Chương 92: Thần cũng nhớ công chúa
Chương 92: Thần cũng nhớ công chúaChương 92: Thần cũng nhớ công chúa
Vào đông lạnh lẽo, thiếu niên ôm ấp ấm áp, đầu ngón tay nóng bỏng. Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, co quắp duỗi tay đẩy hắn ra: “Ngươi, ngươi bảo vệ ta làm cái gì.”
Nàng ở trong Điện Phi Hương rất an toàn. Lại không giống như đồ vật ngọc ngà châu báu linh tĩnh, sẽ không bị người khác trộm đi.
Lâm Uyên không trả lời. Mày kiếm của hắn nhíu chặt lại, ánh mắt lại lướt qua nàng, nhìn về phía sau lưng nàng.
Lý Tiện Ngư quay mặt lại ở trong lòng ngực của hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Mẫn Chỉ.
Một khuôn mặt nhỏ vốn đã ửng đỏ giờ thì hoàn toàn đỏ bừng lên.
Chuyện này, chuyện này cũng quá là không lễ phép rồi.
Nàng nghĩ như vậy, cuống quít duỗi tay đẩy Lâm Uyên ra, cố gắng hạ thấp giọng nói, chỉ để một mình hắn nghe thấy: “Lâm Uyên, ngươi mau thả ta ra. Cố đại nhân còn ở đây.”
Lâm Uyên không những không buông tay mà những ngón tay thon dài nắm bàn tay trắng nõn của nàng càng siết chặt lại.
Đáy mắt hắn đen tối, giống như là đốt một ngọn lửa. Giọng nói lại sắc bén như sương, vừa lạnh vừa mãnh liệt: “Thần chưa bao giờ nghe qua, Đại Nguyệt có quy củ để thái y bước vào tẩm điện bắt mạch cho công chúa!”
Hai tai của Lý Tiện Ngư đỏ bừng, giọng nói cũng như muốn toát ra hơi nóng: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy —— tối nay phụ hoàng triệu ta đi ngự tiền. Ta giả bệnh không đi, lúc này Cố đại nhân mới lại đây thay ta che giấu một chút.” Lâm Uyên mím môi lại, vẫn không trả lời nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng bàn tay to đang “gông xiêng” nàng ra.
Lý Tiện Ngư được tự do, thẹn thùng nhìn về phía Cố Mẫn Chi, nhỏ giọng nói: “Cố đại nhân, Lâm Uyên không cố ý.”
Cố Mẫn Chi rũ mi mắt xuống, che giấu suy nghĩ dưới đáy mắt.
“Không có việc gì” Giọng nói của hắn bình tĩnh, vẫn như thường từ trong rương lấy gối bắt mạch ra, đặt ở trên bàn dài trước mặt, gật đầu ra hiệu với Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư bước đi qua, hơi vén ống tay áo lên, đặt cổ tay trắng nõn lên trên cái gối.
Cố Mẫn Chi phủ khăn lụa lên trên cổ tay của nàng, ngón tay thon dài đặt ở trên mạch đập, rũ mắt tập trung. Giống như là vẫn chưa nhìn thấy ánh mắt không tốt của thiếu niên đứng bên cạnh Lý Tiện Ngư.
Ở nơi xa vang lên tiếng chuông báo canh giờ. Lý Tiện Ngư ngồi trên ghế hoa hồng ở giữa hai người, dần dần có hơi đứng ngồi không yên một chút.
Khi giữa mày của nàng sắp chảy ra mồ hôi, Cố Mẫn Chỉ rốt cuộc thu hồi ngón tay thon dài lại nói với nàng: “Công chúa không có việc gì. Thần viết một đơn thuốc bổ dưỡng trước, công chúa mỗi ngày uống hai lần là được.”
Hắn lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, cúi đầu chấp bút, sau khi viết xong đơn thuốc thì đưa cho nàng, lại nói: “Còn chỗ của bệ hạ, thần sẽ nói công chúa đột nhiên bị phong hàn, không nên diện thánh. Khoảng thời gian này, công chúa tốt nhất là không nên ra cửa.”
