Đêm tối tĩnh mịch, ánh trăng phủ xuống đất một lớp sáng mềm mại như nhung thiên nga.
“Hạ cánh xuống, giữ sự tôn trọng.” Isilis nói: “Nơi này là chỗ an táng tổ tiên của Rio.”
Huân ban đầu có chút không vui, nghe y nói vậy, hắn chớp chớp mắt, hạ xuống đất biến thành một “con gà” thả vườn.
Đôi cánh thu lại bên người, hắn nhìn đôi chân thon dài của Isilis. Giây tiếp theo, ngay tại chỗ hắn mọc thêm hai cái chân mảnh khảnh giống như hai cái gậy tre, chống như cà kheo mà bước theo phía sau người kia.
Isilis từ tấm gương trên tường nhìn thấy, trong chốc lát lại có chút ngây người. Con dị chủng này, bị một chú mèo thật đặc biệt nuôi thành một bộ dạng thật đặc biệt.
Lăng mộ rất tĩnh lặng. Đất nước này thật sự rất trọng tình nghĩa. Ánh lửa lập loè trên vách tường, chắc hẳn mỗi đêm đều sẽ có người không quản vất vả mà đến thắp những ngọn nến này.
“Sớm hơn một trăm năm trước, từng có người đề nghị lắp đèn thắp sáng lăng mộ suốt đêm, nhưng bị người trông mộ từ chối.” Isilis nói với một con dị chủng phi nhân loại: “Ngươi tạm thời cứ coi như đây là sự kiên trì kỳ lạ và cảm giác nghi thức của loài người vậy.”
Đi sâu vào bên trong, Huân gặp một ông lão khoác tấm vải trắng.
Lưng đã còng nhưng người giữ mộ vẫn cúi thấp lưng hành lễ với quân chủ: “Bệ hạ.”
Isilis khẽ gật đầu, dẫn Huân tiếp tục đi sâu hơn vào lòng đất.
Tiếng bước chân vang vọng giữa những vách đá lạnh lẽo. Nhiệt độ xung quanh càng thêm lạnh, ánh nến cũng trở nên mờ ảo. Mãi cho đến khi một cánh cổng đá đồ sộ như núi xuất hiện trước mắt, người đàn ông mới dừng bước.
Cánh cửa toàn thân đen nhánh, trên đó đầy ắp những phù văn phong ấn đang trôi chảy.
Đồng tử của Huân co rút lại trong tích tắc.
Hắn cảm nhận được một luồng hơi thở nào đó. Là vực sâu, là nguyên thủy, là có cùng huyết thống với hắn. Hắn không tự chủ được mà nhảy về phía trước một bước, đôi cánh kích động đến run rẩy, trong mắt phát ra ánh sáng rực rỡ.
Hắn muốn đi vào.
Sự khao khát này là bản năng, hắn không hiểu sao lại biết được, rằng thứ bị phong ấn ở nơi này có thể bù đắp một vòng thiếu sót của hắn.
Thế nhưng, chưa kịp chờ hắn đến gần, những phù văn trên cửa đã đột nhiên sáng bừng lên, một luồng năng lượng nóng bỏng bùng ra trong chớp mắt.
Bùm!
Huân bị kết giới hất văng, lăn tròn một vòng trên không trung, rồi rơi mạnh xuống đất, giống như một quả hạt dẻ bị rụng khỏi cây, lộc cộc lăn vài vòng. Đến cả đôi chân gậy tre vừa mọc ra cũng bị đập nát, lại biến trở về một cục than.
“Ta đã nói rồi—” Isilis nhàn nhạt lên tiếng: “Ngươi phải học cách kiềm chế.”
Chờ đến khi Huân đã hoàn toàn thấm thía bài học này, vị quân chủ tóc vàng lúc này mới nâng tay lên.
Năm ngón tay y khẽ giương lên, lòng bàn tay hướng xuống. Khoảnh khắc các đốt ngón tay co lại, ánh sáng phong ấn đã rút đi từng lớp như thủy triều. Cánh cổng lớn đóng chặt suốt hai mươi năm phát ra một tiếng “cạch” trầm đục rồi từ từ mở ra.
