Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 53

Trên quảng trường, dòng người vẫn tấp nập như nước, nhưng nơi Lê Ngạo đang đứng, một khoảng đất trống bỗng nhiên xuất hiện, tách cậu ra khỏi dòng người.

Lấy mèo con và chiếc ván trượt làm trung tâm, một vòng tròn trống trải rõ rệt đã ngăn cách họ với các du khách xung quanh.

Vốn dĩ là thế, nhưng một sự hỗn loạn bất ngờ đã khiến đám đông muốn chạy về phía khoảng đất trống. Tuy nhiên, cảnh vệ đã kịp thời ngăn cản, không cho họ đến gần vị khách quý của Delphi.

Hỗn loạn, ồn ã, bầu không khí trong giây lát trở nên vô cùng căng thẳng.

“Gì vậy?” Mèo con tiếc nuối l**m sạch lớp nước đường còn dính trong chén. Cậu đứng thẳng bằng hai chân sau, giống như một chú chồn nhỏ hóng chuyện, hướng về phía xa để nhìn ngó xung quanh.

“Điện hạ.” Cô gái người Liên bang, một trong hai người đi cùng, rõ ràng là người linh hoạt hơn. Cô nửa ngồi xổm xuống, nói với mèo nhỏ: “Nơi này đông người quá, chúng ta đổi chỗ đi chơi nhé? Phía trước còn có công viên giải trí, có thể cho bồ câu ăn đấy.”

Nhưng ngay khi họ đang nói chuyện, một tiếng gào thét đau đớn đến đáng sợ vang lên từ phía xa. Ngay sau đó, còi cảnh sát chói tai đột ngột vang lên. Đôi tai nhỏ của Lê Ngạo dựng thẳng lên, rồi nhanh chóng cụp xuống như cánh máy bay, che lấy đầu.

“Đừng làm hại anh ấy! Ai đó cứu anh ấy với!”

Tiếng khóc thét chói tai của một người phụ nữ bị cảnh vệ bịt miệng lại. Cô liều mạng giãy giụa, muốn bò về phía trước.

Nhưng sự chênh lệch sức lực quá lớn, cô bị kéo đi một cách tàn nhẫn.

Khi đám đông bị kéo ra, bóng người dưới đất cuối cùng cũng lộ diện trong tầm nhìn của mọi người.

Đó là một thanh niên đang ngã trên đất, cơ thể co giật, hai tay ghì chặt lấy đầu. Đồng tử của anh ta đã bắt đầu ngả xám và trắng bệch, con ngươi gần như biến mất hoàn toàn, còn hàm răng đang mọc dài ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Những đặc điểm phát bệnh này thực sự quá điển hình.

Đó là virus Dum, cơn ác mộng của nhân loại.

Một khi căn bệnh này phát tác đến giai đoạn cuối, sẽ không còn cách nào thuyên giảm hay ngăn chặn. Cơn đau dữ dội khiến bệnh nhân mất lý trí, hóa thành xác sống, vô cớ cắn xé, tấn công mọi sinh vật sống quanh mình.

Đây là một căn bệnh di truyền của loài người, thường có quá trình phát tác theo giai đoạn, kéo dài. Ví dụ, bắt đầu đau nửa đầu thường xuyên từ tuổi hai mươi, cơn đau tăng lên vào khoảng năm mươi tuổi, và bùng phát hoàn toàn, không thể cứu chữa vào tuổi bảy, tám mươi. Sau đó, họ sẽ được nhận một mũi tiêm an tử do chính phủ ban cho.

Đó là quỹ đạo phát triển điển hình của virus Dum, tra tấn một cách từ từ. Người lớn tuổi thậm chí có thể bị tra tấn đến hai trăm tuổi.

Nhưng cũng có những trường hợp cấp tính, phát tác đột ngột không hề báo trước. Và chàng thanh niên dưới đất chính là như vậy.

Một giây trước, anh ta còn đang nắm tay người vợ mới cưới, du lịch tại thánh địa hưởng tuần trăng mật, trên mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc. Giây sau, cơn đau dữ dội bất ngờ xé nát não anh ta.

“Không!!!” Cảnh vệ bị người phụ nữ cắn một cái, cô thoát ra được. Người phụ nữ tóc ngắn lao vào lòng người đàn ông, điên cuồng đẩy ngực ah ta: “Chồng ơi, anh tỉnh lại đi! Anh tỉnh lại đi!”

Nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú của cô. Cô cố gắng khống chế bộ não đang chấn động của anh ta, giọng nói nghẹn lại đến mức gần như không thể nói rõ: “Đừng để nó cướp đi lý trí, kiên cường lên, con của chúng ta còn chưa ra đời. Anh vừa nói sẽ tự tay trang trí phòng cho con mà…”

Như thể đã nghe lọt lời nàng, chàng thanh niên dưới đất gào thét không rõ, rồi thốt lên một tiếng: “Con…”

“Đúng rồi! Là con đấy!”

