Chương 67: Sách “hay” không thể đọc
Chương 67: Sách “hay” không thể đọcChương 67: Sách “hay” không thể đọc
Giờ phút này đúng là lúc mặt trăng từ từ treo ở trên cao.
Lý Tiện Ngư cũng đã trở về từ phòng tắm. Nàng đang khoác chiếc áo choàng nhung màu đỏ, ngồi ở sau bàn dài gần cửa sổ sát đất, đang đọc một cuốn thoại bản mới mua ở dưới ánh đèn dầu.
Nàng vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo mùi hương dịu nhẹ của nước hoa hồng.
Trên mái tóc đen dài như lụa còn dính bọt nước, vài sợi tóc rũ ở gần gương mặt đã bị nàng nhẹ nhàng vén ra sau tai, lộ ra một một gương mặt nhỏ sạch sẽ như sứ và hai má hơi hơi đỏ ửng.
Lạnh lẽo ở trong đáy mắt của Lâm Uyên tan đi, ánh mắt cũng dần trở nên nhu hòa.
Hắn vẫn chưa mở miệng quấy rầy nàng, chỉ là đứng bên cạnh ở dưới ánh trăng, yên tĩnh chờ nàng xem xong thoại bản ở trong tay.
Lý Tiện Ngư lại lật xem vài tờ, ngọn đèn ở bên cạnh từ từ tối xuống.
Lý Tiện Ngư cảm thấy không thể thấy rõ được chữ nhỏ ở trên thoại bản, tùy tay cầm lấy trâm bạc đặt ở bên cạnh, muốn thắp sáng ngọn nến lên.
Vừa ngước mắt lên, thì nhìn thấy thiếu niên đứng dưới ánh trăng.
“Lâm Uyên?”
Lý Tiện Ngư giống như bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, hoảng hốt đem cuốn thoại bản đọc được một nửa giấu ra phía sau, hai má lúm đồng tiền vốn dĩ do nhạt bỗng dưng trở nên đỏ bừng. Lâm Uyên cảm thấy có điều gì đó khác thường, mày kiếm hơi nhíu lại, tiến lên một bước: “Công chúa?”
Hắn nhìn về phía đồ vật Lý Tiện Ngư đang giấu ở phía sau: “Thoại bản có vấn đề gì sao?”
“Không mm
Lý Tiện Ngư có chút ấp úng: “Ta chỉ xem không hiểu một chút.”
Lâm Uyên mở lòng bàn tay ra với nàng: “Để thần nhìn xem.”
Hắn nói: “Nếu có thể xem hiểu thì sẽ kể cho công chúa nghe.”
Lý Tiện Ngư do dự, rốt cuộc lòng hiếu kỳ vẫn mạnh hơn. Nàng lấy thoại bản giấu ở phía sau ra, đặt trong lòng bàn tay của hắn, nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi xem hiểu, nhớ rõ kể lại cho ta biết.”
Lâm Uyên lên tiếng trả lời, nhìn dòng chữ nàng mới vừa chỉ rồi đọc tiếp.
Chưa đọc được mấy dòng, ánh mắt của thiếu niên bỗng nhiên dừng lại.
Hắn nhanh chóng dời mắt đi, lập tức khép cuốn thoại bản trong tay lại, nhìn cái tên ở trên bìa sách.
Dưới ánh đèn, ba cái chữ nhỏ lọt vào ánh mắt của hắn.
Ngón tay thon dài nắm cuốn sách của hắn đột nhiên siết chặt lại, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn hiện lên một chút đỏ nhạt.
Lúc nãy khi chọn sách hắn không có nhìn kỹ, vậy mà làm cho chủ quán đem loại thoại bản này xen lẫn vào rồi đưa cho Lý Tiện Ngư.
Mà Lý Tiện Ngư ngây thơ không biết gì, vẫn cúi đầu nhìn cuốn thoại bản trong tay hắn.
Đôi mắt của thiếu nữ trong sáng sạch sẽ. Ngón tay mảnh khanh của hắn đem trang sách mới khép lại mở ra, một lần nữa nhìn vào dòng chữ kia: “Một dòng này là có nghĩa gì nha? “ thu dụng ? là có nghĩa gì?”
Đột nhiên, nàng rũ mắt xuống, nhìn thấy cái tên được viết trên gáy sách, nhẹ nhàng a một tiếng.
Nàng nhẹ giọng đọc ra tên của quyển thoại bản.
“Kim Bình Mai.”
Lý Tiện Ngu mi mắt cong cong, nhẹ giọng khen ngợi: “Tên thoại bản còn rất dễ nghe.”
Lý Tiện Ngư còn chưa nói xong, đầu ngón tay của nàng đã không còn trên quyển thoại bản.
Lâm Uyên lại một lần nữa đem thoại bản rút ra khỏi tay nàng, nhanh chóng khép nó lại và nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Bên tai của hắn hiện lên màu đỏ nhạt, ngón tay thon dài không tự giác mà dùng sức, nắm chặt đến mức làm nhăn bìa sách.
“Công chúa không nên nói ra tên này ở bên ngoài.”
