Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 55

Lễ trao giải của Thự Quang League có không gian rộng lớn và chương trình cũng kéo dài. Đầu tiên là nghi thức vào sân của các học viện, sau đó là tiết mục cắt ghép những khoảnh khắc đặc sắc trong cuộc thi và các buổi biểu diễn văn nghệ. Cuối cùng mới là phần trao giải và lời bế mạc.

Nhưng mà chú mèo con của chúng ta đã gặp rắc rối ngay ở bước đầu tiên.

“Thưa cô, chúng ta phải sắp xếp Lê Ngạo vào học viện nào đây ạ?” Những thủ tục này không hề có buổi diễn tập trước, mãi đến khi buổi lễ bắt đầu, họ mới phát hiện ra thiếu sót này.

Tần Miện cao gầy, xương gò má hơi hóp, tính cách nghiêm nghị. Dù thấy cấp dưới mặt mày lo lắng, nàng cũng không trách mắng nhiều. Đây là sơ suất lớn, là lỗi của toàn bộ ban tổ chức cuộc thi, không thể để một người gánh hết trách nhiệm được.

“Không thể để cậu ấy đại diện cho bất kỳ học viện nào.” Tần Miện định cho cậu lên sân khấu với tư cách cá nhân, nhưng sau một hồi suy nghĩ lại nói: “Để tôi đi hỏi thử.” 

Nàng lại hỏi nhân viên làm việc ở sân thi đấu: “Tuyển thủ Lê Ngạo đã đến phòng chờ chưa?”

“Không mặc váy!” Mèo con đang ngồi xổm trên bàn trang điểm trong phòng chờ, vẻ mặt nghiêm túc từ chối chiếc váy hoa nhỏ trong tay Brenna. “Lê Ngạo là con trai, váy là của con gái!”

“Điện hạ là mèo con mà.” Brenna dỗ dành: “Mèo con không phân biệt trai gái đâu.”

Mặt mèo nghi hoặc… 

Lê Ngạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm Brenna, hai cái tai nhỏ trên đầu, cả những sợi lông thông minh lẫn lông cố chấp đều dựng thẳng lên: “Thật không?”

“Thật mà.” Brenna cười híp mắt: “Lúc nhỏ Ryan điện hạ cũng từng mặc váy đấy thôi!”

Lê Ngạo ngẩn người: “Sư tử nhỏ cũng mặc à?”

“Đúng vậy đó, sư tử nhỏ cũng mặc váy, mèo nhỏ mà mặc thì chắc chắn sẽ đáng yêu hơn nhiều.” Brenna tiếp tục lừa gạt: “Hơn nữa, tại sao con trai lại không thể mặc váy nhỉ? Thời đại liên tinh tế rồi, chúng ta phải có quyền tự do mặc đồ chứ!”

Chú mèo nhỏ từ bé đã sống ở Trái Đất, một nơi không quá cởi mở, cậu do dự cúi đầu nhìn nhìn cái móng vuốt nhỏ màu đen của mình, rồi lại ngẩng lên liếc chiếc váy, đuôi khẽ động đậy đầy băn khoăn.

“Với lại, điện hạ này, thần nói cho người nghe…”

Thấy Brenna càng nói càng quá, Thẩm Xác kịp thời lên tiếng ngắt lời: “Brenna, đừng bất kính trước mặt điện hạ như vậy.”

Ryan khi còn rất nhỏ quả thật đã từng bị Rayna điện hạ cho mặc váy, nhưng sau khi đã có nhận thức về bản thân, anh ấy chưa bao giờ mặc lại nữa.

Sắc mặt phó thị vệ Đế quốc cứng đờ, quay đầu lại nhìn, liền thấy vị trưởng thị vệ mắt tím đang cầm một bộ quần áo liền thân màu trắng và xanh dương rất đáng yêu, hỏi: “Điện hạ, mặc cái này được không?”

