Các vị đại nhân đang bận rộn đối phó với những người xã giao giả tạo. Còn mèo con thì lại đang bận rộn với những việc thuộc về một đứa trẻ.
Bên cạnh Lê Ngạo, ngoài người máy và Huân, còn có một thị vệ trưởng và một thị vệ phó của Đế quốc luôn đi theo như hình với bóng là Thẩm Xác và Brenna.
Liên bang đã phái đến hàng chục người để tiếp đón mèo nhỏ. Biết cậu bé sợ người lạ, Thẩm Xác chỉ giữ lại hai người, một nam một nữ, có tuổi đời còn trẻ hơn một chút, còn lại đều cho đi hết.
Thế là, vài người và một cơ giáp tạo thành một vòng tròn, nâng niu một cách trang trọng. Ngay chính giữa vòng tròn, theo lời Isilis, là một chú mèo chân ngắn có kinh nghiệm lâu năm, đủ để ngồi ngang hàng với người thừa kế của Liên bang Thiên hà.
Lê Ngạo có vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn chiếc ván trượt trên mặt đất, mang theo sự hồi hộp của một người mới lần đầu thử nghiệm.
“Điện hạ Rio.” Chàng trai người Liên bang, một trong hai người được giữ lại, có vẻ ngoài điển hình của người phương Tây. Cậu ta đã cố gắng nói tiếng Trung cổ một lúc lâu, rồi bật ra câu: “Đi lên đi, một chân, dùng sức trượt.”
“Điện hạ, để thần giữ cho ngài.” Thẩm Xác ngồi xổm xuống, giữ chặt ván trượt để nó không bị trượt lung tung. Brenna đứng cúi người một bên, hào hứng giơ máy ảnh lên.
Mèo con do dự, nhấc một chân lên, đệm chân treo lơ lửng giữa không trung một chút, rồi lại ngẩng đầu nhìn mọi người.
Đôi mắt màu tím tử đinh hương của Thẩm Xác thật dịu dàng. Hắn thực ra cao hơn Isilis một chút, nhưng với khí chất ôn hòa, hắn luôn được trẻ con yêu mến.
Lê Ngạo thử dùng hai chân trước đặt lên ván trượt, rồi dùng chân sau đẩy một cái, nhảy lên.
Brenna trợn tròn mắt, không dám thở mạnh, mặt đỏ bừng. Cô cứ thế “cạch, cạch” liên tục bấm máy.
Cậu mèo chơi ván trượt! Điều này quá đáng yêu! Chụp lại những khoảnh khắc này rồi trở về, chắc chắn sẽ khiến cho những người Delphi kia mê mẩn.
Khi chưa lên, Lê Ngạo còn có chút sợ hãi. Nhưng khi đã đứng vững trên đó, cậu phát hiện chiếc ván trượt thật ổn định, liền cười toe toét như một chú chó nhỏ, để lộ hàm răng sún.
Rất tốt, sẽ không bị ngã đâu!
Mèo con dũng mãnh tràn đầy tự tin. Cậu nhớ lại hình ảnh đã xem trên TV, vươn một chân sau ra, duyên dáng như những vận động viên ván trượt, dẫm xuống đất.
Chân sau của cậu đạp được một lúc, cố gắng chạm đến mặt đất, chân lông xù vẫy loạn xạ trong không trung, nhưng lại không thể chạm tới.
Không chỉ mèo con dũng mãnh ngây người, Thẩm Xác cũng hơi sững sờ.
Brenna nín cười đến ch** n**c mắt, trong lòng điên cuồng tát vào mặt mình mấy cái. Cô run rẩy mở chế độ quay phim.
Làm thế nào bây giờ? Tư thế của cậu mèo khá chuẩn, nhưng điều kiện quan trọng nhất thì lại bị giới hạn ở đó…
Nhưng phải làm sao đây? Mèo con dũng mãnh sẽ không chịu khuất phục!,
Lê Ngạo thu chân về, bốn chân ngoan ngoãn đứng trên ván trượt, cẩn thận suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên run rẩy cái đuôi, nảy ra một ý hay.
Cái đuôi lông xù lớn hơn cả thân mình rũ xuống đất, cậu thử dùng sức đẩy về phía sau vài cái, cảm thấy ổn rồi, ngẩng khuôn mặt lông xù lên nói một cách nghiêm túc: “Chú ơi, chú có thể buông tay rồi.”
