Ánh mắt Thư Thương ngay lập tức chuyển lên người Hoắc Triều.
Hoắc Triều, “Anh sẽ không giúp đỡ.”
Nếu không giúp đỡ dọn đồ đạc vậy thì trà xanh sẽ không có cơ hội nói những lời này rồi.
Cứ chặn không cho đối phương biểu diễn từ trong trứng nước là được.
Thư Thương gãi gãi đầu, trực giác cậu cảm thấy đáp án này của Hoắc Triều thực sự có một khát vọng muốn sống sót mãnh liệt, nhưng mà làm như vậy với nữ sinh khác có phải là quá mức lạnh lùng, không hợp lẽ thường rồi không?
Cũng đâu phải tất cả nữ sinh đều là trà xanh đâu. Dù có đối tượng rồi thì không được có những mối quan hệ khác hay sao, làm bạn bình thường với các bạn nữ khác không phải cũng là chuyện cần thiết ở trường đại học à? Nếu gặp được một nữ sinh cần sự giúp đỡ nhưng lại không giúp vậy có phải là không có phong độ của đàn ông không?
Tuy rằng sang năm Thư Thương cũng mới 13 tuổi nhưng nam sinh ở tuổi này cũng hiểu rất nhiều thứ.
Cậu gãi gãi mặt, hỏi, “Anh rể, làm như vậy ổn không?” Đọc Full Tại truyenggg.com
Hoắc Triều nhìn thoáng qua Thư Giai Nhĩ, khóe môi cong lên, “Nếu không thì sao?” Anh ngồi xuống ghế bên cạnh Thư Giai Nhĩ, khoác cánh tay lên vai cô, thân mật gối đầu mình lên, sau đó lại nói một câu, “Nếu thật sự cần phải giúp đỡ, thì anh sẽ giúp tìm người.”
Tóm lại, anh sẽ không để một nữ sinh khó khăn phải một thân một mình thật sự.
Thư Thương giơ ngón tay cái lên với Hoắc Triều.
-
Ngày mùng năm Tết, lần đầu tiên Thư Giai Nhĩ theo Hoắc Triều đến Hoắc gia.
Lúc ăn tết, cả Hoắc Chử và Hoắc Trì đều ở nhà.
Đối với hành động dẫn bạn gái về thăm nhà của Hoắc Triều, bố Hoắc thể hiện mình cực kỳ khiếp sợ.
Nguyên nhân chính là do đứa con lớn chưa từng nói với ông rằng nó chưa có bạn gái, vẫn là một tên cẩu độc thân, vậy mà đứa con nhỏ còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã trực tiếp dẫn bạn gái về thăm nhà.
Nếu không phải do chưa đủ tuổi, bố Hoắc thật sự nghĩ rằng bọn họ sắp thảo luận về vấn đề kết hôn rồi.
Bố Hoắc là người nghiêm khắc, bên mái đã có một chút tóc bạc, nhìn qua trông như là một người đàn ông trung niên nghiêm túc. Chẳng qua là đang Tết nhất hơn nữa Thư Giai Nhĩ lại là con gái cho nên thái độ của ông vẫn rất hiền lành.
Hoắc Trì gật gật đầu với Thư Giai Nhĩ, xem như chào hỏi.
Lần đầu tiên Thư Giai Nhĩ nhìn thấy Hoắc Trì, là anh trai cùng huyết thống với Hoắc Triều, Hoắc Trì đẹp trai, nơi xương lông mày hiện ra vài phần sắc bén.
Khuôn mặt của Hoắc Triều và Hoắc Trì có ba phần giống nhau nhưng Hoắc Trì lại có nhiều vài phần thành thục.
Nói một cách công bằng, quả thật Hoắc Trì rất đẹp trai nhưng ở trong mắt Thư Giai Nhĩ, Hoắc Triều luôn là người đẹp trai nhất.
Bốn người cùng ăn cơm chiều.
Ba người đàn ông của nhà họ Hoắc đều không giỏi nói chuyện nên trọng trách khuấy động bầu không khí hiển nhiên thuộc về Thư Giai Nhĩ. Đương nhiên, có vài đề tài là điều cấm kỵ, không thể tùy tiện đề cập. Ví dụ như… Chuyện của nữ chủ nhân trong nhà.
Thư Giai Nhĩ không hiểu gì về bố Hoắc và Hoắc Trì, chuyện nhà cô cũng không am hiểu, chủ đề duy nhất cô có thể nói dường như cũng chỉ có Hoắc Triều.
