Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 57

Sau khi nhận giải, các tiết mục văn nghệ không còn liên quan đến mèo con nữa. Lê Ngạo được nhân viên hướng dẫn đi xuống bục.

Khi cậu rời đi, tất cả ánh đèn và máy quay đều đi theo, cứ như mang theo cả linh hồn của mọi người vậy.

“Đèn đâu!” Người phụ trách da đầu tê dại, vội vàng hét vào bộ đàm trên tay: “Mau gọi đèn về cho tôi, trên sân khấu còn đang biểu diễn đấy!”

Người phụ trách gần như muốn phát điên, rốt cuộc đây là sân nhà của ai chứ?!

Nhưng ngay giây tiếp theo, người phụ trách đã hiểu ra.

【 Lê Ngạo ở đâu, màn hình ở đó, người quay phim rất hiểu chuyện! 】

【 Xin lỗi nha, buổi biểu diễn mấy bạn cứ tiếp tục, chúng tôi chỉ muốn xem mèo thôi, ha ha ha. 】

Dưới ánh đèn sân khấu, mèo nhỏ kéo Huân từng bước từng bước xuống cầu thang, cho đến khi không nhìn thấy cái mông mèo con nữa, ánh đèn mới quay trở lại bục.

Còn Lê Ngạo, vừa đến hậu trường đã bị một đám phóng viên với vẻ mặt kích động, thậm chí có chút điên cuồng vây lại.

Người dẫn đầu chất vấn từ câu hỏi đầu tiên: “Điện hạ Rio, ngài nhìn nhận thế nào về chuyện xảy ra trên quảng trường vào buổi chiều?”

Buổi chiều? Chuyện ở quảng trường? Nhìn nhận thế nào?

Mèo con rất nhạy cảm với thiện ý và ác ý. Nhìn phóng viên đang ngồi xổm xuống, đưa micro đến miệng mình, cậu lùi lại, cái đuôi lớn cảnh giác cuộn lên: “Lê Ngạo dùng mắt để xem.”

“…” Phóng viên cứng họng, cảm thấy cậu đang giả vờ đáng yêu để trốn tránh câu trả lời. Anh ta hoàn toàn không nghĩ rằng con mèo con trước mặt chỉ là một đứa trẻ chưa đến 6 tuổi. “Xin đừng…”

Anh ta còn định hỏi tiếp, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo đã ngậm miệng lại.

Không chỉ anh ta, tất cả các phóng viên đang vây quanh mèo con đều cùng lúc cảm nhận được một luồng uy áp đáng sợ.

Một luồng năng lượng hữu hình siết chặt lấy cổ họng họ, toàn thân căng thẳng. Tay chân cứng đờ, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nhưng không ai có thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Một thân ảnh cao lớn, thẳng tắp bước ra từ trong ánh sáng, khuôn mặt anh tuấn gần như thần thánh, đôi mắt vàng khinh thường quét qua đám đông. Y không nói gì, cũng không ai dám phát ra nửa âm tiết trước mặt y.

Không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Mèo con vẫn còn đang băn khoăn tại sao những người này đột nhiên không nói nữa, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh phía sau, cậu lập tức quên hết mọi thứ, hai cái tai nhỏ dựng thẳng lên, đôi mắt sáng lấp lánh kêu lên một tiếng: “Ba ba!”

“Lại đây.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Isilis hơi dịu đi, y mở lòng bàn tay về phía chú mèo chân ngắn. 

Mèo nhỏ lập tức dùng cả bốn chân nhảy tới, được ôm chặt vào lòng một cách vững vàng.

Mãi đến khi họ đi xa hoàn toàn, tất cả mọi người bị tinh thần lực áp chế mới chợt bừng tỉnh, nghẹn một tiếng, th* d*c thật mạnh.

Vị phóng viên vừa rồi còn ngồi xổm hỏi chuyện trực tiếp ngã nhào xuống đất. Lưng anh ta đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân run rẩy: “Bạo chúa…”

Không ai thích cảm giác bị uy áp bao trùm này, bởi vì trước một sức mạnh tuyệt đối như vậy, cái gọi là văn minh, lễ nghi hay thậm chí là quy tắc, đều trở nên mong manh dễ vỡ.

