Editor: Thùy Trâm
Beta: Bin
-------------------------------
Ôn Ngưng đứng lẻ loi một mình trong bữa tiệc, xung quanh là bánh ngọt và đồ ăn vặt, đẹp đẽ tinh xảo vừa nhìn đã biết giá cả vô cùng đắt, cô không dám động vào thứ gì.
Xung quanh đi tới đi lui đều là những nhân vật nổi tiếng có uy tín có danh dự trên thương trường , dù trước đó tuy không có qua lại nhưng bọn họ vẫn là biết đến nhau.
Mọi người đều mỉm cười chào hỏi lễ phép, Ôn Ngưng một mình đứng giữa bọn họ, có vẻ lạc lõng.
Giang Thư không ở bên cạnh cô, cô cũng không có người để nói chuyện, vì vậy cô dứt khoát đứng trong góc của hội trường.
Cô từ nhỏ đã không có bạn bè, cô đã sớm thích nghi với việc ở một mình.
Cô gái nhỏ cúi đầu yên lặng chờ đợi hơn một giờ, đến khi ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng Giang Thư đâu nữa.
Bên cạnh mọi người đã lần lượt rời đi, bữa tiệc trống không, chỉ còn lại mấy nhân viên, cô có chút hoảng sợ nhìn xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy Giang Thư.
Quản lý khách sạn thấy vậy bước tới trước mặt Ôn Ngưng, cúi đầu cong lưng lễ phép đưa hai tay về bên phải tạo tư thế mời: "Chào tiểu thư, thang máy ở bên này, ngài có cần tôi đưa qua đó không?"
Đời này Ôn Ngưng sợ nhất làm phiền đến người khác, cô rụt rè cười xua tay, kiên trì đi về hướng lối ra.
Thang máy đi thẳng xuống tầng dưới cùng, cô đi ra khỏi sảnh khách sạn, ra bên ngoài cũng không tìm thấy xe cùng Giang Thư.
Thời gian từng chút qua đi, đêm càng lúc càng tối, xe cộ trên đường cũng dần dần trở lên thưa thớt.
Cô đi giày cao gót đã đứng mấy tiếng đồng hồ, thật sự đã không thể kiên trì thêm nữa, cô tìm một bậc thang ở bên cạnh bồn hoa trước cửa khách sạn ngồi xuống, ngoan ngoãn ngồi đợi thẳng đến 10 giờ, nhưng cô vẫn không hề đợi được Giang Thư.
Cô nhìn ánh đèn neon rực rỡ của Hàn thành trong đêm từ lúc lấp lánh đến khi tắt, mỉm cười như thể cô đã chấp nhận số phận của mình.
Giang Thư rời đi không nói một lời, chắc là đêm nay anh không nhớ là có đưa cô cùng đi, hoặc là anh còn nhớ, nhưng cũng không phải là thứ quan trọng gì.
Đêm nay là lần đầu tiên cô tham dự một sự kiện như vậy, không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp, sau khi thay lễ phục, ví tiền và điện thoại đều để trong phòng ngủ mà không mang theo bên người, bây giờ muốn gọi điện thoại cũng không thể.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại, ngay cả mang theo điện thoại, cô cũng không dám gọi cho Giang Thư, bởi vì không biết một cuộc gọi không quan trọng sẽ làm phiền anh đến mức nào, anh cũng đã bỏ mặc cô, vậy tại sao anh sẽ rảnh rỗi quay lại tìm cô?
Thành phố Hàn rất lớn, mấy tháng nay kết hôn với Giang Thư, ngoài việc cùng anh về nhà cũ, thời gian còn lại cô cũng chưa từng rời khỏi Ngự Kiền Loan, cô còn chưa có thời gian làm quen với thành phố, có thể tìm được đường trở về Ngự Kiền Loan hay không? Trong lòng cô cũng không rõ.
Khách sạn này được xây dựng trong một sơn tảng tại vùng ngoại ô, người ra vào nơi này không giàu cũng quý, đa phần đều được đưa đón bằng ô tô riêng vì thế bến xe gần nhất cũng cách 3km.
Ôn Ngưng cởi giày cao gót, đi chân trần trên đường nhựa, chung quanh một mảng tối tăm, thỉnh thoảng có xe phóng tới, trong lòng không có khả năng không sợ hãi.
Giang Thư về đến nhà cũng đã gần mười một giờ, theo thói quen đi tới phòng khách chỗ Ôn Ngưng ở, thấy trong đó không có ai, liền đi thẳng lên phòng ngủ chính trên lầu hai.
