Chương 52: Trao đổi
Chương 52: Trao đổiChương 52: Trao đổi
Mà một bên khác, Lý Tiện Ngư sau khi từ biệt Ninh Ý vẫn chưa đến Ảnh Vệ Tư, mà là quay lại Khoác Hương Điện của bản thân một chuyến.
Nàng gọi Trúc Từ- người phụ trách trưởng quản Khoác Hương Điện tới, phá lệ nghiêm túc hỏi nàng: “Trúc Từ, trong Khoác Hương Điện hiện giờ còn bao nhiêu bạc?”
Trúc Từ ngẫm nghĩ đáp: “Tất cả cộng lại, ước chừng được bảy tám trăm lượng.”
“Cụ thể thì nô tỳ phải tính toán ra sổ.”
Lý Tiện Ngư nghe vậy, chau mày sầu muộn.
Chỗ bạc này nếu là nhà bình thường, có thể bảo đảm cả đời giàu có vô lo. Nhưng nếu đưa đến chỗ đó của Khương Vô, tựa hồ có chút không đủ. Rốt cuộc lần trước nàng đích thân đến nhờ, Khương Vô vừa mở miệng đã muốn ba ngàn lượng bạc.
Bảy tám trăm lượng bạc, cũng không biết có đủ khiến Khương Vô ra tay giải độc cho Lâm Uyên hay không.
Lý Tiện Ngư khẽ cắn cánh môi, quyết định trước tiên thử một lần. Nàng nói: “Vậy muội lấy tất cả bạc có thể dùng đến đây, ta ở chỗ này chờ muội.”
Trúc Từ kinh ngạc: “Công chúa muốn mua cái gì, sao đột nhiên phải chi lớn như vậy?”
Lý Tiện Ngư nhẹ giọng đáp: “Ta muốn cầm đi cứu người.” Bạc có thể mua được rất nhiều đồ vật. Tỷ như thoại bản ngoài cung, đồ chơi mới lạ, thức ăn nóng hầm hập, quần áo cùng trang sức. Tấc cả nàng đều rất thích. Nhưng so ra, cũng không quan trọng bằng tính mạng của Lâm Uyên.
Hơn nữa, không còn bạc có thể lại tích cóp. Nhưng nếu Lâm Uyên vì vậy mà mất mạng, nàng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy hắn.
Trúc Từ sửng sốt, thấy nàng cương quyết, cũng chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nô tỳ lập tức đi kiểm kê.”
Ước chừng sau một chén trà nhỏ, Trúc Từ cầm theo một rương trầm hương quay lại.
Nàng mở rương ra, để Lý Tiện Ngư xem qua ngân phiếu chỉnh tề bên trong.
“Ở đây tổng cộng có 780 lượng bạc. Ngoài ra còn có một ít bạc vụn, mang theo không tiện, nên nô tỳ liền không thêm vào bên trong.”
Lý Tiện Ngư nhẹ gật đầu, cầm lấy rương trầm hương.
Nàng nói: “Muội ở đây chờ ta, ta trước đi một chuyến đến Ảnh Vệ Tư.”
米
Ảnh Vệ Tư cách Khoác Hương Điện của Lý Tiện Ngư cũng không tính là xa, đi mất nhiều lắm khoảng một chén trà nhỏ.
Hiện giờ đang là giờ Thìn, bên trong không thấy thân ảnh của Khương Vô, chỉ có một ảnh vệ canh gác chắp tay hành lễ với nàng: “Công chúa.”
Lý Tiện Ngư ôm rương gỗ nhìn hắn, hỏi: “Tư Chính có ở trong Ảnh Vệ Tư không?”
Ảnh vệ đáp: “Tư Chính đến Thái Cực Điện diện thánh, còn thỉnh công chúa chờ một chút.” Lý Tiện Ngư chỉ đành đi đến bên cạnh ngồi xuống.
