Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 59

Sau một chuyến đi, Lê Ngạo không chỉ có chú được ba ba mang về, mà còn nhận được cả một đống quà to đùng.

Những vị đại thần đi cùng đã bắt đầu mua sắm điên cuồng ngay từ khi bước chân vào cổng hệ sao 92.

Ban đầu, người máy còn thấy hành vi của họ thật khó hiểu. Rõ ràng với vẻ ngoài chất phác của họ, có nhìn thế nào cũng không giống những người thích mua sắm đến vậy.

Mãi đến khi họ quay về Delphi, người máy nhìn căn nhà đầy ắp đồ đạc, mới nhận ra tất cả những thứ đó đều là quà tặng cho mèo con.

Đồ ăn vặt, quần áo, giày, đồ chơi mèo, linh tinh đủ thứ chất thành một bức tường.

Mèo chân ngắn tay trái kéo người máy, tay phải kéo cún con. Hai mắt tròn sáng long lanh: "Mấy cái này đều là tặng cho Lê Ngạo sao?"

"Đúng vậy, thưa điện hạ." Brenna, người cũng mang theo không ít quà, quỳ xuống và nói: "Tất cả đều là quà tặng cho ngài."

Lê Ngạo lần đầu tiên được mở những món quà gói tinh xảo như vậy. Bốn bàn chân nhỏ không biết phải để đâu cho phải, cứ nhìn chằm chằm vào món quà mà xoay vòng vòng.

Cậu lẩm bẩm không ngừng rằng giấy gói đẹp quá, muốn cất vào ổ mèo, muốn dán lên áo giáp máy, rồi bị người máy không thể chịu nổi mà từ chối.

Không cần đến dao rọc giấy, mèo con giơ ra những chiếc móng vuốt trắng tuyết của mình, chỉ vài đường là có thể xé toạc một gói quà. Bên trong chủ yếu là đồ chơi, từ chuột đến gián, chỉ cần là thứ mèo nhỏ có thể thích, mọi người đều mua về cho cậu.

Brenna vốn quỳ một bên, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm chú mèo nhỏ. Cô nhìn rất lâu, dần dần, nụ cười khoa trương trên mặt rơi xuống một chút, đôi mắt màu nâu cũng mở to. Gỡ bỏ vẻ phù phiếm trên khuôn mặt, nụ cười của cô trở nên chân thật và dịu dàng.

Cô cứ thế nhìn con mèo con.

"Cái này là chú râu xồm tặng." Cậu rõ ràng không nhớ tên của họ, ngoại ngữ của cậu cũng lộn xộn. Nhưng cậu lại có thể phân biệt được họ là ai. Mèo nhỏ lẩm bẩm, lúc thì nói muốn trồng thêm nhiều cà chua để tặng mọi người, lúc thì nói phải nói lời cảm ơn.

Nhưng rõ ràng, những gì cậu làm cho Delphi đã đủ để cậu có được mọi thứ hơn thế nữa.

"Oa!" Cậu mở ra một gói quà, giơ chiếc khăn trùm đầu nhỏ lên. Khuôn mặt tròn quay, trong đôi mắt xanh lam lộ rõ vẻ vui mừng: "Brenna, cái này là chị tặng hả?"

Thật kỳ lạ, rốt cuộc cậu phân biệt ra bằng cách nào vậy?

"Cái này có mùi của chị!" Mèo con nâng niu chiếc khăn trùm đầu, cẩn thận nhìn hoa văn trên đó: "Brenna thích mùi sô-cô-la!"

Đúng vậy, socola. Socola nhân cà chua, đủ loại socola. Kể từ khi mèo nhỏ đến Delphi, trên người cô luôn có một ít.

Người khác có lẽ đều cho rằng cô muốn cho chú mèo nhỏ ăn, chuyện này đương nhiên không sai, nhưng họ không biết, chính cô cũng thích socola.

"Cảm ơn chị nha." Cậu cẩn thận gấp chiếc khăn trùm đầu lại: "Bà nội nhất định sẽ thích lắm."

Đứa trẻ này thật sự quá kỳ diệu, cậu thậm chí biết chiếc khăn trùm đầu này là dành cho bà nội của mình.

