Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 77

Trước khi mèo con đến, những ngày hè ở Delphi thật sự rất nhàm chán. 

Nó không giống mùa xuân phải vội vã gieo trồng, cũng không giống mùa thu phải vội vã thu hoạch. Nó nằm giữa hai mùa, khiến con người trở nên lười biếng chỉ muốn phơi mình dưới nắng. 

Nhưng sau khi mèo con đến, ngày tháng đều trở nên đáng yêu. 

Giữa tháng 7, trời nóng nên Ngân Dực tìm một ngày cuối tuần để dẫn mèo đi cạo lông: “Lê Ngạo dậy đi.” 

Chiếc quạt máy nhỏ thổi thẳng vào ổ mèo. Lê Ngạo gối đầu lên Huân ngủ đến mức trở mình liên tục, hiển nhiên không có một chút xíu ý định muốn dậy. 

“Lê Nga Nga, 9 giờ rồi.” Giọng điện tử không hề có chút cảm xúc nào lại một lần nữa vang lên. 

Mèo nhỏ rầm rì một tiếng, hai móng vuốt thò về phía tai mấy cái, muốn che lại tiếng ồn. Không với tới nên cậu dứt khoát trở mình, đem đầu nhét thẳng vào dưới cánh của Huân. 

“...” Người máy bảo mẫu nhìn đồng hồ, đi đến bên cạnh quạt máy lạnh lùng nhấn nút tắt. 

Một giây, hai giây... 

Móng vuốt mèo bắt đầu đổ mồ hôi. 

Nóng đến mức không ngủ nổi, Lê Ngạo đội một nhúm ‘tóc’ xù trên đầu, chui ra một cách ngớ ngẩn. 

Người máy xóa xóa đám lông cứng đầu trên tai cậu, quay người rời đi: “Dậy đi, cạo lông. Kem đánh răng đã nặn sẵn rồi, đánh răng xong ra ăn sáng.” 

Mèo con vẫn còn đang ngẩn ngơ. 

Tiểu hắc long nâng cánh lên, mở quạt máy. Gió lạnh thổi qua một cái, lúc này mới làm mèo con tỉnh hồn lại. 

“Chào buổi sáng, Lê Ngạo.” Huân cọ cọ mèo nhỏ. 

Lê Ngạo “Ưm” một tiếng dụi dụi mắt, rũ rượi tựa đầu vào lồng ngực rồng: “Buổi sáng tồi tệ… Tớ không muốn đi dạo…” 

Cậu thật ra không lười đâu, chỉ là ngại đi dưới trời nóng thôi. 

Còn cún con của cậu thì từ trước đến nay luôn hữu cầu tất ứng(*) với cậu. Không muốn đi à? Vậy thì cõng bay thôi. 

Chú thích: (*) nghĩa là hễ ai cầu khẩn, mong muốn thì sẽ được đáp lại. 

Huân mở ra đôi cánh xương, ổn định cúi thấp người xuống, lộ ra lưng mình. 

Sống lưng của tiểu hắc long từ đỉnh trán trở đi mọc ra từng hàng gai xương sắc bén, chạy dài tới tận xương cụt. Mặc dù bây giờ hắn vẫn còn nhỏ, nhưng chúng cũng rất sắc nhọn. 

Nhưng ngay giữa những chiếc gai nhọn đó, ở vị trí giao nhau giữa cổ, vai và lưng lại cố ý có một khoảng trống nhỏ bất ngờ trơn tru, vừa vặn đủ để chứa một cái mông của mèo chân ngắn. 

Chờ mèo nhỏ ngồi xong, Huân vỗ cánh bay vào phòng tắm. 

Lê Ngạo đứng trên bệ rửa mặt, vừa cằn nhằn vừa đánh răng. Tiểu hắc long bên cạnh rõ ràng biết tất cả, nhưng cứ nhất quyết làm ra vẻ tay trói gà không chặt, chờ mèo con đến làm giúp cho hắn.  

Mèo con ngâm hai móng vuốt vào trong nước, cẩn thận vò vò một chiếc khăn nhỏ. Cuối cùng cũng miễn cưỡng giặt được một nửa, nhưng kết quả là trên người mình lại ướt nhẹp hơn phân nửa. 

Cũng may trời nóng, ướt cũng không sao. Cậu không phải tính tình cẩn thận, thậm chí còn rất hào phóng, lau người mình qua loa hai cái, lại quẹt lên mặt tiểu hắc long hai cái, như vậy coi như xong việc. 

Hai bạn nhỏ ra khỏi phòng tắm ăn sáng, sau đó bị người máy dẫn đi cạo lông. 