Hắn dứt lời, cũng không đợi Lý Tiện Ngư phản ứng thì bước đến trước bàn dài, đem một chồng thoại bản mang về từ ngoài cung qua loa lật xem vài trang, lại từ ở trong đó lấy ra mấy quyển và cùng nhau cầm ở trong tay.
Tiếp theo, hắn quay trở lại trên xà nhà một chuyến, khi quay trở về thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của mấy quyển thoại bản đó.
Lý Tiện Ngư ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới phục hồi tỉnh thần lại. Lông mi của nàng khẽ chớp, hơi mê mang một chút. Lâm Uyên chẳng những không giải thích cho nàng, còn lấy mất thoại bản của nàng. Hoàn toàn không có ý muốn trả lại cho nàng. “Cuốn thoại bản kia ta còn chưa đọc xong, ta mới đọc được có vài trang.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, tìm ra một cái biện pháp tốt nhất: “Nếu như ngươi cũng muốn đọc, cũng không cần đem nó đặt ở trên xà nhà.”
Nàng ngồi ở trên ghế hoa hồng, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn dài, nhẹ nhàng cong mi: “Chúng ta có thể cùng nhau đọc.”
Lâm Uyên không trả lời.
Hắn cúi người dập tắt ngọn đèn trên ngọn đèn bằng bạc kia: “Công chúa nên đi ngủ sớm một chút.”
“Nhưng ta chưa buồn ngủ.” Lý Tiện Ngư duỗi tay cầm lấy tay áo của hắn, mềm mại nói: “Ta muốn đọc thoại bản.”
Nàng suy nghĩ một lúc, lại nhướng mày nhẹ nhàng cười rộ lên: “Nếu không, ngươi đọc cho ta nghe đi.”
Ánh đèn trong điện đã tắt. Trong bóng đêm, nàng không thấy rõ biểu cảm trên mặt của Lâm Uyên. Chỉ thấy hình dáng của thiếu niên cứng đờ ở trong màn đêm, tiếp theo cứng ngắc từ chối: “Không được!”
Quyết đoán như vậy, không hề có một chút đường sống để thương lượng.
Lý Tiện Ngư hơi mất mát một chút.
Nàng từ từ buông lỏng đầu ngón tay đang nắm lấy tay áo của thiếu niên ra, hơi ấm ức nhẹ giọng nói: “Được rồi, ta đi ngủ đây.”
Nàng đứng dậy từ trên ghế hoa hồng.
Lâm Uyên nhíu mày, bỗng dưng duỗi tay ra, cách tay áo nắm chặt lấy cổ tay mảnh khẳnh của nàng.
Cách bóng đêm dày đặc, thiếu niên rũ mi mắt xuống. Giống như là cũng cảm thấy thái độ vừa rồi của mình quá mức lạnh lùng một chút. Hắn nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Lý Tiện Ngư quay mặt lại, cách bóng đêm nhìn về phía hắn, ánh mắt hơi dao động, mong đợi nói: “Lâm Uyên, ngươi muốn mang ta đi ra ngoài chơi sao?” Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời.
“Công chúa muốn đi chỗ nào?”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, mắt hạnh hơi sáng lên: “Đi Tàng Thư Các ở trong cung.”
Khuôn mặt của nàng giãn ra, bên môi hiện lên hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Ta muốn trộm đi qua đó, nhìn xem phụ hoàng thường ngày thích đọc sách gì.”
Lâm Uyên gật đầu: “Được.”
Lý Tiện Ngư càng thêm mong đợi. Nàng nói: “Ngươi chờ ta một chút, ta sẽ nhanh chóng ra ngay.”
Nàng nói xong, cũng không để ý đến chuyện thoại bản nữa, chỉ cầm bộ trang phục cung nữ màu xanh lục đậm kia đi vào trong bức màn đỏ.
Bức màn đỏ cũng theo đó mà rơi xuống.
Một lúc sau, lại bị một đôi tay nhỏ tuyết trắng nhẹ nhàng vén lên. Khi Lý Tiện Ngư đi ra từ trong bức màn đỏ, nàng lại mặc bộ trang phục của cung nữ.
Nàng bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đi lên trước, nắm tay áo của hắn rồi đi ra ngoài, giọng nói tràn đầy ý cười và trong lòng rất chờ mong.
“Lâm Uyên, bây giờ chúng ta đi qua đi.”
+»
Ban đêm ở Tàng Thư Các vô cùng yên tĩnh. Giống như nhóm Kim Ngô Vệ tuần tra suốt ngày cũng hiếm khi sẽ đi đến nơi này.
Trước tấm bình phong màu đỏ chỉ có một hoạn quan tuổi già canh giữ. Giờ phút này cũng đã sớm đã dựa trên cây cột ở hành lang, ngủ say như chết.
Ngay cả khi Lâm Uyên dẫn nàng đi ngang qua qua người ông, cũng không hề hay biết. Chỉ là phát ra hai tiếng ngáy không rõ ràng.
Lý Tiện Ngư quay đầu lại, tò mò liếc mắt nhìn ông một cái.