Rõ ràng những gì cậu làm đã đủ để cứu vô số người. Với ân huệ to lớn như vậy, cậu vốn nên hiển nhiên được hưởng thụ mọi sự báo đáp. Nhưng cậu lại chưa từng có suy nghĩ ấy.

Cậu vẫn sẽ thẹn thùng vì những chuyện nhỏ nhặt, vui vẻ khi chia sẻ một miếng socola với bạn bè và hưng phấn đến mức bốn chân dậm loạn xạ vì một chút lời khen ngợi.

Cậu dường như còn quá nhỏ, nhỏ đến mức không hiểu giá trị của bản thân, cũng không biết rằng cả tinh hệ đã thay đổi lớn lao vì sự tồn tại của cậu.

Brenna ôm đầu gối, nửa khuôn mặt vùi vào khuỷu tay, trong đôi mắt nâu có sự kinh ngạc: "Điện hạ, tại sao ngài lại tốt bụng đến vậy?"

Lê Ngạo cẩn thận đặt khăn trùm đầu trở lại túi gói quà. Nghe Brenna nói vậy, khuôn mặt nhỏ trở nên nghiêm túc: "Chị cũng rất tốt mà. Mọi người cũng đều tốt."

Lê Ngạo chỉ nhỏ, cậu không phải là ngốc: "Mọi người giúp em trồng trọt, tặng quà cho em, còn tặng quà cho bà nội nữa... Thật nhiều thật nhiều."

Cậu lại mở một gói khác, vui vẻ vẫy tay với Huân: "Cái này là cho cậu dùng."

Đó là một chiếc dây dắt chó, chất liệu thủy tinh đặc biệt, vô cùng lấp lánh đến mức chú mèo nhỏ nhìn cũng thấy hoa mắt.

"Brenna cũng rất tốt." Hai bàn chân nhỏ của cậu bận rộn không ngừng, ướm chiếc dây dắt chó lên chiếc vòng cổ trên đầu tiểu quái vật, rồi lại thu lại và nói. "Người Delphi đều rất tốt."

Cậu quá đáng yêu. Brenna thật sự không nhịn được, vô cùng thất lễ mà v**t v* đầu cậu một chút.

"Được rồi, điện hạ." Brenna chống tay vào đùi đứng dậy, cười tủm tỉm: "Thần đi nướng bánh kem nhỏ cho ngài nhé?"

"Cảm ơn chị nha."

"Không có gì đâu ạ." Cậu xứng đáng nhận được tất cả, đó là chuyện đương nhiên.

Lâu đài ồn ào mãi cho đến khi trăng lên cao mới dần yên tĩnh. Ryan ngồi ở hiên đình viện, đôi chân gầy guộc trắng nõn lơ lửng trên mặt đất.

"Bên đó xong chưa?" Tiệc tối đón gió Ryan cũng có tham dự, chỉ là chú mèo con kia không đến, nên đi được nửa chừng, anh cũng rút lui.

"Gần xong rồi ạ." Thị nữ bưng đĩa bánh da xốp đến, rồi rót thêm một ly nhỏ nước ép trái cây: "Nghe nói điện hạ Rio vì quá mệt nên đang ngủ khò khò."

"Thật sao..." Ryan bưng ly lên, giọng nói rất nhẹ: "Dù sao cũng còn nhỏ, đi xa lâu như vậy thì mệt là phải."

Anh thật sự là một người rất vụng về, rõ ràng muốn đến xem mèo nhỏ, nhưng lại sợ bị ghét bỏ, muốn đến gần, nhưng lại không dám tiến lên.

Marilyn nhìn hàng mi màu trắng của anh, không biết nên khuyên giải thế nào. Trong lòng thở dài, vừa định mở miệng nói trời đã muộn, thì nghe thấy tiếng sột soạt ở cửa viện.

Ryan cũng nghe thấy. Anh ngẩng đầu lên, phát hiện là một chú mèo con trắng kim.

Cậu ôm một bó hoa loa kèn, bước chân loạng choạng.

"Điện hạ?" Marilyn kinh ngạc nhìn Ryan lập tức đổi tư thế, chạy về phía mèo con.