Cô biết sự tồn tại của Hoắc Triều ở nhà không lớn vì anh không phải là đứa con làm bố Hoắc hài lòng nhất nên vẫn luôn không được chú ý cho nên cô có lòng muốn thay đổi sự hiểu biết của bố Hoắc về Hoắc Triều một chút.
Cô nhắc tới chuyện gần đây nhất, “Thành tích học kỳ 1 của anh trai tiến bộ rất nhiều, nếu tháng sáu năm nay anh ấy phát huy bình thường thì chắc chắn có thể đậu vào một trường đại học tốt.”
“Anh trai rất nhạy bén với số học, mỗi lần thi cử gần như đều được điểm tối đa.”
“Bài thi khoa học tự nhiên anh ấy cũng vô cùng giỏi.”
“Bây giờ anh ấy đang rất cố gắng.”
“Trong tương lai anh ấy nhất định sẽ trở thành một người đặc biệt ưu tú.”
Thật ra lúc Hoắc Triều học cấp hai thành tích rất tốt, sau này là do anh có cố gắng thế nào, ưu tú đến bao nhiêu thì cũng không được bố mình chú ý đến cho nên anh dứt khoát để bản thân tự sa ngã, bỏ mặc mọi thứ. Tuy rằng hai năm đầu của cấp ba anh chỉ chơi bời, thi cử không tốt bao giờ, anh không chú tâm nghe giảng, nhưng anh đã có căn bản tốt, chỉ số thông minh cũng không thấp nên muốn bổ sung kiến thức lại một lần nữa cũng không khó.
Thư Giai Nhĩ điên cuồng nịnh bợ như không tốn tiền, khen Hoắc Triều không dứt miệng, bộ dáng giống như có thể khen anh ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.
Sau đó, ngay cả Hoắc Trì cũng buông đũa xuống, tập trung nghe cô nói chuyện. Đọc Full Tại truyenggg.com
Thư Giai Nhĩ nói một đống lời, thấy hơi khát nước nên dừng lại uống một ngụm nước, đợi cô uống nước xong cô mới phát hiện ba người đàn ông của nhà họ Hoắc đang dùng ba vẻ mặt khác nhau nhìn cô chằm chằm.
Hoắc Trì là vẻ mặt chăm chú, bố Hoắc là vẻ mặt vui mừng, còn Hoắc Triều lại là vẻ mặt cười như không cười.
Không biết vì sao, đối mặt với cảnh tượng này, lần đầu người có da mặt dày như Thư Giai Nhĩ lại đỏ lên.
Có phải do cô chém gió hơi quá tay hay không?
Nếu không sao bọn họ lại không ăn cơm mà tất cả đều ngừng đũa rồi tập trung nhìn chằm chằm cô?
Thư Giai Nhĩ mím môi, có chút lo lắng.
Hôm nay lần đầu tiên tới nhà với tư cách bạn gái Hoắc Triều, có phải cô đã quá tự nhiên không? Có phải cô nên dè dặt hơn nữa hay không?
Đổi thành những cô gái nhỏ khác, lần đầu tiên tới cửa chắc hẳn là đều nên dè dặt đúng không?
Sao lại giống cô cứ nói bla bla bla không ngừng?
Trong lúc Thư Giai Nhĩ đang lo sợ bất an, bàn tay cô để trên bàn được một bàn tay khác phủ lên, giống như an ủi mà nhéo nhéo tay cô.
Là tay của Hoắc Triều.
Hoắc Triều bật cười, công chúa nhỏ cũng có một ngày quẫn bách, bất an.
Bố Hoắc và Hoắc Trì đều chú ý tới cảnh trên bàn này.
Trong lòng bố Hoắc vừa vui mừng lại vừa buồn cười.
Con trai nhỏ của ông cũng đã trưởng thành, đã biết che chở người khác.
Lúc này, trên khuôn mặt nghiêm túc của bố Hoắc lộ ra một nụ cười, hỏi cô, “Con ăn no chưa?”
Thư Giai Nhĩ lắc đầu, thành thật nói, “Vẫn chưa ạ”
Đồ ăn ở nhà họ Hoắc là do dì giúp việc làm, dì giúp việc nhà anh nấu cơm đặc biệt ngon, hơn nữa các món ăn còn rất sáng tạo.