Sự khống chế tinh thần lực này đã vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của người bình thường. Vị phóng viên gượng gạo ngẩng đầu, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm hướng Isilis rời đi: “Chẳng trách người ta đều nói y lạnh lùng tàn bạo…”

Rõ ràng là cách làm của họ đã lỗi thời, không hợp với nhân tính, nhưng lại chỉ biết đi trách cứ người khác.

“Ba ba mau xem này!” Mèo nhỏ ngửa cái mặt tròn đang nằm gọn trong khuỷu tay nam nhân, giơ móng vuốt nhỏ lay lay tờ giấy khen để khoe.

Isilis ôm cậu đi nhanh về phía trước, Huân thì dang cánh bay bên cạnh. Nam nhân nhận lấy tờ giấy khen mà mèo nhỏ coi như bảo vật dâng lên, cúi đầu khen ngợi: “Rất giỏi.”

“He he…” Mèo con được khen lập tức vui vẻ, đôi mắt xanh lam cong cong híp lại, móng vuốt nhỏ còn dẫm dẫm xuống không khí mười mấy cái. Cậu hớn hở nói: “Giấy khen phải tặng cho ba ba!”

"Hoa hồng nhỏ tặng cho Huân, huy chương tặng cho bà nội." Tổng cộng chỉ có ba món đồ, vậy mà cậu tặng đi sạch trơn chẳng chút do dự.

Thế nhưng có "người" lại chẳng vui. Ngân Dực, trong thân thể người máy bảo mẫu, đang lạch cạch lạch cạch dọn dẹp ổ mèo, dáng vẻ cứ như mèo con thiếu nó tám triệu bạc vậy.

Lê Ngạo ngậm món đồ chơi hình chuột trong miệng, ngơ ngác nhìn người máy lục tung ổ mèo của mình.

"Đồ này không được vứt!" Mèo con vứt con chuột nhỏ xuống, chạy đến cứu lấy mớ vỏ kẹo đủ màu sắc mà cậu cất giữ.

"Mấy thứ này toàn là rác rưởi." Giọng nói điện tử lạnh băng của Ngân Dực không chút cảm xúc: "Không vứt đi thì để ở đây làm gì?"

"Không phải rác rưởi!" Mèo con giật lại, hai bàn tay nhỏ xíu ôm chặt vỏ kẹo vào lòng, bất mãn nói: "Mấy cái này đều đẹp lắm, Lê Ngạo đặc biệt giữ lại để dán lên áo giáp máy."

"Ha." Người máy cười khẩy một tiếng: "Tặng cho người khác hoa hồng nhỏ, bằng khen lớn, còn áo giáp máy thì chỉ được vỏ kẹo thôi à? Xấu chết đi được, không cần đâu."

Khuôn mặt mèo con bướng bỉnh kéo dài ra, chặn đường người máy đang định đi, cằn nhằn với nó: "Cậu nói bậy, mấy cái này là tớ cực khổ thu thập đó, sao mà xấu được?"

Mắt của mèo dũng mãnh rất tốt, mèo dũng mãnh thấy đẹp mà!

Một người máy không biết mở miệng giải thích và một chú mèo nhỏ không biết nó đang giận chuyện gì, cứ thế bắt đầu đối chọi gay gắt.

"Đồ hỏng hóc!" Mèo con chu môi hờn dỗi, còn người máy thì lạnh lùng cọ chỗ này, lau chỗ kia, chẳng thèm nghe cậu lảm nhảm.

Mèo dũng mãnh không vui, kéo cái đuôi to như con nghé con, định lao vào húc nó. Chưa kịp xông lên thì nghe thấy có người đến báo: "Điện hạ Lê Ngạo, ngài rảnh không ạ? Điện hạ Tán Ân bên đó cần ngài giúp đỡ."

"Chú Ân à?" Lê Ngạo nhìn người máy vẫn dửng dưng với mình, chân sau dậm mạnh xuống đất một cái, hậm hực quay người nói: "Đi!"