May mà sau một nén nhang canh giờ, cánh cửa của Ảnh Vệ Tư bị người đẩy ra, Khương Vô từ ngoài đi vào.
Ảnh vệ vừa rồi đứng canh gác chắp tay hành lễ: “Tư Chính.”
Khương Vô gật đầu, để hắn lui ra, rồi quay qua Lý Tiện Ngư, hơi hơi khom người hành lễ: “Công chúa.”
Hắn hôm nay vẫn như cũ đeo chiếc mặt nạ sắt cùng một thân áo bào màu xám, tư thái hành lễ thong dong, giọng nói khàn khàn, nhưng ngữ điệu phá lệ bình tĩnh, giống như không ngoài ý muốn khi nhìn thấy nàng ở Ảnh Vệ Tư.
“Tư Chính.”
Lý Tiện Ngư ôm rương gỗ đứng dậy, thấp thom hỏi hắn: “Ta hôm nay đến đây, muốn hỏi Tư Chính một chút, có từng nghe qua một loại độc dược tên là “ Chiếu Dạ Thanh? ?”
“Nghe qua.” Khương Vô đứng thẳng người, đôi mắt phía sau mặt nạ vô cùng sắc bén, như có thể nhìn thấu người: “Thư, biết giải.”
Hắn nói trắng ra như vậy, quả quyết, nắm chắc thắng lợi như thế.
Vui sướng cùng bất an hai loại cảm xúc đồng thời dâng lên, ở trong lòng Lý Tiện Ngư đan chéo thành đoàn.
Lý Tiện Ngư nỗ lực bình ổn nỗi lòng, tận lực khiến giọng nói của bản thân thật bình tĩnh: “Vậy, nếu ta muốn thỉnh Tư Chính giải độc này cho Lâm Uyên, phải dùng bao nhiêu bạc?”
Tầm mắt của Khương Vô dừng ở rương trầm hương trong lồng ngực Lý Tiện Ngư, thoáng chốc bật cười: “Công chúa mang theo bao nhiêu bạc?” Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư khẽ cuộn lại, cuối cùng vẫn đặt rương trầm hương đang cầm trên tay lên Trường Án thượng đẩy về phía hắn.
“Tổng cộng là 780 lượng bạc.” Nàng nhẹ giọng nói: “Đây là số bạc duy nhất mà trước mắt Khoác Hương Điện có.”
Ý cười trong mắt Khương Vô trở nên thâm thúy.
Hắn một tay ấn xuống rương gỗ, trước mặt Lý Tiện Ngư mở nắp ra, kiểm tra từng tờ một.
“Công chúa rất có thành ý.”
Hắn chậm rãi đếm bạc, sau đó thả ngân phiếu lại chỗ cũ, đẩy rương gỗ còn nguyên vẹn về lại trước mặt Lý Tiện Ngư, ánh mắt nhàn nhạt: “Nhưng mà, còn chưa đủ.”
Lông mi Lý Tiện Ngư buông xuống thật mạnh run lên. Chuyện nàng lo lắng nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
Nàng khẽ cắn môi, không đóng rương lại, chỉ nhẹ giọng thương lượng với hắn: “Nếu Tư Chính cảm thấy không đủ, chỗ ta còn một ít trang sức......”
“Để công chúa bán trang sức, chuyện này truyền ra ngoài rất khó nghe. Ngược lại có vẻ như tại hạ là người có lòng tham không đáy.” Khương Vô cười cười, đột nhiên thay đổi: “Hoặc là, công chúa có nghĩ tới, lấy những thứ khác tới đổi?”
Lý Tiện Ngư sửng sốt.
Những thứ khác?
Trừ bỏ ngân lượng cùng trang sức ra, hình như nàng chỉ có một ít thoại Bản, còn có một ít đồ chơi mua từ dân gian. Nàng không cảm thấy Khương Vô có khả năng để mắt tới.
Nàng suy nghĩ một lúc, đành phải hỏi: “Tư Chính muốn cái gì?”
