“Người đang tiến về phía chúng ta chính là —— đội hình đến từ Nhà trẻ Ngọc Lan Hoa Đế Quốc.”
Ngay khi Lê Ngạo kéo Huân bước ra khỏi cửa, vô số đèn flash vụt sáng, biến chú mèo nhỏ thành một cái bóng đèn đúng nghĩa.
Một chú mèo sáng lấp lánh theo đúng nghĩa đen.
Lê Ngạo đứng sững tại chỗ, lông toàn thân xù cả lên. Đôi mắt lam bị ánh sáng chói lóa đến mức không mở nổi, tai cụp sát đầu, đuôi kẹp chặt, chỉ biết hoang mang cố gắng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiếng reo hò của đám đông càng thêm mãnh liệt.
“Lê Ngạo!!”
“Điện hạ Rio xin hãy nhìn về phía này!”
“Mèo con điện hạ ơiii tôi yêu cậu a a a ——!”
Vô số tiếng gào thét phấn khích nối tiếp nhau, âm thanh hòa lẫn vào nhau, khiến không khí tại hiện trường sôi động chẳng kém gì chuyến lưu diễn liên hành tinh của một siêu sao.
Mèo con mơ hồ bị gió từ máy quạt thổi vào mặt, tai cũng bị chấn động đến run rẩy, nắm chặt lấy cún nhỏ bên cạnh. Huân lại rất bình tĩnh, đôi mắt thú màu đỏ tươi hung tợn trừng những chiếc đèn flash kia, trông hệt như sắp phun lửa đến nơi.
Mãi đến khi nhân viên chạy lên để dẫn đường và kiểm soát việc chụp ảnh, tầm nhìn của chú mèo mới dần trở lại bình thường.
“Xin hãy đi về phía đó.”
Nhân viên ngồi xuống, đưa tay chỉ hướng cho mèo con.
Lê Ngạo gật gật đầu, bước chân ngắn cũn đi về phía trước.
Vì “gầm xe” thấp nên cậu luôn thích đi bằng hai chân. Nhưng đi được một đoạn lại thấy mệt, cậu liền hạ hai chân nhỏ xuống, bụp một tiếng, chuyển thành tư thế bốn chân, ngậm quả bóng bay trong miệng lộc cộc chạy lên bục.
Chiếc quần yếm bí đỏ ôm trọn bắp đùi ngắn ngủn của cậu, khiến cái mông nhỏ và chiếc đuôi lớn xù xù căng tròn, lắc lư theo từng bước chạy.
Máy quay livestream đã bắt trọn được hình ảnh này, camera siêu HD theo dõi toàn bộ quá trình, ngay cả những hoa văn nhỏ bị kéo căng trên chiếc quần bí đỏ cũng được quay lại rõ ràng.
【 Mông mèo! A! Cái mông mèo tròn vo! 】
【 Không được, tui sắp bị sự đáng yêu này g**t ch*t rồi. Sao tui lại không có mặt ở đó chứ! Tui lập tức lập tức phải đi đến hành tinh 92 để nghỉ dưỡng xem mèo! (phát điên)】
【 Đây có phải là quân chủ tương lai của Đế quốc không? Oa oa oa tôi nguyện thần phục dưới cái mông mèo nhỏ! 】
【 Mèo con mau lên bục đi! Ôi trời ơi sao lại có bậc thang! 】
Đây là một đoạn cầu thang dài khoảng hai mươi bậc, đối với con người, nó chỉ là vài bước chân.
Nhưng đối với một con mèo chân ngắn…
Lê Ngạo chỉ có thể dùng hai tay bám vào bậc thang, hai chân dùng sức nhảy lên, nhảy từng bậc từng bậc một.
Cục than nhỏ cũng học theo, hai cục lông nhảy lên nhảy xuống, cứ thế biến khoảng cách ngắn ngủi này thành một thử thách leo núi.
Có nhân viên muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi. Đây là quân chủ tương lai của Đế quốc, thử hỏi ai dám động tay ôm lấy cậu ấy chứ?!
【 Đoạn đường này… khó khăn có thể sánh ngang với bài kiểm tra thể lực của học viện quân sự! (sai) 】
【 Tại sao người Delphi lại có một chú mèo con đáng yêu như vậy? Tôi không phục! Mạnh mẽ yêu cầu nuôi cấy mèo nguyên thủy a a a 】
【 Nếu tiểu vương tử lớn lên, nhìn thấy những hình ảnh này, có bị chính mình đáng yêu đến ngất xỉu không nhỉ? 】
【 Tôi đã bắt đầu tưởng tượng… Chờ đến khi mèo con lớn lên, biến thành một người giống ba ba của cậu ấy (lạnh lùng) (anh tuấn), rồi bị người ta giơ tấm ảnh lúc nhỏ lên —— a ha ha ha ha 】
【 Làm sao bây giờ, tui vừa nghĩ đến cảnh tượng đó là lại muốn cười. 】
Chú mèo nhỏ, còn không biết sau này khi lớn lên sẽ trải qua cảnh tượng xấu hổ đến nhường nào, cuối cùng cũng đã leo lên đến đỉnh bậc thang. Cậu giẫm quả bóng bay xuống chân, thở hổn hển một hơi, suýt nữa thì ngồi phệt xuống tại chỗ.
