Chương 99: Hô Diễn tới triều
Chương 99: Hô Diễn tới triềuChương 99: Hô Diễn tới triều
Nụ hôn của nàng nhẹ nhàng trong sáng, giống như chuồn chuồn lướt nước lướt nhanh qua môi của Lâm Uyên, xúc cảm dịu dàng còn chưa kịp truyền đến thì nàng đã vội vàng ngồi dậy, hoảng loạn quay mặt đi.
Nàng duỗi tay che miệng lại, khuôn mặt nhỏ như sứ trắng từ hai má ửng đồ đến hai tai. Giống như mới hồi phục tỉnh thần lại, nhận ra mình vừa lớn gan làm ra chuyện gì.
Tiếng tim đập thình thịch, sắc mặt nàng đỏ bừng, giống như che giấu nghiêng người lấy khóa trường mệnh đặt ở trên trường án, muốn nói sang chuyện khác: “Lâm Uyên, ngươi có thể———”
Lâm Uyên vẫn ngồi trên ghế bành như cũ, môi mỏng mím chặt lại, giống như vô cùng khó chịu khi nàng đột nhiên lùi lại.
Không chờ nàng nói xong thì hắn đã bỏ quyển sách trong tay xuống. Nâng bàn tay to thon dài mạnh mẽ, cầm chặt cánh tay ngọc của nàng, một lần nữa kéo nàng về phía hắn.
Lý Tiện Ngư không có phòng bị, lảo đảo đến gần hắn một bước, mũi giày đạp lên trên tà váy của bản thân, thân thể đột nhiên mất trọng lực, nghiêng người về phía trước, theo động tác của Lâm Uyên không nghiêng không lệch ngã quy ở trên người của hắn.
Mùi hương lạnh lẽo von quanh, trên mặt của Lý Tiện Ngư lại nóng giống như là bị chưng chín.
Nàng vội vàng đặt bàn tay trắng nõn ở trên cánh tay hắn, muốn chống người ngồi dậy. Nhưng nàng còn chưa dùng sức, Lâm Uyên đã buông bàn tay nắm cánh tay ngọc của nàng ra. Lý Tiện Ngư mất đi chống đỡ, uyen chuyển nhẹ nhàng rơi vào trong lòng ngực của hắn giống như một đóa bồ hoa.
Lâm Uyên theo bản năng giơ tay lên, gắt gao ôm chặt nàng. Hắn đặt cằm lên trên vai của nàng, một tay nâng xương bướm tỉnh xảo của nàng, một tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của nàng, không cho nàng thoát đi.
Nơi ánh nến lay động, giọng nói của hắn khàn khàn: “Thần hỏi lại một lần. Công chúa có thích thần không?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng buông lông mi run rẩy xuống, hô hấp cũng hỗn loạn giống như nỗi lòng của nàng vậy.
Khi say rượu, tất cả cảm giác đều giống như mây mù bị nhốt trong lồng, bị ngăn cách bởi một tầng mây mờ mịt lơ lửng. Bây giờ, lại rõ ràng đến như vậy. Nàng rõ ràng cảm nhận được, hô hấp vừa trầm thấp vừa nóng cháy của thiếu niên rơi xuống bên tai nàng. Mái tóc đen nửa cột lên rơi rụng ở bên gáy nàng, xúc cảm vừa lạnh vừa ngứa. Cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng qua vòng eo của nàng và xương bướm, nhiệt độ trên lòng bàn tay cách lớp quần áo, nóng đến kinh người.
Tất cả những điều này đều rõ ràng như vậy.
Xúc cảm chưa bao giờ có được làm Lý Tiện Ngư vừa co quắp vừa lo lắng, vừa thẹn thùng vừa hoảng loạn.
Nàng không rảnh trả lời câu hỏi của Lâm Uyên, chỉ theo bản năng đặt bàn tay trắng nõn lên trên vai hắn, muốn đẩy hắn ra, cho bản thân nàng một chút đường sống để thở dốc.
Lâm Uyên lại ôm nàng càng chặt, giọng nói khàn khàn hơi mang một chút nghiến răng nghiến lợi: “Hay là... chỉ thích thân thể của thần?”
Lý Tiện Ngư không phân biệt sự khác nhau giữa hai thứ này.
Nàng cũng không dám trả lời. Trong tẩm điện yên lặng một lúc lâu, cho đến khi nhận thấy được trên người Lâm Uyên giống như càng ngày càng nóng, nàng mới miễn cưỡng làm bản thân mở miệng, nhút nhát sợ sệt hỏi: “Lâm Uyên, bây giờ ngươi còn đang giận ta sao?”
Nàng lấy mu bàn tay che lại hai má nóng lên, giọng nói rất nhẹ: “Nếu không tức giận, có phải có thể giúp ta đi gửi thư đúng không?”
Đến bây giờ, nàng lại còn có thể nghĩ về chuyện gửi thư.