Khương Vô năng mắt nhìn, ánh mắt sau mặt nạ phá lệ sâu thẳm: “Một cây sáo Tử Ngọc, hiện đang ở trong quốc khố của bệ hạ. Nếu là công chúa có thể lấy danh nghĩa của bản thân mang tới cho ta, ta sẽ vì công chúa giải độc Chiếu Dạ Thanh.”
Hắn dùng tiếng nói khàn khàn nói tiếp: “Công chúa, một cây sáo, đổi một tính mạng. Không có gì để mặc cả.”
Lý Tiện Ngư chỉ gật đầu.
Nàng đáp ứng không nổi số bạc mà Khương Vô muốn, chỉ có thể gửi hy vọng lên sáo Tử Ngọc. Vì thế nàng gật đầu nói: “Ta bây giờ lập tức đi cầu phụ hoàng ban cho ta.”
Khương Vô đứng dậy, hướng nàng chắp tay: “Vậy thần chúc công chúa kỳ khai đắc thắng.”
zk
Lý Tiện Ngư cũng không trì hoãn, rời Ảnh Vệ Tư, tức khắc đến Thái Cực Điện. Hôm nay như thường lệ là Thừa Cát canh giữ ở trước điện, thấy nàng từ xa đến, lập tức mỉm cười khom người hành lễ với nàng: “Công chúa vạn an.”
Lý Tiện Ngư nhấc váy bước lên thềm ngọc, nhẹ gật đầu đáp lễ, nói với hắn: “Thừa Cát công công, ta muốn thỉnh an phụ hoàng.”
Thừa Cát mặt lộ vẻ khó xử: “Công chúa, thật đúng là không khéo. Bệ hạ vừa mới ngủ.”
Lý Tiện Ngư ngẩn người, đành phải nói: “Ta qua bên cạnh thiên điện chờ. Nếu phụ hoàng tỉnh lại, thỉnh công công giúp ta thông truyền một tiếng.”
Thừa Cát muốn nói lại thôi: “Công chúa vẫn nên đi về trước. Be hạ...... Một chốc lát không có khả năng tỉnh lại được.”
Lý Tiện Ngư lắc đầu, chấp nhất nói: “Đa tạ công công khuyên nhủ, nhưng hôm nay ta thật sự có chuyện quan trọng muốn gặp mặt phụ hoàng. Ta ở thiên điện chờ là được rồi.”
Thừa Cát khuyên nàng không được, đành phải sai một cung nữ dẫn nàng đến thiên điện, dâng nước trà lên cho nàng.
Lý Tiện Ngư ở trong thiên điện đợi hồi lâu.
Từ lúc ánh mặt trời vừa ló dạng chờ đến khi màn đêm buông xuống. Cho đến khi bốn phía trong cung đèn đuốc rực rỡ, rốt cuộc đợi được Thừa Cát từ ngoài bước vào.
Nàng đứng dậy, chợt thấy Thừa Cát khom người tạ lỗi với nàng: “Công chúa, bệ hạ tỉnh, nhưng hôm nay chỉ sợ......”
Hắn muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói một câu thâm ý: “Chỉ sợ không thích hợp gặp ngài, còn thỉnh ngài tạm thời trở về.”
Tiếng đồng hồ nước từ xa xôi truyền đến, nửa canh giờ sau, sẽ là cấm đi lại ban đêm.
Lý Tiện Ngư không thể không chào từ biệt với hắn: “Vậy Thừa Cát công công, ta ngày mai lại đến.”
Thừa Cát cười chắp tay “dạ” một tiếng, cung kính gọi cung nữ mang đèn đưa nàng về.
Nàng theo cung nữ đi ra khỏi thiên điện, bước xuống thềm ngọc. Đi đến giữa một bậc thềm, nàng trông thấy xa xa, một hàng mỹ cơ đang từ một thầm ngọc bên khác từ từ đi lên.