Nhưng nhìn thấy những người khác trên bục đang chờ mình, mèo con lại đứng dậy. Một tay kéo bóng bay, một tay kéo Huân, lắc lư đi vào giữa sân.
Lên bục chỉ có mười tuyển thủ đứng đầu, người đứng nhất ở ngay trung tâm, người đứng thứ hai và thứ ba phân bố hai bên, lần lượt đứng đúng vị trí.
Đáng lẽ Lê Ngạo phải đứng ở vị trí thứ năm, nhưng người đứng thứ nhất và thứ ba đều là người Delphi. Hai người đứng gần nhau, nhìn thấy tiểu điện hạ của họ đến, làm sao có thể đứng yên? Trước mặt hàng chục nghìn người dưới khán đài, họ lập tức quỳ xuống.
“Điện hạ Rio!” PJ không giấu được vẻ kích động trên mặt, vươn tay ra định hôn lên tay cậu.
Nhưng anh ta và mèo con đang ở trên cùng một mặt phẳng. Dù đã quỳ một gối, khoảng cách vẫn quá lớn để chạm tới bàn chân của mèo con.
Mèo dũng mãnh tự hiểu chiều cao của mình là không đủ, nhưng cậu còn có cún nhỏ mà!
Mèo con đã sớm quen với cách yết kiến của người Delphi, thuần thục trèo lên đầu Huân, nhón chân đưa bàn chân nhỏ của mình ra cho PJ: “Anh khỏe nha.”
PJ hạnh phúc đến mức suýt ngất xỉu ngay tại chỗ. Anh ta cũng không dám nắm lấy, cứ thế để bàn chân mèo nhỏ đặt trên lòng bàn tay mình, cúi người dán dán vào bàn chân mèo với một tư thế cực kỳ thấp.
【 Anh chàng đứng nhất, mặt anh đỏ đến nỗi trông còn kinh hơn cả chiếc ấm siêu tốc ở nhà tôi nữa. 】
【 Lầu phía trên đang so sánh cái gì vậy, ha ha ha.】
【 Anh chàng đứng nhất lúc nào cũng trắng trẻo sạch sẽ, đột nhiên mặt đỏ như thế này nhìn không quen tí nào, ha ha ha. 】
Dưới khán đài, Brenna nắm chặt khăn tay, trong lòng mắng chửi cậu em trai từ đầu đến chân: “Thằng nhóc chết tiệt biết hưởng thụ thật.” Cô còn chưa tìm được cơ hội để hôn tay tiểu điện hạ!
Cô gái có mái tóc đuôi ngựa cao đứng thứ ba rõ ràng cũng rất kích động, hai người Delphi nhường lại vị trí trung tâm, để Lê Ngạo nắm cún nhỏ đứng ở vị trí center.
Điều này không hợp quy tắc, nhưng có ai dám đưa ra ý kiến phản đối không?
【 Ôi trời, mèo con vừa đứng vào giữa, toàn bộ sân khấu đều trở nên đáng yêu. 】
【 Vị trí center là đương nhiên!! Ai dám có ý kiến?! 】
【 Người ta đến để nhận giải thưởng Mèo Mập Mạp Đáng Yêu Nhất Thiên Hà mà, đứng vị trí này thì sao?】
【 Bảo bối ngoan, chân ngắn nhưng đứng rất vững. 】
Bình luận vừa khen ngợi xong, mèo nhỏ đã đứng không vững nữa, không hề do dự, cậu ngồi phịch xuống luôn.
Cậu còn biết tự tìm chỗ dựa, dựa vào Huân, hai chân duỗi thẳng ra trên mặt đất, một chân hờ hững kéo sợi dây bóng bay, có chút lười biếng và muốn bỏ việc.
【 Mèo thông minh, mèo biết dựa vào cún nhỏ để đỡ tốn sức, mèo thật tuyệt! 】
【 Mèo mệt mỏi cũng không quên giơ tấm bảng trường học, mèo thật tuyệt! 】
【 Cún nhỏ để mèo dựa vào, cún nhỏ thật tuyệt! 】
【 Khoan đã, cái gì thế này? Mấy người mặc định cái cục than đen thui kia là cún à? Cún nhà ai lại lớn lên như thế này chứ?!! 】
【Chuyện này lầu trên không cần lo, mèo con nói đó là cún nhỏ của cậu ấy, thì đó chính là cún. 】
Cún nhỏ Huân tận chức tận trách, không chỉ cho mèo con dựa vào, mà còn nhận lấy bóng bay từ tay cậu.