Huân lắc lắc đầu, nhảy hai cái, rồi rất cẩn thận dán người vào bên chân người đàn ông. Sau khi cánh cửa mở ra, cảm giác triệu hồi càng thêm mãnh liệt, bản năng thúc giục hắn xông vào. Đi cắn nuốt, đi dung hợp, đi tiến hóa, đi trở nên mạnh mẽ, nhưng hắn đã nhịn được.
Lần này, hắn đã kiềm chế. Hắn ngồi xổm tại chỗ, móng cánh bám chặt vào mặt đất.
“Cũng không tệ.” Với một lời khen ngợi lạnh nhạt, Isilis nhấc chân bước về phía trước. Huân lúc này mới cất bước đi theo.
Vừa mới bước vào, hắn liền thấy ở trung tâm pháp trận, một cái đầu rồng đỏ sẫm đang lặng lẽ nằm đó. Đồng tử vàng kim giận dữ trợn trừng, dẫu đã chết nhưng vẫn không nhắm lại, giống như một ngọn lửa không thể dập tắt, chỉ chờ một cơn gió thổi bùng lên.
“Ta đã từng chém đứt đầu nó và phong ấn nó ở nơi này.”
Isilis đứng cạnh pháp trận, ánh mắt lãnh đạm và ngạo nghễ nhìn kẻ tử địch ngày xưa: “Với một dị chủng đạt đến cấp bậc này, muốn cho nó chết đi hoàn toàn, gần như là chuyện hoang đường.”
“Nếu không có phong ấn, nó sẽ một lần nữa thức tỉnh sau mười năm, trăm năm, thậm chí ngàn năm.”
Isilis rũ mắt xuống, mái tóc vàng theo động tác mà buông xuống. Ánh mắt y dừng lại trên cục thân nhỏ xíu đang rục rịch. Với giọng điệu bình tĩnh đến mức vô tình, y nói: “Nhưng bây giờ, nó có một nơi để đi tốt hơn nhiều.”
Ngay khoảnh khắc giọng nói của y vừa dứt, Huân vỗ cánh bay lên, bay thẳng về phía đầu rồng.
Theo sự nới lỏng của phong ấn, ý thức còn sót lại của hồng long như bị châm lửa, cuồng bạo gào thét: “Isilis——!!”
Tiếng gào như sấm, mang theo lửa giận vang vọng khắp địa cung.
Vị quân chủ tóc vàng đã quay lưng lại, chỉ để lại một câu nói cuối cùng, trầm thấp và lạnh lùng: “Cắn nuốt nó, kiểm soát nó. Đừng làm ta và cũng đừng làm Rio thất vọng.”
Đêm tối lan dần, ánh rạng đông đang đến gần.
Isilis đứng bất động ở lối ra của lăng mộ. Thanh kiếm dài trong tay y buông thõng xuống, mũi kiếm chĩa xuống đất, vẫn còn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Mái tóc vàng kim được gió thổi tung, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực. Y đang chờ đợi, chờ xem rốt cuộc con dị chủng nào có thể bước ra từ bóng tối.
Sau một lúc lâu, một tiếng động cực nhỏ loạt soạt loạt soạt truyền đến từ phía sau.
Vút!
Đá vụn từ đỉnh mộ rơi xuống. Một con tiểu hắc long từ từ trượt xuống. Đồng tử đỏ, vảy đen, đôi màng cánh chưa hoàn toàn mở ra, trông chỉ lớn hơn một chú mèo một chút.
Isilis quay người lại, mũi kiếm giơ lên, ánh sáng lạnh lẽo mờ ảo: “Tên của ngươi là gì?”
Tiểu hắc long hạ xuống, vững vàng đậu trên mặt đất. Hắn run run đôi cánh, đón lấy những ánh sao thưa thớt trong ánh bình minh đang đến gần, mở rộng đôi cánh xương, phát ra một tiếng đáp lời: “Huân.”
Hắn đã chứng minh rõ ràng, hắn vẫn còn nhớ rõ mình là ai.