Các nàng mặc vũ y, eo nhỏ thái dương cao, kim trâm trên tóc cùng đèn cung đình trong tay đều phá lệ sáng ngời, như đóa hoa lả lướt nở rộ trong màn đêm. Lý Tiện Ngư khẽ cụp mi. Giống như hiểu được vì sao phụ hoàng không thích hợp gặp nàng.
Ông ta muốn thưởng thức hoa mà ông ta nuôi.
Từ đó về sau, liên tiếp hai ngày đều là như thế.
Bình minh đến, hoàng đế chưa tỉnh.
Mà chiều hôm bắt đầu kéo màn, nhóm mỹ cơ lại cầm theo đèn cung đình, hướng đến Thái Cực Điện.
Phụ hoàng của nàng, dường như vĩnh viễn cũng không có một chút thời gian cho nàng.
Ngày thứ ba, một ngày mưa tầm tã.
Lý Tiện Ngư không biết phải làm sao ngồi ở mép giường, nhìn thiếu niên lông mi khép kín, thấy cánh tay của hắn một lần nữa bắt đầu thấm máu, nỗi lòng cứ như mưa thu ngoài cửa sổ, từ từ rơi xuống rồi ướt đẫm.
Chiếu Dạ Thanh hạn cho nàng thời gian ngắn ngủi, mà hiện giờ, đã qua đi hơn phân nửa.
Nàng ngay đến cả mặt của phụ hoàng còn chưa được gặp.
Mưa đêm tạt vào cửa sổ.
Đôi mi dài đẫm sương của Lý Tiện Ngư cụp xuống, đầu ngón tay không tự chủ nắm chặt mép ống tay áo.
Nàng nghĩ, không thể cứ tiếp tục như vậy. Mà lúc này, cánh cửa xa xa bị người gõ vang.
Giọng nói của Nguyệt Kiến kèm theo tiếng mưa đêm từ ngoài điện vọng vào: “Công chúa, Cố thái y đến đây.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Như người trong tuyệt cảnh gặp được hy vọng, nàng vội vàng đứng dậy, mở cửa ra. Ngoài cửa, là Nguyệt Kiến cùng Cố Mẫn Chỉ đội màn đêm tiến đến.
Hắn đeo theo hộp thuốc, tay cầm dù trúc. Một bên quần áo đã ướt nhẹp, màu xanh đậm trong đêm mưa hiện ra đặc biệt dày đặc.
Lý Tiện Ngư đưa khăn cho hắn, dẫn hắn đi vào, mong đợi, bất an mà dò hỏi: “Cố đại nhân, chuyện Chiếu Dạ Thanh có manh mối gì sao?”
Cố Mẫn Chỉ đối diện với tầm mắt tha thiết của nàng, ngón tay thkn dài nắm khăn thêu hơi dừng lại, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Ta trong thời gian này cùng với đồng liêu trong Thái Y Viện thương nghị qua việc này. Trong lúc vội vàng, ta đã nghĩ ra một phương thuốc, có lẽ có hiệu quả. Chỉ là ——”
Hắn dừng một chút, từ từ đưa phương thuốc cho nàng, như đưa quyền lựa chọn giao vào tay nàng: “Phương thuốc này cực kỳ hung hiểm...... chỉ có một vài phần nắm chắc.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Nàng không tiếp nhận phương thuốc.
Chỉ đứng dậy, từ trong hộp lấy ra viên xúc xắc bằng ngọc mà nàng dùng để chơi Lục Bác cùng Lâm Uyên.
Nàng nắm xúc xắc ở trong tay, nhẹ giọng nói: “Một vài phần nắm chắc, có phải là, giống như ta bây giờ ném xúc xắc xuống đất, chỉ có thể thấy con số nhỏ như vậy.” Cố Mẫn Chỉ có chút không đành lòng, nhưng rốt cuộc vẫn đáp: “Đúng vậy.” Lông mi củ Lý Tiện Ngư bỗng dưng run rẩy, đầu ngón tay nắm xúc xắc không tự chủ được nắm chặt.