Chuyện này lúc trước khi cô nhìn thấy thức ăn của bé heo cảnh Triều Triều là cô đã nhìn ra.
Thư Giai Nhĩ cảm thấy cô còn có thể ăn thêm một chén cơm nữa.
Giọng điệu bố Hoắc nhẹ nhàng, “Cứ từ từ ăn.”
“Dạ, chú.”
Tuy rằng bố Hoắc nói cứ từ từ ăn nhưng bữa cơm này cũng kết thúc rất nhanh, tốc độ ăn cơm của ba bố con nhà họ Hoắc đều rất nhanh, Thư Giai Nhĩ cũng ngại không muốn để bọn họ chờ một mình cô nên cô cũng dừng đũa theo.
Cơm nước xong, người giúp việc trong nhà ôm bé heo cảnh ra.
Có thể thấy được Hoắc Triều rất nghiêm túc nhờ dì giúp việc chăm sóc nó, cả người nó rất sạch sẽ, vừa nhìn đã thấy bộ lông vô cùng bóng mượt, dáng vẻ không hề thiếu ăn.
Tóm lại nhìn qua đã thấy giống một con heo được nhà giàu nuôi dưỡng.
Thư Giai Nhĩ chạm nhẹ vào mũi bé heo, nhẹ giọng trêu chọc, “Xem em hạnh phúc thế nào rồi kìa.”
Nhưng không đến một lát, Thư Giai Nhĩ đã thấy trong căn phòng nhỏ lại có một bé heo nữa đi ra.
Hai bé heo?
Sao lại có tận hai bé?
Người giúp việc lập tức nhìn ra thắc mắc của Thư Giai Nhĩ nên kiên nhẫn giải thích, “Bé heo này trông rất giống Triều Triều, là do Nhị thiếu tự mình mua.”
Thư Giai Nhĩ à một tiếng, cũng không hỏi nhiều. Cô cho rằng Hoắc Triều cảm thấy bé heo FA một mình, sợ nó cảm thấy cuộc sống tịch mịch nên mới mua thêm một bé nữa để làm bạn với nó.
Không nghĩ tới Hoắc Triều còn rất cẩn thận.
Nhưng giây tiếp theo, người giúp việc đã nói đến tên bé heo, “Bé heo tên là Mộ Mộ.”
“Mộ Mộ?”
“Đúng vậy, sớm sớm chiều chiều Mộ Mộ Triều Triều.”
Triều Triều.
Mộ Mộ.
Vừa nghe đã biết đây là tên cặp đôi.
Lúc này, Hoắc Triều bưng một mâm trái cây đến chỗ Thư Giai Nhĩ, “Anh nói chuyện với… bố một lát, em ở lại phòng khách ăn chút trái cây nhé.”
Thư Giai Nhĩ nhận đ ĩa trái cây, cũng không hỏi nhiều, sau khi cầm thì xiên cho mình một miếng xoài.
Vừa rồi người giúp việc đang chăm sóc bé heo, sau lại ở đây nói chuyện với cô, không rảnh đến phòng bếp, cho nên dĩa trái cây trong tay cô chắc hẳn là do Hoắc Triều tự cắt.
Bây giờ Thư Giai Nhĩ cảm thấy Hoắc Triều thật sự là một người bạn trai toàn năng, chỉ cần anh thật lòng nói thì chuyện gì anh cũng có thể làm tốt.
Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy vừa rồi mình ở trước mặt bố Hoắc và Hoắc Trì khen ngợi Hoắc Triều vẫn chưa đủ.
Thật ra cô còn có thể nói nhiều hơn nữa!
-
Trong thư phòng, bố Hoắc và Hoắc Triều ngồi cạnh nhau trên ghế gỗ lim.
Hai người trầm mặc một hồi, bố Hoắc nói chuyện trước, “Gần đây con đã trưởng thành hơn rất nhiều.”
Dáng vẻ Hoắc Triều khác hẳn với dáng vẻ trước mặt Thư Giai Nhĩ, cả người có vẻ hơi trầm mặc.
Nghe vậy, anh khẽ ừ một tiếng.
Anh và bố rất hiếm khi có cơ hội bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy. Bây giờ có cơ hội như vậy, ngược lại anh lại không có gì để nói.
Thật ra anh muốn nói, mọi người đều sẽ trưởng thành hơn.
Đương nhiên anh cũng giống vậy.
