Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 51

Người Delphi không có những thú vui tinh thần. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ có thể cầm nắm đồ vật, các bậc cha mẹ đã dạy con mình cầm kiếm múa đao, để sớm thích nghi với Delphi Chi Tinh. 

Còn đối với quân chủ của họ, y cũng vô cùng nghiêm khắc với các em trai, em gái. Bất kể tính cách của những tiểu sư tử này ra sao, năng lực chiến đấu của họ, dù đặt ở bất kỳ nơi nào trong thiên hà cũng đều là nhân tài kiệt xuất.

Nhưng đối với mèo con thì sao?

“Tuổi còn quá nhỏ, ngay cả hình người cũng không thể giữ lâu. Cứ chờ lớn hơn một chút đã.”

Tán Ân ba tuổi đã lên sân huấn luyện, còn Lê Ngạo sắp sáu tuổi, vẫn ngồi ở hàng rào chơi đồ chơi cùng Huân.

Chiến hạm của Đế vương - Mạn Kiệt Đặc, một con thú thép khổng lồ tượng trưng cho đỉnh cao quân sự của Delphi. Vỏ ngoài dày nặng, thân tàu lạnh lẽo, trang bị hệ thống phòng thủ cơ giới và hỏa lực hàng đầu toàn thiên hà. Năng lượng của nó đủ mạnh để hủy diệt một hành tinh.

Nhưng ngay trong một con chiến hạm đầy vẻ sát khí như vậy, lại có một góc được biến thành một khu vui chơi ấm áp cho mèo.

Lê Ngạo ngồi dưới đất, ôm Huân vào lòng, cái đuôi lông xù phía sau vung vẩy vui vẻ.

Tiểu quái vật nằm im lặng, đôi cánh xương đen hơi cụp lại, đôi mắt thú đỏ tươi nửa mở nửa khép, để mặc Lê Ngạo nghịch ngợm.

Chân mèo thuần thục kẹp lên đầu Huân một chiếc kẹp tóc bằng pha lê. Cậu ngắm nghía từ trái sang phải, thấy hiệu quả không tồi, lại mắt lấp lánh giơ cún con lên, như dâng bảo vật cho vị đế vương đang ngồi một bên xem.

“Ba ba!”

Vị đế vương tóc vàng cúi thấp tầm mắt, ánh mắt dừng lại trên con quái vật nhỏ bị trang trí mất hết tôn nghiêm, dừng lại một chút, rồi bình tĩnh đưa ra đánh giá: “Không tồi.”

Được ba ba tán thành khen ngợi, mèo nhỏ lập tức vui vẻ, đứng lên chạy đến hòm châu báu nhỏ của mình lựa chọn, tìm thấy món đồ phù hợp thì treo lên người Huân.

“Điện hạ.” Brenna bưng một khay thức ăn đến: “Chơi có mệt không ạ? Ăn một chút gì nhé?”

Chơi mà cũng mệt ư? Đây là một câu nói mà người Delphi không thể nào hiểu nổi. Nhưng khi mọi chuyện xảy ra với mèo con thì lại hoàn toàn hợp lý.

“Cảm ơn chị Brenna nha.” Lê Ngạo đứng lên cảm ơn thị nữ, nhưng khi nhìn rõ những thứ trên khay, mèo có chút nghi ngờ.

Đồ sống hả?

Mèo dũng mãnh chưa bao giờ ăn sashimi cẩn thận dùng chân lay một cái, xác nhận bên trong đúng là thịt tươi. Điều này không thành vấn đề. Trước đây, khi nhặt được đồ sống, Lê Ngạo sẽ kéo ghế lại, vặn bếp lên, nấu chín rồi mới ăn. Còn bây giờ, thì tiện hơn nhiều.

“Huân.” Cậu mèo nhỏ giơ cún con về phía khay thức ăn: “Phun lửa.”

Tiểu quái vật chớp chớp đôi mắt đỏ tươi, giây sau đã hiểu ý của mèo con. Hắn điều khiển phun ra một luồng lửa cực nhỏ.

Ngay khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, bề mặt miếng sashimi đã được nướng chín, có một lớp dầu mỡ hơi vàng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Mèo dũng mãnh cúi đầu gặm một miếng, nhai vài cái, cảm thấy vẫn còn hơi sống. Thế là không nói hai lời, đẩy khay về phía Huân: “Phun lửa!”

Tiểu quái vật lập tức làm theo.

Isilis ngồi một bên, chứng kiến toàn bộ quá trình này.

Nhìn thấy đứa con của mình ra lệnh cho một dị chủng phun lửa như huấn luyện một con chó nhỏ, vị đế vương tóc vàng khẽ nâng chung trà, đôi mắt hiện lên sự trầm tư.

