Cậu được bao quanh như một vị thần,
Hàng vạn ánh mắt hội tụ trên mình,
Nhưng chú mèo con chỉ run run đôi tai.
Cậu không hiểu được sự hỗn loạn trong lòng mọi người,
Chỉ thấy được những giọt nước mắt của họ.
“Chỗ này?” Lê Ngạo vươn chân nhỏ, cách một khoảng cậu chỉ vào cổ tay vẫn đang chảy máu của người đàn ông. Đôi tai cụp xuống, cậu nghiêm túc nói: “Phải nhanh đi gặp bác sĩ…”
Cậu chỉ nghĩ rằng đối phương khóc vì vết thương đau đớn, giống như những đứa trẻ bị thương cần được an ủi và băng bó. Cậu không hề hay biết, khi người thanh niên kia nghe thấy lời cậu, hơi thở khựng lại, nước mắt lại rơi càng nhanh hơn.
“Cảm, cảm ơn ngài quan tâm, chúng tôi sẽ lập tức đến bệnh viện.”
Trước đây, trong quân đội, anh không phải là chưa từng gặp người Delphi.
Trên thực tế, mỗi năm, quân đoàn Delphi phái đến tiền tuyến nhân loại để chi viện có hơn một ngàn người. Họ trầm lặng ít nói, lấy một địch trăm. Không có giải trí, không có nghỉ ngơi. Tất cả những hình bóng mà mọi người có thể thấy, là cảnh họ đang chiến đấu.
Những người yêu thích vũ khí lạnh, thể chất phi nhân loại, tinh thần lực cường đại, là quái vật, là dị loại trong nhân loại - đây đều là những nhãn mác dán lên người dân Delphi.
Khi một tộc người không chịu sự ô nhiễm của virus Dum, không phải chịu những nỗi đau mà các chủng tộc khác phải chịu, làm sao mà không bị người khác ghen tị?
Người Delphi lười giải thích. Tuy họ không bị virus Dum xâm hại, nhưng họ phải chịu nỗi đau tinh thạch hóa không ngừng nghỉ. Bệnh Dum không phát tác, con người vẫn bình thường. Nhưng một khi Tinh thể Delphi cấy vào cơ thể, nỗi đau tinh thạch hóa sẽ theo người Delphi cả đời.
Đó là con đường họ tự lựa chọn và họ khinh thường việc giải thích. Cứ thế, họ bị người thường hiểu lầm, thành kiến, suốt hơn một ngàn năm.
Và bây giờ, Delphi đã có một chú mèo nhỏ. Cậu hoạt bát, dũng cảm, không trầm lặng như những thần dân của mình. Cậu hào phóng đến mức khiến người khác rơi lệ. Chỉ cần cậu đứng ở đó, là đủ để người ta hiểu được, Delphi rốt cuộc là một quốc gia như thế nào.
“Rio.” Giọng nói này trầm thấp và lạnh lẽo như tuyết trên đỉnh núi, khiến người ta bản năng nín thở cúi đầu, không dám ngước nhìn. Nhưng mèo con khi nghe thấy giọng nói đó, đôi tai lập tức dựng đứng lên.
“Ba ba.” Lê Ngạo buột miệng thốt ra, quay người chạy về phía người đó. Cái đuôi to vung vẩy quét xuống đất. Cậu đứng thẳng bằng hai chân, lay đùi người đàn ông: “Lê Ngạo có một đồng tiền!”
Một chân cậu đỡ giày của Isilis, một chân giơ đồng tiền, đôi mắt lấp lánh đầy nghiêm túc. Cậu mở cái miệng nhỏ ra, răng nanh vẫn chưa mọc đủ, còn hàm răng bên dưới chỉ bé bằng hạt gạo: “Mua cho ba ba…”
Mua cái gì nhỉ? Mèo con ngây ra. Bà nội thích hoa, ba ba thích cái gì?
“Mua hoa...?” Cậu do dự nói, đôi tai hơi cụp xuống, như không chắc chắn lựa chọn của mình có đúng không.
Isilis không phản bác. Đôi chân thẳng tắp không hề uốn cong, chỉ hơi cúi người xuống, vươn tay ôm lấy mèo con: “Được.”
“!!” Ba ba nói được!
Chú mèo nhỏ lập tức đầy sức sống, đôi mắt xanh lam đảo tròn, cả người trở nên tinh thần hẳn!
“Mua cho ba ba!”
Cậu vui vẻ đến mức cái đuôi vung vẩy qua lại. Chiếc chân nhỏ vẫn giơ đồng tiền, phấn khích vỗ vào lòng Isilis.