Màn hình lớn trên sân khấu bắt đầu chiếu lại những đoạn video xuất sắc trong lịch sử cuộc thi. Mèo con ban đầu có chút ủ rũ nằm cạnh cún nhỏ, tai cũng cụp xuống. Nhưng khi thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong video, ngay lập tức tai cậu dựng thẳng, đôi mắt cũng sáng lên.
“Huân, cậu kìa!”
Đoạn video ấy chính là cảnh Huân đã tiêu diệt một dị loại trên đỉnh núi tuyết.
Mặc dù dị loại đó không được tính vào điểm cá nhân của Lê Ngạo, nhưng ban tổ chức cuộc thi hiển nhiên đã công nhận giá trị của trận chiến ấy và đã cắt nó vào phần video đặc sắc.
Chú mèo xem một cách ngon lành, đôi mắt màu lam tập trung nhìn chằm chằm màn hình lớn. Tuy nhiên, tất cả người xem đều có thể thấy, bàn chân nhỏ của cậu đang lén lút thò vào chiếc túi quần bí đỏ của mình, s* s**ng thứ gì đó.
【 Bảo bối đang làm gì vậy? 】
【 Gãi ngứa à? 】
【 Suy cho cùng vẫn là trẻ con mà, chắc không có kiên nhẫn đâu. 】
Cho đến khi Lê Ngạo lấy ra thanh chocolate.
Cậu thuần thục bóc một viên, nhét vào miệng, rồi lại bóc thêm một viên, tự nhiên nhét vào miệng Huân.
Cún con vui vẻ nhận lấy viên kẹo từ tay mèo con, ngoan ngoãn cắn lấy viên kẹo.
Hai chân ngắn đung đưa, mèo nhỏ hài lòng tiếp tục xem màn hình lớn, cái đuôi cũng khẽ rung lên.
【 Cứu mạng, sao cậu ấy lại ngoan thế này, oa oa oa. Giấy gói kẹo cũng gấp lại cẩn thận rồi cho vào túi yếm. 】
Dưới khán đài, Ngân Dực đang hoạt động đa luồng. Một bên nhìn sân khấu, một bên kết nối với Tinh Võng. Nghe thấy mọi người nói vậy, nó vô thức cười lạnh một tiếng.
Ngoan ở chỗ nào? Chú mèo chân ngắn kia tại sao phải cất giấy gói kẹo cẩn thận? Đương nhiên là muốn dán mấy cái mảnh giấy màu mè vô vị đó lên bộ giáp của nó rồi.
【 Tôi muốn tố cáo, thế mà lại có tuyển thủ ăn vặt nhồm nhoàm trong lễ trao giải! Tôi còn có thể nghe thấy tiếng nhai kẹo của cậu ấy! 】
【 Tố cáo không có hiệu lực! Người tố cáo bị xử phạt, phải đứng úp mặt vào tường kiểm điểm, hơn nữa còn bị cấm không được nhìn mèo!】
【Trời cao ơi, xin hãy cho con đầu thai thành viên chocolate kia đi mà!! 】
Phần kiểm tra năng lực chiến đấu trên màn hình lớn chiếu xong, hình ảnh chuyển sang phần đánh giá văn hóa.
Khác với những cảnh chiến đấu kịch liệt, phần này chỉ lướt qua nhanh chóng bài thi của mười tuyển thủ đứng đầu, đơn giản thể hiện họ phải đối phó với những tình huống nào, không dừng lại quá lâu.
Nhưng khi khán giả nghĩ rằng phần đánh giá văn hóa sẽ không chiếm nhiều thời lượng, hình ảnh đột nhiên dừng lại, chuyển đến cảnh kiểm tra của mèo con.
Tần Miện đang đặt câu hỏi, mèo nhỏ ngồi đoan đoan chính chính trên mặt đất, đôi mắt màu lam chuyên chú nhìn chằm chằm giám khảo, hai cái móng vuốt nhỏ nắm thành nắm đấm đặt trước người, một vẻ nghiêm túc, tự tin tuyệt đối.
Nhưng khi cậu vừa mở miệng…
Câu trả lời không ăn khớp với câu hỏi lập tức làm chấn động toàn hiện trường!
【 Cười chết ha ha ha ha, cô hỏi cô cứ hỏi, đáp án là 1, 2, hay 3 thì mèo con đều có kết luận của riêng mình! 】
Khi đó Tần Miện cũng không phán xét đúng sai, thế nên Lê Ngạo nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút tự hào.