Nàng trước kia đánh song lục, thời điểm ném xúc xắc chưa bao giờ do dự. Bởi vì nàng biết, cho dù thua, bất quá cũng chỉ mất một đóa hoa lụa, một quả ngân qua tử, hay là là vẽ một hình nho nhỏ ở trên mặt.
Thua thì thua.
Nhưng hôm nay không giống, nếu nàng thua, ắt sẽ thua luôn cả tính mạng của Lâm Uyên.
Lâm Uyên cũng sẽ bị các cung nhân nâng trên giường tre, bịt kín chiếu, từ cửa hông lặng lẽ nâng ra ngoài, chôn ở nơi nàng không nhìn thấy, giống như những chuyện xưa mà Liễu ma ma hay kể cho nàng nghe trong lúc làm điểm tâm.
Từ nay về sau, không còn nói chuyện với nàng, không còn đọc Thoại Bổn Tử cho nàng nghe, không còn dẫn nàng đi ra ngoài chơi vào ban đêm.
Lông mi Lý Tiện Ngư run lên thật mạnh.
Thật lâu sau, nàng buông xúc xắc ngọc, thấp giọng nói: “Ta không dám.”
Nàng không dám đánh cuộc, nàng gánh vác không nổi hậu quả khi thua. . 53
Chuong 53: Mao hiem
Cố Mẫn Chỉ khẽ thở dài, trấn an nàng: “Công chúa chờ một thời gian, có lẽ vẫn còn cách khác.”
Lý Tiện Ngư lại lắc đầu. Nàng đã trộm hỏi qua Ninh Ý Hoàng tỷ, hoi qua cung nữ trước Thái Cực Điện.
Phụ hoàng luôn như vậy, suốt đêm yến tiệc, có khi cả tháng không ngừng nghỉ. Nàng đợi không được.
Vì thế, nàng khẽ cắn cánh môi, lại nâng mắt, như đã hạ quyết tâm.
Nàng hỏi: “Cố đại nhân, có loại dược nào giúp nhiễm bệnh không? Tốt nhất là loại có thể khiến người trông như là bệnh đến sắp chết rồi.”
Lý Tiện Ngư giọng nói hơi ngập ngừng, có chút sợ hãi rụt rụt thân mình, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, cũng không cần thật sự chết.”
Cố Mẫn Chỉ nhìn về phía nàng, mày dần dần chau lại: “Công chúa muốn dược như vậy làm gì?”
Lý Tiện Ngư nói ngắn gọn chuyện tử ngọc sáo cho hắn nghe, lại co quắp nhẹ giọng: “Ta biết như vậy không ổn...... Nhưng thật lâu trước kia, lúc Nhã Thiện hoàng tỷ lần đầu tiên bệnh nặng, phụ hoàng đã đi thăm nàng.”
Nếu nàng cũng bệnh đến sắp chết, phụ hoàng hẳn là cũng sẽ tới Khoác Hương Điện thăm nàng.
Khi đó, nàng sẽ có thể xin phụ hoàng cây sáo Tử Ngọc kia.
Cố Mẫn Chỉ sau khi nghe xong từ từ rũ mắt: “Công chúa, làm như vậy, chung quy vẫn rất nguy hiểm.”
Lý Tiện Ngư gật đầu: “Ta biết, ta sẽ thật cẩn thận, sẽ không khiến phụ hoàng phát hiện.”
Nàng như là đã nghĩ kỹ hậu quả rồi: “Nếu thật sự bị phát hiện, ta cũng tuyệt không nói là Cố đại nhân cho ta dược. Ta sẽ nói tự ta giả bệnh, bản thân muốn cây sáo Tử Ngọc kia. Phụ hoàng cho dù phạt, cũng sẽ chỉ phạt một mình ta.” Nàng nhẹ nâng khóe môi, lộ ra nụ cười, trấn an Cố Mẫn Chỉ nói: “Ta là nữ nhỉ của phụ hoàng, cho dù người phạt ta cũng sẽ không quá nặng. Nhiều nhất cũng chỉ phạt ta cấm túc, phạt bổng lộc, chuyện này cũng không có gì.”