Để không bị nghỉ ngờ, cũng có thể không làm cho bản thân bị cảm lạnh.
Lý Tiện Ngư giơ tay cầm lấy, nhẹ giọng nói lời cảm ơn với hắn: “Cảm ơn Cố đại nhân.” Cố Mẫn Chỉ cũng không nhận lấy lời cảm ơn của nàng, chỉ ôn hòa nói: “Vì công chúa bắt mạch, đó là một trong những trách nhiệm của thần.”
Hắn nhàn nhạt rũ mi mắt xuống: “Nếu công chúa cảm thấy không khoẻ, có thể tùy lúc gọi thần đến. Bất cứ lúc nào cũng được.”
Lâm Uyên chợt ngước mắt nhìn về phía hắn, ngón tay thon dài nắm bội kiếm siết chặt lại, mắt phượng lạnh lùng. Cố Mẫn Chi cũng không có quay đầu nhìn lại, nên vẫn chưa nhìn thấy vẻ mặt sắc bén của hắn, chỉ thong dong đứng dậy từ sau bàn dài.
Ngoài cửa sổ bóng đêm đã sâu thẳm. Hắn tự nhiên không có lý do tiếp tục ở lại trong tẩm cung của công chúa, cho nên nhẹ giọng chào tạm biệt với Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư cũng đứng dậy, đưa hắn ra đến bên ngoài hành lang. Chờ đến khi bóng dáng của Cố Mẫn Chi biến mất ở cuối hành lang, nàng xoay người đi vào trong tẩm điện.
Ở phía sau tấm bình phong, cổ tay trắng nõn bị người nắm lấy. Thiếu niên nhíu mày, từ trong tay của nàng cầm lấy cái tờ đơn thuốc kia.
Lý Tiện Ngư sửng sốt, theo bản năng nhón mũi chân lên muốn lấy lại nó.
“Lâm Uyên, ngươi lấy đơn thuốc của ta làm cái gì vậy? Ngươi xem cũng không hiểu ——”
Mày kiếm của Lâm Uyên nhăn đến càng chặt, nâng cánh tay thon dài lên, dễ dàng giơ đơn thuốc lên một độ cao nàng không thể với tới.
“Thần biết chữ.”
Hắn ném xuống này ba chữ chặn đứng nàng lời nói, ngước mắt nhìn lên trên đơn thuốc.
“Táo đỏ, đương quy, a giao, đan da, sinh khương, quế chi, ba chén nước nấu thành một chén, dùng lúc sáng và tối, cho đến không cần uống nữa.” Hắn nhíu mày: “Đây là đơn thuốc gì?”
Hắn tuy không phải thái y, nhưng vẫn biết được dược liệu cơ bản.
Trong đó vài vị thuốc đều là dược liệu bổ máu.
Trên người của Lý Tiện Ngư cũng không có bị thương, tại sao phải dùng những thứ này?
Giọng nói vừa rơi xuống lại thấy hai tai của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, càng nhón chân lên cao để lấy lại đơn thuốc kia, giọng nói vừa xấu hổ vừa vội vàng: “Lâm Uyên, ngươi mau trả lại cho ta.”
Lâm Uyên hơi ngừng lại. Sau đó thiếu niên mới hiểu ra được, phía sau tai hiện lên một đường đồ nhạt.
Hắn lập tức buông tay, trả đơn thuốc lại cho Lý Tiện Ngư. Lý Tiện Ngư vội vàng cầm lấy, nhanh chóng gấp nó lại.
Mây đỏ trên mặt còn chưa rút đi, lại nghĩ tới chuyện ngượng ngùng vừa rồi, trên mặt càng nóng hơn, đơn giản xoay người sang chỗ khác, ngồi ở trên ghế hoa hồng, tự mình thêm hương liệu vào trong lò Bác Sơn, không để ý đến hắn. Lâm Uyên đi theo ở sau lưng nàng. Thấy Lý Tiện Ngư vẫn bộ dáng tức giận như cũ, rũ mắt xuống, từ trong hòm xiểng cầm lấy một chút thoại bản đưa qua.