Người phụ nữ tóc ngắn như vớ được cọng rơm cứu mạng, gượng cười trong nước mắt, liều mạng gật đầu. Cô kéo bàn tay đang co giật của người thanh niên, nhẹ nhàng ấn vào bụng dưới của mình.

“Mới sáu tuần thôi, anh còn nhớ không?” Giọng cô run rẩy, tràn đầy sự mong đợi và khẩn cầu.

Ngón tay anh ta cứng đờ dừng trên bụng dưới của cô. Giây tiếp theo, cơ thể anh ta đột nhiên run lên.

Màu xám trắng trong sâu thẳm đồng tử an ta lập tức lan ra. Cơ bắp trên khuôn mặt anh co giật, ngón tay uốn ngược thành một góc độ dị dạng bất thường.

“Cẩn thận!”

Đội cảnh vệ phản ứng cực nhanh. Nòng súng lập tức chĩa lên, thẳng tắp nhắm vào bàn tay của người thanh niên, bàn tay sắp c*m v** bụng cô gái.

Người phụ nữ tóc ngắn bị dọa đến ngây người, ngồi liệt trên đất sững sờ hai giây. Hai giây sau, cô vẫn tiến lên lao tới. Cô ôm chặt đầu người đàn ông, không cho anh ta nhúc nhích. 

Khuôn mặt thanh tú ngẩng lên, đầy nước mắt nhìn về phía cảnh vệ: “Anh ấy là một quân nhân xuất ngũ… Anh ấy đã chiến đấu ở tiền tuyến ba năm, vừa mới rút về bên cạnh tôi… Các người không thể, không thể đối xử với anh ấy như vậy…”

Không ai có thể không động lòng trước sự thảm khốc như vậy. Rốt cuộc, những bi kịch như thế này xảy ra với mỗi người trong thiên hà.

Nhưng biết làm sao bây giờ?

Không có bất kỳ biện pháp nào cả.

Nếu không g**t ch*t những bệnh nhân Dum này, chỉ cần bị anh ta cắn một miếng, sẽ gây ra nhiều người phát bệnh hơn nữa. Một người truyền mười, mười người truyền trăm, không phải không có hành tinh nào bị như thế này.

“Tôi rất xin lỗi.” Cảnh vệ nói vậy, nhưng nòng súng đã lạnh lẽo khóa chặt đầu người thanh niên: “Căn bệnh đã phát tác đến mức này, ngay cả mũi tiêm an tử cũng không thể ngăn cản. Xin cô tránh ra, tôi sẽ đếm đến ba. Sau ba giây, bất kể cô có buông tay hay rời đi hay không, tôi đều sẽ thi hành nhiệm vụ của mình.”

“Em gái, buông tay đi…” Đám đông ban đầu bị ngăn cách, nhưng một người phụ nữ xa lạ đã phá vỡ phong tỏa, ch** n**c mắt đi đến kéo người phụ nữ tóc ngắn: “Hãy để anh ấy ra đi…”

“Một…”

Người phụ nữ tóc ngắn cắn chặt hàm răng, từ chối sự đụng chạm của đối phương: “Không!”

“Chị có thể hiểu cho em…” Người phụ nữ xa lạ vẫn muốn cứu cô: “Con gái của chị, con gái của chị 16 tuổi đã bị tiêm an tử…” 

Nếu không phải đã trải qua thảm kịch, không ai sẽ đứng ra vào thời điểm nguy hiểm như thế này.

“Không có cách nào cả… Thực sự không có cách nào cả…”

Nước mắt của bà chảy còn nhiều hơn của cô. Xung quanh, những người già trẻ chứng kiến, không ít người đều đỏ hoe mắt.

“Hai.”

“Cái virus Dum đáng chết này, tại sao loài người phải gánh chịu những điều này?!”

Trong khoảnh khắc cực đoan, người phụ nữ tóc ngắn đã lấy lại bình tĩnh. Cô ngẩng đầu, nói lời cảm ơn với người phụ nữ xa lạ, sau đó đẩy bà ấy ra. Cô dứt khoát kiên quyết một lần nữa ôm lấy đầu người thanh niên dưới đất: “Các người cứ nổ súng đi, tôi sẽ đi cùng anh ấy.”

“…” Hàm răng của cảnh vệ siết chặt, sau một hồi lâu, mới bật ra một tiếng: “…Một!”

“Không được nhúc nhích!” Ngay khoảnh khắc nòng súng chuẩn bị nhả đạn, kèm theo một giọng nói ngọng nghịu, thời gian đột nhiên chậm lại.