…
Lê Ngạo ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, bốn chân giơ lên trời, cái bụng xù lông giống như một chiếc bánh bao hấp trắng phau đang phập phồng hít thở.
Cậu đầu tiên chép chép miệng, chắc là đang thưởng thức dư vị của món ăn trong mơ. Sau đó mơ mơ màng màng trở mình, vươn chân sau định gãi lưng.
Gãi vài cái nhưng không tới, chưa kịp sốt ruột, một cái móng vuốt nhỏ đã thay cậu gãi gãi.
“Meo meo ~ ngao ~” Cậu ngáp một cái thật dài, lưỡi cuộn thành hình cánh hoa. Lúc này mới lờ đờ mở mắt ra, để lộ đôi mắt đầy hơi nước.
“Huân?” Mèo con ngây người nhìn thứ mình đang gối đầu, đại não còn chưa kịp khởi động hoàn toàn.
Cậu thò móng vuốt s* s**ng hai cái, cảm giác không đúng... Bỗng chốc cậu ngồi bật dậy với vẻ mặt hoảng sợ: “Cậu, cậu không phải cún lông xù nữa à?”
Đâu chỉ là không còn lông, đó là hoàn toàn khác biệt.
Không còn là cảm giác mềm mại, lạnh lạnh như trước kia. Mèo con dùng hai móng vuốt khoa tay múa chân, xoay Huân lăn qua lộn lại để sờ sờ ngắm ngắm.
Tiểu hắc long thu lại móng vuốt sắc nhọn, ngoan ngoãn để mặc chú mèo vần vò.
Thậm chí khi đệm móng vuốt của mèo sờ đến vảy ngược yếu ớt trong cổ họng, hắn cũng chỉ run rẩy một chút, rồi dán đầu vào ngực của mèo nhỏ.
“Lê Ngạo.” Tiểu hắc long mặt mếu máo.
“Sẽ sao không đâu!” Mèo nhỏ lập tức ôm lấy hắn, nghiêm túc hứa hẹn: “Mặc kệ Huân biến thành dáng vẻ gì, Lê Ngạo vẫn sẽ nuôi cậu!”
Mèo con từng thấy những con chó lớn ngoài phố, chính là vì lớn lên quá to nên mới bị loài người vứt bỏ. Lê Ngạo sẽ không vứt bỏ cún con của mình, bất kể thế nào, đã nuôi thì phải có trách nhiệm.
Buổi sáng, Lê Ngạo vẫn lảm nhảm hứa hẹn rất nhiều thứ với tiểu hắc long đang giả vờ yếu ớt.
Đến khi người máy đến đón mèo và nhét cậu vào phòng tắm, cậu vẫn vừa đánh răng vừa lảm nhảm không rõ lời. Nói rằng hắn cũng rất đẹp, tuy rằng có hơi cứng cứng, nhưng cậu sẽ không ghét bỏ đâu.
Ngân Dực nhìn cái cục não rồng mềm nhũn đang gối lên ngực mèo, mắt điện tử của nó hướng lên trên một chút, rồi nhét hẳn bàn chải đánh răng vào miệng cậu: “Làm nhanh lên, các cậu đi học muộn rồi.”
Toàn bộ Delphi đều đón nhận chuyện này một cách bình thản đến lạ thường. Dị chủng hay không dị chủng, rồng hay không rồng, chỉ cần hắn nghe lời mèo nhỏ thì mọi chuyện đều có thể bỏ qua.
“Có cần làm hộ khẩu cho nó không?” Thậm chí có đại thần còn dò hỏi quân chủ.
Isilis khẽ nhướng mày, nhất thời không đáp lời.
“Nếu nói như vậy... kiểu sống của nó như thế này thì có được coi là một công dân của Delphi không?”
Đó quả thực là một thứ rất khó để định nghĩa. Mọi người xì xào bàn tán ngay trước mặt quân chủ.
Một đêm không ngủ, Isilis trông vẫn chói lọi như mọi khi.
Tựa lưng vào ngai vàng đúc từ Delphi Chi Tinh, y nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện này hãy nói sau. Việc cấp bách là đối phó với dị chủng tiến hóa.”