Hắn hỏi: “Công chúa có muốn nghe cuốn nào không?”
Đầu ngón tay cầm cái muỗng bạc nhỏ của Lý Tiện Ngư hơi ngừng lại, vẫn không xoay người lại, cũng không giơ tay cầm lấy.
Nàng nói: “Những cuốn thoại bản này, ta đều xem xong rồi.”
Lâm Uyên suy nghĩ một lúc, hỏi lại lần nữa: “Công chúa thật sự không muốn nghe?” Lý Tiện Ngư nổi giận nói: “Không nghe.”
Lâm Uyên trả lời một tiếng. Tùy ý lấy một quyển, ngồi xuống đối diện bàn dài, mở trang đầu tiên ra và bắt đầu đọc.
“Thư sinh gian khổ học tập hơn mười năm, rốt cuộc đến kinh thành đi thi. Thế nhưng trong túi không có nhiều tiền, không ở nổi trong khách điếm, chỉ có tạm thời tá túc ở trong một ngôi miếu hoang......”
Lý Tiện Ngư hơi mím chặt môi đỏ, giả vờ như không nghe. Tiếp tục múc hương liệu bỏ vào trong lò.
Lâm Uyên vẫn bình tĩnh đọc cho nàng nghe.
Cho đến khi bóng đêm càng tối, gió lạnh nổi lên bốn phía ở ngoài điện. Hắn đột nhiên dừng giọng nói lại, đứng dậy khép cái cửa sổ bị mở ra kia.
Mà phía sau bàn dài, động tác múc hương liệu của Lý Tiện Ngư đã sớm dừng lại.
Nàng ngồi yên tại chỗ dựng lỗ tai lên đợi một lúc lâu, không thấy hắn tiếp tục đọc tiếp nữa, nhịn không được nói: “Sau đó thì sao?”
Lâm Uyên nói: “Công chúa còn tức giận với thần sao?”
Lý Tiện Ngư mím môi duỗi tay: “Ngươi đưa thoại bản cho ta, ta tự mình đọc.” Lâm Uyên vâng lời mà đưa quyển thoại bản qua. Lý Tiện Ngư cầm lấy, gấp không chờ nổi mà mở nó ra.
Đọc được mấy dòng, rồi lại buông: “Đây không phải là quyển thoại bản mà mấy ngày trước ta mới xem qua sao?”
Cùng với chuyện xưa Lâm Uyên vừa đọc hoàn toàn không giống nhau.
Lâm Uyên trả lời: “Công chúa nói đều đã đọc những cuốn thoại bản này. Cho nên thần kể cho công chúa nghe một câu chuyện trước đây đã từng nghe qua.” Lý Tiện Ngư sửng sốt.
Nàng nhịn không được nói: “Vậy, vậy ngươi mau kể tiếp nha. Làm gì có chuyện kể được một nửa thì đã ngừng lại rồi.”
Lâm Uyên ngước mắt nhìn về phía nàng: “Công chúa còn đang tức giận với thần.”
Giọng nói của hắn hơi lạnh lẽo: “Bởi vì chuyện của Cố Mẫn Chi.”
Lý Tiện Ngư xoay người lại, mặt đẹp ửng đỏ, giọng nói rất nhẹ: “Cố đại nhân là chuyện của Cố đại nhân, ngươi đoạt đơn thuốc của ta là chuyện của đoạt đơn thuốc.”
Dù sao đó cũng là chuyện riêng tư như vậy. Hai lần trước, nàng đều rất cẩn thận tránh Lâm Uyên. Bây giờ, lại bị biết đột ngột như vậy, luôn cảm thấy, luôn cảm thấy có một chút co quắp nói không nên lời.