Mạn Kiệt Đặc đã rời khỏi hệ sao 92. Ban đầu, các vị đại thần ồn ào muốn đưa tiểu điện hạ đi ngắm cảnh mùa xuân, nhưng Lê Ngạo còn nhớ Đường Lang Quái và cà chua trên Ai Ai Ngang Ngang, lại còn muốn tặng hoa cho anh sư tử nhỏ, nên chủ động từ chối.

Tán Ân, người luôn ở trong khoang trị liệu, tinh thần đã khá hơn nhiều sau vài ngày.

"Chú Ân." Mèo con đặt hai bàn chân lên cửa khoang: "Chú tìm con ạ?"

Tán Ân hơi nhổm người dậy, nhìn cái đầu mèo ló ra ở cửa hầm, không nhịn được cười: "Cháu trai nhỏ đáng yêu của chú, con có leo lên được không?"

"Lên được chứ." Vốn là đang dẫm lên ghế, ha chân Lê Ngạo dùng sức giẫm mạnh xuống, lấy đà nhảy vọt lên cửa khoang, ra dáng một tiểu đại nhân hỏi han: "Chú sao rồi ạ?"

Đã bị tiểu gia hỏa này nhìn thấy bộ dạng thảm hại nhất của mình rồi, giờ có thế này cũng chẳng sao. Tán Ân thử vươn tay, lơ lửng trên đầu mèo con. "Khá lắm, tất cả là nhờ Lê Ngạo của chúng ta."

Giọng nói cổ điển và sang trọng, lại nói thứ cổ ngữ Trung Quốc mà Lê Ngạo quen thuộc không gì sánh bằng, khiến mèo con cảm thấy rất thân thiết. Chiếc đuôi to lẳng lặng dựng lên, cậu cọ đầu vào lòng bàn tay người đàn ông: “Lê Ngạo còn cuộn len sợi cho chú nữa."

So với anh trai, Tán Ân là một công tử hào hoa chính hiệu, có cả một bộ bí kíp vuốt mèo.

Ngón tay thon dài có khớp xương nổi bật vỗ nhẹ một cái rồi di chuyển đến cằm mèo con, gãi nhẹ vài cái đã có thể khiến “chiếc siêu xe” đang nằm bẹp dưới đất nổ máy rào rào.

"Cảm ơn mèo con." Khuôn mặt hắn có nét giống Isilis, nhưng khí chất lại khác nhau một trời một vực, có phần tuấn mỹ hơn. Dù giờ phút này thần sắc tái nhợt, gầy gò ốm yếu, cũng không giấu được vẻ phong lưu và quý phái đã từng ngự trị trên gương mặt.

Nhìn chú mèo nhỏ nheo mắt đầy vẻ tận hưởng, hắn khẽ bật cười, chỉ thấy gen của người anh trai mình có thể tạo ra một tiểu gia hỏa đáng yêu đến thế, thật sự khó mà tin được.

Nghe thị nữ nói, ban đầu tiểu gia hỏa này được xác định là con của mình, sau đó mới xét nghiệm ra là con của Isilis...

Vậy... đây là mèo con của cả hắn và anh trai sao? Chuyện này, thật sự không tệ.

Không biết trong lòng người chú có những ý tưởng kinh thiên động địa như vậy, chú mèo nhỏ được vuốt lông, nghiêng người đổ sụp xuống bên cạnh người đàn ông, bàn chân nhỏ sờ lên đám sương đen ở phần th*n d*** của Tán Ân.

"Cái này phải làm sao bây giờ ạ?" Cậu có chút không dám bóp, dù sao giờ đây đám sương đen này đóng vai trò là đôi chân của người đàn ông, nếu tùy tiện bóp rơi, vậy chú phải đi thế nào?

"Không sao đâu." Tán Ân có thái độ rất tốt: "Chờ về đến Delphi sẽ có đôi chân mới thay thế. Đến lúc đó lại phải làm phiền mèo con của chúng ta giúp chú làm sạch ô nhiễm. Đổi lại Lê Ngạo muốn gì cũng được."

Giúp được chú, mèo con hiển nhiên rất vui.