Chiến tranh không ngừng nghỉ giữa dị chủng và loài người đã kéo dài hàng ngàn năm. Vô số hành tinh đã hóa thành tro bụi trong khói lửa. Bất kỳ hình thức chung sống nào cũng từng bị coi là ảo tưởng không thể.

Nhưng hôm nay, lại xuất hiện một chú mèo có thể khiến dị chủng ngoan ngoãn thần phục.

Tư duy của một kẻ đứng trên vạn vật khiến Isilis bản năng giải thích cảnh tượng này là sự khuất phục. 

Tiểu quái vật rõ ràng đang ở giai đoạn mới sinh, còn tinh thần lực của mèo con đã mạnh mẽ đến mức không thể dùng tư duy con người để đánh giá. 

Trong mắt người ngoài, mối quan hệ giữa chúng là sự chi phối của kẻ mạnh lên kẻ yếu, là sự phục tùng đến từ sự áp đảo của lực lượng tuyệt đối.

Nhưng đối với hai nhóc con, không có sự chi phối hay khuất phục nào cả. Huân là cún con của Lê Ngạo, Lê Ngạo là mèo con của Huân, chỉ đơn giản là thế thôi.

Khay đồ ăn rất lớn. Lê Ngạo ăn hai miếng ở bên mình, rồi lại chuyển sang bên Huân. Rõ ràng là cùng một món, nhưng cậu cứ phải nếm thử của người khác, rồi lại quay về ăn của mình.

Với mèo nhỏ, Huân không hề có ý niệm giành thức ăn. Ngược lại, hắn chỉ muốn được cọ cọ. Thế là hắn chen sát vào người cậu mèo, hai đứa đẩy qua đẩy lại, cùng nhau vui vẻ ăn cơm.

Món sashimi tươi ngon cắt từ phần bụng béo ngậy của loài cá xanh kim loại dưới biển sâu, phần bụng trắng bệch nhìn thôi đã biết ngon rồi. Nó quẫy đuôi một cái, chưa kịp bơi xa đã bị một con cá voi khổng lồ nuốt vào bụng.

Đây là hành tinh 92 của Liên bang, một hành tinh đại dương khổng lồ. Nơi đây không chỉ là thánh địa du lịch nổi tiếng khắp thiên hà, mà còn là địa điểm tổ chức lễ trao giải Thự Quang League lần này.

Con cá voi khổng lồ nuốt đàn cá, vọt lên khỏi mặt nước, bọt nước bắn lên tạo thành cầu vồng, du khách reo hò chụp ảnh.

“Lễ trao giải phải đến tối mới bắt đầu cơ.”

“Thế thì còn sớm chán, còn năm tiếng nữa. À, các cậu nghe nói gì chưa? Hạng năm của Thự Quang League lần này là tiểu điện hạ của Delphi đấy!”

“Sao mà không nghe được? Tôi không chỉ nghe mà còn tận mắt thấy rồi. Rio - Leganes, nghe nói mới có sáu tuổi.”

“Chưa đến sáu tuổi! Chính vì quá nhỏ nên điểm môn văn hóa mới là 0. Nếu xét theo bảng xếp hạng cũ, cậu ấy mới đúng là hạng nhất chính thức!”

“Hạng nhất lần này cũng không tệ, cũng là người Delphi, tên là gì ấy nhỉ… PJ.”

Khuôn mặt người giành giải nhất PJ vẫn bình thường, nhưng thực ra trong lòng anh đang đầy vẻ chán chường, buồn đến không thể buồn hơn.

Buồn cười! Ai muốn cái hạng nhất này chứ! Trả lại quán quân cho tiểu điện hạ của ta! 

A— Điện hạ của thần, thần thắng mà chẳng vẻ vang gì cả!

“Này!” Người đàn ông đầu đinh lao đến, xoa tóc PJ loạn xạ: “Chúc mừng nhé! Cậu hay thật đấy, lại là hạng nhất rồi kìa!”

Có gì mà hay? Lợi dụng việc tiểu điện hạ không biết đếm để giành hạng nhất, đúng là đồ vớ vẩn!

“Cảm ơn.” PJ mặt ngoài bình tĩnh, thực tế trong lòng đang r*n r* thảm thiết.

Cô gái tóc đuôi ngựa là người giành hạng ba lần này. Cô bưng một ly rượu đầy, uống cạn một hơi rồi lau miệng: “Cuối cùng cũng thi xong, nhận giải thưởng là có thể về nhà rồi.”

Về nhà ư? Với cái hạng nhất này, về nhà chẳng phải sẽ bị Brenna đánh chết sao?

