Editor Thùy Trâm
Beta: Anh Bự, An Điềm
--------
Các khớp ngón tay của Giang Thư cầm điện thoại trắng bệch, môi mỏng mím chặt, thật lâu mới phát ra tiếng "Ừm" bị bóp nghẹt từ lồng ngực anh.
Người đàn ông luôn coi mình là trung tâm, lần đầu tiên bị chặn không nói nên lời.
Thấy anh đã đồng ý, Ôn Ngưng cũng không nói thêm nữa, tự mình cúp điện thoại, để bên tai hồi lâu Giang Thư mới đưa điện thoại xuống.
Nhìn thấy sắc mặt anh âm trầm, mẹ Từ do dự, hỏi đi hỏi lại: "Ngài, có chuyện gì? Cô ấy..."
Giang Thư nghiêng đầu liếc bà một cái, lần đầu tiên không hiểu rõ một chuyện, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: "Không có chuyện gì, cứ để qua hai ngày, cô ấy sẽ trở về."
Nếu cô ấy muốn chơi, anh sẽ kiên nhẫn chơi với cô ấy trong vài ngày.
Chẳng mấy chốc đã đến thứ hai. Trong cuộc điện thoại ngày hôm đó, Ôn Ngưng nói rằng thứ hai sẽ quay lại trả đồ và cùng anh làm thủ tục ly hôn.
Ly hôn, đây là điều anh muốn làm nhất vài tháng trước, nhưng giờ anh không thể không nắm chặt tay khi nghe thấy từ này.
Hôm qua anh thức cả đêm vì chuyện này, sáng hôm sau dậy sớm tắm rửa, thay bộ đồ chỉnh tề rồi tự mình lái xe đến công ty.
Anh cố ý tránh mặt Ôn Ngưng, hôm nay cô sẽ đến Ngự Kiền Loan để chờ anh làm thủ tục ly hôn, nhưng chỉ có thể sẽ chậm lại mấy ngày.
Lúc anh ra ngoài còn quá sớm, trên đường thành phố Hàn ít người, xe cộ không gặp tình trạng tắc đường.
Xe chạy đến tận cửa công ty thì dừng lại, không biết nó đã chạy qua bao nhiêu cái đèn đỏ.
Khi đến cửa, anh lại không bước xuống xe, người đàn ông ngồi trên ghế lái chăm chú nhìn vào chiếc cà vạt của mình qua gương chiếu hậu.
Lúc sáng không biết tâm lý mình thế nào lại lôi cái này ra đeo vào cổ, thắt thế nào cũng không được.
Anh nhớ lại ngày cô khiễng chân, đỏ mặt đứng trước mặt anh, vụng về đi theo anh, cả người cô gần như dán chặt vào ngực anh, nghịch ngợm cà vạt, ngón tay lướt qua yết hầu của anh, làm máu người đàn ông sôi lên, chảy về phía thân dưới.
Cuối cùng cô không thắt được hoàn chỉnh, còn anh thì đến công ty với chiếc cà vạt xộc xệch và tâm trạng vui vẻ.
Tuy nhiên, hôm nay, cà vạt vẫn là cà vạt, do chính tay anh thắt vô cùng hoàn hảo và ngay ngắn, nhưng nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt.
Anh dùng một tay nắm lấy một đầu dây áo, kéo từ bên này sang bên kia hai lần, khi nhìn thấy chiếc cà vạt lệch sang một bên, trong lòng mới thấy dịu lại.
Một lúc sau, anh khẽ nhếch môi tự cười một mình, tự giễu tại sao phải tự lừa dối mình.
Cả buổi sáng, Giang Thư đều lơ đễnh, trong cuộc họp, ánh mắt anh chỉ nhìn vào điện thoại, lo lắng điện thoại đổ chuông, sợ Ôn Ngưng gọi điện thoại giục anh về làm thủ tục ly hôn.
Thái tử gia tâm tình không tốt, mọi người bên dưới mơ hồ không biết chuyện gì, toàn bộ công ty dường như chìm trong áp suất thấp, họ thậm chí còn không dám thở mạnh.
Kỳ nghỉ Tết kết thúc, các bộ phận đều tồn đọng rất nhiều công việc, có vài văn kiện cần thông qua gấp, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Giang Thư, không ai dám động, sợ sẽ nghe được câu “Hủy đầu tư”, nỗ lực trước giờ của mọi người sẽ biến thành không khí.
Một ngày lại trôi qua, di động của Giang Thư chưa vang tiếng nào.