Lại quay đầu nhẹ giọng hỏi Lâm Uyên: “Tàng Thư Các lớn như vậy, chỉ có một mình ông ấy canh giữ thôi sao?”
Ngoài ra nhìn bộ dáng cũng không phải là người rất giỏi giang.
Lâm Uyên rũ mắt: “Cung điện có binh lính canh giữ hay không cũng không phải tùy thuộc vào quy mô lớn nhỏ của cung điện.”
Mà là hoàng đế có coi trọng nó hay không. Ví dụ như trước cửa Điện Hoa Quang, Kim Ngô Vệ gần như không hề đi ngang qua đó.
Lý Tiện Ngư kinh ngạc: “Nhưng đây là Tàng Thư Các nha. Chẳng lẽ phụ hoàng không tới nơi này đọc sách mà mình cất giữ sao?”
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt cũng bị hấp dẫn bởi khung cảnh trước mắt.
Trong Tàng Thư Các cũng không hề tối tăm. Ở trong các mỗi góc bốn phía đều được thắp trản đèn cung đình Trường Tín.
Giá đèn rất rộng, lại được tạo thành bằng đồng thau. Bảo đảm mặc dù có bị gió thổi làm nến đổ, cũng tuyệt đối sẽ không làm cháy sách gây hỏa hoạn ở trong cung.
Trong đó vô số giá sách được đặt san sát nhau, xếp thành một hàng ngay ngắn ở chỗ sâu trong Tàng Thư Các. Liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy được điểm cuối, giống như là núi sách biển chữ. Lý Tiện Ngư kinh ngạc mà cảm thán một chút, đi đến giá sách ở gần mình nhất, nhón chân lấy xuống một quyển sách.
“Trinh Quán chính khách.”
Nàng đọc lên cái tên ghi ở trên gáy sách, đột nhiên kinh ngạc lên tiếng: “Đã có bụi dày như vậy sao?”
Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Quả nhiên nhìn thấy trên đầu ngón tay của mình đã bị nhuộm thành màu xám, trông rất dơ.
Lý Tiện Ngư vội vàng đem cuốn sách đặt lại trên kệ sách, nghiêng người nói với Lâm Uyên: “Lâm Uyên, ngươi mau giúp ta lấy khăn tay ở trong túi tiền ra.”
Lâm Uyên gật đầu, cúi người xuống.
Hắn từ trong túi tiền của Lý Tiện Ngư lấy ra một cái khăn lụa, ra hiệu cho nàng duỗi tay lại đây.
Lý Tiện Ngư ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Lâm Uyên rũ mắt, nắm lấy ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng, giúp nàng lau đi hết tro bụi dính ở trên đầu ngón tay.
Ngón tay của thiếu nữ tỉnh tế mềm mại, nắm ở trong lòng bàn tay giống như đang cầm một nhành hoa, khiến người không dám dùng sức. Nhưng xúc cảm tốt đẹp tinh tế mềm ấm như vậy, khiến người không tự chủ được mà muốn nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Trong suy nghĩ mâu thuẫn như vậy, hắn kiềm chế rút tay lại, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh như ngày thường.
“Xong rồi.” Lý Tiện Ngư vẫn chưa nhận thấy có điều gì khác thường.
Nàng cong mi cất túi tiền vào trong túi áo, một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía kệ sách. Chỉ là khi chọn sách, nàng cẩn thận hơn rất nhiều. Nàng nhìn kỹ từng hàng kệ sách, một lúc sau mới dừng lại ở trước một quyển sách.
“Tề dân yếu thuật.” Nàng lại đọc tên ở trên gáy sách, nhón mũi chân duỗi tay muốn lấy nó: “Quyển sách này hình như không có bụi.”
Lâm Uyên nhìn thoáng qua, lập tức giơ tay ngăn cản nàng lại.
Hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Công chúa, cuốn sách này có bụi dày hơn.”
“Có thật không?”
Lý Tiện Ngư kinh ngạc, hơi nhón chân lên và nhìn kỹ một chút, ti mỉ nhìn lại một lần nữa.
Lúc này nàng mới phát hiện, bìa của quyển sách không phải là màu xám giống như nàng nghĩ.
Mà là trên cả quyển sách đều bám đầy một lớp bụi rất dày, lúc này mới trông như là một bìa sách có màu xám.
Nếu nàng duỗi tay cầm lấy, chỉ sợ đều có thể lưu lại hai cái dấu tay rõ ràng ở trên bìa sách.
Lý Tiện Ngư hơi hoang mang một chút: “Tại sao lại bám một lớp bụi dày như vậy chứ? Phụ hoàng thường ngày đều không đọc sách sao?”
Nàng suy nghĩ một chút, lẩm bẩm: “Hay là, ta không tìm ra được sách mà phụ hoàng hay đọc?”
Lâm Uyên lấy một ngọn đuốc và thắp sáng nó lên, ánh mắt rơi vào biển sách mênh mông bát ngát trước mắt.
“Thần giúp công chúa đi tìm.”
Lý Tiện Ngư mím môi nhẹ nhàng cười rộ lên: “Ta muốn tự mình đi tìm.” .68