PJ nhớ đến chị gái mình, vẻ mặt không còn tự nhiên nữa. Vừa định nói gì đó, anh chợt thấy một điều bất thường trên bầu trời.

Đồng tử PJ co lại đột ngột. Anh đẩy người đàn ông đầu đinh ra, đứng bật dậy hét lớn: “Mạn Kiệt Đặc!”

Chiến hạm Đế vương Mạn Kiệt Đặc lơ lửng giữa không trung. Thân hạm khổng lồ xé toạc tầng mây, ầm ầm hạ xuống trên bầu trời của hành tinh 92, che khuất một mảng lớn biển xanh, đổ bóng tối xanh thẫm xuống mặt nước.

“Cậu làm gì vậy?” Người đàn ông đầu đinh vốn còn bất mãn vì hành động của PJ, nhưng nhìn theo hướng anh ngẩng đầu lên, hắn lập tức trợn tròn mắt: “Tôi bị mù hả? Sao Mạn Kiệt Đặc lại ở đây? Liên bang muốn gây chiến với Delphi à?”

Gây chiến cái gì mà gây chiến? Cô gái tóc đuôi ngựa tỉnh táo tát cho hai người họ mỗi người một cái. Đôi mắt cô lấp lánh vì vui sướng: “Là tiểu điện hạ mèo con đến! Điện hạ là hạng năm, ngài ấy đến nhận giải thưởng!”

“Mèo con, điện… hạ?” PJ ngẩn người. Rồi, anh nhìn thấy. Vị quân chủ tóc vàng dẫn đầu bước xuống từ thang mây. Đằng sau y là rất nhiều khuôn mặt quen thuộc. Và một bóng hình hơi xa lạ, đó là một cơ giáp cao gần ba mét. Trên đỉnh đầu nó, có một con mèo nhỏ xíu đang nằm.

Sự kích động lan tỏa từ bàn chân lên, từng tấc một. Làn da trắng bệch của PJ đỏ bừng lên như nhuộm màu.

“A a a, là tiểu điện hạ đến kìa!!!” Anh chàng tóc dài không màng đến bạn bè, đột nhiên chạy về phía người nhà của mình.

Lần đầu tiên thấy bạn mình mất bình tĩnh và hành động như vậy, người đàn ông đầu đinh ngẩn ngơ.

“Ngốc à! Đi mau!” Cô gái tóc đuôi ngựa cười rạng rỡ, kéo người đàn ông đầu đinh cùng chạy về phía đó.

So với sự phấn khích và kích động của ba người này, những du khách bình thường lại không được thoải mái như vậy.

“Đó là… người máy Alpha?” Mặc dù kích thước đã được thu nhỏ, nhưng thanh kiếm khổng lồ sau lưng và đôi cánh máy móc không thể nhầm lẫn được!

“Đúng là người máy Alpha, sao lại ở đây?”

“Đó là chiến hạm của quân chủ Delphi. Rốt cuộc là tình hình thế nào đây?”

Vị quân chủ của Delphi và người máy Alpha, chỉ cần nhắc đến một trong hai đã đủ để khiến người ta run sợ. 

Khi hai người này cùng xuất hiện, quả thực khiến mọi người choáng váng đến mức không biết phải phản ứng thế nào.

Đúng lúc này, trên bầu trời bùng lên pháo hoa và những hình ảnh chiếu chào mừng, không chỉ để chào đón lãnh đạo của một quốc gia khác, mà còn để trấn an người dân Liên bang.

“Thì ra là đến tham dự lễ trao giải…”

Tâm trạng của người dân thay đổi thất thường và trên thang mây, lập trình của Ngân Dực cũng không hề bình tĩnh.

“Ta xuất hiện như thế này, thật sự không sao chứ?” Nó hỏi vị quân chủ đi phía trước, nhưng người trả lời nó lại là một hàng các đại thần ở phía sau.

“Có vấn đề gì sao?” Một người đàn ông cao lớn vỗ vỗ cơ giáp: “Ngươi là người của Delphi, hà cớ gì phải che che giấu giấu?”

“Đúng thế.” Một người khác nói thêm: “Ngươi còn là người giám hộ của tiểu điện hạ Rio.”

Sự bảo vệ và đoàn kết của người Delphi đã khắc sâu vào gen. Họ không quan tâm người máy Alpha là gì, cũng không quan tâm chiến tranh máy móc ra sao. Chỉ cần quân chủ cho phép nó gia nhập Delphi, nó chính là một phần của Delphi.

Và người Delphi, luôn luôn quang minh chính đại, đàng hoàng.