Bố Hoắc cầm ly trà bên cạnh lên uống một ngụm, chủ động nhắc tới Thư Giai Nhĩ, “Con bé rất thích con.”
Vừa rồi trên bàn ăn, lúc Thư Giai Nhĩ nói chuyện vì Hoắc Triều ánh mắt đều sáng rực.
Nếu không phải thích, căn bản cô sẽ không thấy trên người Hoắc Triều có nhiều ưu điểm như vậy, hơn nữa còn ở trước mặt bố và anh của Hoắc Triều nói tốt cho anh.
Thậm chí cô còn kiên định tin tưởng tương lai Hoắc Triều sẽ trở thành một người vô cùng ưu tú.
Lúc nói câu đó, cô không hề có chút do dự nào. Cô thật sự tin tưởng anh.
Nghĩ đến Thư Giai Nhĩ, ánh mắt Hoắc Triều có thêm vài phần ấm áp.
Cô rất tốt, đương nhiên anh cũng biết.
“Cô bé này không tệ, nếu đang yêu đương thì yêu cho đàng hoàng.”
“Con biết.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi tạm thời kết thúc.
Trong một lúc bố con hai người không có ai nói trước.
Bố Hoắc khẽ thở dài.
Mấy năm nay, ông một lòng dạy dỗ con trai lớn, quả thật đã bỏ bê con trai nhỏ rất nhiều. Trong ấn tượng của ông, con trai nhỏ vẫn là một đứa chỉ biết ẩu đả đánh nhau, hút thuốc đua xe, thành tích không tốt là một thiếu niên bất lương.
Hôm nay nghe thấy Thư Giai Nhĩ khen ngợi anh nhiều như vậy, ông mới biết được, hóa ra vào lúc ông không biết, con trai nhỏ đã trưởng thành thành một người cực kỳ ưu tú, trở thành một anh trai đáng tin cậy trong miệng một nữ sinh.
Ông vỗ vỗ vai con trai, sau đó đây là lần đầu tiên ông phát hiện, vai Hoắc Triều cũng đã rộng cũng đã đủ lớn, rộng lớn đến nỗi có thể trở thành một bến cảng an toàn cho người khác, rộng lớn đến nỗi, so với người bố như ông càng làm cho người ta cảm thấy an toàn hơn.
Ông cười một cái, lần đầu tiên cổ vũ con mình, “Con rất ưu tú, cố lên.”
Hoắc Triều thật sự không nghĩ tới lúc mình còn sống lại nhận được sự công nhận của bố mình.
Thật sự khi nhận được lời khẳng định này, anh mới phát hiện, mình không còn mong đợi nhiều như khi còn là thiếu niên, thậm chí khi nghe câu cổ vũ này, trong lòng anh cũng không dao động gì nhiều.
Anh sẽ trở thành một người tốt hơn.
Nhưng không phải vì sự khẳng định của bố, cũng không phải vì đuổi theo anh trai để thay thế vị trí của anh ấy trong lòng bố, mà chỉ vì chính bản thân anh, cũng là vì Thư Giai Nhĩ.
Một khi trong lòng có một tín ngưỡng khác, Hoắc Triều phát hiện mình đã có thể đối xử với bình thường với bố Hoắc.
Nghe những lời anh, giọng anh bình tĩnh thong dong, “Được ạ.”
-
Lúc Hoắc Triều đi ra khỏi thư phòng, Thư Giai Nhĩ đang cúi đầu cho Triều Triều, Mộ Mộ ăn trái cây.
Nhìn thấy cô, trên mặt anh cuối cùng đã ấm áp hơn vài phần.
Thư Giai Nhĩ chỉ vào Mộ Mộ nói, “Anh trai, anh thật cẩn thận, còn biết tìm một người bạn cho Triều Triều.”
Hoắc Triều sờ sờ đầu Mộ Mộ, “Không phải, anh mua cho em đó.”
Thư Giai Nhĩ:???
Hoắc Triều bế Mộ Mộ lên, nhét nó vào trong ngực Thư Giai Nhĩ, “Em một con, anh một con, không phải rất tốt sao?”
Lời này, hình như không có gì sai.
Thư Giai Nhĩ nghĩ nghĩ, đột nhiên nói, “Triều Triều là heo đực.”
“Mộ Mộ là con cái.”
Đúng lúc giống tình huống chủ nhân của hai bọn nó.
Vậy cũng được, Thư Giai Nhĩ vui sướng mà nhận món quà này.