Nghe nói còn có thể giao dịch, chú mèo nhỏ lập tức gật đầu: "Con muốn một đồng xu."

Tán Ân bật ra một tiếng cười dễ nghe, càng lúc càng thấy tiểu gia hỏa này thật dễ dỗ dễ lừa, chẳng hề có chút tính toán nào.

Hắn đã tiếp xúc với không ít trẻ con, ngoài Ryan trong nhà, bên ngoài còn gặp rất nhiều người với đủ mọi tính cách, nhưng chưa từng gặp một người thuần khiết đến như vậy.

Thế nhân đều nói hắn tuấn mỹ đa tình, đối đãi với trẻ con cũng thân thiện và chu đáo, nhưng thực chất, những thứ đó chỉ là ngụy trang mà thôi.

Bọn họ là Leganes, tất cả sư tử, bản tính đều cao ngạo.

Isilis thì không thèm che giấu, còn những người em trai em gái khác của hắn, những gì họ thể hiện chỉ là những gì họ muốn người khác nhìn thấy. Dù sao thì, danh tiếng bên ngoài của Đế quốc không tốt, vì sự phát triển lâu dài, thế nào cũng phải có người gánh vác cái hình tượng này.

Thế nhưng đối với tiểu gia hỏa này, Tán Ân lại không che giấu cái sự tinh quái trong xương của mình, đột nhiên nắm lấy hai bàn chân nhỏ của chú mèo, ngữ khí có chút phiền muộn: "Nhưng mà chú không có tiền mất rồi."

Lê Ngạo ngẩn người, ngây ngốc nhìn hắn rồi nghĩ một lát: "Vậy... vậy con cho chú mượn vậy."

Cậu dùng sự chân thành đánh bại kịch bản.

Tán Ân bật cười khẽ, dù động tác lớn khiến vết thương đau nhói nhưng cũng không át nổi sự vui vẻ trong lòng hắn: "Được, vậy con cho chú mượn đi."

"Vậy chú chờ con chút, con đi lấy đây." Nói là làm, mèo dũng mãnh lập tức định đứng dậy đi lấy cái túi nhỏ của mình, nhưng bị hắn túm chặt đuôi cản lại: "Bảo bối, chuyện đó không vội."

Hắn bế chú mèo nhỏ đặt lên ngực mình, vuốt bộ lông óng mượt của cậu rồi hỏi: "Con có thể điều khiển con dị chủng cấp A kia không?"

"Chú nói Lam Lam hả?" Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, cậu đã đặt tên cho con dị chủng đó: "Lam Lam không được ngoan lắm."

Con dị chủng kia tiếp xúc với mèo con trong thời gian quá ngắn, lại thêm cấp bậc cao, bản tính hung hãn bẩm sinh không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Nhưng mèo con nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Có Huân trông chừng."

Trong tộc dị chủng, sự chi phối của cấp bậc và thực lực là tuyệt đối, cho dù Lam Lam không cam tâm tình nguyện, nó cũng không thể thay đổi sự phục tùng xuất phát từ bản năng này.

Sức phá hoại của con dị chủng cấp A quá mạnh, cách tốt nhất là tiêu diệt nó. Tán Ân đã nói chuyện này với Isilis, nhưng người anh trai luôn xem trùng tộc như kẻ thù không đội trời chung của hắn lại nói: "Hỏi mèo con."

"Vậy cháu muốn xử lý Lam Lam thế nào?"

Mèo con lập tức nghiêm túc: "Đưa lên Ai Ai Ngang Ngang đi cày ruộng!"

Cậu đã nói chuyện với Lam Lam rồi, không được ăn người nữa, phải đi cày ruộng để đổi cà chua và nước uống. Nếu nó không làm, sẽ bảo Huân phun lửa đốt nó.

Tán Ân đã biết khá nhiều chuyện, biết Ai Ai Ngang Ngang chính là Mặt Trăng thân cận của Delphi hiện giờ. Trong suốt hàng ngàn năm, chưa từng có bất kỳ một dị chủng sống sót nào có thể đặt chân vào hệ sao của Delphi, càng đừng nói là đến gần như vậy.