Lâm Uyên cắn răng, đè nén xuống tức giận đang dâng trào, khẽ buông lỏng cánh tay đang ôm chặt lấy nàng cho nàng một ít đường sống. Ngả người ra phía sau, dựa lưng vào trên lưng ghế tựa, không hề chớp mắt gắt gao nhìn thẳng vào mặt nàng.
Hắn hỏi: “Công chúa cứ vội vã đuổi thần đi như vậy sao?”
Lý Tiện Ngư cũng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo âm u của thiếu niên, mơ hồ cảm thấy, lần này nàng dỗ dành hắn giống như đã hoàn toàn ngược lại
Lâm Uyên như càng thêm tức giận.
Nàng rụt người về phía sau, nhỏ giọng nói: “Ta không có......”
Nàng không tiếp tục giải thích.
Lâm Uyên lại đã nhận ra được manh mối. Hắn nhạy bén hỏi: “Công chúa đã nghe thấy được lời đồn gì đó đúng không?”
Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư khẽ cuộn lại, tiếp theo lắc đầu phủ nhận: “Không có.”
Dù sao đó cũng không phải là lời đồn. Hô Diễn muốn tới triều là sự thật đã định, tuy nhiên chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Lâm Uyên nghiêm túc nhìn nàng một cách chăm chú. Nhìn từ khi nàng rũ lông mi xuống đến mím chặt môi đỏ lại, rồi đầu ngón tay ở dưới ống tay áo không tự giác nắm chặt lại.
Hắn cảm thấy bản thân như đã nhớ ra cái gì đó. Lâm Uyên không tiếp tục ép hồi nữa, chỉ nhanh chóng che giấu suy nghĩ, hoàn toàn buông lỏng tay đang siết chặt nàng ra.
Lý Tiện Ngư được tự do, theo bản năng chống tay vịn ghế dựa đứng dậy.
Nàng còn chưa đứng vững, Lâm Uyên cũng đã đứng dậy. Dáng người của hắn cao lớn, che lấp tất cả ánh nến và ánh trăng. Phủ lên người nàng một bóng đêm sâu thẳm.
Lý Tiện Ngư đứng ở trong cái bóng của hắn, lông mi nhẹ chớp, hơi hoảng loạn một chút. Sợ hắn lại hỏi ra câu hỏi gì đó khó có thể trả lời.
Lâm Uyên lại không tiếp tục ép hỏi nàng cái gì, chỉ cúi người khoanh tay lại, từ trong ngăn tủ ở bên cạnh lấy ra văn phòng tứ bảo trải ở trên trường án.
Hắn ngước mắt nhìn về phía Lý Tiện Ngư đang đứng ở chỗ xa hơn một chút, nhỏ giọng hỏi: “Không phải công chúa muốn viết thư nhà sao?”
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người. Trong một lúc nàng mới hồi phục tỉnh thần lại, nhận ra chuyện co quắp vừa rồi đã bị hắn bỏ qua.
Lý Tiện Ngư lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, khẽ gật đầu một chút. Nàng cất bước lại đây, ngồi xuống ở phía sau trường án, dùng nghiên mực Lâm Uyên đã mài tốt để viết một bức thư nhà cho ông ngoại.
Nàng cân nhắc đặt bút, viết rất thong thả. Lâm Uyên cũng hoàn toàn không nhìn trộm, chỉ bình tĩnh rũ mắt xuống, nhìn về phía ánh trăng xa xa ở bên ngoài cửa sổ.
Hắn thật sự muốn xuất cung một chuyến, đi đến tiệm tạp hóa trong hẻm Thanh Thủy, một lần nữa tìm Hầu Văn Bách bàn về việc Hô Diễn tới triều. Hắn nghĩ, chờ sau khi mọi việc được xử lý ổn thỏa lại hỏi Lý Tiện Ngư một lần nữa.
Có lẽ sẽ có đáp án khác nhau. Nàng vẫn luôn cố gắng che giấu, không cho hắn biết được đáp án.
Giữa suy nghĩ phập phồng, Lý Tiện Ngư đã viết xong thư nhà. Nàng dùng cái chặn giấy đè giấy Tuyên Thành lại, đặt trước cửa sổ chờ mực nước khô lại.
Chờ sau khi mực nước khô lại, gấp nó lại bỏ vào trong phong thư và đưa cho Lâm Uyên cùng với khóa trường mệnh.
“Ông ngoại của ta ở tại hẻm Ngân Hạnh trong thành Giang Lăng. Ngươi hỏi thăm một tiếng những người trong hẻm, cứ nói là tìm Cố đại nhân mấy năm trước cáo lão hồi hương thì sẽ tìm được nhà của ông ngoại.”
Giọng nói của nàng mềm nhẹ, lại cất giấu tư tâm của bản thân. Phong thư không chỉ là thư nhà mà còn có một phong thư tiến cử.
Nếu Lâm Uyên nguyện ý thì có thể ở trong thành Giang Lăng non xanh nước biếc của Đại Nguyệt. Ông ngoại của nàng sẽ giúp hắn có một tương lai tốt đẹp. Lâm Uyên vẫn không hỏi nhiều, chỉ cầm lấy phong thư: “Thần lập tức đi ngay.” Hắn còn có nửa câu chưa nói, lập tức đi ngay, giao cho Hầu Văn Bách, kêu hắn ta sai người đi đưa thư.