“Quần thì được.” Lần đầu tiên mặc quần áo, Lê Ngạo nghiêm túc gật đầu. “Không mặc váy!”

Bị từ chối, Brenna thu lại chiếc váy, cười tươi quay người lại, rồi lập tức nước mắt lưng tròng.

Tên Thẩm Xác đáng ghét!! Âm mưu! Hắn muốn điện hạ mèo con mặc quần áo của hắn mua! Âm mưu! (gào thét) (vặn vẹo bò về phía trước) (hét lên với cấp trên) (cho mèo con mặc váy).

Isilis ngồi một bên, tập trung chú ý vào tài liệu trên tay. Thỉnh thoảng y ngẩng đầu lên nhìn mèo con đang đưa bàn chân cho Thẩm Xác mặc quần áo, trong ánh mắt lạnh lùng mới hiện lên một chút sự sống.

“Bệ hạ.” Một vệ binh đến báo: “Người quản lý cuộc thi Thự Quang League muốn yết kiến.”

Ánh mắt Isilis vẫn dừng trên người mèo con, y chỉ khẽ nâng cằm.

“Vâng!” Vệ binh khom lưng hành lễ, rồi lui ra ngoài. Lần nữa trở lại, phía sau y là Tần Miện.

“Kính chào bệ hạ Isilis.” Tần Miện không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, thực hiện một nghi lễ chào hỏi phổ biến trong tinh tế: “Có một việc về thủ tục vào sân cần xác nhận với ngài.”

Theo lẽ thường, chuyện này không nên làm phiền đến Isilis, nhưng các đại thần Delphi đi cùng dường như đều đang mua sắm bên ngoài, nên nàng chỉ đành đâm đầu vào.

“Ngài xem, mèo con sẽ tham gia với tư cách cá nhân, hay là…?” Nói như vậy, các học viên Delphi đều đang theo học tại học viện Tây Ngẩng, mà người đạt giải nhất lần này cũng xuất thân từ đó. Nếu để mèo con có danh tiếng lớn như vậy tham gia, dù số người đạt giải trong top 10 của Liên bang là nhiều nhất, cũng không thể sánh bằng ánh hào quang của Tây Ngẩng

Isilis thậm chí không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đáp: “Nhà trẻ Ngọc Lan Hoa Đế quốc.”

“Cái gì?” Tần Miện giây phút đầu tiên không kịp phản ứng.

Isilis không có ý định giải thích quá nhiều với nàng, nhưng dường như y chợt nhớ ra điều gì đó, rồi nói thêm một câu mang tính ban ơn: “Tấm bảng vào sân đổi thành bóng bay.”

Hàng ngũ tuyển thủ tiến vào sân, người dẫn đầu chắc chắn phải giương cao tấm bảng đại diện cho trường học, vừa cao vừa nặng, chú nhóc nhỏ xíu này chắc chắn không thể giơ lên được.

Lúc này Tần Miện mới phản ứng lại, tảng đá lớn trong lòng nàng cũng rơi xuống. Nàng giữ nguyên vẻ mặt không đổi, hành lễ: “Vâng, làm phiền ngài rồi.” 

Nàng quay người rời khỏi cửa phòng, đi được một đoạn, cuối cùng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù nàng hơn đối phương nhiều tuổi như vậy, nhưng vẫn bị khí thế của y làm cho áp chế.

Rõ ràng y chỉ ngồi ở đó, không ngẩng đầu, thậm chí tư thế cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng cái cảm giác uy áp bao trùm xung quanh lại khiến người ta theo bản năng nín thở, thậm chí sinh ra ý nghĩ không dám ở lâu trước mặt y.

Đó chính là vua của một nước.

Chỉ với chín mươi nghìn dân, chỉ là quân chủ của chín mươi nghìn người. Thế nhưng, trong hàng tỷ người dân của Liên Bang, cũng không thể chọn ra một người có khí thế như vậy.

Tiếng cười thấp như tiếng muỗi kêu: “Buồn cười quá.”