Sư tử nhỏ màu trắng chưa bao giờ chạy nhanh như vậy. Anh chạy thẳng đến trước mặt mèo con, thở hổn hển nói: "Sao em lại đến đây?"

Bó hoa quá lớn, mèo nhỏ khó khăn hé nửa khuôn mặt ra. Thấy người đến là ai, cậu thở phào, đưa hoa qua ngay: "Ai da, anh cầm trước đi."

Sư tử nhỏ không đi bằng hai chân như mèo, nên hơi vụng về ôm bó hoa vào lòng.

Đoạn đường không ngắn khiến mèo nhỏ mệt lả. Cậu xệ mông xuống ngồi bệt trên đất, dựa vào một thứ gì đó.

Ryan nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện cục than đen kia vẫn luôn đi theo bên cạnh cậu.

"Em đến tặng hoa cho anh sư tử nhỏ nha." Chú mèo nói với vẻ mặt như thể anh rất ngốc.

Sư tử nhỏ trong lòng vui mừng khôn xiết, vành tai cũng ửng một màu hồng nhạt. Anh cúi đầu nhìn bó hoa to đến mức suýt vùi lấp cả bản thân, chiếc đuôi sau lưng vô thức quẫy hai cái.

Kết quả, phản ứng đầu tiên của anh lại là chạy vào phòng lấy tiền.

Lê Ngạo vẻ mặt mờ mịt nhìn bó hoa bị đặt sang một bên, rồi sư tử nhỏ đột nhiên quay người chạy mất. Không lâu sau, anh lại thở hổn hển chạy về, chiếc móng vuốt đen nhánh cẩn thận kẹp một đồng xu, đưa đến trước mặt Lê Ngạo.

Mèo con ngây ngốc nhìn lướt qua: "Cái này cho em hả?"

"...Tiền mua hoa." Ryan tai đỏ bừng, khẽ nói.

"Cái này là quà, không phải bán." Chú mèo nhỏ hoàn hồn, bàn chân nhỏ đặt lên tay sư tử nhỏ, đẩy đồng xu trở về. "Không phải giao dịch đâu."

Sư tử nhỏ ngây người đứng tại chỗ, đợi đến khi phản ứng lại, mới xấu hổ cúi đầu. "Anh không có ý đó..."

Thị nữ nhìn hai con mèo, con một lớn một nhỏ, một con ngây thơ, một con lúng túng, trên mặt tràn đầy vẻ không biết phải làm sao.

Tai Ryan càng đỏ hơn, muốn nói gì đó nhưng nửa chữ cũng không thốt ra được, chỉ có thể ôm chặt bó hoa cúi đầu.

Còn mèo con hiển nhiên cũng không giỏi đối phó với cảnh tượng này, cậu đứng dậy nói: "Vậy em đi nha."

Marilyn cuối cùng không nhịn được lên tiếng, mang theo ý cười nói: "Điện hạ Rio, ăn chút bánh ngọt rồi hãy đi nhé?"

Điều đó chắc chắn rất tốt.

Lê Ngạo không chỉ ăn, còn đóng gói mang về. Miệng ngậm chiếc hộp cơm nhỏ, lóc cóc dựng đuôi to đi về.

Marilyn tiễn cậu đến tận cửa. Sau khi quay lại, cô nói với sư tử nhỏ vẫn còn đứng trong sân nhìn hoa ngẩn ngơ: "Điện hạ Ryan, đối xử với mèo con phải thật lòng một chút."

Tiểu gia hỏa kia có tính tình vô cùng đơn giản. Bạn tốt với tớ, tớ cũng tốt với bạn. Không vòng vo mà thẳng thắn như vậy: "Hãy thẳng thắn nói cho đối phương suy nghĩ của mình, đừng kìm nén trong lòng."

Nhưng trong mười sáu năm cuộc đời, Ryan chưa bao giờ chủ động mở miệng bày tỏ điều gì.

Cơ thể không còn đau đớn, nhưng đêm đó, anh vì ôm đầy tâm sự nên cũng gần như không chợp mắt như mọi khi. Trời vừa hửng sáng anh đã dậy, im lặng nhìn chằm chằm bó hoa loa kèn hồi lâu.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, cuối cùng lấy hết dũng khí chuẩn bị đi tìm mèo con, thì được báo là đối phương đã ra ngoài.