Ôn Ngưng không đến gặp anh như đã hẹn, anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, một lát sau, lông mày lại cau lại.
Rốt cuộc, anh đã không gặp cô trong một thời gian dài.
Về nhà, không còn có người vừa bẽn lẽn vừa hưng phấn chào hỏi anh nữa.
Người đàn ông cầm điện thoại bấm vào danh bạ, sau khi tìm được số của Ôn Ngưng, ngón tay của anh ta ở trên nút quay số rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm lại, gọi qua.
Chỉ là một cuộc điện thoại, cô vốn là người của anh, anh gọi thì có chuyện gì to tát chứ.
“Xin lỗi, số quý khách vừa gọi không liên lạc được...."
Giọng nói giả tạo vô cảm cứ lặp đi lặp lại, còn Giang Thư tiếp tục ấn gọi với vẻ mặt vô hồn.
Dù là gọi lại bao lần, nó vẫn không kết nối được.
Đã mấy ngày trôi qua, Ôn Ngưng không liên lạc với anh, người đàn ông không hề cười, nhưng cũng dần dần hoảng sợ.
Thành phố Hàn là một nơi lạnh lùng và tàn nhẫn, đầy cạnh tranh và thiếu tình người. Ôn Ngưng còn là một cô gái mới đôi mươi chưa kịp trải đời, tiền trong người cũng không có mấy, một mình lẻ loi bên ngoài lâu như vậy, có khi nào...
Khi Ôn Ngưng ra khỏi Ngự Kiền Loan, đã chuẩn bị tâm lý để ngủ ngoài đường.
Thành phố này nơi nơi đều là tấc đất tấc vàng, cô không thể tồn tại lâu với số tiền ít ỏi trong tay.
Trong những ngày đầu tiên, mỗi khi màn đêm buông xuống, cô lại trốn trong sảnh ATM của ngân hàng qua đêm.
Mặc dù các điều kiện so với Ngự Kiền Loan khác nhau như trời với đất nhưng ít nhất nó có thể bảo vệ cô khỏi gió và mưa.
Cô gái nhỏ ngồi xổm trong góc hành lang máy ATM với ba lô trong một tuần, cuối cùng cũng tìm thấy một tòa nhà cũ cách xa trung tâm thành phố.
Trên đỉnh của tòa nhà có một gác xép nhỏ do chủ nhà xây thêm trước khi thống nhất quy hoạch, phòng có diện tích nhỏ chỉ kê được một chiếc giường gấp, phòng tắm nằm bên ngoài.
Ban đầu, căn phòng này dành cho những người già ốm yếu phải nằm trên giường và ở một mình, nhưng ông cụ trước đây đã bị bệnh nặng và đi rồi nên căn phòng bị bỏ trống.
Chủ nhà lần đầu tiên gặp Ôn Ngưng không muốn cho cô thuê, lo lắng cô gái nhỏ quen được nuông chiều sẽ không chịu được vất vả, điều kiện ở nơi này quả thực rất kém, hầu hết mọi người đều không chịu nổi.
Ôn Ngưng đuổi theo mấy ngày, vốn hẹn cùng Giang Thư làm thủ tục ly hôn, lại vì chuyện này mà bị trì hoãn.
Cuối cùng cũng thuyết phục được chủ nhà.
Trước khi ký hợp đồng, chủ nhà còn nhắc nhở: "Người ở nhà này mới mất, nhiều người kiêng kỵ việc này, ngại thì không cần ký, ký xong không muốn thuê thì tiền thuê nhà và tiền đặt cọc đều sẽ không được hoàn lại, cô nghĩ cho kỹ vào.”
Ôn Ngưng rất nhát gan, nhưng cô thật sự không có chỗ tốt hơn để đi, lo lắng chủ nhà sẽ đổi ý, liền nhanh chóng ký vào hợp đồng thuê nhà.
Sau khi dọn dẹp hai ngày, vào ngày thứ ba, cuối cùng cô cũng quay trở lại Ngự Kiền Loan.
Trước khi đi cô gọi điện thoại đến biệt thự, mẹ Từ là người nhận cuộc gọi, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, kêu mẹ Từ nói với Giang Thư, cô sẽ qua đó ngay.
Giang Thư bị Ôn Ngưng thả bồ câu (ý nói hẹn mà không đến) suốt mấy ngày, nhận được cuộc gọi của mẹ Từ, trong lòng tràn đầy phiền muộn không nói nên lời.