Đừng thấy lần này y trở về sớm, nhưng hiểm nguy trong đó chỉ có những người đã trải qua cuộc chiến ở tiền tuyến mới có thể biết được.
Một vết thương sâu từ ngực xuống, thứ có thể để lại dấu vết trên người quân chủ, thực lực có thể tưởng tượng được.
Quân đoàn trưởng thứ ba vừa được cứu về tiếp lời: “Lần này là do ta sơ suất.” Lão già này từng vai kề vai chiến đấu với cựu quốc vương, đã trải qua vô số trận chiến.
Ông hơi cúi đầu, im lặng một lát rồi mới mở miệng: “Trong quá trình tiếp viện cho tiền tuyến của loài người, ta đã nhận được tín hiệu từ bệ hạ Chris.”
Chris - Leganes, đó là phụ thân của Isilis, cựu quân chủ Delphi.
Ngài đã tử trận trên sa trường, thi cốt cũng không còn.
Nếu không có việc Tán Ân chết đi sống lại ở phía trước làm tiền lệ, quân đoàn trưởng thứ ba cũng sẽ không xúc động mà xâm nhập vào khu vực suy tàn như thế. Nhưng Tán Ân đã trở lại, vậy nhỡ đâu, nhỡ đâu bệ hạ Chris cũng không chết thì sao?
Chỉ cần còn một tia hy vọng, ông đều phải nắm bắt lấy nó. Còn về việc tại sao không liên lạc trước mà tự ý hành động? Đương nhiên là không muốn đem đến cho quân chủ một niềm hy vọng vô ích.
Ông đã nhìn Isilis trưởng thành, nhìn Isilis đã phải chịu quá nhiều gánh nặng vì mảnh đất này.
Nếu tín hiệu đó thật sự đến từ cựu quân chủ, thì không nghi ngờ gì đó là tin tức tốt đẹp nhất. Nhưng nếu đó chỉ là tin đồn vô căn cứ, là một âm mưu, thì ông không thể để đứa trẻ ấy lại phải chịu đựng thất bại như vậy.
“Bệ hạ, là ta phán đoán sai lầm, xin người trách phạt.” Ông quỳ một gối xuống đất, cúi cái đầu đầy tóc bạc xuống.
“Đề cử người kế nhiệm phù hợp, ngươi từ chức đi.” Isilis hạ lệnh.
Điều này không thể coi là trừng phạt, dù sao với tuổi của quân đoàn trưởng thứ ba, ông lẽ ra đã phải nghỉ hưu từ lâu, đi cùng đám cựu binh cuốc đất rồi.
“Vâng.” Quân đoàn trưởng thứ ba lĩnh mệnh đứng dậy. Giọng nói của Isilis lạnh lùng: “Tín hiệu đó xuất phát từ một con dị chủng, tiền thân hẳn là một con dị chủng cấp A. Nó có thể bắt chước giọng nói của những sinh vật mà nó đã cắn nuốt, thậm chí có thể tái hiện một cách hoàn hảo cả cảm xúc và nỗi đau, lấy đó để mê hoặc kẻ địch lại gần.”
Và sau khi bị ô nhiễm thành dị chủng, năng lực của nó càng trở nên mạnh mẽ một cách rõ rệt. Thậm chí có thể đọc được ký ức trong đầu của loài người từ thi thể của họ.
Phụ thân của y đã trải qua những gì, kết quả không cần nói cũng biết.
Đồng tử vàng kim của Isilis được giấu dưới hàng mi rũ xuống. Giữa một không gian bi thương và tĩnh lặng, y trầm tĩnh lên tiếng: “Dị chủng tiến hóa ở tiền tuyến không phải số ít. Ta đã đạt được một phần hiệp nghị với Liên Bang, ta sẽ phái mười quân đoàn đi tiếp viện tiền tuyến Vực Sâu. Ta dự định sẽ đi sau sinh nhật của mèo con.”
“Rõ!”