Mặc dù Thẩm Xác cực kỳ ghét người anh cùng cha khác mẹ của mình, nhưng hắn cũng phải thừa nhận câu nói của Fett: Rất khó mà tưởng tượng một cậu nhóc đáng yêu như thế lại là con của Isilis.
Hắn cười buông tay ra, nhưng vẫn đi theo bên cạnh mèo nhỏ, sẵn sàng đỡ cậu bất cứ lúc nào. Nhìn cậu không ngừng dùng đuôi thăm dò góc độ phù hợp, rồi dùng sức đẩy, cứ thế lao vút đi.
Đáng yêu, dũng cảm, không nản chí, cho dù giới hạn của bản thân nằm ngay trước mắt, cậu vẫn sẽ tự tìm cách giải quyết.
Thật sự là bảo bối đáng yêu nhất của Đế quốc.
Lê Ngạo thuần thục trượt vài cái, phấn khích quay lại gọi cún con của mình.
Huân nghe thấy tiếng gọi, mở cánh xương ra, nhẹ nhàng bay tới, đậu phía sau mèo con dũng mãnh. Hai chiếc chân ngắn ôm lấy eo tài xế mèo, đôi mắt thú đỏ tươi tràn đầy sự sùng bái: “Lê Ngạo!”
“Được! Ngồi vững!” Tài xế mèo vẫy đuôi, cùng cún con của mình vui vẻ trượt đi.
Ván trượt lướt nhẹ nhàng trên quảng trường, gió thổi lật đôi tai, mèo con và cún con đều hào hứng đến mức mắt sáng lấp lánh.
Lúc này, hành tinh 92 vô cùng náo nhiệt. Là một thánh địa du lịch nổi tiếng trong thiên hà, cộng thêm lễ trao giải cuộc thì Thự Quang League sắp diễn ra và buổi biểu diễn của đại minh tinh sau hai ngày nữa, số lượng du khách rất đông, khắp quảng trường đều có rất nhiều người.
Nhưng ngay lúc này, lại vô cùng yên tĩnh. Không ai nói chuyện, thậm chí không dám thở mạnh. Mọi người đồng loạt rút điện thoại và thiết bị đầu cuối ra, hướng về phía chú mèo con đang chơi ván trượt trên quảng trường.
Nhờ sự phát triển của công nghệ, dù khoảng cách có xa đến đâu, cậu mèo nhỏ trên màn hình vẫn rõ từng sợi lông, đáng yêu không góc chết.
【 Làm sao lại có sinh vật đáng yêu đến thế!!! 】
【 Tui không chịu được nữa rồi, a a a, cái đuôi to vẫy lia lịa như vậy, nhất định bẩn lắm rồi. Mau để chị đến rửa sạch cho em nhé! (vươn tay)(đầy lý lẽ) 】
Hình ảnh trước mắt đáng yêu đến mức khiến mọi người quên mất cả cơ giáp khổng lồ đi theo sau mèo nhỏ.
Chú mèo trượt đến trước một cửa tiệm bán kẹo hồ lô, dừng lại, nhảy khỏi ván trượt.
Lê Ngạo nhìn chằm chằm vào những xiên kẹo hồ lô đủ màu sắc, thân mình tự động chuyển hướng và đâm sầm vào chân của cơ giáp. Cậu ngồi dậy, dùng chân nhỏ lay lay mắt cá chân của người máy, đôi mắt xanh biếc long lanh gọi: “Cơ ơi, cơ ơi.”
Cậu chổng mông lên, Ngân Dực liền biết cậu muốn gì. Người máy đã im lặng một lúc lâu, bất chấp ánh mắt “chết chóc” của hai vị trưởng, phó thị vệ, nó vươn một ngón tay: “Chỉ được ăn một xiên thôi.”
Mèo con dũng mãnh lập tức vẫy đuôi, chui vào trong tiệm.
“Dì ơi.” Cậu gọi người chủ tiệm là một bà cụ tóc đã bạc trắng: “Con muốn một xiên kẹo hồ lô!”
Với tuổi tác của bà cụ, dù ở thời đại sống hơn trăm tuổi này, vẫn được coi là lớn. Bị một đứa trẻ bé tí gọi bằng dì, bà cụ cũng thấy mềm lòng: “Ngoan quá, phải gọi là bà chứ.”