Phòng ngủ tối đen không bật đèn, điện thoại của Ôn Ngưng để trên tủ cạnh cửa, anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, đoán chừng cô đã về nhà sớm đi ngủ nên không nghe máy.
Tối nay anh cũng hơi mệt, vừa rồi trong hội quán cả người bám đầy mùi khói thuốc, trực tiếp xoay người vào phòng tắm tắm rửa.
Người đàn ông nhanh chóng tắm rửa, chẳng mấy chốc mặc một chiếc áo choàng tắm lớn đi ra.
Cầm trên tay chiếc vòng mang về từ buổi đấu giá đêm nay, anh định đặt nó ở một vị trí dễ phát hiện để Ôn Ngưng sáng mai thức dậy có thể dễ dàng nhìn thấy.
Chỉ là khi bước đến chiếc sô pha nhỏ nơi cô thường ngủ, qua ánh trăng, anh mới phát hiện trên sô pha không có bóng dáng quen thuộc.
Giang Thư khẽ cau mày, nhanh chóng quay lại phòng ngủ cầm điện thoại di động lên, loại điện thoại 400 khối này cơ bản sẽ không có mật mã, Giang Thư mở khóa dễ dàng, ngoài những cuộc gọi nhỡ ngay cả đến tin nhắn anh gửi cho cô lúc trước cũng chưa đọc.
Trên màn hình, thời gian cũng đã đến gần mười một giờ đêm, bên ngoài giông bão vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, trái tim bất giác thắt chặt, sắc mặt co lại nắm lấy chìa khóa xe, điện thoại lẫn vòng tay cũng chưa kịp đặt xuống, đã vội bước xuống lầu.
Ôn Ngưng xách giày đi chân trần được mười phút thì trời bắt đầu mưa lớn, cô không có chỗ nào để trốn, lễ phục trên người đều ướt sũng dán sát vào cơ thể, cô gái nhỏ lau nước mưa trên mặt, cắn môi tiếp tục chạy về hướng trạm xe bus.
Cuối cùng cũng chạy đến nơi, nhưng đã bỏ lỡ thời gian của chuyến xe cuối cùng.
Một chiếc xe thể thao màu xám sáng từ trên cao tốc đi xuống theo cô suốt đoạn đường, dừng ở bên cạnh cô bấm còi mấy lần, Ôn Ngưng chỉ nghĩ rằng cô đang cản đường người khác liền chạy sang làn đường bên kia.
Cuối cùng cũng gặp nhau ở trạm xe.
Chiếc xe thể thao hạ xuống nửa cửa sổ, ngồi trên ghế lái người đàn ông mặc bộ âu phục màu lam thẫm, bộ dáng nghiêm túc: "Cô gái, lúc này không còn xe buýt. Nếu cô không phiền, tôi tiễn cô trở về."
Ôn Ngưng thật sự không có cách nào về nhà, thấy vậy còn tưởng rằng bên kia là taxi gạ gẫm, tự mình ước lượng khoản tiền tiết kiệm ít ỏi của bản thân, cẩn thận cúi người dò hỏi: "Xin chào, xin hỏi đến Ngự Kiền Loan tốn bao nhiêu tiền? Tối nay tôi đi ra mà quên không có mang theo ví, tôi có thể đến đó rồi lại đem tiền cho anh được không? "
" Ngự Kiền Loan?" Chu Tự Hành sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười, "Tôi sẽ không thu tiền của cô, và tôi cũng không phải tài xế taxi. Chỉ là vừa lúc tiện đường thôi, lên xe đi. Trời mưa quá."
Ôn Ngưng suy nghĩ đơn giản, cũng không có phòng bị gì nhiều, lên xe không khỏi nói cảm ơn.
Chu Tự Hành mắt nhìn phía trước, cởi áo khoác đưa cho cô: "Mặc vào đi."
Cô nhận lấy áo khoác, lại nhìn bộ lễ phụ sớm đã ướt hết của mình, nhanh chóng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi đã làm ướt xe của anh. Thực sự xin lỗi, chờ một chút--"
"Trên xe đang bật điều hòa, cô lại dính mưa, nếu không mặc áo khoác sẽ dễ bị cảm."
Ôn Ngưng sửng sốt trong chốc lát, chưa từng có ai cảm thấy nàng bị cảm sinh bệnh là chuyện đáng để quan tâm.
"Cảm ơn anh."
Người đàn ông nhàn nhạt ừ một tiếng: "Cô sống ở Ngự Kiền Loan?"
"Phải, có chuyện gì sao?"
Chu Tự Hành nhướng mày nghiêng đầu nhìn cô: "Không có chuyện gì, một người bạn của tôi cũng sống ở đó."