【 Tiểu điện hạ cao quý nhất Đế quốc, gian lận là không thể gian lận, bởi vì cậu ấy nói đúng với suy nghĩ của mình! 】
【 Người xấu, đứa trẻ đáp lại tận tâm như vậy, ít ra cũng nên cho một điểm hữu nghị chứ, sao lại cho một quả trứng ngỗng to đùng thế kia! 】
Không chỉ trên Tinh Võng, không chỉ dưới khán đài, ngay cả các tuyển thủ trên bục cũng đang run rẩy vai cười.
Lê Ngạo ngẩn người, cậu không hiểu tại sao mọi người lại cười, nhưng bản năng mách bảo cậu có chút xấu hổ. Cậu không ngồi nữa, mà bò bằng bốn chân, ngồi xổm trên mặt đất.
【 Hu hu hu tiểu điện hạ xấu hổ kìa! Sao lại vừa buồn cười vừa đáng yêu thế này a a a a! 】
【 Giống hệt tôi sau khi thi trượt cố gắng làm bộ như không có gì xảy ra, ha ha ha. 】
PJ và cô gái tóc đuôi ngựa cao một trái một phải, bảo vệ mèo con ở giữa. Chàng trai trắng trẻo sạch sẽ nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Điện hạ của chúng tôi còn chưa được sáu tuổi, cho dù điểm văn hóa chỉ có 0, tổng điểm vẫn xếp thứ năm.”
Những người trên bục đều là nhân loại có tinh thần lực vượt quá 30, thính lực tất nhiên rất tốt. Các tuyển thủ vừa rồi còn đang cố nén cười, giờ đây mỗi người đều đột nhiên cứng đờ.
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn vào quả bóng bay màu đỏ thắm đang lắc lư trên đầu mèo con.
Dòng chữ in trên đó đặc biệt nổi bật, một hàng chữ thật lớn: Nhà trẻ Ngọc Lan Hoa Đế Quốc.
…
Đế quốc không phải là điểm mấu chốt, Ngọc Lan Hoa nghe cũng không có gì bất ổn, nhưng mà, nhà trẻ…
Toàn bộ sân khấu ngay lập tức chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.
Họ không thể cười nổi, thật sự.
Họ đã thua một đứa trẻ có điểm văn hóa là 0. Thậm chí bé con này, trên thực tế còn chưa bắt đầu đi học!
Cuối cùng họ cũng nhận ra, đây đâu phải là lễ trao giải? Đây rõ ràng là buổi công khai xét xử đám học viên ngu ngốc như họ.
Mất mặt, quá mất mặt. Có thể đi xuống không? Thật sự không thể chịu đựng nổi nữa.
【 Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc như thế này, ha ha ha. 】
【 Mấy người cười đi chứ, sao không cười nữa ha ha ha. 】
Các tuyển thủ dự thi trên bục ai nấy đều giống như người máy, lặng lẽ nhận giải thưởng, trên mặt không thể hiện chút vui mừng nào.
Ngược lại với họ, là Lê mèo con. Đôi mắt xanh lam long lanh, khuôn mặt đầy lông tơ tròn xoe tràn ngập sự mong đợi, nhìn chằm chằm vào bông hoa nhỏ màu đỏ và tờ giấy khen lớn trong tay người trao giải.
“Cái này là cho Lê Ngạo hả?”
Tần Miện, không có bối cảnh, không có hậu trường, là nữ tướng sắt đá nổi tiếng của Liên Bang. Cả đời nàng cống hiến cho Liên Bang, chưa từng lập gia đình, cũng không có con cái.
Giờ phút này, khi nhìn thấy cậu mèo nhỏ tròn vo này, nàng thế nhưng lại cảm thấy mình mềm lòng đến kỳ lạ.
“Đúng vậy, đây là phần thưởng của con.”
Huy chương đại diện cho vị trí thứ 5 của Thự Quang League được treo lên ngực mèo nhỏ. Độ dài đã được điều chỉnh riêng để không chạm đất, nhưng vẫn còn hơi dài, lủng lẳng trên cái bụng mềm mại của cậu.
Lê Ngạo nhận bông hoa nhỏ màu đỏ từ tay Tần Miện, cài lên trán Huân. Tiếp đó, hai cái móng vuốt nhỏ giơ tờ giấy khen của mình lên, hào phóng cho máy quay xem: Giải thưởng Mèo Mập Mạp Đáng Yêu Nhất Thiên Hà.
Còn cái gì mà hạng 5 Thự Quang League, ai sẽ thèm nhớ cái đó nữa chứ?
...
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo con hiện tại - nhận lễ hôn tay: giẫm lên đầu cún con Huân, tự mình nhón chân, đưa tay ra.
Mèo con tương lai - nhận lễ hôn tay: giẫm lên đầu Hắc Long Huân, người khác phải nhón chân mới với tới được tay.
Chương sau: về nhà nuôi trùng, thu hoạch cà chua thôi nào~