Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 103

Tác giả: Lâm Miên Miên
Editor: Lili

Vốn dĩ La Bối nghĩ rằng ông nội Cố chỉ ngẫu nhiên mới đến trong tiệm ngồi chơi thôi, chứ không nghĩ tới từ khi ông nói muốn làm thầy cho cô, thì mỗi ngày ông đều kiên trì đến trong tiệm, giống như đi điểm danh, quan trọng nhất chính là, ông nội Cố còn chưa từng đi trễ về sớm. Nghe nói, lúc ông còn chưa về hưu được xem là một người duy nhất trong toàn bộ trong công ty nhiều năm như vậy chưa bao giờ đến muộn, điểm này thật sự rất khó.

Ông nội Cố đặc biệt nghiêm túc trong công việc, trước kia ông nói Cố Khiêm Ngôn rửa xe không sạch sẽ cũng không phải hoàn toàn là bắt bẻ, nhưng cách làm không giống với Cố Khiêm Ngôn, thật ra EQ của ông nội Cố không thấp, có đôi khi ông chỉ bảo cậu học đồ và sư phó, hai người đều khiêm tốn tiếp thu, không có một chút bất mãn. Theo như lời ông nói thì nếu muốn thành công trong kinh doanh, ngoài vị trí mặt tiền cửa thì tuyên truyền marketing cũng rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải làm tốt, giống như rửa xe hay đánh bóng, nếu làm được rất tốt thì sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng khách hàng, vậy thì còn sợ gì lần sau họ sẽ không tới?

Thật ra đạo lí này mọi người đều hiểu, nhưng từ trong miệng ông nội Cố nói ra lại có một ý nghĩa đặc biệt, ít nhất nhân viên mới đến bây giờ rửa xe rất sạch sẽ, khách hàng khen ngợi rất nhiều.

Ông nội Cố còn kiến nghị với La Bối không nên giao tiền lương chết, nếu làm tốt cũng được trả lương như vậy, làm không tốt cũng trả lương như vậy sẽ chỉ làm con người sinh ra tâm lý lười nhác...... Làm tốt chắc chắn phải bỏ ra nhiều công sức hơn người làm không tốt.

La Bối cùng ông nội Cố thương lượng rồi nói với nhóm công nhân một tiếng, về sau ngoại trừ tiền lương cố định, sẽ cho bọn họ thêm tiền thưởng, tiền thưởng này có quan hệ với doanh số của cửa hàng, nếu tháng này tiền kiếm được nhiều thì tiền thưởng sẽ nhiều, quả nhiên, sự tích cực của công nhân trong tiệm được kéo lên một tầng cao mới.

Hôm nay ông nội Cố muốn mang theo La Bối đi ra ngoài nói chuyện làm ăn.

"Làm buôn bán nhất định phải linh hoạt biến báo, cháu có dán nhiều quảng cáo trong thôn thì tác dụng cũng không lớn, Bối Bối, cháu nghĩ lại xem, cửa hàng bảo dưỡng ô tô chính là làm về ô tô, chúng ta chỉ tìm đúng đối tượng khách hàng của mình là được, ví dụ như cửa hàng 4S, cháu có thể nói chuyện với nhân viên tiêu thụ của cửa hàng 4S, lúc bọn họ bán một chiếc xe thì thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ cho cửa hàng chúng ta, ví dụ như miễn phí rửa xe một lần, người dân nước mình đặc biệt có hứng thú với những thứ miễn phí."

La Bối do dự nói: "Nhưng lúc trước cháu đi mua xe, cửa hàng 4S sẽ miễn phí một lần dán màng và đánh bóng, đây không phải đoạt việc làm của bọn họ sao?"

"Tiêu thụ rất quan trọng, cháu nói với nhân viên tiêu thụ, nếu anh ta giới thiệu được một khách hàng đến trong tiệm chúng ta làm thẻ dài hạn thì chúng ta sẽ trả anh ta tiền hoa hồng."

La Bối nháy mắt đã hiểu.

"Mặc kệ nghề nào, cũng cần có người hướng dẫn, giống như hiện tại người trẻ tuổi các cháu đi ra ngoài ăn cơm, thích tìm nhà hàng có nhiều bình luận tốt trên mạng, thực ra đều là cùng cách làm thôi."