Cố Mẫn Chi trầm mặc thật lâu.
Hắn nói: “Công chúa đang dùng an nguy của bản thân làm tiền cược.”
Hắn vốn không nên nói những lời này. Rốt cuộc, trong mắt y giả, chúng sinh bình đẳng. Nhưng hắn vẫn có bất công.
Lý Tiện Ngư nghe những lời này của hắn, rũ mắt tỉ mỉ ngẫm nghĩ.
Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng nâng mắt, như đã tìm ra nguyên do cho quyết định của bản thân rồi.
Nàng nói: “Lâm Uyên vốn dĩ là người ngoài cung. Là ta muốn hắn làm ảnh vệ của ta mới đưa hắn vào cung. Nếu hắn bởi vì vậy mà xảy ra chuyện, chẳng khác nào, là ta tự tay dâng đao cho người, ta chính là đồng lõa.”
Nàng dừng một chút, lại nghiêm túc bổ sung thêm: “Hơn nữa, Lâm Uyên đã cứu mạng ta.”
Coi như là lý do không thể cãi lại. Ngay cả bản thân Lý Tiện Ngư cũng không biết, lời lẽ chính đáng như vậy có phải đã trộm cất giấu tâm tư. Cố Mẫn Chi nhẹ nhắm mắt, rốt cuộc vẫn tuef trong hộp dược lấy ra hai bình thuốc cho nàng.
“Công chúa ăn cùng lúc dược trong hai bình này, khí huyết sẽ dâng lên, sốt cao không lùi. Sau khi bệ hạ tới thăm nom công chúa, dừng uống dược sẽ dần dần khỏi hẳn.”
Lý Tiện Ngư cầm lấy bình dược, tự mình đứng dậy, tiễn hắn đến hành lang, lại lần nữa nói lời cảm tạ với hắn: “Cảm ơn Cố đại nhân chịu giúp ta.”
Nàng thoáng nghĩ, mắt hạnh cong cong: “Chờ sau khi chuyện này kết thúc, ta mời Cố đại nhân ăn chè ngọt ngon nhất.”
Cố Mẫn Chi xoay người, trông thấy thiếu nữ mặc váy đỏ đứng trên hành lang đèn đuốc sáng trưng.
Mắt hạnh cong cong, má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Như là sau khi mưa dầm mấy ngày liền, rốt cuộc thấy trời trong.
Hắn nhẹ gật đầu, nâng dù trúc, hòa vào mưa thu trên hành lang tăm tối.
zk
Sau khi Cố Mẫn Chỉ rời đi, Lý Tiện Ngư gọi Nguyệt Kiến đến, đưa Lâm Uyên chuyển đến thiên điện, bản thân thì đi đổi một kiện áo ngủ sạch sẽ nằm ở trên giường, giấu Nguyệt Kiến, trộm ăn dược vào.
Nàng lôi kéo cổ tay áo của Nguyệt Kiến, lặp lại lời đặn dò: “Nếu ngày mai ta bệnh đến sắp chết, ngươi nhất định, nhất định phải đi gọi phụ hoàng tới xem ta.”
Nguyệt Kiến cho rằng nàng đã nhiều ngày kiệt quệ, đang nói mê sảng, nên chỉ không ngừng lắc đầu, lải nhải nói: “Công chúa đừng nói bậy, bệnh gì chứ, chết gì chứ, tuyệt không có chuyện như vậy đâu.” Lý Tiện Ngư xác thật có chút mệt mỏi, cũng không có nói thêm gì nữa.
Nàng nhẹ khép mắt, rất nhanh đã ôm gối cẩm của bản thân chìm vào giấc ngủ. Hôm sau, quả nhiên Lý Tiện Ngư bắt đầu sốt cao.