“Con có rất nhiều đồng tiền! Mua cho bà nội! Mua cho cún con! Cũng muốn mua cho Cơ nữa!”
Cậu lải nhải, nói không ngừng nghỉ, tốc độ ngày càng nhanh, hoàn toàn không thể dừng lại.
Isilis lặng lẽ lắng nghe, chỉ đáp lời cậu khi có khoảng nghỉ: “Được.”
Cho đến khi đoàn người đi xa, mọi người trên quảng trường mới cuối cùng ngẩng đầu, nhìn theo bóng họ biến mất ở góc phố xa xôi.
Có người do dự mở lời, cảm thấy nhận thức của mình đã bị đảo lộn.
“Bệ hạ Isilis… cũng chỉ là một người cha yêu thương con cái thôi mà?”
Y lặng lẽ liếc nhìn một cái. Khi đối mặt với đứa con, người đàn ông mạnh mẽ và lạnh lùng kia không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào.
“Vì sao lại có những lời đồn đại về sự tàn bạo và lãnh khốc của y nhỉ?”
Một người khác khẽ đáp: “Đúng vậy, tuy khí thế kinh người, nhưng cũng không giống như trên mạng đồn thổi…”
Lê Ngạo không biết vị quân chủ Delphi có danh tiếng ra sao trong mắt thế nhân, mèo nhỏ đang bận rộn mua hoa.
“Ngài muốn mua… gì ạ?” Cô chủ tiệm hoa là một cô gái bản địa của hành tinh 92. Với làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, cô lại đỏ bừng cả mặt khi nhìn thấy Isilis.
Mặc kệ khí chất của người đàn ông mạnh mẽ đến đâu, vẻ ngoài này, rõ ràng đã tuấn tú đến mức khiến người ta phải nín thở.
Lê Ngạo vểnh đuôi, đi tới chỗ này, đi tới chỗ kia. Cậu chỉ vào một đóa hoa rực rỡ sắc màu, nói: “Cô chủ, cháu muốn cái này!”
Lúc này cô chủ mới hoàn hồn, ngồi xổm xuống nói với mèo con: “Được rồi, để tôi gói lại cho ngài nhé.”
“Không gói nhé.” Mèo con vẫy tay với cô. Vẻ đáng yêu đó khiến cô chủ hoàn toàn quên mất người đàn ông kia, chỉ muốn quỳ xuống đất để đưa tai đến gần miệng mèo.
“…” Một mèo một người cứ như đang thì thầm nói chuyện, nhưng thực tế cuộc trò chuyện của họ làm sao có thể thoát khỏi thính lực của đám người có tinh thần lực siêu cao kia chứ?
“Bệ hạ…” Thẩm Xác dùng nắm đấm che miệng, ý cười trong mắt gần như không thể giấu được: “Nếu không, ngài đi trước nhé?”
Isilis lãnh đạm liếc nhìn hắn một cái, cơ thể không hề nhúc nhích. Còn Ngân Dực đang chờ ngoài cửa tiệm, nó ném tiểu quái vật xuống đất, quay đầu muốn đi.
“Ngân Dực.” Phó thị vệ trưởng Đế quốc Brenna cười tủm tỉm chặn đường cơ giáp: “Cậu cũng không được đi nhé.”
Huân đã sớm nhảy vào trong tiệm. Hắn không thèm nhìn Isilis, quay người chạy đến bên cạnh cọ cọ mèo.
“Huân.” Lê Ngạo ôm lấy hắn: “Cậu đến vừa lúc.”
Chú mèo con nhận lấy đóa hồng đỏ tươi đã được cô chủ tỉa tót, cài lên đầu quái vật nhỏ: “Đẹp quá đi thôi!”
Một cục lông đen tuyền, trên đầu lại cài một đóa hoa đỏ rực, làm sao mà nói là đẹp được? Thẩm Xác cảm thấy có chút lo lắng về thẩm mỹ của tiểu điện hạ.
Nhưng Huân rõ ràng cảm thấy mình rất đẹp. Đôi mắt to chớp chớp, vẻ mặt vô tội lại yếu ớt cọ vào ngực mèo nhỏ: “Lê Ngạo.”
“Được! Sau này mỗi ngày đều mua cho cậu!” Ngực chú mèo đáng tin cậy ưỡn ra, rồi nhận lấy một đóa hoa màu tím, đưa cho trưởng thị vệ của Đế quốc: “Chú Xác, cái này tặng chú!”
Cậu lại ngoắc chân nhỏ, ra hiệu đối phương ngồi xổm xuống. Đôi chân ngắn ngủn này không biết mệt là gì, dọc theo đầu gối người ta trèo lên vai, cài đóa hoa lên sau tai hắn.