Lê Ngạo đương nhiên muốn ra ngoài, hôm nay cậu muốn đi Ai Ai Ngang Ngang để trượt tuyết!

Ai Ai Ngang Ngang vốn có núi, chỉ là thế núi phần lớn bị gió cát vùi lấp, khó thấy được toàn cảnh. Và giờ đây, con dị chủng cấp A mà mèo nhỏ gọi là Lam Lam đang sống dưới bóng những vách núi đó.

Mặc dù nó đã bị Huân cưỡng chế không được tùy ý đóng băng mặt đất, nhưng mỗi lần nó thở ra, hơi thở vẫn không thể tránh khỏi làm thay đổi cấu trúc khí hậu của hành tinh. Rõ ràng nhất là ngọn núi tuyết từng nuôi dưỡng chú mèo nhỏ, lớp băng mỏng manh ban đầu giờ đã lặng lẽ dày lên ở chân núi, lan rộng thành những "rễ" băng giá, từ từ lan tỏa ra xa.

Trong số vô vàn món quà Lê Ngạo nhận được, có vài bộ đồ trượt tuyết vô cùng đẹp.

Màu sắc bắt mắt, đường cắt ôm sát, được thiết kế riêng cho mèo chân ngắn.

Người máy đã chọn một bộ màu xanh lam sáng với những đường phản quang, có thể bao bọc kín mít tay chân mèo nhỏ. Lê Ngạo chỉ có thể lộ ra khuôn mặt đầy lông, vừa cẩn thận vừa phấn khích đứng trên ván trượt tuyết.

Có người muốn dẫn Lê Ngạo trượt tuyết, nhưng tiểu gia hỏa này bướng bỉnh lắm, bám chặt lấy ván trượt không chịu buông, nhất quyết phải tự trượt.

Huấn luyện viên cũng thấy khó xử, anh ta chỉ dạy con người, chứ có bao giờ dạy mèo đâu?! Trình tự khác nhau, trọng tâm cũng không giống nhau, nói mãi, tiểu gia hỏa này mới nhích được vài centimet trên tuyết.

Đã vậy rồi, cậu còn trượt với vẻ mặt rất nghiêm túc, bốn chân bám chặt ván trượt, vừa cúi đầu vừa lẩm bẩm: "Đông Hi Hi làm được, Lê Ngạo cũng làm được."

Tai cậu cứ nhích qua nhích lại trong chiếc mũ lông, cái đuôi cũng không ổn định mà đung đưa, giống như một cây gậy nhỏ đang cố giúp cậu giữ thăng bằng. Cơ thể cứ cọ cọ, cọ cọ về phía trước. Đó mà là trượt tuyết ư? Nói cậu đang bò còn là lời khen đấy.

"Côn trùng" mèo màu xanh lam sáng bò lồm cồm trên tuyết, những sợi tơ đen cũng cuộn lại ở nửa th*n d*** của Tán Ân.

"Thế nào rồi?" Isilis khoanh tay, nhìn Tán Ân trong khoang kiểm tra, hỏi vị trưởng khoa trị liệu.

Vẻ mặt Cố Luân có chút nghiêm trọng: "Danh sách DNA của những sợi tơ đen này gần như hoàn toàn giống với virus Dum."

Trước đây, con người không thể nhìn thấy những sợi tơ này. Chỉ thông qua lời của mèo con mới biết có những sợi tơ khác nhau bao bọc lấy con người, thậm chí cả trùng tộc.

"Sợi tơ trên hầu hết các dị chủng có màu xám, còn trên con người thì có màu đỏ. Mỗi loại màu sắc có vẻ phản ứng khác nhau trên cơ thể." Mẫu vật quá ít, Cố Luân cũng không thể chắc chắn có bao nhiêu loại, nhưng ông có thể khẳng định: "Khi bệnh Dum ở con người phát triển đến giai đoạn cuối, hành vi mất trí và tấn công mà họ thể hiện, thực chất cũng giống như dị chủng, là bị điều khiển."