"Vừa rồi ông cũng nói, người nước mình rất khó kháng cự với những đồ miễn phí, nhân viên tiêu thụ cửa hàng 4S cũng thế, anh ta biết chứ, người đã có tiền mua xe thì đâu thiếu tiền một lần rửa xe, không thể nói bọn họ sẽ vì một lần rửa xe miễn phí mà mua chiếc xe này, nhưng ít ra cũng sẽ làm tăng thêm cơ hội mua xe, nhân viên tiêu thụ cũng biết việc này đối với anh ta có lợi mà không có hại gì, giống như hiện tại cửa hàng 4S cũng sẽ đẩy ra hoạt động, ví dụ như rút thăm trúng thưởng tặng tivi hay tủ lạnh gì đó, một nhà có một nhà không có, nếu là cháu, cháu sẽ chọn ai?"

La Bối có chút ngượng ngùng nói: "Chắc chắn sẽ nghiêng về nhà có tặng đồ kia rồi."

"Vậy thì đúng rồi."

Sự thật chứng minh, ông nội Cố vẫn là bảo đao chưa cùn.

Khí chất của ông vẫn còn đó, dù sao cũng là người sáng lập nên một tập đoàn lớn, đưa theo La Bối nói là muốn mua xe cho cháu gái, nhân viên tiêu thụ lập tức nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, ngay sau đó ông nội Cố không dấu vết dùng phương pháp quen thuộc nhiều năm tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ, qua một ngày, La Bối đã hợp tác với vài nhân viên tiêu thụ.

Trên đường trở về, La Bối vẫn còn cảm khái đúng là gừng càng già càng cay.

"Bối Bối, chờ sau khi cháu thăm dò được tâm lý của những người này, thì cháu chỉ còn cách thành công không xa." Ông nội Cố khích lệ cô, "Không chỉ cửa hàng 4S, cháu xem, còn có trạm xăng dầu, cũng là liên quan trực tiếp đến ô tô, ngày nay có ai còn chê tiền chứ, nghĩ lại xem, cháu thường xuyên giao tiếp với khách sạn hay nhà nghỉ...... Đó cũng là những khách hàng tiềm năng."

La Bối suy tư gật đầu.

Lúc trước bọn họ nghĩ làm cái này chủ yếu dựa vào khách hàng quen, marketing tuyên truyền cũng thường là phát tờ rơi, sau đó dựa vào khách hàng quen hỗ trợ tuyên truyền, nhưng những cái đó làm sao so được với những cửa hàng kia?

Ông nội Cố vỗ vỗ bả vai La Bối, "Cháu còn trẻ, còn nhiều thời gian học những cái này, từ từ, không vội."

Chờ đến giữa hè, dưới sự chỉ điểm của ông nội Cố, doanh số của cửa hàng bảo dưỡng ô tô tăng lên rất nhiều, mỗi lần Cố Khiêm Ngôn lại đây xem báo cáo đều phải thốt lên một câu ông nội đúng là cáo già xảo quyệt.

Sau khi tan làm ở tiệm, cậu học đồ đều đi chạy xe taxi để kiếm thêm tiền, tài ăn nói cũng được huấn luyện ra, cậu đưa tới không ít khách hàng là tài xế lái xe, mỗi lần La Bối phát lương, tâm trạng cậu đều đặc biệt vui vẻ, nhìn tiền lương mỗi tháng của bọn họ đều càng ngày càng tăng, cô còn cao hứng hơn cả họ, bởi vì việc này đồng nghĩa với việc kinh doanh trong tiệm ngày càng tốt hơn.

La Bối tính toán lại, hiện tại việc kinh doanh của cô bao gồm cả tiền thuê nhà ở thôn Thành Trung, mỗi tháng thu vào đã hơn hai mươi vạn, La Bối nhìn số 0 ngày càng nhiều trong thẻ, dưới sự khuyến khích của ông nội Cố, cô cũng bắt đầu đầu tư quản lý tài sản, tuy giá nhà vẫn làm người ta nhìn thấy mà sợ, nhưng La Bối tin tưởng, không cần chờ đến ăn tết, cô có thể tích góp tiền trả trước mua nhà rồi!