Nàng nằm ở trong chăn gấm mềm mại, cảm thấy cả người cả người đều nóng, sốt đến mơ mơ màng màng, nhìn Hồng Trướng trước mắt, cùng chăn gấm tuyết trắng, đều biến thành một đám sắc khối mơ hồ.
Nguyệt Kiến Trúc Từ các nàng đều hoảng sợ, vội vội vàng vàng mà tìm thái y tới xem nàng.
Sau khi mấy vị thái y đều bó tay không có biện pháp, Nguyệt Kiến nhớ tới lời nàng dặn dò hôm qua, tức khắc đem theo ngọc bài của nàng đến trước Thái Cực Điện quỳ hồi lâu, cuối cùng đem việc này bẩm báo cho hoàng đế.
Vì thế, phụ hoàng của nàng rốt cuộc vào một buổi hoàng hôn đến đây thăm nàng.
Đó là một khối màu vàng tươi rất đặc biệt, trên người tràn đầy mùi rượu, đứng ở ngoài trướng của nàng, đang nổi trận lôi đình với các khối màu sắc khác. Nàng sốt đến mông lung, nghe không rõ ràng, chỉ mơ hồ nghe thấy một câu “Nếu Gia Ninh chết, khi Hô Diễn tới triều, ai thay công chúa đi hòa thân?”
Lý Tiện Ngư nghĩ, đó xác thật là một việc rất quan trọng. Hẳn là so với sáo Tử Ngọc thì quan trọng hơn nhiều.
Vì thế nàng cố gắng trở mình, thấp giọng nói với khối màu vàng kia: “Phụ hoàng, Gia Ninh muốn một cây sáo Tử Ngọc.”
Hoàng đế ngạc nhiên xoay người lại, một đôi mắt tràn đầy tơ máu say lờ đờ trợn to.
“Gia Ninh, con nói cái gì?”
Lý Tiện Ngư đem những lời mà đêm qua đã chuẩn bị tốt nói cho hắn nghe: “Gia Ninh đêm qua mơ thấy một ác quỷ đứng ở đầu giường Gia Ninh. Nói là Gia Ninh từ nơi nào đó trộm cây sáo Tử Ngọc đi, nếu còn không cho nó, nó cũng sẽ đem Gia Ninh đi.”
Hoàng đế đang say, suy nghĩ có chút chậm chạp. Hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Lại có chuyện như thế này?”
Giờ phút này, trong nhóm thái y, có một người đi ra.
Lý Tiện Ngư thấy không rõ dung mạo của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói ôn nhuận của Cố Mẫn Chỉ: “Công chúa tuổi tác còn nhỏ, bị bóng đè cũng không phải chuyện lạ. Mà tâm bệnh cần tâm dược. Có lẽ Sáo Tử Ngọc mà công chúa nói là thuốc dẫn.”
Hoàng đế nghe vậy, lập tức vung ống tay áo nói: “Thừa Cát, lệnh Nội Vụ Phủ làm cây đưa tới. Phải nhanh!”
Thừa Cát vẻ mặt đau khổ: “Bệ hạ, việc khắc ngọc này, chỉ sợ......”
Hắn nói xong, như đột nhiên nhớ tới cái gì, trên mặt lần nữa sinh ra ý cười, tiếp tục nói: “Nô tài đột nhiên nhớ tới, quốc khố liền có sẵn một cây sáo Tử Ngọc. Là dùng loại ngọc tốt nhất chạm thành, rất hợp với công chúa.”
Hoàng đế vốn say rượu vừa mới tỉnh, giờ phút này nghe bọn hắn nói liên thuyên, càng cảm thấy đau đầu phiền lòng, không kiên nhẫn mà phất tay nói: “Vậy còn không mau đi!”
米
Có khẩu dụ của hoàng đế, cung nhân phía dưới không dám trì hoãn. Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, một cây sáo Tử Ngọc được tìm ra từ trong quốc khố, đưa đến tẩm điện của Lý Tiện Ngư.