Mèo con vẫn chưa lợi hại được như ba ba sư tử của mình. Cậu vẫn chưa thành thạo trong việc khống chế tinh thần lực. Thời gian không bị dừng lại, mà chỉ bị làm chậm lại trong một phạm vi nhỏ. Hành động của đám đông đều ngưng trệ vô hạn.

Họ vẫn có thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian, thậm chí biết được thời gian xung quanh mình đang bị người khác khống chế. Và cũng chính nhờ sự nhận thức chậm rãi nhưng rõ ràng này, mọi người đã nhìn thấy rất rõ bóng dáng đang chạy tới.

Cái đuôi to kéo lê sau lưng, tư thế chạy của cậu rất duyên dáng, có chút buồn cười đáng yêu. Khuôn mặt tròn xoe, lông xù, nhưng vẫn có thể thấy được sự nghiêm túc nhỏ bé.

Cậu nhanh chóng chạy đến bên cạnh bệnh nhân Dum. Đầu tiên, cậu sờ tay người phụ nữ tóc ngắn. Ngay sau đó, mọi người nghe thấy cậu nói: “Dì ơi, dì buông tay ra nhé, để Lê Ngạo xem thử.”

Người phụ nữ tóc ngắn chưa bao giờ cảm nhận được hơi thở của mình rõ ràng đến thế. Thời gian trôi thật chậm, chậm đến mức cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của mèo con. Chậm rãi buông tay ra, nàng nghe thấy tiếng khò khè phát ra từ cổ họng của chồng mình…

“Tinh thần lực, ta ra lệnh cho ngươi.” Hai chiếc chân nhỏ đặt lên đầu người đàn ông. Giây tiếp theo, những đốm sáng lấp lánh tỏa ra.

Thời gian trôi quá chậm, chậm một cách tuyệt đẹp. Vô số người nhìn thấy nó như những ánh sáng của đom đóm, mang theo hy vọng chui vào cơ thể bệnh nhân Dum.

Cơ thể người đàn ông run rẩy, ý thức từ từ quay trở lại. Anh như một con chim mắc vào mạng nhện. Trong khoảnh khắc cái chết cận kề, anh thấy có thứ gì đó xé rách lưới từ bên trong cơ thể mình. Rất đau, nhưng sau cơn đau, là sự thư giãn.

Màu xám trắng từ mắt anh ta từ từ rút đi. Đệm chân của Lê Ngạo tiếp xúc, không cần dùng sức, chỉ cần nhẹ nhàng kéo là cả một mảng lớn.

Mọi người không nhìn thấy cậu đang làm gì, nhưng họ biết, có một chuyện gì đó đang xảy ra.

“Được rồi!” Lê Ngạo kéo xong sợi len, thoăn thoắt nhảy xuống từ người đàn ông. Dòng chảy của thời gian trở lại bình thường ngay khoảnh khắc bốn chiếc chân nhỏ của cậu chạm đất.

Tiếng ồn ào của đám đông đột nhiên trở lại. Những giọt nước mắt đọng trong khóe mắt người phụ nữ tóc ngắn tí tách rơi xuống, đập vào mặt người thanh niên dưới đất.

“Tiểu Thiến…” Chàng thanh niên đã lấy lại được lý trí, gương mặt ngay ngắn, anh ta đột nhiên ngồi dậy, dùng cánh tay chưa bị xuyên thủng ôm lấy vợ mình. Hai người ôm nhau, bật khóc nức nở.

Còn viên cảnh vệ kia, run rẩy tay, kéo cò súng lùi lại.

Viên đạn sắc bén bị đẩy ra, rơi xuống nền đất lạnh lẽo, phát ra một tiếng "đinh" rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.

Khẩu súng vẫn còn trong tay, nhưng hắn như mất hết sức lực. Đầu ngón tay run nhẹ, mu bàn tay ghì chặt lên mặt, quay người và lau mạnh.

Hắn cố gắng lau đi thứ gì đó, nhưng nơi mu bàn tay lướt qua, nước mắt lại càng làm mờ đi tầm nhìn.

Ai mà chưa từng trải qua bệnh Dum? Bà ngoại hắn giấu bệnh phát tác của ông ngoại, dẫn đến cái chết thảm của cả gia đình. Khi hắn về nhà thăm cha mẹ già, tất cả đều không còn nữa. Trong thiên hà này, ai mà chưa từng trải qua nỗi đau đó?

Nỗi đau mà nhân loại không thể chiến thắng, lại kết thúc trong tay một con mèo nhỏ.