Cô đi đã nhiều ngày như vậy, từ tận đáy lòng anh muốn nhìn thấy cô, nhưng nhìn thấy cô lần này có nghĩa là cô sẽ biến mất khỏi sổ hộ khẩu của anh.
Người đàn ông sắc mặt nghiêm lại, ngẩn người trong chốc lát, nhưng vẫn không kìm được ham muốn nhìn thấy cô, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, vội vàng trở về Ngự Kiền Loan.
Trên thực tế, Ngự Kiền Loan luôn có gara riêng dưới lòng đất, thang máy ở gara nối liền với tầng 1 của biệt thự, ra vào không cần qua cổng lớn, rất thuận tiện.
Trước đây Giang Thư vẫn luôn quen trực tiếp lái xe đi dưới lòng đất, không biết từ khi nào, vì muốn nhìn thấy Ôn Ngưng dựa vào cây cột La Mã trước cửa chờ anh trở về nhà, liền lái xe đến cửa chính nhà mình.
Hôm nay, sau khi vào Ngự Kiền Loan, anh thay đổi thói quen cũ, lái xe trở lại dưới lòng đất một lần nữa, sau đó trực tiếp đi thang máy lên lầu, cố ý tránh Ôn Ngưng.
Người đàn ông đứng bên rèm trong phòng ngủ chính, qua cửa sổ có thể trực tiếp nhìn thấy cánh cổng trước sân.
Anh vừa lên lầu, Ôn Ngưng cũng đã tới cửa.
Cô gái nhỏ, mặc một chiếc áo khoác bông sạch sẽ nhưng lỗi thời, lặng lẽ đứng ngoài sân mà không vào.
Giang Thư đối với bộ quần áo này rất quen thuộc, cô luôn chỉ có hai bộ quần áo để thay đi đổi lại bất kể đông hè, từ đầu đến cuối đều đơn giản, thanh đạm, dù cầm thẻ của anh nhưng chưa từng dùng đến tới một đồng.
Con chó con tự mình chạy tới sân đi dạo nhận ra Ôn Ngưng, đã lâu không gặp, nó phấn khích quay đầu xoay vòng vòng, sau đó lắc đuôi nhào về phía Ôn Ngưng.
Cô gái nhỏ mạnh mẽ đã nhiều ngày, lúc nào cũng kìm không khóc, giờ mắt lại đỏ hoe.
Thấy Ôn Ngưng đến, mẹ Từ vội vàng lên lầu tìm Giang Thư.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cô gái ôm con chó nhỏ ở sân dưới lầu, ánh mắt không muốn rời đi.
"Nói với cô ấy là tôi không có ở đây."
Anh chỉ muốn lặng lẽ nhìn cô.
Ôn Ngưng nghe mẹ Từ nói, cắn môi suy nghĩ một chút: "Mẹ Từ, mẹ giúp con gọi điện thoại cho anh ấy đi."
Vài giây sau, điện thoại trong túi Giang Thư rung lên, người đàn ông nhìn cô gái dưới lầu đang gọi điện cho anh, môi mỏng mím chặt, cuối cùng không kìm được mà nhận điện thoại: "Alo."
“Giang Thư.” Giọng cô dịu dàng như mọi khi, nhưng lại không còn tình yêu dành cho anh nữa: “Em biết anh đang ở nhà, anh xuống đi, làm thủ tục xong anh sẽ được tự do.”
"Anh không cần phải đưa cho em khoản bồi thường được ghi trong thỏa thuận vào thời điểm đó. Nếu không phải của em thì em không lấy, anh yên tâm"
Một ngọn lửa không rõ bùng lên trong lồng ngực Giang Thư, hóa ra cô cho rằng anh quan tâm đến số tiền kia nên không ra ngoài gặp cô.
Nếu còn trốn tránh thì thật nhàm chán, một tay anh cắm túi, ánh mắt nặng nề, từ từ xuống lầu.
Đôi mắt lưu lại trên khuôn mặt gầy gò của cô trong giây lát, và trái tim như bị thứ gì đó đâm vào, đau đớn không thể giải thích được.
Người đàn ông nhịn không được muốn đem người con gái ôm vào trong lòng, giọng khàn khàn chậm rãi mở miệng: “Ngưng Ngưng, về sau... Tôi sẽ cùng em ăn cơm, có việc cũng sẽ dời lại, không nói đi là đi như trước nữa, chúng ta không ly hôn,... Được không?”
Đôi mày thanh tú của Ôn Ngưng khẽ nhăn lại, không biết Giang Thư có ý gì, rõ ràng là anh không cần cô: "Sao anh lại nói mà không giữ lời chứ… không phải đồng ý làm thủ tục rồi sao?"