Anh khựng lại một chút, rồi giống như không để ý hỏi: "Sao chồng của cô không đến đón? Trời mưa giông như vậy, anh ấy không lo lắng sao?"
Ôn Ngưng không nhận ra Chu Tự Hành làm sao biết cô đã có chồng, một tia bối rối thoáng qua trong mắt, sau đó nhanh chóng ẩn đi, cô ngây ngốc mà cười cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Anh ấy đang bận."
Xe thể thao tốc độ vô cùng nhanh, chỉ mất hơn nửa giờ đồng hồ đã đến Ngự Càn Loan, khi xe dừng trước biệt thự, Giang Thư vừa đúng lúc đến trước sân.
Chu Tự Hành khẽ cong môi, quả nhiên chính là anh ta, lúc trước nghe nói nhà họ Giang cưới cho Giang Thư một cô gái nhỏ môn không đăng hộ không đối, vừa rồi khi Ôn Ngưng nhắc đến Ngự Kiền Loan, anh liền có chút suy đoán.
Giang Thư cau mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao màu xám trước cửa.
Giây tiếp theo, Ôn Ngưng từ trên ghế phụ bước xuống, cúi người mỉm cười nói cảm ơn với người đàn ông trên xe, Chu Tự Hành cầm chiếc ô màu đen đi tới bên cạnh cô.
Giang Thư bất giác siết chặt lòng bàn tay, đầu ngón tay nhéo chiếc vòng hoa còn chưa kịp đặt xuống, hình dáng hộp quà sắp bóp đến biến dạng.
Chiếc ô đen che mưa rơi trên đầu, Ôn Ngưng vốn dĩ cúi đầu đan tay che trước trán, mưa đột nhiên biến mất, cô hơi kinh ngạc nhìn về phía Chu Tử Hành, vội vã xua tay: "Thưa anh, cám ơn anh, không cần phiền anh nữa tôi cũng đã đến nơi rồi, đừng nên để chậm trễ công việc của anh... "
Nhưng chưa kịp nói xong, cô đã nhận ra eo mình căng cứng, bàn tay to đè lên chiếc váy ướt đẫm nước, hơi nóng trong lòng bàn tay truyền từ eo xuống toàn thân.
Trong không khí một mùi quen thuộc đột nhiên bao quanh, Ôn Ngưng nhịp tim tăng nhanh không ngờ, Giang Thư vóc dáng rất cao, cô ngẩng đầu nhìn, đúng là anh.
Nhưng nhìn thấy anh vào lúc này, trong lòng cô lại không biết là có cảm giác gì.
Giang Thư ánh mắt vô cùng sâu sắc, vẻ mặt hơi co lại quanh thân lại tỏa ra cỗ khí chất lạnh lẽo, cánh tay điểm chút lực, một tay đem Ôn Ngưng kéo về bên người, kéo về phía ô của mình.
Chu Tự Hành đột nhiên cười khẽ, không ngờ có ngày mình lại thực sự nhìn thấy tính chiếm hữu ngây thơ của Thái tử gia Giang Thư.
Hai người ở trong chuyện xưa, Giang Thư lộ vẻ không vui, cũng không có ý ôn chuyện cũ: "Chu thiếu nửa đêm đưa vợ người khác về nhà, không biết tránh hai chữ nghi ngờ sao?"
Chu Tự Hành vốn dĩ thản nhiên cười, nhưng nghe xong lời này, nụ cười nhàn nhạt dần dần biến mất: "Anh còn nhớ có vợ rơi ở bên ngoài không?"
Giang Thư sắc mặt tối sầm.
Chu Tự Hành bình tĩnh châm chọc:
"Không ngờ một người đàn ông có dã tâm bỏ vợ ở ngoài, để cô ấy đi chân đất mấy cây số trong mưa giông tìm xe buýt về nhà, coi trọng vợ mình đến nhường nào."
Người nói vô tình và người nghe cố ý, mũi cô gái nhỏ bỗng nhiên đau xót, trong lòng không lý do mà khó chịu, thật ra cô cũng là một người sẽ phải chịu ủy khuất.
Người đàn ông chặt lấy Ôn Ngưng càng tăng thêm sức, siết chặt răng hàm sau, quai hàm lạnh lùng, thêm vài phần tức giận: "Chu Thiếu có tư cách gì lo việc nhà của người khác?"
Chu Tự Hành cười khẽ, buông tay, quay người vào trong xe.
Nóc của chiếc xe thể thao màu xám bị mưa làm tan tành như lông vũ và chốc lát đã biến mất trong màn đêm.
Giang Thư sắc mặt lạnh lùng, tay chưa từng thả lỏng, toàn thân phát lạnh.
