Edit: Trang Trang
Beta: An Điềm
Hiuhiu đêm nào cũng như vầy chắc cái nhan sắc đã tàn của tui nay thêm tạ quá huhu
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ....
----------------------------------
Giang Thư lời nói ôn nhu, sắc mặt hung thần vừa rồi cũng thay đổi, nắm tay Ôn Ngưng, như là đang đối xử với trân bảo.
Ôn Ngọc San nhìn đến choáng váng, mới một giây trước hướng cô ta trợn mắt, người đàn ông này thiếu chút nữa vung nắm đấm nện cô ta, Ôn Ngưng chỉ đơn giản nói một câu nhẹ nhàng anh ta liền đem tính tình thu lại.
Giờ phút này người đàn ông cao lớn đứng vòng ở phía sau lưng Ôn Ngưng, trong lời nói tràn đầy sự đau lòng, một bên lại lộ ra một cỗ lực áp bách, dù hai người cũng không còn tiếp tục nhìn về phía cô ta, Ôn Ngọc San vẫn cảm thấy có hàn khí bức người, không có can đảm như trước đây, phát tiết buồn bực trong lòng lên người Ôn Ngưng.
Hơn nửa năm trước, lúc Giang Thư đến thôn Ngọc Tuyền để rước Ôn Ngưng, lúc đó sáng sớm, anh mới từ nước ngoài trở về nên thời gian bị chênh lệch, lúc anh đến thành phố hàn là nửa đêm rồi, Nhậm Thiên Cao chạy xe hơn bốn giờ là đã đến trước nhà Ôn Ngưng, lúc ấy toàn bộ thôn còn chưa có ai thức, tất cả đều yên yên tĩnh tĩnh.
Cô gái nhỏ đã làm việc từ sáng sớm, sau khi nhìn thấy anh, chỉ tùy ý lấy vài bộ quần áo rồi đến phòng ông nội dặn dò ông nhớ chăm sóc bản thân một lần liền nhu thuận theo anh rời đi.
Thím ban đêm đi vệ sinh, lúc đến WC, mắt buồn ngủ mơ hồ, vừa vặn thấy bóng dáng Ôn Ngưng cùng Giang Thư trong xe, chiếc xe kia hình dáng đặc biệt, vừa nhìn liền biết là xa xỉ, bà một chút buồn ngủ cũng chạy mất dạng, muốn đuổi theo cũng không kịp, bà ta lập tức trở lại phòng ngủ của ông cụ, chỉ thấy trong tay ông cầm danh sách điện thoại, phía trên có ghi lại hai dãy số.
Ông nội Ôn lúc ấy vẫn có Ôn Ngưng chăm sóc nên trạng thái cũng không tồi, trên mặt cười cười: "Ngưng Ngưng phải đi hưởng phúc, thật là đứa trẻ tốt."
Thím lúc này che giấu lại thần sắc, lấy đi danh sách điện thoại không nói, còn ganh tị biên soạn bên cạnh con gái mình: "Ôn Ngưng đúng là đứa trẻ không biết xấu hổ, đi theo người đàn ông cao lớn thô kệch kia, anh ta vừa béo nục béo nịch, thoạt nhìn tuổi so với ba con còn muốn lớn hơn, không phải thứ tốt lành gì, đoán chừng đến đó để làm vợ nhỏ của người ta, người thành phố cũng không phải dạng vừa, sau này cũng không còn cái gì tốt để mà hưởng."
"Lúc cô ta đi xe kia con cũng thấy, còn không bằng chiếc xe cũ mà bác Vương ở bên cạnh mua một năm trước, chắc cũng không có của cải gì đâu...."
Thời điểm ban đầu, Ôn Ngọc San còn có chút ghen tị, Ôn Ngưng này từ nhỏ đến lớn đều bị cô ta khi dễ còn không dám lên tiếng, vậy mà lại đi trước cô ta một bước, có đi ra khỏi cái thôn nhỏ lạc hậu này cô ta cũng không dám nghĩ đến sẽ tới thành phố Hàn.