Bây giờ cô thật sự là một tiểu phú bà rồi, ngay cả bà La cũng chưa nghĩ đến, có một ngày cô có thể kiếm nhiều tiền như vậy.

***

La Bối cách mục tiêu mua phòng càng ngày càng gần, thời gian gần đây cô được Cố Khiêm Ngôn đưa đi xem không ít phòng ở, trước kia cảm thấy xa xôi không thể với tới, bây giờ cách cô chỉ còn một bước, mỗi lần nghĩ đến tương lai, cô đều nhiệt huyết sôi trào.

Qua mùa hè này, Phương Cảnh Châu cũng chính thức trở thành một học sinh tiểu học.

La Bối nghĩ bây giờ học sinh tiểu học khổ hơn cô ngày xưa nhiều, cô nghe một khách hàng nữ nói, mỗi ngày buổi sáng 5 giờ phải gọi con trai dạy học từ mới tiếng anh, sau đó đi học, chờ đến sau khi tan học còn phải tham gia lớp học năng khiếu. Nghĩ rằng hai ngày cuối tuần sẽ thở phào nhẹ nhõm sao? Không phải, hai ngày cuối tuần còn xếp lịch nhiều hơn cả ngày bình thường, nào là Tae Kwon Do nào là lớp học vẽ tranh, cả một ngày không có lúc nào xả hơi.

Khách hàng nữ thở dài một hơi nói, nếu có tiền thì sẽ cho con đi du học ở nước ngoài, nhưng không có nhiều tiền như vậy, những đứa trẻ xung quanh đều học nhiều như vậy, không thể để con trai mình thua ngay từ vạch xuất phát được?

La Bối nghe những chuyện này, không khỏi thấy may mắn, may mắn cô đã trưởng thành!

Nhưng cô cũng không thể đi can thiệp vào việc làm của ông bà ngoại Phương Cảnh Châu, vì đó mới là người thân của bé, không thì trước khi Phương Cảnh Châu học tiểu học, đón bé đến đây chơi kỳ nghỉ hè? Ít nhất phải có những kỉ niệm vui vẻ trước đã.

La Bối lại cùng Cố Khiêm Ngôn thương lượng, Cố Khiêm Ngôn tỏ vẻ không thành vấn đề, còn có thể để Phương Cảnh Châu ở biệt thự cao cấp nhà anh......

Vốn dĩ La Bối nghĩ bà ngoại Phương Cảnh Châu sẽ không đáp ứng, vì tuy quan hệ của cô và Phương Cảnh Châu rất tốt, nhưng cũng không phải thân thích, không ai sẽ yên tâm giao bé cho cô?

Ai biết thím Trần không hề do dự, lập tức đáp ứng ngay.

Còn nói chờ Phương Cảnh Châu được nghỉ, bà sẽ tự mình đưa bé đến đây.

Thật ra chú Trần không quá tán đồng, nói với thím Trần: "Cảnh Châu vẫn là một đứa bé, tuy cô bé họ La nhìn rất tốt, nhưng cũng không có họ hàng với nhà mình, giao bé cho cô ấy còn gần một tháng, tôi cảm thấy không tốt lắm, tôi không yên tâm, hơn nữa cũng phiền toái người khác."

Thím Trần cũng không phải người da mặt dày, bà thở dài một hơi, sâu kín nói: "Ông nghĩ tôi không biết xấu hổ sao? Cô bé này bình thường đã rất chăm sóc Cảnh Châu, ông xem, đợt tết vừa rồi còn gửi cho bé mấy bộ quần áo mới, tới mùa hè cũng mua vài bộ, ngay cả mẹ ruột như Lan Lan cũng không bằng một phần mười. Lúc trước tôi đi chăm sóc Lan Lan, đành da mặt dày nhờ cô ấy trông hộ, bây giờ tôi cũng rất ngượng ngùng, nhưng ông à, ông nghĩ lại xem, tình hình nhà chúng ta như thế nào, chỉ có thể nói là không nghèo......"