Giọng nói của Lâm Uyên cũng vì điều này mà hơi ngừng lại.
Tiếp theo, hắn cũng hơi nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt của Lý Tiện Ngư, nhỏ giọng giải thích: “...... Thần đã trả đơn thuốc lại cho công chúa rồi.”
Lý Tiện Ngư đồ mặt gật gật đầu: “Vậy... cứ vậy mà bỏ qua đi. Ta không tức giận với ngươi nữa.”
Nàng nói, lòng hiếu kỳ lại lần nữa chiếm ưu thế, liên tục thúc giục nói: “Ngươi mau kể cho ta biết, sau đó thư sinh kia như thế nào? Là bị nữ quỷ ăn sao?” Lâm Uyên đáp: “Không có.”
Hắn quay ánh mắt lại, tiếp tục kể chuyện xưa cho Lý Tiện Ngư nghe.
Bóng đêm yên tĩnh, tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ và giọng nói trầm thấp của thiếu niên hòa lẫn vào nhau, khiến người cảm thấy bình yên. Lý Tiện Ngư yên tĩnh lại. Những mê mang trong lòng và buồn bã luôn quanh co trong khoảng thời gian này đều từ từ tan đi giống như mây mù. Chỉ còn lại một mảnh bình yên và yên ổn.
Câu chuyện này của Lâm Uyên không dài không ngắn. Sau khi nghe xong, vừa lúc tới canh giờ nghỉ ngơi thường ngày của nàng.
Lý Tiện Ngư đứng dậy, quay trở lại bức màn đồ buông xuống, quấn người vào trong chăn gấm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ dần dần mông lung. Khi sắp chìm vào màu đen ngọt ngào, nàng mê mang lên tiếng.
“Lâm Uyên, ngươi rời đi đã nhiều ngày......”
Lời nói đến một nửa, đã nhẹ đến gần như không nghe thấy.
Thiếu niên canh giữ bên ngoài bức màn đổ nhấc mí mắt hơi mỏng lên, nghiêng tai yên lặng lắng nghe.
Hắn nghe thấy Lý Tiện Ngư trong lúc ngủ mơ nhẹ giọng oán giận.
“Cũng không có người đọc thoại bản cho ta.”
Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên, bật cười nhàn nhạt.
Hắn muốn mở miệng, nói cho Lý Tiện Ngư biết, sau này nàng muốn nghe bao nhiêu thoại bản đều được thì thiếu nữ sau bức màn đỏ nhẹ nhàng lam bẩm một câu.
Nàng nói.
“Ta rất nhớ ngươi.”
Tiếng gió gào thét lướt qua bên ngoài cửa sổ giống như là đột nhiên chuyển sang im lặng. Thiếu niên đứng trước bức màn đỏ theo bản năng nắm chặt trường kiếm trong tay, chỉ vì một câu đơn giản này mà hô hấp trở nên rối loạn.
Hắn nhắm chặt mắt lại rồi lại mở ra, ngón tay thon dài di chuyển ở trên chuôi kiếm, lại nắm thật chặt kiếm tuệ Lý Tiện Ngư tặng cho hắn.
Tua kiếm tuệ vừa mềm vừa lạnh, giống như mái tóc đen mềm mại buông xuống của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay của hắn.
Hô hấp của hắn đột nhiên trở nên dồn dập, tiếng lòng rối loạn. Trong một lúc, hắn hấp tấp quét qua một lần tất cả những cuốn sách mà hắn đã đọc ở trong lòng. Lại không tìm được đáp án ở trong đó.
Cuối cùng, hắn vẫn vâng theo tâm ý của mình, cất từng bước đi vào bên trong bức màn đỏ của Lý Tiện Ngư.
Cúi người xuống trước giường của nàng, cúi đầu khẽ cắn lên trên đầu ngón tay mảnh khanh của nàng.
Hắn nhỏ giọng trả lời.
“Thần cũng nhớ công chúa.” . 93