Mềm Mại Đối Lạnh Lùng (Dịch Full)

Chương 37 - Chương 42: Ảnh Vệ Nào Đó Lại “Ăn Dấm”

Chương 42: Ảnh vệ nào đó lại “ăn dấm” Chương 42: Ảnh vệ nào đó lại “ăn dấm”Chương 42: Ảnh vệ nào đó lại “ăn dấm”

Dù sao dùng bữa một mình rất nhàm chán nha.

Ngoài ra Lâm Uyên lại không kén ăn, dùng bữa cùng với hắn, thì hắn có thể giúp nàng ăn hết những món mà nàng không thích ăn.

Quả thật là người ăn chung tốt nhất đấy.

Nàng nghĩ, chắc là sẽ không có ai không thích dùng bữa cùng với Lâm Uyên đâu nhỉ.

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên hơi dừng lại, ngước mắt lên nhìn về phía nàng.

Thiếu nữ ở trước mắt ngoan ngoãn mà ngồi ở chỗ kia, môi hồng răng trắng, mi mắt cong cong, mặc dù nói chuyện cũng như không nói, nhưng, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy đáng ghét.

Hắn trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cầm lấy đôi đũa đặt ở trên bàn, im lặng mà đời ánh mắt đi.

Một cái bánh đậu xanh Lý Tiện Ngư không thích ăn được hắn gắp đi, bỏ vào trong chén của mình.

Không biết tại sao, bánh đậu xanh hôm nay được làm rất nhạt, không có vị gì hất.

Ăn giống như đang uống nước trong vậy, suy nghĩ cũng không tự giác mà bay Xa.

Hắn nhớ tới mới vừa rồi ở Đông Thiên Điện nhìn thấy một hộp gỗ tràn đầy đơn thuốc, được xếp chồng lên nhau, có hơn mấy chục cái.

Hắn hơi rũ lông mi xuống, nuốt bánh đậu xanh không có hương vị gì ở trong miệng xuống, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Công chúa và Cố thái y quen biết nhau từ khi nào?”

Cái miệng nhỏ của Lý Tiện Ngư đang chậm rãi ăn lê hấp đường phèn, nghe Lâm Uyên hỏi thì nhẹ nhàng ngước mắt lên.

Hơi nóng từ chén lê hấp bay lên dày đặc, làm ánh mắt của hai người trở nên mơ hồ, lộ ra dáng vẻ vô cùng mềm mại và tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ. “Khi ta mười hai tuổi, Cố đại nhân đã tới Điện Phi Hương xem bệnh cho mẫu phi”

Vậy đó là ba năm trước.

Lâm Uyên trầm mặc nghĩ.

Từ đậu khấu niên hoa đến cập kê, xem như là ba năm cực kỳ quan trọng của thiếu nữ. (đậu khấu niên hoa: chỉ thiếu nữ từ 13 - 14 tuổi)

Lý Tiện Ngư giống như cũng cảm thấy như vậy.

Nàng nghiêm túc mà nhớ lại, tâm trạng rất tốt.

“Khi đó Cố đại nhân còn chưa cập quan, là đi theo Đào Viện Chính cùng nhau đi đến Điện Phi Hương xem bệnh cho mẫu phi.” (cập quan: Con trai thời xưa đến 20 tuổi thì bắt đầu đội mũ. Đó là một nghỉ lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành)

“Hắn là thái y trẻ tuổi nhất ở Thái Y Viện, có lẽ bởi vì còn quá trẻ, nên ta nghe nói cũng có rất nhiều người không tin tưởng hắn, không dám dùng đơn thuốc mà hắn kê.”

Nàng chớp mắt một cái, nói với Lâm Uyên: “Ta nhớ rõ lần đầu tiên ta dùng đơn thuốc của Cố đại nhân, là vào mùa đông hai năm trước, khi đó ta bởi vì mê chơi tuyết nên bị cảm lạnh. Ta ngại thuốc Đào Viên Chính kê quá đắng, cho nên lén ở lúc ông ấy không ở nhờ Cố đại nhân kê cho ta một đơn thuốc có vị ngọt.”

Nàng nói xong có chút ngượng ngùng mà cười rộ lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt ở bên môi: “Thật ra bây giờ nhớ lại, lúc đó ta thật sự là cố tình gây rối. Rốt cuộc làm gì có loại thuốc nào có vị ngọt chứ. Cho nên Cố đại nhân chỉ là thay đổi hai vị thuốc đặc biệt đắng, lại mang đến cho ta một gói mứt hoa quả lớn. Còn đem thuốc bổ đổi thành đồ ăn bổ dưỡng, đem mỗi ngày sau khi dùng bữa xong phải uống hai chén lớn thuốc đắng, đổi thành bối mẫu Tứ Xuyên hầm với tuyết lê.”