Trong thời đại này, ngay cả trái cây đơn thuần cũng vô cùng đắt đỏ, đừng nói gì đến kẹo hồ lô. Bà cụ không quan tâm, lấy ra một xiên quả nhỏ màu đỏ: “Đây là dâu tây, bà tặng cho cháu.”
Nhưng trong lòng Lê Ngạo, chỉ có một bà nội. Mèo con nhìn bà cụ, vẫn gọi: “Cảm ơn dì.”
Cậu là một con mèo rất hiểu chuyện, người ta đã nói tặng, cậu cũng không thể nhận không.
Cậu quay người đi tìm cơ giáp vì quá cao nên không thể vào cửa hàng, lý lẽ rõ ràng, vươn chân nhỏ ra: “Cho tớ một xu tiền!”
Mèo con dũng mãnh biết rằng tất cả tiền kiếm được đều do người máy giữ.
“Điện hạ.” Thẩm Xác ngồi xổm xuống, đeo lên người mèo con một cái túi tiền: “Ví của Ngân Dực ở đây này.”
Tất cả người Delphi, từ trên xuống dưới, đều biết rằng mèo nhỏ chỉ nhận một đồng tiền. Kho bạc của quốc gia đã sớm tạo ra một loạt đồng xu lớn nhỏ chuyên dụng. Dù mệnh giá đều ghi là một, nhưng đồng nhỏ có giá trị một trăm, còn đồng lớn lại tương đương mười nghìn. Đây là tỷ lệ quy đổi được toàn bộ người Delphi công nhận, tuyệt đối không hề lừa gạt.
Mèo con dũng mãnh nào biết điều này. Cậu nhìn những đồng xu lớn nhỏ trong túi tiền, lấy ra một đồng lớn, vươn ra: “Dì ơi, của dì.”
Bà cụ chủ tiệm lúc này cũng không biết giá trị của đồng xu đó. Bản thân bà đã muốn tặng cho mèo con, vì thế bà cười nhận lấy, tự nhiên xoa đầu mèo, rồi đưa xiên kẹo hồ lô ra: “Ngon thì lại đến nhé, tiểu điện hạ.”
Lê Ngạo cố sức giơ xiên kẹo hồ lô cao gần bằng mình. Cậu trèo lên chiếc ghế ven đường, rồi gọi cún con của mình đến: “Huân cũng ăn nữa!”
Cậu l**m một miếng, tớ l**m một miếng. Hai nhóc con l**m qua l**m lại, nước đường dính đầy người, lôi thôi lếch thếch.
Người máy không chịu được nữa, lấy khăn ướt ra, ngồi xổm xuống lau bộ lông dính thành một cục trên ngực cậu mèo.
“Đưa đây.” Ngân Dực thần kỳ móc ra một chiếc chén cho mèo không biết từ đâu. Nó gỡ từng viên kẹo hồ lô xuống cho vào chén, rồi đặt trước mặt mèo con: “Ăn đi.”
【 …Đây là người máy Alpha sao? 】
【 Cảm giác như một bà vợ hiền… Lại còn đẹp trai nữa, không phải là không được… 】
【 Tỉnh táo lại đi! Đây là nguòi máy Alpha suýt chút nữa đã tạo ra sự thống trị cho kiến tạo giả trong thiên hà đấy!! 】
【 Nó nuôi mèo, thì có thể là thứ hư hỏng gì chứ? 】
Người trên quảng trường không nói lời nào, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc họ lướt trên Tinh Võng. Chỉ trong một thời gian ngắn, vài đoạn video về mèo nhỏ và người máy đã được truyền lên Tinh Võng. Đa số mọi người đều reo hò và gào thét vì sự đáng yêu của cậu mèo, nhưng vẫn có một số người cho rằng...
“Người máy Alpha suýt chút nữa đã gây ra sự diệt vong của nhân loại. Bây giờ ngài lại quang minh chính đại dẫn nó bước vào lãnh thổ Liên bang!” Mặc dù có hàng chục thượng tướng của Liên bang, nhưng họ gần như đều có cùng một quan điểm, nói đi nói lại cũng chỉ có một bộ lý lẽ.
