Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 68

Ôn Ngưng bị lời nói âu yếm đột ngột của Giang Thứ đốt cháy mặt, bán tín bán nghi nhìn anh một cái, sau đó thu hồi ánh mắt gọi điện thoại báo bình an cho Giang Mông Mông.

Giang Thứ nhìn chằm chằm Ôn Ngưng ngồi ở mép giường cách mình hơn nửa người, cũng mặc kệ trên mu bàn tay còn cắm đầy kim, hơi duỗi người ra, sau đó cánh tay rắn chắc của anh duỗi đến hông của cô, vòng lại sát chỗ mình.

Ôn Ngưng bị tác dụng lực đột ngột nên hơi hoảng sợ, hét nhỏ một tiếng, quay người lại tức giận liếc anh một cái, nhưng lại không mạnh mẽ né tránh như lúc trước, theo động tác của anh, ngồi lên cạnh giường, Giang Thứ cong môi, không giảm lực tay mà ôm lại gần tiếp, hoàn toàn không có chút tự giác hay bổn phận nào của người bị thương mất trí nhớ.

Giang Mông Mông bị Giang Thứ dạy dỗ từ nhỏ nhưng dù sao cũng là em gái ruột, lúc trước khi biết chuyện thì lo muốn chết, lén lau nước mắt mấy ngày, còn bắt Chu Tự Hành dẫn cô ấy đến miếu thờ nổi tiếng ở Kiền Thị để thắp hương bái Phật, bây giờ nghe tin Giang Thứ đã tỉnh lại thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, ồn ào muốn tới xem.

Giang Mông Mông ầm ĩ từ ống nghe điện thoại, Giang Thứ nghe thấy, lúc này rất đau đầu, bàn tay to của anh ôm chặt Ôn Ngưng hơn nữa, sườn mặt dán ở bên chân Ôn Ngưng, giọng nói lạnh lùng không nghe chút tình thương nào, giống như nói chuyện với người lạ vậy: “Đừng tới, không chào đón em.”

Giọng nói thân thương của anh trai mới truyền từ điện thoại ra khiến Giang Mông Mông sửng sốt trong chớp mắt, sau đó không khống chế được mà khóc vài tiếng: “Anh! Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!! Anh ơi!!”

Nếu là mấy ngày trước lúc còn hôn mê, Ôn Ngưng chưa nghe được nhưng bây giờ mới nghe liền đỏ mắt, sợ Giang Thứ không tỉnh lại, bây giờ Giang Thứ đã không sao hết, Giang Mông Mông lại đau lòng khóc thét lên, cô chỉ cảm thấy buồn cười và đáng yêu, Ôn Ngưng cong mắt mím miệng cười, còn thuận tay bật loa cho hai anh em.

Giang Mông Mông còn khóc tiếng lớn hơn nữa, Giang Thứ nghe xong càng nhăn chặt mày: “Giang Mông Mông, câm miệng.”

Đối diện với lời cấm đoán của anh trai, Giang Mông Mông đã quen thuộc từ nhỏ đến lớn, sau một lúc lâu bình phục tâm trạng kích động thì mở miệng tranh công: “Anh, em còn đi miếu lạy cho anh, khói hun mù mắt em rồi này……”

Giang Thứ không quá quan tâm cái bóng đèn Giang Mông Mông này nói gì, toàn bộ tâm tư đều ở trên người Ôn Ngưng, cánh tay vòng bên hông cô cũng chưa đủ, ôm một lát rồi mặt không thay đổi sắc mà lặng lẽ xốc xốc áo cô, bàn tay to cũng công khai đi vào.

Cảm giác bất ngờ này khiến Ôn Ngưng cứng còng sống lưng, cô cắn môi, quên mất phải hít thở thế nào, sự chú ý của cơ thể đều đặt vào chỗ anh vừa động vào.

Hai người ly hôn đã lâu, tuy nói lúc trước anh đã mặt dày làm mấy chuyện thế này nhiều lần! Chiếm lấy cơ thể cô nhưng chưa từng tiếp xúc lâu như vậy, thêm cả giọng của Giang Mông Mông không ngừng phát ra từ ống nghe khiến cô cảm thấy mình đang làm chuyện xấu trước mặt người khác, thật sự rất chột dạ.

Cô gái nhỏ nhịn vài giây, vẫn không khỏi ngượng ngùng, tay nhỏ đè bàn tay to không an phận của anh, gương mặt đỏ bừng quay đầu nhìn anh.

Giang Thứ hơi nhíu mày, cử động nhỏ như thế lại khiến Ôn Ngưng đau lòng, cô nghe thấy lời dặn của Nhậm Thiên Cao không ngừng vang bên tai: “Tình hình của Giang tổng rất nghiêm trọng, không chịu kích thích được.” Do dự vài giây, lại cắn môi buông tay ra, để mặc anh làm càn.