“Thu lại nụ cười ở khóe miệng đi…” Thẩm Xác, người hiểu rõ bản tính của cấp dưới, có chút bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở. Hắn thật không biết, khóe miệng của con người lại có thể cong lên nhiều đến thế.

Brenna ôm chiếc camera, khóe miệng như muốn cong đến mang tai. Dù bề ngoài có kiềm chế, nội tâm vẫn không ngừng điên cuồng. “Điện… hạ… hai tay… giơ lên… được không?”

Lê Ngạo bị giọng điệu kỳ quái của cô làm cho ngây người, theo bản năng đứng dậy giơ hai cái móng vuốt nhỏ lên.

[Đáng yêu quá! Aaaa mình chết mất!]

Thẩm Xác gần như có thể đọc được cô đang gào thét gì trong lòng từ khuôn mặt dần méo mó của Brenna.

“…” Nhưng khóe miệng của người đàn ông mắt tím cũng cong rất sâu. Hắn cũng lấy thiết bị đầu cuối ra, bật chức năng chụp ảnh.

Vốn dĩ người Delphi không giỏi sử dụng mấy thứ này, kỹ năng chụp ảnh của hắn cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng mèo con lại quá ăn ảnh, chỉ cần “tách” một tiếng là có ngay một bức ảnh thần thánh.

Ngay cả con quái vật nhỏ bên cạnh chú mèo, một cục đen thui, trong ống kính cũng trở nên rất đáng yêu.

Lê Ngạo tự mặc quần áo xong, đội chiếc mũ linh lan ba ba đã đan cho mình, ngồi trên bàn bắt đầu trang trí cho cún con của mình.

“Huân cũng đi.” Đúng vậy, dù tiểu quái vật không phải tuyển thủ dự thi, nhưng hắn là cún con của tuyển thủ dự thi, cũng phải đi theo lên sân khấu.

Con quái vật nhỏ màu đen tuyền cứ như là món đồ chơi búp bê của chú mèo vậy. Mèo con không mang theo đá quý hay đồ trang sức nhỏ cho mình, nhưng lại dồn tất cả lên người Huân.

“Lê Ngạo có, đều phải cho Huân.” Mèo con cứng đầu nói: “Tớ muốn nuôi cún con thật tốt.”

Giọng nói trẻ thơ đầy nghiêm túc nghe chẳng có chút sức thuyết phục nào, nhưng bù lại, “cún con” lại vô cùng hợp tác. Hắn cứ thế cọ cọ vào b* ng*c m*m m** của mèo con, nơi mà hắn cảm nhận được rất tốt, còn học theo tiếng mèo kêu: “Lê Ngạo.”

Chẳng trách hắn được tiểu điện hạ Đế quốc sủng ái, thật sự là hắn vừa tâm cơ, vừa “yếu đuối”.

Giá mà một tiểu điện hạ khác của Đế quốc có thể học được một chút kỹ năng của cún con, thì đã không phải “đơn độc một mình”.

...

“Còn bao lâu nữa thì mới về?” Những ngón tay trắng nõn thon dài của Ryan xoay xoay tách trà, ánh mắt ngơ ngẩn dừng lại trên bông hoa đã héo tàn trong bình.

Thị nữ tưởng anh đang nói Rayna, cúi người rót thêm trà cho anh, cười nói: “Điện hạ Rayna lâu rồi chưa ra ngoài diệt trùng tộc, chắc phải vài ngày nữa mới về ạ.”

Biết cô đã hiểu lầm, Ryan cũng không phản bác, chỉ nâng tách trà lên uống. Hơi nước lượn lờ tràn vào đôi mắt hổ phách, Ryan đột nhiên lên tiếng: “Đã tìm được giáo viên kiếm thuật chưa?”