Nàng cúi đầu nhìn chén lê hấp đường phèn, giống như cách hai luồng hơi nóng khác nhau, nhìn thấy lại thanh niên ôn hòa ngay thẳng khi nàng lần đầu tiên đến Thái Y Viện.

Ở khoảng thời gian mẫu phi bị bệnh kia, nàng đã từng vô số lần nghĩ tới, nếu nàng cũng có một hoàng huynh ruột thịt thì tốt quá rồi.

Mà người hoàng huynh nàng muốn, chính là có bộ dáng giống như Cố đại nhân vậy.

Ôn nhu tốt bụng, y giả nhân tâm. (Y giả nhân tâm: Người hành nghề y cứu người thì phải có tấm lòng nhân hậu.)

Vi vậy nàng cong mi lên, nhẹ giọng kết luận: “Cố đại nhân là một người tốt bụng và chu đáo.”

Nàng nói, ngước mắt lên nhìn.

Lại thấy Lâm Uyên ngồi ở đầu bên kia chiếc bàn dài không biết từ khi nào đã gác chiếc đũa xuống, chỉ dùng một đôi mắt đặc biệt đen nhánh nhìn về phía nàng, lông mi hơi rũ xuống, nhìn không ra cảm xúc.

Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc một chút.

“Lâm Uyên, tại sao ngươi lại không động đũa?”

Chờ đến khi dùng xong bữa trưa, nàng còn muốn đi một chuyến đến chỗ của hoàng tỷ Ninh Ý đâu.

Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng điệu lạnh nhạt.

“Chờ đến khi công chúa khen xong, ta lại ăn cũng không muộn.” Lý Tiện Ngư nghe thấy lời hắn nói, vội đem đĩa cá lu chiên giòn đặt ở trước mặt mình đẩy đến trước mặt hắn: “Ta không nói, ngươi nhanh ăn đi.”

Lâm Uyên cầm đũa lên và gắp một miếng cá, khi đưa đến bên môi thì động tác hơi dừng lại.

Hắn ngước mắt nhìn về phía Lý Tiện Ngư, hỏi: “Công chúa không hề nghĩ lại sao?”

Lý Tiện Ngư liên tục lắc đầu, sắc mặt càng đỏ: “Ta thật sự không có cái gì muốn khen, ngươi nhanh ăn đi.”

Lúc này Lâm Uyên mới rũ mắt xuống, cắn một miếng cá lư ở trên đầu đũa.

Cá được chiên xốp giòn, âm thanh răng rắc giòn rụm vang lên, đánh vỡ không khí yên lặng ở trong điện.

Lý Tiện Ngư cũng gắp lên một miếng, cắn một ngụm nhỏ, nghĩ nghĩ, lại từ bên cạnh cầm lấy hai cái đĩa nhỏ ra tới, sau đó đổ một chút đấm gạo hoa hồng vào trong đó.

Hương vị chua bay ra ở giữa hai người, Lâm Uyên lần thứ hai dừng động tác lại, nhìn chăm chú về phía nàng.

Lý Tiện Ngư đưa một đĩa được đổ đầy dấm gạo cho Lâm Uyên, mi mắt cong cong mà giải thích: “Món cá lư này phải chấm dấm gạo hoa hồng thì ăn mới càng ngon hơn.”

Nàng nói, thấy Lâm Uyên cũng không động đũa, mới mơ hồ nhớ tới, giống như có một số người không thích vị chua của dấm gạo.

Vì vậy, nàng lại hỏi: “Đúng rồi, Lâm Uyên, ngươi thường ngày có thích ăn dấm* không?”

*Ăn dấm = ghen, này chắc tui không cần giải thích nhiều hen :v

Nàng vừa nói xong, ngón tay nắm lấy đôi đũa bạc của Lâm Uyên chợt siết chặt lại, một miếng cá vừa mới gắp lên lập tức cắt đứt thành hai đoạn, xoạch một tiếng, trái phải rơi xuống cái đĩa sứ ở trước mặt hắn, lộ ra phần thịt trắng như tuyết.

Lâm Uyên ngước mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt nặng nề, cắn răng nhỏ giọng: “Công chúa!”

Lý Tiện Ngư cúi đầu miếng cá bị tách ra làm hai nửa kia, lại ngước mắt nhìn sắc mặt như sương lạnh đọng lại của thiếu niên, thử thăm dò nói: “Nếu ngươi không thích ăn, để ta cầm dấm đi nhé?”