Giang Thư đột nhiên nhếch môi tự giễu cười nhạo, từ từ quay trở về khuôn mặt Ôn Ngưng quen thuộc nhất, lạnh lùng khó gần: "Không có gì, đùa cô thôi."
"Thủ tục làm luôn bây giờ đi. Tôi trực tiếp tìm người tới đây."
"Nhân tiện, đồ của cô cái nào lấy thì lấy, không thì vứt đi. Đừng để trong nhà chiếm chỗ."
Người của Giang Thư làm việc hiệu suất rất cao, chẳng mấy chốc đã làm xong thủ tục.
Khoảnh khắc nhận sổ ly hôn, vẻ mặt anh càng vô cảm.
Ôn Ngưng đàng hoàng cất cuốn sổ vào ba lô, ngoan ngoãn trở về phòng cho khách mà cô đã từng ở.
Đồ của cô cũng không có nhiều, bước vào phòng tắm, nhìn thấy bàn chải đánh răng cô dùng trên bệ rửa mặt, trên bàn chải đánh răng vẫn còn vết nước, Ôn Ngưng nghi ngờ liếc mắt nhìn, không nghĩ nhiều liền ném vào thùng rác. .
Phần còn lại chỉ là mấy món đồ chơi bằng bông.
Búp bê vốn là của Giang Mông Mông tặng cô, Giang Thư yêu cầu cô ném đi, vì vậy cô định mang nó theo, cô đi đến bên giường nhưng không thấy bất kỳ món nào.
Người đàn ông dựa vào khung cửa, vẻ mặt nghiêm nghị: "Động tác nhanh lên, không có thời gian cho cô dọn dẹp đâu."
Ôn Ngưng do dự hồi lâu, nhưng vẫn quyết định nói: "Anh vứt búp bê Mông Mông đưa cho tôi rồi sao? Tôi tìm không thấy..."
Giang Thư nhướng mày: "Hình như tôi không có nghĩa vụ phải giữ nó cho cô."
Quả thật, Ôn Ngưng gật đầu, xách túi trên lưng chuẩn bị đi, trầm mặc một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong túi xách lấy ra một hộp điện thoại di động.
"Trả lại điện thoại cho anh, lúc trước tôi quên mất, thật xin lỗi."
Cô gái nhỏ đặt chiếc hộp ở bên cạnh bàn, và lần này cô ấy thực sự rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Người đàn ông cụp mắt xuống, ánh mắt nhàn nhạt quét qua tờ giấy ly hôn bị anh vò nát trong lòng bàn tay, anh nghiến chặt răng, xé đôi tờ giấy ném xuống đất.
Một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại, lấy ra một chiếc hộp các tông từ tủ quần áo bên cạnh, nhẹ nhàng cẩn thận đặt từng món đồ chơi trong hộp các tông trở lại giường lớn.
Sau đó anh bước vào phòng tắm, liếc nhìn thùng rác, nâng niu nhặt bàn chải đánh răng bị Ôn Ninh vứt bỏ, rửa sạch dưới vòi nước, lại đặt vào cốc đánh răng.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng anh vẫn có chút nhói đau.
Người đàn ông cầm lấy điện thoại di động mà Ôn Ngưng trả lại, trượt xuống sàn nhà bên giường, vẻ mặt có chút phiền muộn, tay trái châm một điếu thuốc, dùng tay phải mở điện thoại di động cô dùng.
Khoảnh khắc màn hình sáng lên, Giang Thư nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.
Trên giấy dán tường, Ôn Ngưng kích động cầm tờ báo tài chính bên cạnh cô, hai mắt cong lên cười hạnh phúc.
Người đàn ông trên tờ báo tài chính là anh ta.
Anh chợt nhớ đến một đêm nọ, cô gái nhỏ giơ điện thoại di động nhẹ nhàng xin anh chụp ảnh cùng.
Lúc đó anh ấy nói một cách thờ ơ: "Không."
Lần đầu tiên mắt người đàn ông đỏ hoe.
********************
Nếu thấy truyện hay thì tặng cho Cá 1 cái và cmt để nhà có động lực nhé hihi. Nhà mình còn non trẻ nên mong được các bạn reader góp ý để hoàn thiện hơn ạ
Nguồn: Cá Ba Đuôi
Truyện được đăng tại Wattpad, WordPress của nhà Cá Ba Đuôi, những nơi khác là bản ăn cắp.