Delphi không thiếu kiếm sĩ xuất sắc, nhưng lúc này đúng vào mùa xuân sau cuộc xuất chinh, các quân đoàn lớn nhỏ đều đã ra chiến trường, hiếm khi có người phù hợp còn ở lại Delphi.

“Vẫn chưa ạ…” Thị nữ vừa định nói rằng điện hạ không cần vội, thân thể ngài vẫn chưa khỏe, có thể chờ thêm một chút. Chờ đến khi bệ hạ Isilis và điện hạ Rayna trở về, nhất định sẽ tìm cho ngài một người phù hợp. Nhưng lời nói chưa dứt, cô đã nghe thấy một tiếng: “Con muốn luyện kiếm? Sao không tìm ta?”

Hàng mi trắng muốt gần như trong suốt của Ryan khẽ run rẩy, anh đặt tách trà xuống, nhìn về phía người vừa đến. Vẻ mặt rõ ràng có chút kinh ngạc: “Thầy, người cũng biết kiếm thuật sao?”

Không trách anh kinh ngạc, Bymond dù thân hình cao ráo, chẳng hề dính dáng đến sự yếu ớt, nhưng diện mạo lại thanh tú và khó phân biệt giới tính, lông mày mang theo chút lười biếng phong lưu, thực sự không giống một người cầm đao múa kiếm.

Rayna tìm anh đến làm sư phụ cho con mình, quả thật là vì Bymond này trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có trình độ văn học cực cao.

“Cũng biết một chút.” Bymond cong đôi mắt xanh nhạt tuyệt đẹp: “Đao, thương, kiếm, kích, đều biết một ít.”

“Con không biết điều này.” Ryan rót cho anh một ly trà; “Tại sao trước đây chưa từng nghe người nhắc đến?”

Bymond một tay chống cằm, nhấp một ngụm trà nhạt; “Nói thì có tác dụng gì? Điện hạ Rayna lo lắng cho thân thể của con, chắc chắn sẽ không để ta dạy những thứ đó cho con.”

Ryan mím môi, lại nghe hắn nói: “Huống hồ, con đã chọn xong vũ khí muốn dùng chưa?”

Câu hỏi này đã làm Ryan khựng lại.

Người Delphi thông thường sẽ được cấy Delphi Chi Tinh vào cơ thể trong lễ thành niên 18 tuổi, sau đó mới có thể biến hóa ra vũ khí thân cận của mình.

Tuổi của Ryan vẫn chưa đến, hơn nữa cơ thể anh quá yếu, Rayna chưa từng nghĩ đến việc để đứa con cấy tinh thạch, càng không cần phải suy nghĩ về hướng vũ khí có khả năng biến hóa ra.

“Kiếm...?” Ryan theo bản năng buột miệng nói ra. Các thành viên hoàng tộc, vũ khí thân cận là kiếm chiếm đa số, hiếm khi là những thứ khác.

“Điện hạ.” Thị nữ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh nói: “Những việc này chờ đến lễ thành niên rồi quyết định cũng chưa muộn.”

“Không sai.” Bymond thổi thổi tách trà, đôi mắt mỹ lệ hơi cong lên: “Không cần vội, cơ thể con hiện tại cũng không thích hợp để suy nghĩ những chuyện đó.”

“Có gì mà không thích hợp?” Thiếu niên tóc bạc đột nhiên đứng lên: “Con khỏe mà!” 

Anh đã chịu đủ những sự chờ đợi rồi. Cái gì mà chờ cơ thể khỏe, chờ trời ấm, chờ tuyết tan, chờ… chờ cậu ấy trở về…

Anh muốn trở nên mạnh mẽ, đủ mạnh để có thể sánh vai cùng chú mèo nhỏ kia, thậm chí dẫn dắt đối phương.

“Marilyn.” Anh gọi thị nữ bên cạnh mình: “Vũ khí của cô là gì?”

Người Delphi không ai không phải chiến sĩ. Cô làm thị nữ là để bảo vệ huyết mạch Leganes, chứ không phải cô chỉ có thể trở thành một thị nữ.

