Mềm Mại Đối Lạnh Lùng (Dịch Full)

Chương 4 - Chương 4: Không Muốn Thiếu Nợ Ai

Chương 4: Không muốn thiếu nợ ai Chương 4: Không muốn thiếu nợ aiChương 4: Không muốn thiếu nợ ai

Tìm một người, giết, giết cho nàng xem?

Lý Tiện Ngư kinh ngạc mà mở to một đôi mắt hạnh hoa, nhất thời ngay cả trốn tránh đều đã quên.

Tiếng tim đập thình thịch, nàng nâng mày lên, nhìn thẳng vào đôi mắt lưu li lạnh nhạt, dần dần ý thức được, hắn không phải là đang nói giỡn với nàng. Nàng cuống quít lắc đầu: “Ngươi đừng đi tìm người, ta không xem.”

Thiếu niên nhíu mày: “Thật sự?”

Lý Tiện Ngư liều mạng lắc đầu: “Thật sự không xem, ngươi ngàn vạn đừng đi tìm người.”

Thiếu niên không cần phải nhiều lời nữa, khẽ gật đầu, lưu loát xoay người đi ra khỏi y quán.

Lý Tiện Ngư sửng sốt, theo bản năng nâng bước muốn đuổi theo y: “Từ từ, ngươi muốn di đâu?”

Nàng mới cất bước, Trúc Từ liền chạy chậm đuổi theo, liên thanh khuyên ở bên tai nàng: “Vết thương trên người của vị công tử này đều đã được băng bó tốt. Công chúa, chúng ta cũng nên đi trở về.”

“Hiện giờ sắc trời không còn sớm, nô tỳ nhìn sắc trời cũng chuyển sang ráng chiều. Nếu là lại tiếp tục trì hoãn, bị các ma ma giáo dưỡng biết được, truyền tới trong tai bệ hạ, chỉ sợ lại muốn phạt ngài.”

Thị vệ thống lĩnh cũng chắp tay: “Sắc trời không còn sớm, nơi này cũng không thái bình. Xin cho thuộc hạ lập tức đưa ngài trở về.” Lý Tiện Ngư bị mọi người vây quanh lại ở trong, không thể bước thêm bước nào, nhìn thấy thân hình xa dần của thiếu niên, gấp đến độ mày đẹp nhíu chặt.

“Nhưng, nếu ta cứ như vậy mà đi trở về, hắn phải làm sao bây giờ?”

“Hắn ngay cả tên của mình đều không nhớ rõ, trên người còn có thương tích, lại không có bạc, hắn có thể đi nơi đâu được chứ?”

Rốt cuộc sau khi cửa cung đóng cửa, rất nhanh sẽ đến giờ cấm di lại ban đêm. Nếu là sau khi tới giờ cấm đi lại ban đêm mà còn chưa tìm được chỗ ở, tùy ý mà đi ở trên đường, là sẽ bị binh lính tuần tra thành bắt vào nha môn trị tội. “Công chúa......”

Trúc Từ còn muốn lại mở miệng khuyên tiếp, Lý Tiện Ngư lại đã âm thầm quyết định ở trong lòng.

Nàng ngước mắt lên, trong đôi mắt là nghiêm túc hiếm khi có được: “Mới vừa rồi hắn đã cứu mạng của ta. Đại Nguyệt của chúng ta không có đạo lý cứ như vậy mà đem ân nhân cứu mạng ném ở trên đường.”

Trúc Từ tạm dừng trong chốc lát, Lý Tiện Ngư đã cầm tà váy lên và đuổi theo. Bước chân của thiếu niên rất nhanh, nàng phải chạy chậm mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp.

Đuổi theo hồi lâu, rốt cuộc ở ở chỗ ngoặt con hẻm trên phố, thiếu niên chợt dừng lại, xoay người liếc nhìn nàng. Đáy mắt đầy sương lạnh, nắm chặt loan đao ở trong tay.

Lý Tiện Ngư dừng bước chân lại, đỡ tường cố gắng thở lại bình thường, nhẹ nâng lông mi lên nhìn về phía y: Qua một canh giờ nữa là giờ cấm đi lại ban đêm, ngươi muốn đi đâu?”

Môi mỏng của thiếu niên hơi mím lại, cũng không trả lời. Làm như không muốn lộ ra hành tung của mình.

Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ, đem ngân phiếu còn thừa ở trong túi tiền nhỏ tất cả lấy ra, đặt ở trong lòng bàn tay: “Ngươi đã cứu mạng của ta, nương đã nói, ân cứu mạng, không thể không báo. Ta cho ngươi bạc, làm người bảo đảm cho ngươi. Ngươi trước cứ ở lại khách điếm. Tiền xem lang trung sau này của ngươi, ta sẽ bảo Trúc Từ trộm đưa tới cho ngươi.”