Nhưng khi nghe mẹ mình nói thế, sao có thể không tin, trong lòng liền tự an ủi chính mình, cái loại đàn ông kia vừa xấu vừa già lại vừa không có tiền, theo về thì sau này cũng không được hạnh phúc, còn không bằng yên ổn sống trong thôn, mẹ còn nói sẽ tìm cho cô ta một gia đình có điều kiện tốt ở làng bên.
Nhưng mà hiện giờ, cô ta gặp được Giang Thư.
Người đàn ông kia trẻ tuổi và tràn đầy hấp dẫn trông thật sự bất phàm, đôi mắt thâm thúy, đường hàm mịn màng, cho dù là xoa tay Ôn Ngưng hay nhỏ giọng dỗ dành, nhưng toàn thân kia vẫn toát ra một loại khí chất như cũ, không hề giảm đi. Cao gần một mét chín, vai rộng eo hẹp, phía dưới bộ đồ vest tinh xảo mơ hồ có thể thấy những đường cong của cánh tay đầy lực, Ôn Ngưng bị anh ôm trong ngực lại giống như một chú chim nhỏ nép vào lòng lòng người vậy.
Ôn Ngọc San lại nghĩ lại lúc anh mới đến, trên không rầm rầm những tiếng vang, người đàn ông này từ trên trời giáng xuống, là đáp phi cơ xuống nhà mình, hình ảnh này Ôn Ngọc San nằm mơ cũng không mơ thấy được, nhưng là hôm nay, thế mà lại phát sinh trên người đàn ông của Ôn Ngưng, cái này là điều mà gia đình cô ta không lường trước được.
Vô luận là diện mạo bên ngoài hay khí chất hoặc là bối cảnh về gia thế, cô ta cũng không thể tưởng tượng được, cùng với lời mẹ nói lúc trước khác xa hoàn toàn, Ôn Ngọc San chỉ cảm thấy một sự đố kị xông lên đầu, Ôn Ngưng nó cũng chỉ là một người không cha không mẹ được ông nội cô mang trở về mới có thể sống sót, dựa vào cái gì hiện tại nó lại có thể gặp được người như vậy, cuộc sống như vậy cô muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Ôn Ngưng cố gắng rất lâu mới miễng cưỡng đem cơn giận lắng xuống, đời này của cô chưa từng có cảm xúc giận dữ mà lớn đến như vậy, từ trước đến giờ vẫn là ngoan hiền nhu thuận, việc ông nội ra đi đúng là đã cho cô một đả kích trí mạng.
Cuộc sống của cô đã từng là tràn ngập sự chửi rủa ở xung quanh cùng khi dễ, chỉ có mỗi ông nội là yêu thương cô, mặc dù ông nội bị bệnh đến nổi không thể xuống giường đứng dậy được nhưng vẫn luôn luôn híp mắt cười rồi kể chuyện cổ tích cho cô nghe, khích lệ cô, dỗ dành cô, nói với cô rằng cô không phải là đứa trẻ không ai thương, có ông nội vẫn rất yêu thương cô, sau này cũng sẽ có người so với ông nội càng yêu thương cô hơn.
Cô gái nhỏ liền cố gắng kiếm tiền, hy vọng giúp ông nội chữa bệnh.
Sau lại gặp Giang Thư, cô trong lòng lại có nhiều hơn một ước muốn đó là chờ đợi có thể gặp lại anh trai Giang Thư, cùng anh có một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Mẹ Từ từng nói riêng với cô, Giang Thư từ nhỏ tính tính đã ngang tàng, sau này nếu Ôn Ngưng có bảo bảo, nhất định là cũng sẽ là đứa bé nghịch ngợm thích gây sự, thừa dịp tuổi còn trẻ tranh thủ cho tốt, mẹ Từ còn có thể giúp đỡ thêm được vài năm. Tốt nhất nên sinh một nam một nữ, con trai giống Giang Thư, về sau trưởng thành còn có thể bảo vệ cho mẹ, bảo vệ em gái, con gái tốt nhất nên giống Ôn Ngưng, ngoan ngoãn mềm mại biết nghe lời, đừng nhìn thấy Giang Thư tính tình lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, chứ nếu như có con gái, anh nhất định sẽ là người cha ôn nhu nhất thế giới.