Hai thanh loan đao cực nhỏ hình trăng tròn xuất hiện theo tiếng gọi. Marilyn đứng thẳng, khí chất ôn hòa và gần gũi thường ngày lập tức thay đổi.

Ryan ngẩn người.

Anh chưa bao giờ thấy Marilyn như thế này.

Từ khi anh có ý thức đến nay, Marilyn vẫn luôn ở bên cạnh anh, dịu dàng và cẩn thận chăm sóc cuộc sống hằng ngày của anh.

Anh biết cô là người Delphi, tự nhiên hiểu được kỹ năng chiến đấu, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, cô lại có thể có dáng vẻ như thế này.

“Rất hiếm gặp.” Bymond chống cằm, trong mắt có chút hứng thú: “Ta ở Delphi ba năm, lần đầu tiên gặp người dùng loại vũ khí này.”

Marilyn mỉm cười với hắn, khi thu lại song đao, cô lại trở về thành thị nữ ôn hòa như thường ngày: "Điện hạ, không cần vội. Không ai biết vũ khí thân cận tương lai của ngài sẽ là gì, trước mắt, việc quan trọng nhất vẫn là bồi dưỡng cơ thể."

Bàn tay rũ xuống bên người của Ryan không ngừng siết chặt. Anh cắn chặt rang: "Những người khác, những người khác đã sớm bắt đầu huấn luyện rồi."

Mặc dù không xác định được vũ khí tương lai sẽ là gì, nhưng tất cả người Delphi đều tiếp xúc với binh khí từ sớm, để chuẩn bị tốt hơn cho Delphi Chi Tinh.

“Nhưng mà, luôn có những người đặc biệt mà.” Marilyn đã chăm sóc anh từ khi còn nhỏ, so với Rayna có phần vô tư, ở một khía cạnh nào đó, cô hiểu Ryan hơn; “Ngài như vậy và Điện hạ Rio cũng thế.”

“Mèo con… cũng thế à?”

“Đúng vậy.” Cô khom người xuống, nắm lấy tay Ryan cười nói: “Điện hạ Rio quá nhỏ, cũng không thể duy trì cơ thể người trong thời gian dài, vì vậy cậu ấy cũng sẽ không quá sớm tiếp xúc với vũ khí.”

Trên thực tế, dựa theo phương châm nuôi dạy con cái hiện tại của bệ hạ, việc điện hạ Lê Ngạo có được cấy Delphi Chi Tinh hay không, có sở hữu vũ khí thân cận của riêng mình hay không đều là ẩn số.

“Cả hai ngài đều là những đứa trẻ đặc biệt, đều cần thời gian, cẩn thận lớn lên.” Marilyn đứng dậy, đưa Ryan ngồi trở lại ghế; “Thần vừa liên lạc với Brenna, nghe nói diện hạ mèo con đã chuẩn bị quà cho ngài đấy.”

“Tặng quà cho ta?”

“Đúng vậy.” Marilyn rót trà và mang điểm tâm lên cho anh: “Việc ngài cần làm bây giờ là ăn thật ngon, giống như những gì điện hạ Rio vẫn luôn lải nhải mỗi ngày vậy, phải lớn thật béo, phải ăn thật nhiều thật nhiều đồ ăn nha.”

“Lê Ngạo muốn ăn năm viên!” Chú mèo nhỏ sắp bước vào sân, một tay kéo cún con, một tay vươn về phía người máy: “Năm viên kẹo, không được bớt.”

“Không được.” Người máy đã thay một cơ thể mới, đôi mắt không cảm xúc nhìn cậu: “Hôm nay cậu đã ăn kẹo hồ lô rồi.”

“Đó là Lê Ngạo tự mua!” Mèo con nói đầy lý lẽ; “Không phải cậu cho! Hơn nữa tớ còn mua cơ thể mới cho cậu, cậu nên cho tớ ăn kẹo!”