Thiếu niên nhíu mày, rốt cuộc mở miệng, giọng điệu lãnh đạm. “Ta không nợ bạc của người khác.”

Y dừng một chút, lại ngắn gọn bổ sung nói: “Ta đi tìm bạc trả lại ngài.”

Dứt lời, hắn không hề dừng lại, xoay người liền đi.

Hiện tại đều là giờ nào? hắn muốn di đâu tìm bạc trả cho nàng?

Lý Tiện Ngư chỉ cho là tìm cớ liền liên tục lắc đầu, một lần nữa nhấn mạnh một lần: “Ngươi đã cứu mạng của ta, còn bởi vì vậy mà bị thương. Ta giúp ngươi trả tiền khám bệnh là việc nên làm. Ngươi không cần trả cho ta.”

Thiếu niên không hề quay đầu lại.

Trúc Từ đuổi theo từ phía sau, nhìn thấy cái cảnh tượng này, liền nhẹ nắm lấy cổ tay áo của Lý Tiện Ngư, nhỏ giọng khuyên nàng. “Công chúa, nếu hắn đã nói không cần, ngài liền trở về đi.”

Lý Tiện Ngư do dự: “Nhưng, tối nay hắn muốn đi đâu đây?”

Nàng nhớ tới tình hình mới vừa rồi ở Trụ hẻm. Mẹ mìn bộ mặt dữ tợn, lồng sắt rỉ sét loang lổ, thiếu niên nằm ở dưới đáy lồng sống chết không biết —— Nàng đi rồi, hắn có thể hay không lại bị cái mẹ mìn nào đó bắt lại? Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, cứ mặc kệ như vậy, có phải hay không có chút vong ân phụ nghĩa?

“Từ từ.” Lý Tiện Ngư hạ quyết tâm: “Nếu ngươi không thích thiếu bạc người khác. Ta đây cũng có thể thử an bài một chút việc làm cho ngươi.”

Nhưng, nàng có thể có việc gì có thể an bài cho hắn chứ?

Lý Tiện Ngư có chút khó xử.

Làm việc ở Điện Phi Hương, ngoại trừ cung nữ thì chỉ có hoạn quan. Còn bọn thị vệ thì đều là con cháu thế gia, thị vệ phụ trách bộ phận của riêng mình, cũng không phải nàng có thể chọn.

Thiếu niên càng đi càng xa, thân ảnh cao dài đã đã sắp biến mất khỏi tâm nhìn.

Lý Tiện Ngư chợt nhớ tới một chức vị. Cũng là chức vị duy nhất ngoại trừ cung nữ và thái giám mà nàng có thể làm chủ.

Đôi mắt của nàng hơi sáng lên, mở miệng nói: “Ta nhớ ra rồi, ở Điện Phi Hương còn thiếu một ảnh vệ.”

“Ngươi có nguyện ý hồi cung cùng với ta, làm ảnh vệ của ta không?”

Nàng vừa nói xong, sắc mặt của Trúc Từ lập tức trắng bệch. “Công chúa!” Chuyện mà nàng ấy sợ nhất rốt cuộc cũng đã tới rồi. Tuy rằng nàng ấy chưa bao giờ gặp qua, nhưng ở trong cung mơ hồ có thấy vài lời đồn liên quan đến ảnh vệ.

Đó là người sau khi công chúa cập kê, vẫn luôn âm thầm đi theo, bảo vệ công chúa. Chức vị này có liên quan đến an toàn và mạng sống của công chúa, phần lớn được tuyển chọn từ mẫn tộc của công chúa, nếu không được thì cũng là do ảnh vệ ở trong cung phân công đến, đều là người hiểu tận gốc rễ.

Chức vị này rất quan trọng, làm sao có thể tùy tiện đưa cho thiếu niên hung ác tàn bạo trước mặt, làm sao có thể để cho người ta yên tâm được chứ?

Lý Tiện Ngư nói xong, bản thân cũng nao nao. Nhưng là lời nói đã nói ra khỏi miệng, lại đổi ý thì có vẻ nàng có chút nói không giữ lời. Mà thân ảnh của thiếu niên, đã xa đến sắp nhìn không thấy.

Nàng không có quá nhiều lựa chọn để do dự.

Lý Tiện Ngư khẽ cắn cắn cánh môi, dẫm lên trên một tảng đá xanh lớn ở bên cạnh, nhìn về phía phương hướng thiếu niên rời đi, đứng thẳng thân mình, nghiêm túc nhấn mạnh.

“Ta sẽ cho ngươi tiền tiêu vặt. Nhất định nhiều hơn một chút so với ngươi làm việc ở ngoài cung.”

“Ngươi hiện giờ đã không có lộ phí, lại không có giấy chứng minh thân phận, không người người bảo đảm mà nói, ngươi sẽ không đi ra khỏi Nguyệt Kinh Thành được. Thậm chí, ngay cả khách điếm cũng đều ở không được.”