Delphi sống khá thô sơ, nơi cắt tóc cho con người thì không ít, nhưng cho mèo thì lại không có. 

Ngân Dực sợ tìm người thường cắt thì sẽ làm hỏng cậu ấy.  

Ngân Dực sợ tìm thợ bình thường thì sẽ cắt hỏng luôn bộ lông của cậu, đúng lúc lại nghe nói gần tiệm Miêu Đại Vương có một “tàu cắt tóc” nổi tiếng khắp nơi, nghe nói ở toàn bộ tinh hệ thì nó đều được xếp hạng nhất. 

Thế là người máy khởi động phi thuyền dẫn hai cậu nhóc đi. 

Mới mười ngày trôi qua kể từ lần trước đến đây, khoảng thời gian này thực sự không phải là dài, nhưng sự thay đổi ở đây lại quá lớn. 

Delphi nằm ở một tinh hệ hẻo lánh, cách xa cụm sao Liên Bang phồn hoa cả ngàn dặm. Hơn nữa, chế độ quân chủ và tiếng xấu khó tiếp xúc của người Delphi khiến đừng nói đến thương nhân và lữ khách không dám lại gần khu vực này, ngay cả những tên hải tặc vô pháp vô thiên cũng tránh nó như tránh tà. 

Nhưng hôm nay lại không giống như vậy. 

Các loại thương hạm đủ kiểu dáng như nước chảy đến, vây quanh cửa tiệm nhỏ, lấp đầy cả khu vực cảng ban đầu được quy hoạch, nghiễm nhiên tạo thành một khu thương mại khác biệt. 

Cảnh tượng này cực kỳ hiếm thấy. 

Bởi vì lượng năng lượng cần tiêu tốn để lơ lửng trong không gian sâu thẳm không hề ít hơn so với lúc di chuyển, nên hầu như không có phi thuyền nào sẽ ở lại một khu vực trong thời gian dài. 

Những thương hạm này muôn hình muôn vẻ, loại nào cũng có. Ngân Dực bay giữa chúng, cực kỳ hoài nghi liệu những người này có thể vừa đốt năng lượng vừa kiếm tiền không. 

Lê Ngạo không biết những điều đó. Đa số trẻ con đứa nào mà chẳng thích náo nhiệt? Cậu mở to hai mắt nhìn ra bên ngoài, sự vui sướng hiện rõ: “Oaaaa, chúng ta cạo lông ở chỗ này sao?” 

“Ừ.” Người máy nhìn thấy phi thuyền phía trước lấp lánh đèn neon: “Đến rồi.” 

Người tóc vàng đang gội đầu cho tên hải tặc. Cứ cho là trước ngày hôm nay đi, nếu dám nói hắn sẽ nói chuyện với hải tặc, hắn ta chắc sẽ cho bạn mấy cái bạt tai. 

“Anh ơi, nhiệt độ nước ổn không ạ?” Người tóc vàng căng da đầu để bắt chuyện. Không nói không được đâu ạ, điều này là vì sự tu dưỡng nghề nghiệp mà hắn ta cần có. 

Tên hải tặc này là một gã đàn ông đầy vẻ hung tợn, cao hơn 2m2, vai rộng hơn cả cửa hai cánh. Một mái tóc kiểu punk rock(*) dường như nổ tung thành một khối, thật sự là đến mức người bình thường nhìn thấy là phải đi đường vòng. 

Chú thích: (*) Tóc punk rock là các kiểu tóc thể hiện tinh thần nổi loạn, cá tính và tự do, với đặc trưng là các mái tóc được cắt xén, cạo hai bên, nhuộm màu rực rỡ hoặc có cấu trúc dựng đứng, sắc nét. 

“Ổn.” Gã đàn ông mở miệng, vậy mà lại khiến người tóc vàng có chút kinh ngạc. Bởi vì chất giọng người này rất ổn, không phải kiểu giọng nói thô lỗ. 

“Anh muốn cắt kiểu gì?” 

“Sao cũng được, cậu cứ làm đi.” 

Người này một câu người kia một câu, vậy mà lại trò chuyện hợp nhau, khiến những cậu em gội đầu bên cạnh xem đến ngây người. 

Hải tặc hình như cũng không hung thần ác sát như trong truyền thuyết?  

Chưa kịp ngạc nhiên thêm, đã nghe thấy động tĩnh ở cửa tiệm. Nhân viên tiếp tân đầy nhịp điệu mà la lớn: “Hoan ~ nghênh ~ quý ~ khách ~” 

Ai đến thế?  