Trùng tộc là kẻ thù không đội trời chung của Delphi. Thế cục kéo dài hàng nghìn năm này lại thay đổi nhờ sự xuất hiện của một chú mèo con. Rõ ràng chỉ là một chú mèo nhỏ đến thế, chân còn chưa dài bằng ngón tay người, vậy mà lại có sức mạnh lớn lao như vậy.

Nhưng mèo con sở hữu năng lượng lớn đến thế, rõ ràng cũng có phiền não, đột nhiên thốt ra một câu: "Đồ hỏng hóc."

Tán Ân là người thế nào chứ? Chỉ cần vài câu đã moi ra được lí do vì sao người máy kia đang dỗi.

Hắn hơi kinh ngạc vì một cỗ máy lại có thể có cảm xúc, rồi hắn dẫn dắt mèo con: "Bảo bối, con nghĩ xem, có phải con đã hứa với người máy cái gì không?"

Lê Ngạo nhớ ra rồi, cậu từng hứa sẽ đưa bông hoa hồng nhỏ cho nó, nhưng lại đưa cho Huân.

"Làm sao bây giờ..." Mèo con cụp tai, có chút hối hận.

"Chúng ta làm sai chuyện, phải đền bù đúng không?"

Isilis tuy là cha của Lê Ngạo, nhưng tính cách của y khó mà làm được như Tán Ân, chăm sóc một bé con tinh tế đến thế.

"Đúng ạ." Mèo nhỏ gật đầu: "Nhưng con không thể đi đòi bông hoa hồng nhỏ lại được."

Cái đó đã cho cún con rồi.

"Đúng vậy, chuyện đó không thành vấn đề." Tán Ân cổ vũ: "Vậy còn người máy kia, chúng ta nên làm gì đây?"

Chỉ với một chút dạy dỗ như vậy, mèo con lại quay về phòng. Hai bàn chân nhỏ chắp sau lưng, bước đi lén lén lút lút như kẻ trộm, lạch bạch bước vào cửa phòng.

Ngân Dực vẫn đang dọn dẹp nhà cửa, biết cậu đã vào nhưng cũng không quay lại nhìn.

"Này, Cơ ơi." Bàn chân nhỏ chạm vào người máy, rồi một khuôn mặt bánh nướng lớn thò ra, lấy lòng nhìn nó: "Tớ có quà tặng cho cậu đây."

Người máy vốn định đi, nghe vậy thì dừng bước, cúi đầu liếc cậu.

"Hì hì..." Lê Ngạo chắp hai bàn chân nhỏ, nâng một bông hoa hồng nhỏ, kiễng chân như dâng bảo vật: "Tớ tự làm đó! Xin lỗi nha, tớ quên mất là muốn để lại bông hoa hồng nhỏ cho cậu, nhưng mà cái đó đã đưa cho Huân rồi, cho nên tớ tự làm một cái khác tặng cậu này! Rồi sau đó chờ Lê Ngạo đi học, đi học còn được hoa hồng nhỏ nữa, đến lúc đó cũng tặng cho cậu nhé!"

Một con mèo con với đôi mắt ướt át hứa hẹn với bạn, dù là một người máy với ý chí sắt đá, cũng không khỏi kiêu ngạo gật đầu: "Ít nhất phải bù năm cái."

"Vậy cũng được." Tiểu gia hỏa làm sai chuyện nên tính tình rất tốt, lập tức dán bông hoa hồng nhỏ lên bụng người máy.

Ngân Dực với đôi mắt điện tử không chút gợn sóng, quay người ra khỏi phòng, tìm thấy Huân đang học lớp phẫu thuật với bác sĩ. Nó chậm rãi ưỡn bụng với bông hoa hồng nhỏ dán trên đó đi lại nghênh ngang, lắc lư vài vòng.

"..." Đôi mắt đỏ tươi nheo lại, Huân chỉ muốn phun lửa.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Sư tử cha không có CP, nhưng có rất nhiều người theo đuổi.

Người giám hộ và người theo đuổi của mèo con cũng nhiều lắm nha.

Bình Luận (0)
Comment