Đây là loại ngụy biện gì?

Ngân Dực, kẻ bị bắt đổi cơ thể thành cún máy, cười lạnh một tiếng, vừa định giơ chân lên đánh vào mông mèo con, liền thấy Brenna cười híp mắt dịch chuyển đến bên cạnh, ngồi xổm xuống, điên cuồng vặn đuôi cún máy ở góc độ mà mèo con không nhìn thấy. 

“Ai da, điện hạ sắp lên sân khấu rồi, sẽ có một khoảng thời gian dài không thể ăn gì, không cho trẻ con mang theo chút kẹo làm sao được?”

Lần đầu tiên bị con người đối xử như vậy, dù là một người máy có ý chí sắt đá cũng ngây ngẩn.

“…” 

Chương trình của cún máy rõ ràng xuất hiện sự chần chừ. Bị mèo con chặn họng một cách đầy lý lẽ, bị Brenna với vẻ mặt tươi cười nhưng đã muốn hủy hoại hệ thống uy h**p, ngay cả tiểu quái vật toàn thân châu báu kia cũng nheo mắt trừng.

Thật sự cạn lời.

“Cậu ăn đi, ta xem cậu còn muốn hay không!”

Cún máy mở ngăn chứa đồ trong thân hình, lấy ra năm viên chocolate, nhét vào bộ quần áo yếm bí đỏ của chú mèo, vẫn không nhịn được mà đánh vào mông mèo một cái.

Mèo dũng mãnh xù lông lập tức nhào tới, cào vài cái lên người cún máy lớn hơn mình rất nhiều lần, hả giận xong mới dừng tay: “Tớ mới không sợ đâu!”

Ông bác sĩ Cố Luân nói, Lê Ngạo sẽ không rụng răng nhanh như vậy!

“Ba ba…” Mèo nhỏ đi nhanh hai bước, ôm lấy cẳng chân người đàn ông: “Con, con đi đây.”

Ngân Dực cười lạnh, chỉ là vào sân nhận giải thưởng, làm như sắp lên chiến trường vậy.

Nhưng Isilis lại chiều theo ý mèo nhỏ, nói khẽ: “Đi đi, ta sẽ đợi con quay về.”

“Vâng!” Nhận được lời đáp lại, hai mắt mèo con sáng rỡ, quay người đi ngang qua cún máy, không chấp nhặt hiềm khích trước đó, ôm nó một cái: “Chờ Lê Ngạo lấy được bông hoa nhỏ màu đỏ, sẽ dán lên cơ thể này cho cậu nhé!”

“…” Ngân Dực muốn nói ai thèm, nhưng lời đến bên miệng, lại nói một tiếng: “Ừ.”

Cánh cổng lớn ầm ầm mở ra, các tuyển thủ chờ lên sân khấu lần lượt bước ra.

Lê Ngạo bước một bước, nhìn thấy đám đông náo nhiệt phía trước. Đèn flash, tiếng ồn ào, màn hình livestream, tấm thảm đỏ phủ đầy hoa văn vàng rực đan xen thành dòng thác ánh sáng và âm thanh.

Mèo con dừng lại một chút, tai hơi dựng thẳng lên, cái đuôi cũng có chút căng thẳng cuộn lại.

Cậu một tay nắm cún con, tay kia kéo một quả bóng bay màu đỏ thắm, trên đó in mấy chữ to tròn vo - “Nhà trẻ Ngọc Lan Hoa Đế Quốc”.

Mèo nhỏ quay đầu lại, ba ba và người máy đều đang ở đó. Brenna dẫn đầu mỉm cười vẫy tay với cậu; “Điện hạ, lát nữa chúng thần sẽ ở hàng ghế đầu, ngài chỉ cần cúi đầu là có thể thấy chúng thần!”

Lê Ngạo mím môi, quay người, ngẩng đầu, bước đi về phía tiếng người ồn ào.

Bình Luận (0)
Comment