…
Tháng bảy vừa bắt đầu, toàn bộ Delphi đã bắt đầu trang hoàng. Đầu đường cuối ngõ treo đầy đèn trang trí “chúc mừng sinh nhật”. Trước cửa hàng là những quả bóng bay đủ màu sắc cùng dải ruy băng rực rỡ, gió thổi qua làm chúng đung đưa lắc lư theo.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Lê Ngạo ở Delphi. Từ năm nay trở đi, mỗi khi mùa hạ bước sang tháng bảy, Delphi đều sẽ lặp lại quá trình tương tự.
Đem toàn bộ những ngày mùa hạ rực rỡ nhất, ôn hòa nhất, dành tặng cho một người.
Chiều nay ở nhà trẻ có buổi ca hát. Gần hai mươi bạn nhỏ vây quanh sân thể dục ngồi thành vòng tròn, từng người một đi ra giữa để trình diễn thành quả của mình.
Những đứa trẻ này tuổi còn nhỏ đã phát triển vượt xa người thường, cả về trí lực lẫn thể lực đều như vậy.
Điều này cũng có nghĩa là họ đối với những hoạt động này chỉ làm chiếu lệ mà thôi. Từng người từng người như máy móc đi ra, cất giọng hát vài câu, không hề có chút cảm xúc nào.
Dương Liễu Y trong lòng đỡ trán, nhưng trên mặt lại vỗ tay nhiệt tình, cười khen bọn trẻ mặt nghiêm túc không giống trẻ con: “Hát hay lắm, mọi người vỗ tay nào.”
Giữa những tiếng vỗ tay thưa thớt, chỉ có một tiếng vỗ tay đặc biệt hơn cả.
Đệm móng vuốt thịt bụ bẫm của chú mèo chụm lại với nhau cũng không tạo ra được tiếng động lớn, nhưng góp vào sự náo nhiệt thì có sao đâu nhỉ? Đôi mắt xanh lấp lánh, móng vuốt ngắn ngủn cố gắng chạm vào nhau.
Bọn trẻ vốn làm qua loa ngượng đỏ mặt, gãi gãi đầu, cúi đầu chạy về chỗ ngồi của mình.
Cuối cùng cũng đến lượt Lê Ngạo hát. Chú nhóc dựng đuôi lên, đi đến trước micro.
Dương Liễu Y nhìn gần hai mươi người bạn nhỏ cuối cùng cũng có ánh mắt sáng ngời hăng hái, cô cười và hạ thấp độ cao micro xuống mức thấp nhất.
Mèo còn đứng đối với mọi người và cúi chào. Chưa bắt đầu hát đã nhận được một tràng pháo tay nhiệt liệt. Hai móng vuốt nhỏ ôm lấy micro, thăm dò meo một tiếng nhẹ nhàng.
Dương Liễu Y lại liếc nhìn đám trẻ con kích động đến đỏ mặt, thậm chí cả những người lớn tụ tập ngoài hàng rào sân thể dục, mắt nhìn không chớp, đều có vẻ mặt đờ đẫn, sắp ngất xỉu.
“...” Cô im lặng ba giây. Tuy đã đến đây làm việc được một thời gian, cô vẫn sẽ bị những người này, từ lớn đến nhỏ, si mê đến mức phải chịu thua.
Được cổ vũ tinh thần, mèo nhỏ ưỡn ngực, ngẩng đầu lên, bắt đầu hát ngay.
“Mùa hè ơi ~
Dưa hấu tròn tròn ngọt ghê cơ,
Nước có ga vị quýt đầy bong bóng,
Chú mèo nhỏ uống xong meo meo kêu oa ~
Mùa hè ơi ~
Biển xanh mênh mông bọt sóng cao,
Chiếc quạt mo phe phẩy ve kêu vang,
Chú mèo nhỏ ngủ khò khò oa ~”
Bạn nói hát lệch nhịp à, thì có liên quan gì đâu?
Những ngày hè nóng bỏng tỏa ra vạn trượng ánh sáng.
Bài hát non nớt mềm mại của mèo còn vang vọng bên tai Dương Liễu Y. Cô vừa vỗ tay, vừa gõ nhịp theo và hát cùng.
Cô đã trải qua rất nhiều, rất nhiều mùa hè, nhưng chắc chắn không có một mùa hè nào khiến cô muốn mỉm cười như mùa hè hiện tại.
