lạnh vốn có của đồ sứ bị Lâm Uyên chạm qua, dường như lây dính một ít nhiệt độ từ đầu ngón tay hắn.

Lý Tiện Ngư thoáng ngẩn người.

Một cơn gió thu từ bên ngoài thổi đến, phất qua dải lụa choàng cùng tà váy đang rũ xuống của nàng, cũng thổi tan nhiệt độ còn sót lại trên đồ sứ.

Xúc cảm lành lạnh nói cho nàng, tất cả việc này không phải cảnh trong mơ.

Lý Tiện Ngư phục hồi tỉnh thần, mắt hạnh hơi mở to. Mới vừa rồi nàng đứng ở dưới cây ngô đồng, xem rất rõ ràng. Lâm Uyên không hề mở mắt nhìn lén. Vẫn chuẩn xác đi về phía nàng, lấy đi bạch ngọc cao từ trong tay nàng, ngón tay thon dài thậm chí còn không chạm qua lòng bàn tay nàng.

Nàng nghĩ, hóa ra hắn nói đều là sự thật. Thật sự có việc nghe tiếng tìm vị trí. Hắn đêm qua thật sự không có nhìn lén nàng. Không có nhìn thấy nàng mặc áo ngủ, tóc tai tán loạn, bộ dáng không hề đoan trang.

Trong lòng Lý Tiện Ngư lặng lẽ nhẹ thở hắt ra, mắt hạnh hoa theo đó sáng lên: “Nghe tiếng tìm chỗ này luyện như thế nào? Có khó học không? Có thể dạy ta chứ?”

Lâm Uyên trầm mặc thoáng chốc. Đây là do hành tau trường kì trong bóng đêm đã dưỡng thành thói quen mà thôi.

“Có thể học.” Hắn hỏi: “Chỉ là, công chúa học để làm gì?” Hắn nhìn về phía Lý Tiện Ngư.

Thiếu nữ trước mắt đứng ở dưới cây ngô đồng. Gió thổi qua những chiếc lá úa vàng trên ngọn cây, bóng mặt trời từ kẽ lá rơi xuống, ánh sáng vàng vụn vỡ duyên dáng lưu chuyển quanh mày mắt nàng, khiến đôi mắt hạnh trong trẻo như ánh sao sáng chói.

Nàng là công chúa Đại Nguyệt, chỉ cần nàng muốn, cả đời đều sẽ đứng ở dưới ánh mặt trời. Hắn nghĩ không ra, lý do gì mà Lý Tiện Ngư muốn học cái này. .21

Bình Luận (0)
Comment