“Em, em…” Người phụ nữ tóc ngắn cùng chồng khóc đủ rồi, lau nước mắt, nhìn về phía cậu mèo nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi xổm một bên: “Em là thiên sứ sao?”

Thiên sứ là gì? Mèo nhỏ chính gốc phương Đông ngẩng khuôn mặt tròn tròn lên, nói: “Em là Lê Ngạo.”

Đúng vậy, cậu là Lê Ngạo. Người phụ nữ nín khóc mà cười: “Đúng vậy, đúng rồi… Em tên là Rio - Leganes,chị biết…”

Trước đó, họ đã biết đến chú mèo con này. Cậu là đứa con lưu lạc của quân chủ Delphi. Bất kỳ người dân nào biết về Tinh Võng đều nên biết điều đó.

Nhưng kể từ giây phút này, cậu không chỉ là Rio - Leganes, mà còn là một chú mèo con đã cứu sống chồng cô. Cậu tên là Lê Ngạo.

“Lê trong rực rỡ buổi sớm, Ngạo trong kiêu hãnh sương tuyết.” Người phụ nữ tóc ngắn ghi nhớ cái tên của cậu một cách vô cùng rõ ràng: “Em là chú mèo đáng yêu nhất trên đời.”

Chàng thanh niên có khuôn mặt ngay ngắn cũng hoàn hồn. Anh mạnh mẽ lau mũi, không màng đến đôi tay đầm đìa máu tươi. Anh suýt chút nữa là quỳ xuống lạy mèo.

“Mèo con, cảm ơn em đã cứu anh. Em, anh không biết em đã làm thế nào, nhưng anh, anh cảm thấy khỏe rồi, thật sự.” Anh nói lắp bắp vì quá xúc động: “Anh chưa bao giờ cảm thấy khỏe như thế này. Cảm ơn em, thật sự rất cảm ơn em. Em chính là chú mèo tốt nhất trên đời!”

“Mèo con đã cứu anh ấy ư?”

“Tuyệt vời quá, là mèo con.” Đám đông vỡ òa reo hò: “Là mèo con đã cứu anh ấy, là mèo con!”

Tất cả mọi người trên quảng trường, bất kể quốc tịch, bất kể tín ngưỡng, giờ phút này đều đang chúc mừng một sinh mệnh đã được cứu sống lại từ cõi chết.

Mèo con dũng mãnh bị đám đông ca tụng cuồng nhiệt, vô cùng ngại ngùng nhích chân. Một lúc lâu sau, cậu vẫn giơ chân lên hỏi: “Một đồng tiền.”

“Cái gì?” Chàng thanh niên vừa thoát khỏi tai nạn vẫn còn cười ngây ngô hỏi lại.

“Một đồng tiền.” Lê Ngạo đưa chiếc đệm chân hồng ra: “Em giúp anh kéo sợi len, anh cho em lại một đồng tiền. Đây là giao dịch!”

Người phụ nữ tóc ngắn chợt bừng tỉnh, đột nhiên mở túi xách, tìm kiếm xem có tiền lẻ không. Nhưng trong thời đại này, thanh toán điện tử là chuyện bình thường, rất ít người mang theo tiền mặt. 

Cô lục lọi mãi không thấy, lúc này, người phụ nữ xa lạ kia đưa cho cô một đồng tiền.

Người phụ nữ tóc ngắn sững sờ, cô mím môi, nén lại khao khát muốn khóc thêm lần nữa, ôm chặt lấy đối phương. Sau đó, cô nhẹ nhàng đặt đồng tiền đó vào lòng bàn chân của mèo nhỏ: “Cảm ơn em, Lê Ngạo.”

Đây căn bản không phải là chuyện một đồng tiền, nhưng cậu lại chỉ nhận một đồng.

Họ không phải người Delphi, nhưng người phụ nữ tóc ngắn nhớ lại đoạn video trên Tinh Võng. Cô kéo chồng mình, cùng quỳ một gối xuống đất, tay phải nắm lại thành quyền, thực hiện một lễ nghi thần phục Delphi tiêu chuẩn.

“Cảm tạ người, điện hạ Lê Ngạo. Nguyện ngài rực rỡ, mãi mãi lưu truyền.”

Một người, hai người, rõ ràng họ đều không phải người Delphi. Rõ ràng họ đã vứt bỏ cái gọi là chế độ quân chủ lạc hậu, nhưng vẫn quỳ xuống.

Bởi vì điều này không liên quan đến chính trị, mà là bản thân con người.

Chú mèo nhỏ này có thể làm được những điều mà con người không bao giờ với tới. Cậu là món quà, là ánh sáng mà số phận đã dành tặng cho nhân loại.

“Nguyện ngài rực rỡ, mãi mãi lưu truyền.”

Bình Luận (0)
Comment