“Qua một lúc nữa chính là giờ cấm đi lại ban đêm, nếu ngươi còn ở lại trên đường, sẽ bị quan binh tuần thành bắt được vào trong nha môn trượng đánh.” Nàng rốt cuộc nghĩ đến lý do thuyết phục, nhưng bóng dáng thiếu niên trước mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Gió thu đưa giọng nói của Lý Tiện Ngư từng đợt từng mà vang lên ở trong con hẻm trống rỗng, giống như mặt nước gợn sóng, dần dần bình tĩnh trở lại.

Lý Tiện Ngư có chút mất mát mà bước xuống dưới từ trên tảng đá xanh, đơn giản suy nghĩ kỹ càng, hậu tri hậu giác mà hỏi Trúc Từ đang ở bên cạnh nâng nàng: “Trúc Từ, vừa rồi ta, có phải lại nói nhiều hay không?”

Nàng rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế mình. Ở bên ngoài Điện Phi Hương, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, phải giống như các vị hoàng tỷ, giống như sự chờ mong của tất cả văn võ bá quan, có bộ dáng của một công chúa đoan trang tao nhã trầm tĩnh.

Nhưng vừa rồi ở trong tình huống cấp bách, vẫn không thể nhịn xuống được. Có lẽ dg là nàng nói quá nhiều, mới đem người hu dọa di rồi.

Lý Tiện Ngư lặng lẽ thở dài: Nếu là vừa rồi, nàng có thể kiềm chế lại một chút thì tốt rồi.

Nếu là nàng có thể kiềm chế lại một chút, thiếu niên kia, có phải hay không sẽ đáp ứng cùng nhau hồi cung cùng với nàng?

Nàng rầu rĩ nghĩ.

Trúc Từ lại rất may mắn tên thiếu niên hung ác tàn bạo kia rốt cuộc di rồi. Nàng yên tâm, nhẹ giọng đi dỗ dành Lý Tiện Ngư: “Không có chuyện đó đâu? Vừa rồi công chúa nói cũng không nhiều lắm. Là cho hắn tự mình bỏ đi, càng không thể tính là ngài vong ân phụ nghĩa. Hiện giờ sắc trời đã tối, nô tỳ mang ngài hồi cung đi thôi.”

Lý Tiện Ngư đành phải nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ nghĩ, lại hỏi Trúc Từ: “Thị vệ mới vừa đi đến THuận Thiên Phủ, có phải còn chưa có trở về hay không?” Trúc Từ do dự nói: “Theo lý thuyết, hẳn là nên sớm quay về mới đúng. Có lẽ là bởi vì chuyện gì đó nên mới về trễ?”

“Vậy chúng ta quay trở lại chỗ vừa rồi chờ bọn họ một lát đi.”

Lý Tiện Ngư lại nhìn ngỏ nhỏ trống rỗng, thất vọng nói: “Chờ đến khi bọn họ quay lại, thì cùng nhau hồi cung thôi.”

z

Giờ Dậu đã qua hơn phân nửa, chân trời bốc cháy lên mây chiều màu lửa đỏ. Ở một ngôi miếu đổ nát trong kinh giao, xác chết nằm ngang dọc. Thiếu niên áo đen một tay cầm đao, đứng ở trước tượng Phật loang lổ, dưới chân đang đạp lên một người.

“Khi ngươi nhặt được ta, có từng nhìn thấy người khác không?” hắn hỏi.

Người bị hắn đạp chính là người môi giới cả người đầy máu, một khuôn mặt đều bị đế giày ép đến thay hình đổi dạng. Giờ phút này mở miệng nói chuyện, thịt mỡ cả người đều run run: “Không, không có. Chỗ đó rất heo lánh, khi ta đi, thì, thì không nhìn thấy người khác. Chỉ có người chết đầy đất. Ta xem ngài còn có hơi thở, lúc này mới nghĩ nhặt cái tiện nghi, nhìn xem có thể hay không thuận đường bán đi. Là, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn ———”

Lời xin tha của người môi giới thoáng chốc bị tiếng kêu thẳm thiết của mình đánh gãy. Một thanh loan đao xỏ xuyên qua tay phải của hắn. Máu tươi bắn ra tung tóe, bắn lên trên gạch xanh trước tượng Phật.

Thiếu niên cầm đao vẻ mặt lạnh nhạt: “Ngươi không có gạt ta?”

Ở dưới cơn đau đớn, người môi giới gần như hỏng mất. “Không có, không có. Tiểu nhân nhớ rõ rành mạch, ở vùng núi hoang dã đó, chỉ có xác chết đầy đất. Có, đúng, khoảng chừng mười hai người!”

Thiếu niên nhàn nhạt rũ lông mi xuống.