Mặc dù đã đến một quốc gia khác, Isilis vẫn mang thân phận mới, ngồi ở ghế chủ tọa.
Vị quân chủ tóc vàng chống ba ngón tay lên thái dương, ánh mắt cụp xuống thể hiện sự thiếu kiên nhẫn. Lần đầu tiên, y có chút hối hận về quyết định của mình, đáng lẽ nên đưa Caleb theo, đỡ phải tự mình tham gia những trường hợp như thế này.
“Ngươi đang nghi ngờ ta?” Giọng điệu rất bình thản, nhưng ngay lập tức khiến thượng tướng Liên bang im bặt. Một giọt mồ hôi lăn trên trán, theo bản năng ông ta nhìn về phía Fett ở ghế chủ tọa.
“Ngài hiểu lầm rồi.” Fett cười tiếp lời: “Sự thảm khốc của cuộc chiến trước Kỷ Nguyên Tinh, ngài cũng biết. Tất cả đều là con người, xin ngài hãy thông cảm cho sự sợ hãi của người bình thường khi đối mặt với người máy Alpha.”
“Ta nói.” Đôi chân bắt chéo buông xuống, Isilis đứng dậy: “Không có cái gọi là người máy Alpha, chỉ có Ngân Dực, một thần dân của Delphi.”
Đám người ngu ngốc này, y cứ tưởng họ muốn thảo luận về việc hợp tác tiêu diệt trùng tộc nhưng cuối cùng lại nói những chuyện vớ vẩn này. Lười phải tốn thêm lời, chi bằng đi cùng Rio của y.
“Bệ hạ Isilis!” Có người đứng dậy muốn ngăn cản, nhưng bị tinh thần lực bùng nổ của vị đế vương đánh bật trở lại chỗ cũ.
Fett vẫn giữ nụ cười trên mặt, làm một động tác thu tay lại, nhìn Isilis rời khỏi phòng.
“Ôi, mọi người xem này.” Đại thần ngoại giao của Delphi cười xòa: “Bệ hạ của chúng tôi vừa tiêu diệt mấy đợt trùng tộc ở hành tinh bên cạnh. Vì lũ dị loại ngày càng khó đối phó, trình độ biến dị lại tăng lên nên người đang bực mình đấy.”
Ngụ ý, ngươi đừng có lôi cái chuyện con người hay máy móc ra. Việc dị loại kia các ngươi có còn muốn giải quyết không?
Sau Kỷ Nguyên Tinh, không biết đã bùng phát bao nhiêu đợt trùng triều lớn nhỏ. Dựa vào ai mà toàn nhân loại mới có được sự yên ổn như ngày hôm nay?
Dựa vào đám ăn hại chỉ biết làm chính trị trong Liên bang các ngươi sao?
Ở đời trước, quân chủ Delphi từng là lực lượng chủ chốt áp chế trùng triều, nhưng đã ngã xuống nơi vực sâu tiền tuyến.
Hai mươi năm trước, Mặt Trời của Delphi lấy toàn bộ sức mạnh bản thân, chém chết dị chủng cấp S mới sinh, tranh thủ cho nhân loại một cơ hội th* d*c.
Mười năm trước, Thân Vương Delphi vì che chở cho các học sinh học viện rút lui mà bị dị chủng nuốt chửng.
Và hiện tại, tiểu bệ hạ của Delphi đang muốn chữa lành cho tất cả mọi người.
Nhân loại?
Cái đám người các ngươi, dựa vào cái gì mà nói là vì nhân loại? Dựa vào cái gì mà nói tất cả đều là con người?
Liên bang các ngươi đã làm được chuyện gì cho nhân loại?
Có phải là vì bảo vệ lợi ích tư bản mà khiến người bình thường không thể ăn được trái cây tươi?
Hay là vì tránh việc bệnh nhân Dum mất đi lý trí, mà các ngươi đã xử tử họ với lí do mong họ không đau đớn nữa?
“Á!!!” Trên quảng trường có người hét lên: “Có ai không! Cảnh vệ, cảnh vệ! Có người phát tác virus Dum!”
Mèo con đang l**m bát kẹo ngẩng đầu lên, lưỡi l**m khóe miệng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đều có cảm xúc mà, Liên Bang chắc chắn không hoàn toàn là lũ ăn hại đâu!