Những sợi tơ cực nhỏ này khi phát triển đến giai đoạn cuối, số lượng dày đặc đến mức mắt thường gần như không thể thấy.

"Khi một dị chủng bị ô nhiễm dị hóa ra màng thịt, nó sẽ bị ô nhiễm hoàn toàn, biến thành dị loại."

Thực ra, vào lúc đó, bất kể là con người hay dị chủng, họ đều đã chết. Thứ thúc đẩy chúng tiếp tục hành động, chỉ là những sợi tơ bao bọc lấy cơ thể mà thôi.

"Thay vì nói chúng là một loại virus, chúng giống một loại ký sinh trùng hơn... Chúng mạnh đến mức gần như không có điểm yếu... Chỉ có một ngoại lệ..."

"Lê Ngạo."

Isilis đưa tay vào khoang kiểm tra. Những sợi tơ đó khi cảm nhận có người đến gần, trong nháy mắt đã muốn ký sinh.

"Anh!"

Tán Ân đột ngột ngồi dậy, giọng nói xen lẫn sự lo lắng mất kiểm soát. Hắn bản năng vươn tay, muốn ngăn cản, nhưng vì cơ thể suy yếu mà ho kịch liệt.

Ngay khoảnh khắc Isilis đưa tay vào khoang kiểm tra, những sợi tơ đen đang chiếm cứ bên trong như nhận ra hơi thở của máu thịt, liền sôi sục và kích động.

"Anh, mau rút tay ra!" Giọng Tán Ân gần như tan vỡ, mang theo nỗi sợ hãi chưa từng có: "Em có thể khống chế chúng, nhưng em không chắc, nếu anh lại gần, chúng có thể..."

Hắn không dám tưởng tượng hậu quả nếu anh trai cũng bị nhiễm. Đó sẽ là một thảm họa, là ngày tận thế của toàn nhân loại.

Nhưng bàn tay kia vẫn vững như bàn thạch, không một chút do dự đưa vào đám sương đen vặn vẹo.

Và những sợi tơ lẽ ra phải quấn lấy ngay lập tức, lại đột ngột dừng lại ngay trước khi chạm vào da thịt Isilis. Từng sợi co rúm lại và rút về sau.

"Quả nhiên." Phỏng đoán của Isilis được xác thực. Y rút tay về, giọng nói bình tĩnh: "Vì sự tồn tại của Delphi chi tinh, chúng không thể ký sinh lên người Delphi."

Đồng tử Tán Ân đột nhiên co lại. "Vậy...!" Vậy làm sao hắn lại chuyển mấy thứ này từ dị chủng sang đây?

"Chẳng lẽ em có dị năng đặc biệt? Hay là vì đôi chân bị cắn đứt, khiến Delphi chi tinh mất tác dụng?"

Delphi chi tinh của Tán Ân được cấy vào mắt cá chân. Với việc đôi chân bị đứt lìa, suy đoán này không phải là vô lý.

"Cái này là gì?" Nhà nghiên cứu Shelby không biết đã đến bên cạnh họ từ lúc nào. Ông chỉ vào một chỗ tối trên máy quét.

Trong nửa th*n d*** của Tán Ân, không biết từ lúc nào xuất hiện một vật lấp lánh.

Nó bị sương đen bao bọc, chỉ có thể lộ ra một chút manh mối dưới tia X.

Cố Luân đeo chiếc kính kiểm tra đặc biệt lên, cẩn thận nhìn: "Trông... giống một khối đá phiến?"

Họ không thấy rõ đó là gì, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một sự đồng thuận. Cố Luân run rẩy tháo kính ra: "Là... mảnh tiên đoán của Ariya."

Ánh sáng của Đế quốc - Ariya Leganes, đã từng để lại ba lời tiên đoán truyền miệng cho đất nước của mình. Nàng nói rằng vận mệnh sẽ ban tặng cho Leganes một đứa trẻ, người sẽ dẫn dắt Delphi đến vinh quang thực sự.

Tương truyền còn có một khối đá phiến ghi lại những lời tiên đoán của nàng. Tìm nó chính là một trong những mục đích ra quân của Isilis.

Có lẽ ở đó có manh mối về nguồn gốc của mèo con.

Bình Luận (0)
Comment