Mười hai thi thể, số người cũng chính xác.

Người môi giới còn đang run run, thấy hắn chưa tiếp tục động thủ, cho rằng còn có đường sống, càng là cố gắng cầu xin. Chỉ là lời còn chưa dứt, lại thấy thiếu niên nâng lông mi lên, một đôi con ngươi đen đặc giống như con sông bị đóng băng cả vạn dặm.

“Vậy thì, ngươi là người sống cuối cùng.” Thiếu niên bình tĩnh mở miệng.

Y giơ tay, máu tươi bắn tung tóe lên trên gạch đá, trong ngôi miếu hoang rốt cuộc yên tĩnh trở lại.

Đức Phật ngồi trên tòa hoa sen từ bi nhìn xuống, rũ mắt nhìn muôn nghìn chúng sinh, cũng rũ mắt nhìn thiếu niên vẻ mặt hờ hững ở trong miếu lật từng cái xác chết một, ở trên người bọn họ, tìm kiếm đồ vật mà chính mình muốn Có.

Cho đến khi lục soát xong cái xác chết cuối cùng, hắn rốt cuộc thu tay lại, giương mắt nhìn về phía sắc trời ngoài miếu.

Mây chiều lửa đỏ đã tan hết. Sắc trời tối tăm, đúng là lúc những chiếc đèn rực rỡ được thắp lên.



Trên bãi đất hoang ở bên trong thành, xác chết của bọn cường đạo đã bị bọn thị vệ di chuyển sang một bên, chừa một khối đất sạch sẽ cho xe ngựa của Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư một mình ngồi trên bên trong xe, đang cúi đầu nhìn một cái tượng đất vừa mới mua ở trên phố.

Tượng đất này có hình dạng của một thiếu nữ, ăn mặc một bộ quần áo màu cánh sen, cài một cái trâm xinh đẹp, đang vô cùng ngoan ngoãn cong mi mà cười với nàng.

Lý Tiện Ngư sờ sờ lông mày nhỏ của nó, có chút xuất thần mà nghĩ —— Có lẽ ở trong lòng của phụ hoàng và các ma ma giáo dưỡng, đây là bộ dáng mà công chúa nên có. Quần áo đoan trang, cư xử khéo léo, thấy ai đều khẽ mỉm cười, nhã nhặn lịch sự ngoan ngoãn và sẽ không nói nhiều lời. Mà không phải như nàng vậy.

Hôm qua nàng mới vừa nghe xong toàn bộ lời dạy dỗ của ma ma giáo dưỡng, hôm nay liền thừa dịp ngày cập kê ra cung du ngoạn, còn muốn mang một người thiếu niên thân phận không rõ trở về làm ảnh vệ của mình.

Một chút cũng không giống một thục nữ thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Nơi xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Lý Tiện Ngư phục hồi tỉnh thần lại, thấy là bọn thị vệ đi Thuận Thiên Phủ bẩm báo trở về, liên từ trên xe ngựa bước xuống, khó hiểu hỏi: “Tại sao các ngươi lại trở lại một mình? Quan binh của Thuận Thiên Phủ đâu? Những thổ phỉ đó đâu? Đều bắt hết rồi à?”

Thị vệ xuống ngựa, cúi người hướng nàng hành lễ, sắc mặt có chút kỳ quái: “Thuộc hạ vốn là cùng quan binh của Thuận Thiên Phủ cùng nhau tiến đến truy bắt thổ phỉ. Nhưng lại đến trễ một bước.”

Lý Tiện Ngư hút một ngụm khí lạnh: “Là làm những tên thổ phỉ đó chạy ra khỏi kinh thành sao?”

“Không.” Thị vệ do dự một lúc, mới chậm rãi mở miệng: “Chờ khi thuộc hạ đến ngôi miếu hoang kia tìm bọn thổ phỉ, chỉ thấy thi thể đầy đất, không có một người sống.”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc: “Này...... Đây là giữa bọn họ nổi lên nội chiến sao?” Nàng vừa mới nói xong, lại nghe vó ngựa đạp đạp, một người nhanh chóng tới gần.

Thiếu niên cưỡi ở trên một con ngựa có bờm màu đen, tay trái nắm cương, trên eo thì đang đeo một thanh loan đao. Cây đao này không thấy vỏ đao, trên lưỡi đao cong cong, là tầng tầng lớp lớp vết máu đọng lại. Gió thu gào thét mà qua, cuồn cuộn mùi máu nồng đậm ở trên người y. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, thiếu niên một tay ghìm ngựa, đem một cái túi tiền cũ nát đưa về phía nàng. “Bạc thiếu ngài.” Y chưa lục soát ra được giấy chứng minh thân phận ở trên người của người môi giới. Nhưng ít ra, tìm được bạc có thể trả cho nàng. 米米米 4 米米米
Bình Luận (0)
Comment