Bối cảnh Giang Thư giàu có nên hai đứa con nhất định sẽ được sống trong môi trường có điều kiện tốt nhất, chờ tụi nhóc lớn thêm một chút lại quây quần nheo nhóc bên người lớn, toàn bộ không khí bên trong Ngự Kiền Loan không biết là ấm áp cùng ngọt ngào đến cỡ nào đâu.
Nhưng mà sau này, cô cùng Giang Thư ly hôn, một gia đình hoàn chỉnh từng mơ đến đã tan thành bọt nước, hy vọng còn lại của cô là chiếu cố ông nội thật tốt, cô vốn là tính toán đợi quay Thanh Lăng Truyện kết thúc, sau khi trở lại thành phố Hàn sẽ đưa ông nội vào trong thành phố để chăm sóc, thế nhưng ông nội không đợi cô trở về đã trút xuống hơi thở cuối cùng, rời xa cô mãi mãi.
Bây giờ cô cái gì cũng không còn nữa, lẻ loi một mình, cảm giác toàn bộ thế giới cùng cô đều không có chút quan hệ nào.
Người yêu thương cô nhất đã bỏ cô mà đi rồi, sẽ không còn ai yêu thương cô nữa.
Lúc này cô đúng thực sự là không có nhà.
Ôn Ngưng nắm cuộn băng nhạc mà ông nội đưa cho lúc lâm chung, đến cuối cùng vẫn là không nhịn xuống được, cô nức nở khóc thành tiếng, tiếng khóc kia giống như con mèo nhỏ, Giang Thư nghe được trong lòng co rút lại.
Cô gái nhỏ hai tay bụm mặt, nước mắt theo khe hở ngón tay chảy ra ngoài, Giang Thư cau mày, bá đạo đặt tay lên ót cổ cô rồi ôm chặt vào trong ngực mình.
Vòng tay của anh vừa rộng vừa ấm áp, quả thực làm cho người ta có một loại cảm giác kiên định an toàn, con mèo nhỏ tiếng khóc càng ngày càng to thêm một chút, hai tay không tự giác đánh vào ngực anh, giống như là đang phát tiết, không kiêng nể gì mà phát tiết.
Giang Thư đặt cằm lên đỉnh đầu cô, hai tay gắt gao ôm cô vào trong ngực, bàn tay từng chút một vuốt nhẹ sau lưng cô, cử chỉ ôn nhu, như là sợ quấy nhiễu bảo bối đang nằm trong ngực.
Ôn Ngưng hiếm khi khóc lớn như bộ dạng hiện tại, cô cả đời đều là lấy lòng người khác, sắm vai một cô gái ngoan ngoãn, thói quen đem cảm xúc của mình giấu đi, bởi vì cho dù có khổ sở cũng sẽ không có người để ý đến mình, cũng chỉ khiến cho người ta chán ghét thêm, thấy phiền thêm mà thôi, nhưng hôm nay cũng không biết vì nguyên nhân gì, lúc bị Giang Thư ôm chặt, quanh thân đều là một cỗ mùi vị nhàn nhạt quen thuộc kia, nước mắt thiếu nữ giống như là vỡ đê, tựa hồ biết được Giang Thư sẽ đau lòng cho mình.
Sau khi cô khóc xong, hai tay để ở trước ngực anh nhẹ nhàng đẩy ra, cô gái nhỏ còn chưa có nhuận khí, vừa hít hít thoạt nhìn rất tội nghiệp: "Anh làm sao lại ở đây?"
Lòng bàn tay Giang Thư vẫn nắm chặt tay cô không buông: "Nhớ em, đi trường quay tìm em, không tìm được, đem cả phim trường từ trong đến ngoài đem toàn bộ lật lên cũng không tìm thấy em."