Những lời này của nàng, giống như một gáo nước lạnh được rót vào trong chảo nóng.

Lâm Uyên lập tức gác đũa xuống và đứng dậy, giọng điệu nặng nề.

“Công chúa từ từ dùng bữa đi.” Dứt lời, hắn không đợi Lý Tiện Ngư phản ứng, rời khỏi chiếc bàn dài và một lần nữa quay trở lại trên xà nhà.

Bàn tay trắng nõn cầm dấm gạo của Lý Tiện Ngư dừng lại, nàng nhìn một bàn thức ăn ở trước mặt, lại nhìn chỗ ngồi ở đầu bên kia bàn dài trống rỗng, vô cùng mờ mịt.

Không phải là nàng chỉ hỏi Lâm Uyên một chút là khi ăn cá lư có chấm dấm hay không, tại sao hắn lại tức giận như vậy chứ?

Lý Tiện Ngư nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra.

+

Sau bữa trưa, Lý Tiện Ngư bất đắc dĩ mà mang theo cả bụng nghỉ vấn, đi đến Điện Phượng Nghỉ của hoàng tỷ Ninh Ý.

Nghênh đón nàng, vẫn là đại cô cô Chấp Sương của Điện Phượng Nghi.

Chỉ là lần này, Chấp Sương vẫn chưa lập tức dẫn nàng đi vào, ngược lại là lộ ra vẻ mặt khó xử: “Công chúa nhà ta hiện tại đang có khách, chỉ sợ muốn công chúa chờ một lúc. Nô tỳ mang công chúa đi đến thiên điện dùng trà trước.”

Lý Tiện Ngư nói theo bản năng: “Là Thái Tử hoàng huynh sao?” Rốt cuộc, người đến Điện Phượng Nghi cũng không nhiều lắm, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Sức khỏe của hoàng tỷ Nhã Thiện không tốt, mà nàng còn đứng ở ngoài điện, vậy người khách mà hoàng tỷ Ninh Ý đang gặp, chỉ có hoàng huynh mà thôi. Điều khiến nàng ngoài ý muốn là, Chấp Sương không có trực tiếp trả lời, chỉ là nói sang chuyện khác, mỉm cười dẫn nàng đi về phía thiên điện: “Hôm nay phòng bếp nhỏ chuẩn bị một chút điểm tâm mới mẻ độc đáo, công chúa cứ ngồi ở trong thiên điện trước, nô tỳ rất nhanh sẽ kêu người hầu mang lên.”

Lý Tiện Ngư chỉ có thể nhẹ nhàng đáp lại, đi theo Chấp Sương đi về phía thiên điện.

Điểm tâm mà Chấp Sương nói rất nhanh đã được tiểu cung nữ bưng lên.

Đó là một cái hộp bát bảo và một ly trà sữa được nấu đặc biệt thơm nồng.

Lý Tiện Ngư mới vừa dùng qua bữa trưa, cho nên chỉ ăn một chút, rồi lại từ trong mấy thứ đó chọn lựa kẹo đậu phộng mà nàng cảm thấy ăn ngon nhất, hỏi tiểu cung nữ đang hầu hạ ở bên cạnh: “Ta có thể mang một chút kẹo đậu phộng này trở về sao?”

Nàng nghĩ, có lẽ nàng mang một chút kẹo đậu phộng trở về, Lâm Uyên ăn được kẹo đậu phộng ngon như vậy, thì cũng sẽ không còn tức giận với nàng nữa.

Tiểu cung nữ đang muốn trả lời, thì đại cung nữ Chấp Sương vừa mới đi bẩm báo đã từ ngoài điện trở và.

Chấp Sương cúi người nói với Lý Tiện Ngư: “Nếu công chúa thích, nô tỳ sẽ kêu phòng bếp nhỏ làm nhiều một chút và cũng đưa cho ngài công thức của điểm tâm.”

Lý Tiện Ngư khẽ gật đầu một chút, đang muốn nói lời cảm ơn, thì lại nghe Chấp Sương cười nói: “Vị khách ở chủ điện đã đi rồi, xin mời công chúa đi theo nô tỳ.”

“Đi nhanh như vậy sao?” Lý Tiện Ngư đứng dậy, đi theo Chấp Sương di về phía chủ điện, lại hỏi: “Nàng là tới tìm hoàng tỷ chơi sao? Tại sao ta vừa đến đây, thì nàng đã đi rồi?”

Lý Tiện Ngư có chút tò mò đối với thân phận của vị khách kia, nhưng Chấp Sương luôn mỉm cười mà nói sang chuyện khác. . 43

Bình Luận (0)
Comment