“Đẹp!” Mèo con dõng dạc khẳng định thẩm mỹ của mình: “Rất hợp với đôi mắt của chú Xác!”
Không ngoại lệ, những người hộ vệ đi theo sau mèo nhỏ cũng đều nhận được đóa hoa của riêng mình.
Cơ giáp mặt sầm xuống, bên tai bị mèo con cắm hoa, trên hai chân toàn là những miếng dán đầy màu sắc mà mèo con chân ngắn đã dán từ trước.
Còn Isilis, tóc y đã được Thẩm Xác buộc lại. Trên búi tóc đuôi ngựa gọn gàng kia, lại bất ngờ cài một đóa hoa rực rỡ.
Vẻ ngoài của y tuấn tú không hề có một chút nữ tính, nhưng đóa hoa kia lại không hề kệch cỡm, làm tôn lên mái tóc vàng và đôi mắt kim sắc của y, đẹp lộng lẫy đến khó tả.
“Còn muốn mua nữa không?” Vị quân chủ tóc vàng cúi thấp mắt, hỏi chú mèo nhỏ vẫn còn đang bận rộn.
“Mua thêm một cái nữa!” Lê Ngạo chọn một cành bách hợp trắng: “Cái này đưa cho anh Ryan nhỏ.” Như thể có chút lo lắng, cậu ôm hoa ngẩng đầu hỏi cô chủ: “Sẽ bị hỏng không ạ?”
Cậu vẫn có kinh nghiệm lắm. Trước đây, những bông hoa tặng bà nội, nhiều nhất cũng chỉ sống được mười ngày.
“Sẽ không đâu!” Cô chủ tiệm hoa bị chú mèo con đứng bằng hai chân đang ôm bó hoa này mê hoặc: “Tôi sẽ dùng thuốc giữ tươi tốt nhất cho ngài, đảm bảo hoa có thể sống được một tháng!”
Lê Ngạo đã dùng vài đồng tiền để mua hoa trong tiệm, nhưng khao khát mua sắm của cậu không hề giảm sút. Cậu kéo ống quần người ta, định ra cửa mua tiếp.
“Khoan đã.” Isilis bế cậu lên, đặt lên quầy. Đồng tử kim sắc hơi cúi xuống: “Còn của chính con thì sao?”
Lê Ngạo ngây người, trong tay vẫn còn cầm bó hoa bách hợp định mang về cho Ryan. Cậu ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn y.
…Của chính mình?
Ngón tay thon dài khẽ chạm vào chiếc mũi ẩm ướt của mèo nhỏ: “Quà, không được quên tặng cho chính mình.”
Lê Ngạo chưa bao giờ tự mua quà cho mình. Cái đầu nhỏ của cậu có chút không hiểu. Trong đôi mắt xanh lam mang theo chút do dự và mờ mịt. Chưa đợi cậu hoàn hồn, Isilis đã dời tầm mắt, lần đầu tiên sau khi vào tiệm nói chuyện với người ngoài: “Lấy một bó linh lan.”
Cô chủ tiệm theo bản năng rùng mình: “Vâng, được ạ!”
Bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại cúi người. Hành động nhanh hơn cả não, cô luống cuống quay người, nhanh chóng lấy ra hoa mà người đàn ông cần, hai tay nâng lên dâng y.
Isilis nhận lấy linh lan.
Một đóa hoa trắng nhỏ khẽ lay động trên lòng bàn tay y, những cánh hoa mỏng manh phản chiếu lên những ngón tay thon dài. Khí chất của y rõ ràng lạnh lùng như vậy, thế nhưng lại được điểm tô thêm một nét dịu dàng kỳ diệu.
Chiếc mũ hoa linh lan trên đỉnh đầu nhanh chóng được đan xong, Isilis đội nó lên đầu cho mèo nhỏ, chỉnh lại vị trí rồi nói, “Đi thôi.”
Lê Ngạo ngơ ngác giơ chân lên sờ sờ, sau khi sờ xong thì đột nhiên nhoẻn miệng cười, nhào vào lòng ba ba.
“Thích à?” Một tay Isilis ôm cậu vào lòng, tay còn lại vén tấm rèm cửa, dẫn đầu bước ra ngoài. “Nhớ lấy, con phải yêu bản thân mình thật tốt.”
Chú mèo nhỏ này dũng cảm không sợ hãi, vô tư rộng lượng, đây là những đức tính vô cùng cao đẹp. Nhưng Isilis hy vọng, đứa con của y có thể đặt bản thân mình ở vị trí đầu tiên.
“Giữa vũ trụ bao la này, không có gì quan trọng hơn chính con đâu.”