Anh kéo kéo khóe môi, mang theo chút tự giễu: "Lâm Khu nói em xin nghỉ phép, nhưng ông ta cũng không biết lý do vì sao em xin nghỉ, anh chết tiệt đi đến nơi em ở cũng không có người, rồi tới công ty của em vẫn là không có, Ngưng Ngưng, lúc đó trong lòng anh rất hoảng sợ, tựa như lúc hai chúng ta vừa mới ly hôn vậy, đột nhiên không tìm thấy em, anh trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào."
Giang Thư cả đời mạnh mẽ, trời sinh là một vị cường giả chỉ huy, trong đời ít có mấy lần thất thố, đều cùng có quan hệ với Ôn Ngưng.
"Sau lại nghĩ nghĩ, em hẳn là muốn về nhà, cho nên anh liền đến đây."
Anh rất muốn đến gặp cô, liền ngay cả đợi xe bốn giờ đồng hồ cũng không nguyện ý chờ, lúc này kêu Nhậm Thiên Cao an bài trực thăng riêng, thanh thế lớn như vậy, chỉ vì muốn nhanh chóng gặp được cô.
Cũng may anh đến đây kịp lúc, bằng không anh không có cách nào tưởng tượng, con mụ điên kia đánh một gậy như vậy lên người Ôn Ngưng, cô sẽ đau thành cái bộ dạng gì nữa.
Nghĩ như vậy, trong mắt người đàn ông hiện lên một tia sát khí.
Ôn Ngưng nâng mắt lên nhìn anh, trong giọng nói còn mang theo chút nức nở: "Anh thật hung dữ ahhhhhhh..."
Chỉ vỏn vẹn vài câu nhẹ nhàng như vậy, Giang Thư lập tức che dấu đi sát khí, tiếng nói ôn nhu hơn vài phần: "Không phải hung dữ với em."
Ôn Ngưng biết, cô gật gật đầu, thở dài một hơi, thoạt nhìn rất mệt mỏi: "Anh trở về đi, ông nội của tôi đã qua đời, tôi phải ở lại chỗ này xử lý xong xuôi hậu sự."
Giang Thư không hề nghĩ ngợi: "Anh ở lại với em."
Ôn Ngưng mấp máy môi, cười có chút khó coi: "Không cần, anh bận rộn như vậy, công ty cần anh, không cần ở đây làm chậm trễ thời gian."
Dù sao cô đã từng thấy, anh không có cách nào dừng lại cùng cô ăn một bữa cơm hoàn chỉnh thật ngon, lúc nào cũng có điện thoại, chỉ cần ngồi xuống liền nhận mấy cuộc điện thoại, còn động một chút là có việc phải đi.
"Công ty đã có Nhậm Thiên Cao lo, Giang thị nhân viên cũng có mấy vạn người, nếu không có anh, chuyện gì cũng không thể làm, vậy nuôi bọn họ để làm gì." Thế nhưng giờ này em cần anh.
Lông mi Ôn Ngưng khẽ run, trên mi còn vương vài giọt nước mắt, cô bỗng nhiên nhớ đến lời nói của của thợ trang điểm lúc ở trường quay, người đàn ông có rảnh hay không, chỉ cần xem mức độ người đó yêu thương cô.
Lúc trước, khi hai người chưa ly hôn, Giang Thư bận tối mặt tối mày, sau khi ly hôn, anh lại rảnh rỗi đến hoảng sợ, suốt ngày lượn lờ bên cạnh cô.
Nhưng mà bây giờ cô không còn tâm tư để nghĩ lại quá nhiều.
"Nhưng mà anh ở lại cũng không có chỗ ở." Không chỉ có anh không có chỗ ở, liền ngay cả Ôn Ngưng cũng không thể xác định được nhà này có cho cô vào cửa hay không.
Giang Thư đưa tay đem mấy sợi tóc của cô vén ra sau: "Đêm nay ở cùng anh đi."