Lê Ngạo không biết sự băn khoăn trong lập trình của Ngân Dực. Cậu hiện tại rất vui! Mèo con dũng mãnh đứng trên đỉnh đầu người máy khổng lồ, không cần dùng hai chân cũng có thể nhìn rất xa.

“Huân!” Cậu mèo nhỏ vui vẻ kéo cún con lại, chỉ tay vào đại dương mênh mông phía trước: “Cái kia là biển rộng!”

Cậu quá đỗi kích động và vui sướng. Cái đuôi to vung vẩy qua lại, bận rộn chỉ trỏ khắp nơi: “Cá lớn! Oa, còn có cổ thụ!”

Từ khi tái sinh đến nay, cậu chưa bao giờ có được sự nhàn hạ như thế này. Không cần trồng trọt, không cần đi học, cũng không cần bôn ba vì miếng ăn. Cậu có thể tận hưởng thế giới xung quanh một cách trọn vẹn.

“Tiểu điện hạ rất vui vẻ.” Thẩm Xác thu hồi ánh mắt, đôi mắt tím vẫn còn một tia ý cười.

Isilis không quay đầu cũng không ngẩng đầu, bước đi thong thả về phía trước. Chỉ là trong lòng cảm thấy, quyết định lần này thật không tồi.

Thời thơ ấu của mèo nhỏ, vốn nên vui vẻ như thế.

Đây là một thánh địa du lịch, mọi thứ từ ăn uống đến vui chơi đều có đủ. Thẩm Xác nhìn về phía khu phố trước mặt: “Còn khá nhiều thời gian trước lễ trao giải, có thể đưa tiểu đện hạ đi mua sắm và vui chơi một chút.”

Hắn rất cẩn thận, thực sự đặt cậu mèo vào trong lòng. Những điều hắn nghĩ đến đều vô cùng chu toàn. Thang mây không ngắn, vừa đi vừa lên kế hoạch những việc cần làm. Sự ấm áp trong đôi mắt tím lại lạnh đi khi hắn nhìn thấy bóng người dưới đất.

“Kính chào quân chủ Delphi.” Fett dẫn theo tùy tùng, cong mắt chào Isilis theo lễ nghi hữu hảo phổ biến trong thiên hà. 

Dường như không mong nhận được sự đáp lễ từ vị đế vương, anh tả ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm vẫy tay với mèo nhỏ: “Xin chào, Điện hạ Rio của Delphi.”

Mọi người đều dừng lại. Mèo con đang đứng trên đỉnh đầu của người máy cũng trông thấy.

Cậu được Ngân Dực bế xuống, đứng trong lòng bàn tay nó, ngây ngốc chào hỏi Fett: “Chào anh, em là Lê Ngạo nhé.”

Fett mở quạt, che đi nụ cười trên môi: “Thật là đáng yêu. Ôi, Isilis, thật khó mà tưởng tượng được, một người anh tuấn và lạnh lùng như ngài lại có một đứa con đáng yêu như vậy.”

“Ngươi muốn chết.” Đường đao đã trong tay, giọng Thẩm Xác lạnh lùng: “Ngươi dám gọi thẳng tên bệ hạ.”

Fett mỉm cười, thu quạt lại, cúi chào Isilis như một lời xin lỗi cho sự thất lễ.

Sau đó, anh ta nhìn Thẩm Xác: “Em trai của ta, đã lâu không gặp. Tuy em thay đổi về hình dáng, nhưng tính tình thì vẫn như cũ.”

Nói xong, anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề, đôi mắt cong lên đầy vẻ quyến rũ: “Bệ hạ Isilis, còn một lúc nữa mới đến tiệc trao giải, xin cho phép ta dẫn ngài đi tham quan một chút?”

Isilis không đáp lại. Y chỉ đưa tay, xách mèo con vào lòng, nhàn nhạt nói: “Ta là quân chủ của Delphi. Với chức vị của ngươi, ngươi không đủ tư cách để tiếp đón ta. Cha ngươi ở đâu?”

Nụ cười trên mặt Fett nhạt đi một chút. Chưa kịp để anh tả mở lời, vị quân chủ tóc vàng đã vuốt đầu mèo con trong lòng: “Ngươi đã chuẩn bị gì để tiếp đãi Rio của ta?”

Ngụ ý, chỉ có mèo nhỏ của ta mới ngang hàng với ngươi. Cha ngươi không có mặt, ngươi thậm chí còn không có tư cách đối thoại với ta.

Đôi mắt xanh biếc ngây thơ đối diện với đôi mắt tím tuyệt đẹp. Fett, người cùng tuổi với Isilis, chỉ có thể gượng cười: “Chắc chắn sẽ làm Điện hạ Rio hài lòng.”

Bình Luận (0)
Comment