Sinh mạng của người khác cũng được, tín ngưỡng của người khác cũng thế, những thứ đó đều là ngoại vật, Isilis tuyệt đối sẽ không để mèo nhỏ bị những thứ đó trói buộc.
“Fett đại nhân, sức mạnh của con mèo này quá kinh khủng! Chỉ trong vòng hơn mười phút, uy danh của nó đã vượt qua cả Tán Ân - Leganes của mười năm trước!”
Các quan chức Liên Bang, không ai muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Giữa các vì sao, cái gọi là sự thống trị của Liên Bang, trên thực tế lại mong manh hơn bất kỳ chính quyền nào.
Hệ thống tưởng chừng khổng lồ ấy, kỳ thực lại được chắp nối từ vô số phe phái và các tập đoàn lợi ích phức tạp. Nó không giống như Delphi, được gắn kết bằng huyết mạch hay tín ngưỡng tuyệt đối, sự tồn tại của nó được thiết lập dựa trên một mối đe dọa chung.
Dị chủng, là kẻ thù của bọn họ, cũng là cái cớ để bọn họ gắn kết sự thống trị của mình.
Chỉ cần mối đe dọa dị chủng còn tồn tại, Liên Bang có thể trói buộc chặt chẽ các tinh hệ và các chủng tộc lại với nhau, dùng “sinh tồn” làm ưu tiên cao nhất, để đàn áp tất cả những khác biệt nội tại.
Nhưng sự cân bằng này rất mong manh, một khi xuất hiện một nhân vật đủ sức thay đổi quy tắc, nền tảng thống trị của Liên Bang sẽ lung lay.
Điều họ sợ hãi không phải chiến tranh, mà là một ngày nào đó, thế giới này không còn cần đến sự che chở của Liên bang nữa.
Thế nên, chính chú mèo nhỏ có thể thuần phục dị chủng này mới khiến Liên bang bất an đến vậy.
Thứ mà cậu làm lung lay không chỉ sự đối lập giữa dị chủng và nhân loại, mà còn là nền tảng thống trị của Liên bang.
Nếu nhân loại không còn sợ hãi dị chủng, không còn cần Liên Bang che chở, vậy thì cái tập hợp khổng lồ mà yếu ớt này, nên dựa vào cái gì để gắn kết đây?
Họ sợ hãi không phải chú mèo đó, mà là khả năng mà cậu có - một tương lai có thể lật đổ trật tự hiện tại của Liên Bang.
“Con mèo đó, nó không chỉ có thể thuần hóa dị chủng, mà còn có thể chữa khỏi virus Dum, chúng ta phải, phải mau chóng làm gì đó!:
“Làm gì?” Fett khẽ cười một tiếng, “Chúng ta chẳng cần làm gì cả.”
Thân ảnh tuấn tú đứng dậy, nhìn về phía màn hình đang chiếu hình ảnh những người chiến thắng trong buổi lễ trao giải. “Bản tính con người vốn ác. Nó có thể cứu một người, cứu một trăm người, nhưng sinh mệnh cao cấp trong tinh hệ thì nhiều biết bao nhiêu? Nó phải cứu tất cả mọi người thế nào đây?”
“Ơn cứu một bát gạo, mang thù một gánh gạo. Chỉ cần bỏ sót một người, nó sẽ vạn kiếp bất phục.”
“Kẻ xấu thành Phật chỉ cần buông đao xuống, còn người tốt… thì không thành Phật được.”
...
“Miêu Miêu Thần.” Isilis xoa bóp gót chân nhỏ của Lê Ngạo: “Con còn muốn gì nữa không?”
Mèo con đội chiếc mũ linh lan, gương mặt tròn tròn ngẩng lên, lần đầu tiên đưa ra yêu cầu với ba ba: “Con muốn có vòng cổ.”
Cậu khẽ lay lay cổ mình, nơi đó đang đeo chiếc vòng cổ có thể thay quần áo: “Cún nhỏ vẫn chưa có! Chú bảo mua cho cún nhỏ nữa, nhưng chú chưa mua cho.”
“Ừ, vậy chúng ta đi mua thôi.”
Mèo con có thể sống một cách trọn vẹn dưới ánh mặt trời, không cần che giấu, không cần lẩn tránh.
Cậu có thể tùy ý chạy nhảy, thong dong giang rộng đôi cánh, để phô bày kỳ tích của mình cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Bởi vì cha của cậu có đủ thực lực để cậu sống như vậy, cho đến tận cuối đời.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Các bé cưng ơi, khi yêu thương người khác, cũng đừng quên yêu thương bản thân mình nha!