Bọn họ từng tiếp đón vô số quan lớn quyền quý, cũng chưa thấy nhân viên tiếp tân nhiệt tình đến thế bao giờ, giọng nói cứ như đang hát vậy. 

Lê Ngạo kéo tay người máy, ưỡn cái bụng nhỏ tò mò nhìn vào bên trong. Huân ghé lên đầu người máy, cũng nhìn theo vào bên trong. 

“Chào anh, tôi đưa mèo đến cạo lông.”  

Người máy đã tìm hiểu trước, trực tiếp liệt kê các mục cần làm: “Chỉ “gội đầu” và tỉa tót, không nhuộm màu, không uốn.”  

Hôm nay nó vừa thấy một bức ảnh kiểu tóc xoăn cho mèo biến dị, có mỗi hai sợi lông như thế mà cũng đòi nhuộm màu, cũng đòi uốn, thật sự rất khó coi. 

Là người làm đẹp, từ trước đến nay đều gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, chẳng ai lừa được họ đâu. Vào cửa nói cắt một kiểu đầu bình thường, ra cửa là ví tiền liền xẹp lép.  

Nhưng đối với vị này thì ai dám lừa gạt? 

Chủ tiệm tự mình chạy ra đón: “Được rồi được rồi, ngài cứ yên tâm.” 

Trong tiệm lác đác có hơn mười khách đang làm tóc, cùng với các thợ làm tóc và chuyên viên làm đẹp, gần mấy chục người, không ai nói lời thừa thãi. Họ đều liếc nhìn, hận không thể quỳ rạp xuống đất, chăm chú nhìn chằm chằm chú mèo chân ngắn đó. 

Lê Ngạo cũng không biết mình phải làm gì. Cậu chưa bao giờ có kinh nghiệm cắt tóc ở bên ngoài, trước đây đều là bà nội cắt cho cậu, tự nhiên cũng chưa từng đi tiệm cắt tóc. 

Nhưng lá gan của cậu rất lớn, buông thõng cánh tay máy xuống, bắt chéo thành hình chữ X mà đi theo người ta bước vào trong, cứ như thể nơi này vốn là địa bàn của cậu vậy. 

“Điện hạ.” Chủ tiệm ngồi xổm xuống, trên mặt cười tươi như hoa cúc: “Chúng ta tắm rửa trước được không ạ?”  

Mèo con chưa từng đến tiệm cắt tóc, nhưng đã gặp qua chủ tiệm cắt tóc ở Phố Mèo. Thấy người trước mắt có mái tóc xanh giống chủ tiệm kia, cậu hơi hiểu ra thân phận của người ta, ưỡn ngực: “Vậy thì làm phiền chủ tiệm vậy.” 

Người tóc xanh che ngực mình lại, kích động đến mức thật sự muốn chụp ảnh đăng lên Tinh Võng. Điện hạ của Delphi nói chuyện với ta! Bố, mẹ, từ hôm nay trở đi con không mang họ của hai người nữa! Con sẽ tự lập một tài khoản riêng! 

Lê Ngạo bị gương mặt vặn vẹo của ông chủ dọa đến lùi lại hai bước, đụng phải tiểu hắc long của mình. 

Biểu cảm điên cuồng của chủ tiệm tóc xanh hoàn toàn cứng đờ khi nhìn thấy Huân, giống như mang một chiếc mặt nạ vừa vui vừa kinh hãi đầy quái dị. 

Này, này, đây là rồng ư? Đây là rồng đúng không? 

Thứ này chẳng phải chỉ tồn tại trong thần thoại và truyền thuyết sao? Hả? Chẳng phải trước khi văn minh nhân loại xuất hiện, thứ này đã tuyệt chủng rồi sao? 

Chủ tiệm sợ hãi đến mức không nói nên lời, lại nghe mèo nhỏ nói: “Đây là cún con của Lê Ngạo, cậu ấy cũng muốn làm đẹp.” 

Cún ư?  

Làm đẹp ư? 

Người tóc xanh ngây ngốc một lúc lâu, khi lấy lại tinh thần thì đột nhiên đứng dậy: “Được được, điện hạ ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho ngài và cún con của ngài thật xinh đẹp!” 

Bố, mẹ, con có tiền đồ rồi. Hôm nay con không chỉ cắt lông cho tiểu điện hạ của Delphi, con còn đánh bóng cho một con cún trông giống rồng! Sau này ăn cơm con sẽ ngồi bàn người lớn! 