Tiếng vỗ tay nổi lên khắp nơi. Lê Ngạo hát đến mức móng vuốt đổ mồ hôi, buông micro ra, cúi lưng bước xuống sân khấu.
Sau khi tan học, các phụ huynh tuôn ra để đón con. Lê Ngạo kéo theo Huân đã trở về hình dạng một nắm than, đứng cạnh chân cô giáo, ngóng cổ ra nhìn ra bên ngoài.
“Hôm nay ai đến đón chúng ta nhỉ?” Cậu thầm thì với Huân.
Chưa kịp thầm thì xong, đã thấy trên xe bước xuống một người.
Mái tóc đen và đôi mắt tím quen thuộc, nhưng dung mạo lại không giống. Gương mặt này quá đỗi xinh đẹp, nhưng chiều cao và thể hình cực kỳ vượt trội khiến người đó không hề có vẻ nữ tính, đẹp trai đến mức không giống người phàm.
Mèo còn ngây ra, há hốc mồm ngửa đầu lên, nhìn người đó từng bước từng bước đi tới trước mặt mình.
“Xin chào, tôi đến đón điện hạ tan học.”
Dương Liễu Y cũng ngây người ra. Người bình thường làm sao có thể thờ ơ trước một vẻ đẹp cực hạn như vậy được chứ?
“A…” Cô cất tiếng nói một cách bình thản, sau đó lại cao giọng “A” một tiếng. Ngay sau đó mới phản ứng lại, gật đầu bừa hai cái: “À, à, vâng.”
Lần trước khiến cô không nói nên lời là vị quân chủ tóc vàng. Nhưng hai người hoàn toàn khác biệt, một bên là sự tuấn tú không thể nhìn thẳng, một bên là vẻ đẹp như tắm trong gió xuân. Đương nhiên, người sau khiến người ta dám thưởng thức hơn một chút.
Lê Ngạo vẫn chưa hoàn hồn, cậu khịt khịt mũi ngửi mùi trong không khí, rồi mới ngây ngốc mở miệng: “Là chú Xác à?”
Thẩm Xác ngồi xổm xuống, nhận lấy ba lô của mèo nhỏ và Huân xách trong tay, rồi mỉm cười ôm cả hai vào lòng: “Đúng vậy thưa tiểu điện hạ. ”
“Sao chú lại bị biến hình rồi?” Mèo nhỏ dẫm lên ngực người ta, duỗi móng vuốt ra chạm vào mặt, sờ mãi mà không hiểu.
Từ trước đến nay, Thẩm Xác đều dùng lớp ngụy trang để che giấu. Nhưng từ khi tiến vào khu vực suy tàn vực sâu, bị phóng xạ ăn mòn, mặt nạ của y bị hư hỏng nghiêm trọng, cho đến nay vẫn đang trong quá trình sửa chữa. Vì vậy, y chỉ có thể tạm thời xuất hiện với gương mặt thật trước mặt mọi người.
Mèo còn nghe xong lời giải thích, cuối cùng cũng thu lại móng vuốt đang s* s**ng, hỏi: “Tại sao lại phải đeo mặt nạ vậy?”
Bởi vì gương mặt này, đã từng mang đến cho y vô vàn tai họa.
Thẩm Xác muốn lảng sang chuyện khác, nhưng khi mèo con nghiêm túc thì thật khó mà lừa gạt: “Có phải ai đó đã bắt nạt chú không?”
Cậu đã xem rất nhiều TV, thấy rất nhiều anh trai chị gái vì quá xinh đẹp mà bị người xấu bắt nạt.
Thẩm Xác không ngờ một đứa trẻ nhỏ như vậy lại nhạy bén đến thế.
Trên mặt cậu phủ lớp lông màu nâu vàng, thêm vào đó là hàng ria trắng hình bát tự rất đều đặn. Mũi hồng nhạt, đôi mắt xanh lam, phía trên mắt còn có hai vệt sọc nâu đậm. Khi cố tình xụ mặt xuống thì trông nghiêm túc hẳn: “Đừng sợ, Lê Ngạo có thể bảo vệ chú!”