Ôn Ngưng quay đầu đi, không nhìn anh nữa, chuyên tâm nghe Giang Mông Mông nói chuyện, người đàn ông phía sau đắc ý và thỏa mãn cong môi cười cười, không ngừng nghĩ đời trước mình làm được chuyện tốt kinh thiên động địa nào mà đời này ông trời đã tặng anh một con nhóc ngốc nghếch nhưng dễ khiến người khác đau này.

Vô cùng cảm kích.

Dưới bầu không khí này, tiếng hỏi thăm ồn ào của Giang Mông Mông cũng dư thừa, Giang Thứ không đủ kiên nhẫn nghe cô ấy nói, ôm lấy Ôn Ngưng: “Tắt, không nghe nó nữa.”

Giang Mông Mông rất không vui: “Anh! Sao anh có thể như vậy?! Em đã đốt rất nhiều nhang cho anh đấy!”

Giang Thứ nhướng mày: “Ông đây còn sống, em đốt nhang làm gì? Cần không để ông đây trả tiền nhang đèn cho em luôn?”

Giang Mông Mông nhìn Chu Tự Hành mang mắt kính gọng vàng, ngồi ký văn kiện trên bàn máy tính ở cách đó không xa, nghĩ thầm gần đây cô ấy cũng không thiếu tiền, nhưng vẫn nên hố anh mình một cái: “Anh muốn chi trả cũng không phải không thể……”

Giang Thứ vô cùng xem thường: “Tiền để chị dâu em giữ rồi, em chỉ có quyền qua ăn chực thôi.”

Giang Thứ nói xong, thúc giục Ôn Ngưng tắt điện thoại, Chu Tự Hành cũng xong việc ngay lúc đó, đi tới nói muốn dắt Giang Mông Mông đi ăn, cô gái ngước mắt nhìn anh, chớp chớp mắt, nghĩ thầm mình đi ăn chực ở nhà người khác thật.

Ôn Ngưng không nhịn được mà cười ra tiếng, tắt điện thoại xong thì nghe Giang Thứ ôm mình rồi nói thầm: “Ông đây còn chưa chết mà đã dâng hương rồi, Ngưng Ngưng, sau này đừng phát tiền tiêu vặt cho nó nữa.”

Ôn Ngưng mím môi, cố ý chọc anh, xoay người tiến lên trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Vậy phải làm sao đây, em cũng thắp hương bái Phật cho anh……”

Nhưng Giang Thứ không chậm trễ một giây này cả, phản ứng vô cùng nhanh: “Vợ của anh thật tốt với anh, anh có thể tỉnh lại, nhất định là ông trời đã bị tấm lòng của em làm cảm động.”

Ôn Ngưng: “……”

Không hổ là Giang tổng bị thương nặng đến mức không còn chút trí nhớ nào, một khi mở miệng thì lẻo mép đến đáng sợ.

Vì hai người vừa nói thầm nên ở rất gần nhau, thật sự rất gần, Giang Thứ vừa gặp Ôn Ngưng thì không còn chút khả năng chống đỡ nào, hoàn toàn không biết viết hai chữ khống chế này thế nào, cám dỗ ở trước mặt đương nhiên là không biết xấu hổ cử động thân trên của mình, dán lại gần mặt cô hơn một chút, giả vờ không cẩn thận mà chạm vào môi cô.

Giang Thứ đã khống chế sức lực của mình để không làm cô đau, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút, chỉ có như vậy mới giống Ôn Ngưng đang hôn anh.

Vẻ mặt người đàn ông đầy hưởng thụ, sao khi kéo giãn khoảng cách thì nhìn cô lần nữa, thấy khuôn mặt của Ôn Ngưng từ trắng nõn rồi từ từ chuyển sang màu đỏ thắm.

Sau đó anh còn giả vờ tỏ vẻ hào phóng, duỗi tay cưng chiều sờ sờ má cô: “Không sao đâu, hôn anh một chút cũng không sao nhỉ? Tuy bây giờ anh không nhớ rõ rất nhiều chuyện nhưng anh không ngại, em cứ hôn tùy ý.”

Chưa bao giờ gặp người mặt dày vô sỉ thế này bao giờ.

Giang Thứ nói xong, mang vẻ mặt hưởng thụ và thỏa mãn nằm trên giường bệnh, vẻ mặt kia như đang nói với cô rằng: Lại đây, không sao đâu, thêm vài cái nữa nào.

Ôn Ngưng nhìn anh chằm chằm, chớp chớp mắt, tay trái của người đàn ông này còn rung lắc không ngoan trên hông cô, đột nhiên cô gái nhỏ nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Giang Thứ.”

“Hả?”

Giang Thứ không rõ nguyên nhân, “Ừ” một tiếng nữa.

Người đàn ông dù đàm phán không ổn thế nào vẫn luôn giữ được bình tĩnh, bây giờ đối diện với ánh mắt dò xét của Ôn Ngưng lại cảm thấy hốt hoảng lần đầu tiên trong đời.

Anh duỗi tay muốn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô nhưng không ngờ lại bị Ôn Ngưng né tránh.