Thím Trần cũng rất chua xót, "Con gái ghét bỏ trong nhà nghèo, từ khi học đại học cũng chưa từng trở về, về sau chắc chắn nó cũng không lo cho Cảnh Châu, tôi với ông cũng năm mấy tuổi rồi, còn có thể sống được mấy năm nữa đâu, về sau trên đời này Cảnh Châu cũng không còn mấy người thân, tôi không muốn nó giống như mẹ nó, cô bé họ La là thật sự thích Cảnh Châu, Cảnh Châu cũng thích cô ấy, kể cả không có quan hệ họ hàng, cũng thân hơn nhiều so với họ hàng! Tôi thực sự rất thương Cảnh Châu, không có ba, mẹ thì còn không bằng không có, tính tình bé trưởng thành sớm lại hiểu chuyện, tôi chỉ mong có càng nhiều người thích bé."

Chú Trần thở dài một hơi, nhưng không nói gì nữa.

Phương Cảnh Châu nửa đêm tỉnh lại đi WC, vừa lúc đi qua phòng ông bà ngoại, bé để chân trần đứng ở cửa nghe xong, lúc này mới trở lại trong phòng, nằm trên giường, bé lại rời giường cố sức mở tủ quần áo ra, nhìn quần áo mới mà Bối Bối mua cho bé, sờ tới sờ lui.

Bé không ngủ được, đành phải dùng đồng hồ di động gọi điện cho Cố Khiêm Ngôn.

Cố Khiêm Ngôn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nếu người khác gọi chắc chắn anh sẽ rất tức giận, nhưng nhìn thấy tên Phương Cảnh Châu, anh bừng tỉnh, tên nhóc này muộn như vậy còn chưa ngủ, có phải xảy ra chuyện gì không?

Anh nhanh chóng nhận cuộc gọi, ôn hòa nói: "Tại sao muộn như vậy rồi còn chưa ngủ?"

Phương Cảnh Châu trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Chú Tiểu Chu, có phải cháu gây phiền phức cho Bối Bối không ạ?"

Bối Bối có nhiều việc cần làm như vậy, ngày nào cũng bận rộn như vậy, vậy mà ngày nào bé cũng gọi điện thoại cho cô, nghỉ hè còn muốn đi tìm cô...... Có phải giống như ông ngoại nói sẽ gây phiền toái cho cô không?

Cố Khiêm Ngôn sửng sốt một chút, nghiêm túc mà trả lời: "Nếu cháu nghĩ như vậy thì Bối Bối sẽ rất đau lòng. Mặc kệ là Bối Bối, hay là chú, đều không cảm thấy cháu phiền toái, bọn chú đều coi cháu là một người rất quan trọng, sao cháu không nghĩ, cháu là động lực của Bối Bối mà không phải phiền toái nhỉ?"

Phương Cảnh Châu không nói chuyện.

Cố Khiêm Ngôn rất ít thấy bé như vậy, bé luôn giống một ông cụ non, nói những lời có thể làm anh cũng phải câm nín.

"Phương Cảnh Châu, cháu rất quan trọng. Ông bà ngoại cháu không hiểu Bối Bối, bọn họ chỉ biết lấy ánh mắt của người bình thường đi đánh giá, nhưng cháu phải tin tưởng tình cảm của cháu và Bối Bối nếu không để Bối Bối biết được sẽ rất đau lòng."

Một lát sau, Phương Cảnh Châu mới nói: "Cháu không phải phiền toái, đúng không? Chú Tiểu Chu."

"Không phải."

"Vậy chú cũng đừng nói chuyện này cho Bối Bối, cháu không muốn làm Bối Bối thương tâm khổ sở, được không?"

"Nhưng chú thương tâm khổ sở, chú đối tốt với cháu như vậy mà cháu lại nghi ngờ."

Phương Cảnh Châu đành phải an ủi lại Cố Khiêm Ngôn.

Cuối cùng trước khi cúp điện thoại, Cố Khiêm Ngôn nói với Phương Cảnh Châu: "Đàn ông chúng ta có một nguyên tắc, có thể làm cháu khổ sở đến nỗi nửa đêm tỉnh lại, chỉ có thể có một chuyện."

"Cái gì?"

"Không có tiền."


Bình Luận (0)
Comment