"Buổi tối cô tùy tiện lên xe của người đàn ông khác, như vậy không sợ sẽ bị người ta bán?"
Ôn Ngưng căng thẳng đến mức không dám phát ra tiếng động, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, tim đập thình thịch, tựa như đang chờ đợi bị xử phạt, vẻ mặt rất căng thẳng.
"Sao thế? Vừa rồi không phải cùng anh ta trò chuyện rất vui vẻ sao? Gặp tôi liền đến cười cũng không cười được sao?" Giang Thư híp mắt, đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô trong bóng tối.
Anh nhếch mép cười lạnh nhìn sang chỗ khác, ánh mắt dừng lại ở hộp quà trên tay, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân rất buồn cười.
Mấy tiếng trước anh còn đang suy nghĩ mua quà để cô vui vẻ, gọi mấy cuộc điện thoại không thấy cô trả lời, anh liền không yên lòng gấp gáp từ hội quán chạy về, lần đầu tiên anh biết về sớm, ai ngờ về đến nhà là cô đã cho anh một cái bất ngờ lớn như vậy.
Cùng trở về với người đàn ông khác, còn vừa nói vừa cười.
Có lẽ lúc trước, thời điểm anh đưa ra thỏa thuận ly hôn, anh nên biết rằng có một ngày, tự do này vốn là do anh cho cô.
Nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần anh nghĩ đến vừa rồi Ôn Ngưng cong mắt mỉm cười với Chu Tự Hành, trong lồng ngực anh lập tức bùng lên một ngọn lửa không tên, đốt đến khiến anh không cách nào suy nghĩ.
Anh không biết cảm giác này rốt cuộc là như thế nào, chỉ cảm thấy hộp quà trong tay vô cùng chướng mắt lại vô dụng, là anh buồn cười chứng kiến tất cả.
Giang Thư thu lại sắc mặt tùy ý vung tay, hộp quà xinh đẹp rơi ngay xuống trước cột La Mã tại cửa biệt thự.
Ngọc thạch tinh xảo quý giá, làm sao có thể chịu được một cú quăng quật như vậy, trong nháy mắt rớt thành từng mảnh đầy mặt đất.
Ôn Ngưng hoảng sợ, lần theo âm thanh đi qua, nhận ra là đồ vật buổi đấu giá đêm nay, vội vàng bỏ lại ô chạy tới, ngồi xổm trên đất nhặt từng mảnh một.
Mưa tạt vào thân thể nhỏ nhắn của cô, trái tim Giang Thư thắt lại, cau mày lạnh lùng nói: "Đồ đã hỏng sửa thế nào cũng không được. Còn nhặt lấy cái gì nữa."
Lời này không biết là nói với cô hay là nói với chính bản thân anh nữa.
Lần đầu tiên, Ôn Ngưng cứ như vậy không nghe lời trong màn mưa lớn không ngừng nhặt, ngọc từng chút từng chút được nhặt về trong hộp, cuối cùng trên mặt cô cũng lộ ra ý cười.
Sau khi nhặt xong mảnh nhỏ cuối cùng, cô gái ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu lên, đưa hộp quà trong tay cho anh xem, mái tóc ướt sũng sát gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, cảm giác khó chịu của mưa rơi vào mắt không ngăn được cô mỉm cười dịu dàng: "Tất cả đều đã nhặt về, chúng quấn bằng sợi tơ trông cũng rất xinh đẹp ..."
Trái tim lạnh lẽo của Giang Thư dường như đột nhiên bị thứ gì đó mềm mại cọ qua, anh bước tới, đột nhiên nắm lấy cổ tay Ôn Ngưng, kéo người cô từ dưới đất lên, đi lên lầu.
Bước chân của người đàn ông nhanh chóng, hơi thở của anh không quá bình tĩnh.
"Anh làm sao vậy..." Ôn Ngưng bị anh kéo tay kinh ngạc, chỉ đành phải bước nhanh cùng anh đi, trong lòng không lý do xuất hiện một mà lo lắng.
Giang Thư giọng nói nặng nề, một lát sau mới phát ra âm thanh: "Cô."
Nếu thấy truyện hay thì tặng cho Cá 1 cái và cmt để nhà có động lực nhé hihi. Nhà mình còn non trẻ nên mong được các bạn reader góp ý để hoàn thiện hơn dj
Nguồn: Cá Ba Đuôi
Truyện được đăng tại Wattpad, WordPress của nhà, những nơi khác là bản copy. Không được tự ý mang truyện đi nơi khác, nếu có phải xin phép chủ nhà và ghi rõ nguồn. Không được tự ý nói là của mình.