Cậu khoe ra móng vuốt trắng như tuyết của mình: “Nếu ai bắt nạt chú, Lê Ngạo sẽ cào người đó!”
Rồi cậu bế cún con của mình lên, giơ lên như muốn phun lửa: “Cho Huân phun lửa người đó!”
Lại chỉ lên ánh trăng trên bầu trời: “Cho Lam Lam và Tiểu Logic dọa người đó!”
Cậu vỗ vỗ ngực mình: “Đừng sợ, có mèo dũng mãnh ở đây!”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Xác là cười, nhưng chưa kịp nói gì, lại nghe mèo nhỏ nói: “Đẹp trai không phải lỗi của chú đâu! Là do những kẻ xấu đó sai, là người xấu xấu xa, không liên quan gì đến việc chú trông như thế nào cả.”
Cậu không nói được những đạo lý to lớn, để giải thích quan điểm của mình thì cậu sẽ lặp đi lặp lại.
Nhưng chính những lời nói như vậy lại khiến nỗi lòng hỗn loạn của Thẩm Xác bình tĩnh lại.
Hắn đã từng vì gương mặt này, bị cha hắn treo thưởng, bị vô số ánh mắt dâm tà quét qua. Ngay cả mẹ hắn cũng bi thương than thở: “Nếu không sinh ra con đẹp đến thế thì tốt rồi, gương mặt này của con chính là nguyên tội. Một người đàn ông lớn lên đẹp như vậy để làm gì?”
“Bảo quản gương mặt của con cho thật tốt, đợi khi ta tìm được đối tượng liên hôn thích hợp, con có thể phát huy được giá trị mà con nên có.”
Hắn từng nghĩ muốn cào nát gương mặt này, nhưng hắn thậm chí không có cái quyền lợi đó.
Hắn đã sống trong bóng tối bao lâu rồi? Hắn cũng đã quên mất.
Hắn từng cho rằng Fett và hắn là giống nhau. Bọn họ là anh em, có cùng một vẻ đẹp bị cho là có thể đem đi giao dịch. Nhưng hiển nhiên đó chỉ là ảo tưởng của hắn.
Hắn bị đối phương đẩy ra, thay thế đối phương bị mang lên “bàn ăn”.
Nhưng có lẽ, hắn cũng nên cảm ơn Fett. Chính vì sự phản bội của đối phương, hắn mới có thể trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối, nhìn thấy được ánh sáng.
Sinh mệnh của hắn bắt đầu từ khoảnh khắc gặp được mặt trời.
Chú nhóc trong lòng ngực vẫn liên tục nói chuyện, thậm chí còn kéo cả cục than đen kia cùng nói chuyện, lải nhải lằng nhằng để hắn đừng sợ.
Ban đầu, đối với Thẩm Xác mà nói, cậu chỉ là con của quân chủ. Sau này, cậu trở thành người có thể cứu vớt quân chủ. Rồi sau nữa, cậu trở thành chính cậu.
Cậu là chú mèo nhỏ độc nhất vô nhị trên đời này.
“Dáng vẻ trước kia của chú cũng đẹp, nhưng bây giờ càng đẹp hơn nữa!” Mèo con nói: “Thích dáng vẻ gì thì cứ là dáng vẻ đó, không cần phải ngụy trang vì người khác!”
“Được.” Thẩm Xác cong đôi mắt lại, đôi mắt màu tử đinh hương cười một cách dịu dàng: “Thần biết rồi.”
Hắn sớm đã có thực lực để đường đường chính chính đi lại trong vũ trụ này, điều hắn thiếu chỉ là một chút dũng khí để đối diện.
Và giờ đây, một chú mèo con có cái miệng rất lanh đã cho hắn sự tự tin đó.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thấy một con mèo nhỏ có dáng vẻ vô cùng giống Lê Ngạo.
(Tui không đính kèm hình vào được, mấy bạn thông cảm nha, copy link lên gg nhá.
Bé mèo này gần giống như Lê Ngạo trong tưởng tượng của tui luôn.)