Anh ánh mắt lạnh lùng quét qua Ôn Ngọc San: "Bọn họ đối xử với em như vậy, anh vô luận như thế nào cũng không yên tâm để em ở lại đây cả một đêm."
Ôn Ngưng có chút nghi hoặc: "Anh sao?"
Giang Thư "Ừ" một tiếng: "Nữa năm trước ở phía sau đỉnh núi của nhà em có xây một trang viên, anh vẫn luôn sắp xếp người đến dọn dẹp, đã không đến mấy tháng, một hồi anh dẫn em đi xem."
Bàn tay nhỏ bé của Ôn Ngưng bị anh nắm trong lòng bàn tay, như thế nào cũng không rút ra được, chỉ phải kìm nén, coi như thôi, nhưng mà lại tò mò: "Anh như thế nào lại ở bên kia xây trang viên nha...." Rõ ràng là lúc cô rời đi, chỗ kia vẫn là một ngọn núi nhỏ.
Giang Thư dương dương mi tự đắc: "Nửa năm đầu tiên em quay về nhà cũ Giang gia, hôm sau không phải là bị người phụ nữ của thằng quản lý Trần kia bắt nạt sao? Sau đó anh liền tính toán trên người của chồng cô ta mà đòi lại, nửa đường anh cướp đi một hạng mục lớn của nó."
Lúc ấy anh ở văn phòng không để ý thuận miệng nói một câu, ở quê hương thay cô xây một trang viên bốn tỷ tệ để cho cô ấy vui vẻ.
Giang Thư cũng không phải là thuận miệng nói cho có, anh thật sự bảo Thiên Cao đi làm.
Vốn còn muốn có chỗ để mỗi khi cô về thăm ông nội thì còn ở lại được vài ngày.
Chỉ là sau lại ly hôn, việc này cũng không nói qua với cô.
Cũng may đêm nay phát huy được công dụng.
Ôn Ngưng mặt mày hơi nhăn, bỗng nhiên nhớ tới phía sau núi có một nhà tồi tàn, tim bỗng nhiên đập gia tốc: "Anh phái người sửa lại nhà, có phải hay không muốn đem ngọn núi phía sau san bằng rồi xây lại?"
Giang Thư suy tư một lát, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng: "Anh đặt biệt mời người thiết kế, cảnh quan sân nhà xanh hóa, tất cả đều cần phải cải tạo lại."
Nhưng mà cước bộ người đàn ông bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía cô, ánh mắt sâu xa: "Nhưng mà có một ngôi nhà gỗ nhỏ còn giữ, vẫn không có hủy đi."
Tác giả có điều muốn nói: Sau này, sau khi xem xét nội tâm sâu sắc, Chủ tịch Giang nói: Tôi nên xây trang viên hỏng! Nhiều phòng như vậy để làm gì? ? Đã đến lúc xây một căn hộ dành cho người độc thân, căn hộ loại chỉ có một phòng! Loại này Ngưng Ngưng sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngủ với tôi!
Ngưng Ngưng: Vậy anh đi ra ngoài ngủ đi.
Người đọc: Cẩu huyết não động: Người ta nhặt được Ngưng Ngưng , không biết có phải là con riêng của cha Giang không đấy (đầu chó bảo hộ tính mạng)
Thư cẩu: Chết tiệt! Nhậm Thiên Cao, mang súng cho tôi.
Ning Ning: Anh trai ~ Cho một ít tiền tiêu vặt
Mông Mông: Đưa cho cô ấy, nhanh đưa cho cô ấy! ! ! ! ! !
********************
Nếu thấy truyện hay thì tặng cho Cá 1 cái và cmt để nhà có động lực nhé hihi. Nhà mình còn non trẻ nên mong được các bạn reader góp ý để hoàn thiện hơn ạ
Nguồn: Cá Ba Đuôi
Truyện được đăng tại Wattpad, WordPress của nhà Cá Ba Đuôi, những nơi khác là bản ăn cắp.
01:30 09/01/2021