Tâm lý hoạt động khoa trương như vậy, thực ra là chủ tiệm cố ý ra vẻ nhẹ nhàng. Bởi vì chủ tiệm sợ nếu mình không giả bộ thản nhiên một chút, thì ngay tại chỗ sẽ phải quỳ xuống dập đầu với mèo con.  

Đâu chỉ riêng gã? Trong lòng mỗi người trên chiếc phi thuyền làm đẹp này đều mang một lòng cảm kích khó tả. 

Mỗi người đều bị bóng ma của bệnh Dum vây lấy, hành hạ. Cho dù chỉ là triệu chứng ban đầu, kiểu đau đớn đó cũng giống như mọc rễ trong xương tủy, không thể thoát khỏi.  

Đã đau khổ nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ họ lại vui vẻ thoải mái đứng ở đây trò chuyện. Tất cả những điều này đều là nhờ ai đây? 

Là nhờ chú mèo nhỏ đó. 

Trước ngày hôm nay, ấn tượng của gã tóc xanh về mèo nhỏ này là gì? Đó là một vầng trăng trên trời, sáng ngời, nhưng lại rất hư ảo. Qua màn hình, họ thấy cậu ấy rất vô tư, nhưng quá xa xôi, là thật hay không thật, ai mà biết được? 

Hiện giờ tự mình tiếp xúc, thấy cậu ấy ngoan ngoãn đứng trong nước, không hề có chút kiêu ngạo nào, mọi người mới rõ ràng và chính xác cảm nhận được rằng cậu ấy là một đứa trẻ mềm mại đến nhường nào. 

Cho dù là hải tặc, cái ánh mắt lén lút nhìn về phía cậu ấy cũng đầy vẻ từ ái. 

Sao có thể đáng yêu như vậy?  

Lúc đầu bộ lông dài xù đáng yêu, bây giờ được tỉa thành bộ lông ngắn mềm mượt vẫn đáng yêu. 

Những người biết ơn, rất khó hình dung được sự xúc động và khao khát được đến gần trong lòng mình khi nhìn thấy mèo con. 

Mãi đến khi mèo nhỏ tròn xoe và tiểu hắc long lấp lánh đều làm xong, người máy đi thanh toán mới phát hiện, đã có người trả tiền rồi. 

“Vị khách vừa rồi đã thanh toán rồi.” Chủ tiệm vốn dĩ không định thu tiền của Lê Ngạo, nhưng tên hải tặc kia lại nhanh hơn một chút, trực tiếp chuyển khoản tiền nhiều hơn phí làm đẹp rất nhiều, để lại một câu “Cho mèo con” rồi vội vã rời đi. 

Người máy đứng khựng lại một chút, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo tay chú mèo chân ngắn chuẩn bị về tìm người giải quyết. 

Chủ tiệm kéo cửa ra cho họ, phía sau là một loạt nhân viên cửa hàng cùng các khách hàng vẫn chưa rời đi đều đang cung tiễn: “Ngài đi thong thả, hoan nghênh lần sau ghé thăm. Nơi này sẽ mãi mãi rộng mở và miễn phí với ngài.” 

Họ vốn là một chiếc phi thuyền làm đẹp lang thang, phiêu bạt không có nơi ở nhất định. Nhưng từ khi ăn xong những quả cà chua của mèo nhỏ, họ đã quyết định sẽ neo lại ở đây. 

Những người có cùng suy nghĩ với họ thì vô số kể. Có người xuất phát từ lòng cảm kích, có người lại xuất phát từ lợi ích, cảm thấy ở gần một chút sẽ tiện cho việc mua bán hoa quả sau này. 

Nhưng bất kể mong ước ban đầu là gì, sự thay đổi đã lặng lẽ diễn ra. 

Vùng biên giới loài người bị cho là xa rời văn minh, phong kiến và bế tắc này giờ đây đang từng chút từng chút trở nên náo nhiệt, trở nên phồn hoa. 

Một năm, hai năm và vô số năm sau đó, sẽ có hàng ngàn người đổ về nơi này. Trong phạm vi cho phép của Delphi, họ sẽ vây quanh Delphi, bảo vệ "mặt trời" không thuộc về họ, nhưng lại thuộc về toàn nhân loại. 

…  

Tác giả có lời muốn nói:  

Đầu tiên xin tiêm một mũi dự phòng, sau sinh nhật thì mèo nhỏ sẽ bắt đầu lớn lên ~ 

Mọi người muốn thấy cậu ấy lớn lên một chút (10 tuổi), hay lớn lên nhiều một chút (16 tuổi)? 

Bình Luận (0)
Comment