Dù sao trong khoảng thời gian này, hắn tuyệt đối không thể rời khỏi Nguyệt Kinh Thành nửa bước. Mà đợi việc này qua đi, hắn phải quay về Dận Triều, đương nhiên không thể đi đưa thư cho Lý Tiện Ngư được.
Tuy nhiên, chờ sau khi tất cả mọi chuyện đều lắng xuống. Hắn lại quay trở về Đại Nguyệt, chắc là có thể dẫn Lý Tiện Ngư đi đến Giang Lăng một chuyến. Để nàng đi gặp ông ngoại đã lâu không gặp.
Hắn nghĩ đến chuyện này, không hề dừng lại, cất bước đi ra bên ngoài. Lý Tiện Ngư cũng đứng dậy từ sau trường án, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của hắn.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, bây giờ ngươi đi sao?”
Lâm Uyên xoay người nhìn về phía nàng, ánh mắt hơi sâu thẳm: “Công chúa không muốn thần đi sao?”
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người. Nàng giống như nhận ra bản thân đã nói sai, chậm rãi buông lỏng đầu ngón tay ra.
Nàng rũ lông mi xuống, che lại nỗi lòng dưới đáy mắt, sau một lúc lâu chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
“Cũng tốt.”
z
Khi màn đêm buông xuống Lâm Uyên rời đi, một cơn gió đêm thổi quét qua Nguyệt Kinh Thành từ phía bắc.
Lý Tiện Ngư ngủ ở trên giường gấm, nghe thấy tiếng gió gào thét ở trên hành lang, một tiếng rồi lại một tiếng, cho đến gần sáng vẫn chưa dừng lại.
Khi tiếng chuông báo canh giờ báo đã đến giờ Thìn, Nguyệt Kiến mang theo cung nhân nối đuôi nhau tiến vào, khi hầu hạ nàng đứng dậy thì tiếng gió ngoài cửa sổ đã dừng lại.
Lý Tiện Ngư mang giày ngồi dậy, rửa mặt, thay quần áo, trang điểm, giống như mỗi buổi sáng ở trong cung, yên tĩnh để các nàng đùa nghịch.
Ánh mắt của nàng dừng lại ở trên vòm trời xa xôi bên ngoài cửa sổ. Thấy màn trời buông xuống, đầy trời u ám, giống như bất cứ lúc nào đều có thể sẽ mưa. “Cơn mưa mùa đông rơi xuống, Nguyệt Kinh Thành sẽ càng thêm rét lạnh. Hôm nay công chúa cần phải mặc thêm nhiều quần áo.” Nguyệt Kiến nhỏ giọng nói thầm với nàng, lại khoác thêm cho nàng một cái khăn choàng cổ lông thỏ, quấn chặt nàng kín mít.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu một chút. Có lẽ là bởi vì trời giá rét, Lý Tiện Ngư cũng không muốn ra cửa. Cả ngày nhốt mình ở trong tẩm điện, yên tĩnh lật xem thoại bản Lâm Uyên để lại.
Cho đến hoàng hôn, khi trời vang lên tiếng hạt châu rơi xuống. Lý Tiện Ngư ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy cơn mưa mùa đông đã chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng rơi xuống.
Nàng kéo chặt chiếc áo choàng lông thỏ rắn chắc trên người lại, cầm bình nước nóng mới rót xong lên, khoanh tay đứng trên hành lang, nhìn cây phượng hoàng trước sân rơi xuống cái lá màu vàng đầu tiên ở trong màn mưa. Nàng yên tĩnh nhìn một lúc lâu. Hoàng hôn mùa đông yên tĩnh như vậy, tiếng trống nhạc ầm T theo tiếng gió truyền vào tai nàng.
Lý Tiện Ngư nghiêng mặt qua một bên, lại chỉ nhìn thấy bức tường màu đỗ cao ngất từng tầng từng tầng một, cùng với sợi mưa không ngừng rơi ở giữa đất trời.
Nàng rũ mắt xuống, mơ hồ nhớ lại, lần trước khi Hô Diễn tới triều, trong cung cũng náo nhiệt như vậy.
Náo nhiệt hiếm khi có được.
Suy nghĩ chưa dừng lại, vài tên tiểu cung nữ dầm mưa đi đến hành lang, gương mặt trắng bệch hành lễ với nàng: “Công chúa......”
Lý Tiện Ngư kêu các nàng đi lên trên hành lang, suy nghĩ một lúc, vẫn là nhẹ giọng hỏi: “Tiếng ồn ở phía xa, là Lễ Bộ đang nghênh đón sứ thần Hô Diễn tiến cung sao?”
Nhóm cung nữ sửng sốt.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cúi đầu nói vâng. Lý Tiện Ngư chậm rãi rũ lông mi xuống. Nhìn mưa bụi dừng ở trên đá xanh, một rất lâu không nói lời nào. .100