“?” Giang Thứ nhướng mày: “Sao vậy, không cho chạm vào? Em đừng kí.ch thích anh……”

Ôn Ngưng hiếm khi bị đùa bỡn như vậy: “Vì sao anh không nhớ rõ gì hết nhưng lúc nãy vừa mở mắt mà đã ôm…… ôm làm gì đó……?”

Giang Thứ buồn cười, vẻ mặt cà lơ phất phơ mà chọc ghẹo cô: “Đó là cái gì? Có gì đâu?”

Ôn Ngưng bị anh hỏi đến ngại, ngượng ngùng xoắn xít cả ngày mới nhỏ giọng chất vấn: “Là…… Ôm hôn đó……”

Giang Thứ lập tức không biết xấu hổ mà biện minh cho mình: “Nào có, rõ ràng anh đang khát, kêu em giúp rót chút nước, hửm ——” Người đàn ông hèn hạ kéo dài âm cuối: “Thì ra em nghĩ đến chuyện đó à?”

Ôn Ngưng rất hối hận vì sao lúc anh hôn mình mình lại không hung hăng cắn chết anh cho rồi: “Đúng vậy, đút nước thôi, Giang Thứ, vì sao anh không nhớ rõ gì hết nhưng lại tùy tiện kêu một cô gái…… đút nước cho anh như vậy?”

Giang Thứ vẫn tỏ vẻ đương nhiên: “Ừ, chẳng lẽ em bỏ mặc cho anh khát chết sao?”

Ôn Ngưng hơi ghen mà hừ một tiếng: “Đúng vậy, anh sợ khát chết nên liền tùy tiện kéo một cô gái đút nước cho mình? Còn đút theo kiểu như thế nữa! Nếu lúc ấy người ở bên cạnh anh không phải em mà lại một hộ sĩ nào đó ở bệnh viện thì sao?”

Đỉnh mày Giang Thứ giương lên, nhận thấy đề tài này không liên quan lắm, chuyện mà con nhóc ngốc này rối rắm hình như không phải vấn đề anh có mất trí nhớ hay không, mà là…… có mùi hơi chua ở đây?

Người đàn ông trên giường bắt đầu hưng phấn, bảo bối của anh đang ăn giấm của anh sao? Giang Thứ anh có tài đức gì để khiến Ôn Ngưng ăn giấm chứ? Đã từ rất lâu, cô đều liên tiếp đẩy anh ra ngoài, anh hoàn toàn không nghĩ rằng Ôn Ngưng lại ghen vì mình.

Ôn Ngưng còn không biết hoạt động tư tưởng dưới vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của tên đàn ông thối này phong phú bao nhiêu, cố gắng rút tay ra khỏi tay anh: “Anh nói đi, nếu là hộ sĩ đi vào, anh lại khát, có phải anh cũng kêu cô ấy đút nước cho anh như thế hay không?”

Giang Thứ hưởng thụ cảm giác sung sướng này xong, lập tức thể hiện lập trường kiên định của mình: “Anh đây tình nguyện khát chết!”

Không thể không thừa nhận, Ôn Ngưng đã bị lời này của anh dỗ hết giận ngay lập tức.

Giang Thứ cố nén cười, thử kéo người đến trước mặt mình nữa: “Ngưng Ngưng?”

“Sao lại không có khác biệt chứ.” Giang Thứ cảm thấy mình quả nhiên là tự bê đá đập chân mình, anh cũng không biết đây có tính là yêu đương hay không nhưng đời này anh vẫn chưa từng nói, càng không biết nên dỗ con gái lúc yêu như thế nào. Anh chỉ có thể dùng chính cảm giác của mình: “Tuy rằng bác sĩ nói ký ức trong đầu anh lộn xộn, thiếu hụt, nhưng mà…… mỗi một chỗ trên người anh, chỉ cần nhìn thấy em thì đều phản ứng khác với người khác.”

“Chỉ có em là đặc biệt với anh.” Lúc này Giang Thứ không diễn, tất cả đều là lời thật lòng: “Mỗi khi em tới gần thì tim của anh liền đập loạn nhịp, cho dù đau tay thì vẫn không khống chế được cảm giác muốn ôm em, muốn hôn em, cũng chỉ cần em đút nước, ngay cả người anh em ở dưới này nhìn thấy em thì cũng ngẩng đầu, không tin tự em nhìn xem.”

Ôn Ngưng vốn đang đắm chìm trong cảm động không thôi, nghe thế, ngây người một chút, nửa phút sau mới hiểu được, trong nháy mắt, gương mặt nhỏ đỏ đến nhỏ máu. 

Cô gái nhỏ tức muốn chết rồi: “Giang Thứ!”

Người đàn ông thấy chuyện này khó xong rồi, vội duỗi tay che gáy: “Shhh, Ngưng Ngưng, ở đây đau nữa rồi, em xoa giúp anh đi……”
Bình Luận (0)
Comment