Đồng thời đưa vào còn có một chén thuốc.
Nguyệt Kiến đút dược cho nàng, nhỏ giọng ở nàng bên tai nói: “Đây là phương thuốc mà Cố đại nhân khai, còn nói nhất định phải chờ sáo Tử Ngọc đưa đến mới có thể đút công chúa uống hết.”
Nguyệt Kiến có chút tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cây sáo Tử Ngọc này thật sự có công hiệu trị bệnh cứu người?”
Lý Tiện Ngư uống dược xong, cảm thấy trên người hình như không còn quá nóng nữa, nên nhấp môi cười với Nguyệt Kiến: “Có.”
Nàng nói: “Qua một lúc nữa, muội thay ta đi Ảnh Tư Vệ một chuyến, thỉnh Tư Chính đến đây. Cây sáo này mới có thể phát huy công hiệu của nó.”
Nàng vừa dứt lời, cảm giác buồn ngủ chợt dâng lên, vừa khép lại mắt, đã ngủ Say.
Đến khi nàng tỉnh dậy, ánh mặt trời đã chuyển sang màu ảm đạm.
Lý Tiện Ngư cảm thấy bản thân tựa hồ không còn quá mê muội, nhưng trên người vẫn còn một chút nhiệt độ sót lại chưa tan đi.
Nàng quấn mình trong chiếc áo choàng thật dày, hai má hồng hồng mang giày đứng dậy, hỏi Nguyệt Kiến đang canh giữ trước giường: “Mời Tư Chính tới rồi chứ?”
Nguyệt Kiến gật đầu: “Nô tỳ đi rồi, Tư Chính nói, chờ đêm mai, hắn sẽ đến lấy đồ theo như ước định.”
Nguyệt Kiến khó hiểu hỏi: “Thứ hắn nói là gì? Công chúa thiếu hắn cái gì sao?” Lý Tiện Ngư nhẹ chớp lông mi, ôm hộp gỗ đặt sáo Tử Ngọc mỉm cười: “Hiện tại, là Tư Chính thiếu ta.”
Nguyệt Kiến càng thêm mờ mịt.
Lý Tiện Ngư cũng không giải thích nhiều, chỉ ôm hộp gỗ đi tới thiên điện, ngồi ở mép giường của Lâm Uyên, an tĩnh chờ tia sáng cuối cùng ở phía chân trời vụt tắt, trăng sáng ngoi lên.
Trong một khoảng thời gian tĩnh lặng như vậy, Lý Tiện Ngư chậm rãi dâng lên chút tò mò.
Nàng muốn nhìn một chút, đến tột cùng cây sáo như thế nào lại có thể khiến Khương Vô chấp nhất như vậy.
Vì thế, nàng đốt nến đỏ, dưới ánh nến nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra.
Hộp gỗ cổ xưa được lót một tầng gấm thật dày, mà trên gấm, đặt ngay ngắn một cây sáo ngọc.
Toàn thân oánh nhuận, ở dưới ánh nến phiếm nhẹ ánh sáng màu tím nhạt, sáng trong như vầng trăng.
Lý Tiện Ngư lấy cây sáo ngọc ra, nhìn trái ngó phải, phát giác trên thân sáo có một hàng chữ nhỏ.
“Đem tâm thác minh nguyệt, lưu ảnh nhập quân hoài.”
Nàng đọc thành tiếng, nhưng không hiểu rõ, đành đặt sáo Tử Ngọc về trong hộp, chờ Khương Vô đến đây.
Ngay trước khi ánh trăng sáng chiếu tới hành lang, cửa sổ thiên điện bị người gõ nhẹ hai tiếng. Lý Tiện Ngư quay người lại, thấy Khương Vô đứng ngoài cửa sổ, trong bóng đêm thong dong chắp tay hành lễ với nàng: “Công chúa, thần tới lấy lại đồ của bản thân.” . 54