Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 78

Nắng hè ấm áp, lá cây khẽ lay trong gió. 

Ngoài cửa sổ, trên cành ngô đồng, ve sầu đã bắt đầu kêu râm ran.  

Sáng sớm tinh mơ, lũ chim sẻ cũng hò reo loạn xạ. 

Một đôi tay già nua bưng ra nửa quả dưa hấu từ trong tủ lạnh. Lạnh nóng thay đổi đột ngột, những giọt nước trong suốt chảy róc rách theo lớp vỏ dưa hấu màu xanh đen. 

Bà dùng khăn vải lau lau, rồi còn lót thêm một miếng vải dưới quả dưa hấu như kê mông cho nó, xong xuôi mới đẩy cửa phòng ngủ ra. 

Trong nhà không có điều hòa, chiếc quạt máy cũ kỹ lắc lư đầu, thổi qua thổi lại vào cậu bé mặc áo lót trắng trên chiếc chiếu. 

“Mèo con lười, dậy đi.” Bóng dáng kia ngồi ở mép giường, thân hình gầy gò, khung xương mảnh khảnh hiện ra rõ rệt. 

Trên giường, cậu bé hai tay nắm chặt thành nắm đấm đặt bên đầu. Nghe thấy tiếng gọi, cậu khẽ xòe ra co lại mấy ngón tay nhỏ, rồi ngơ ngác mở mắt. 

“Bà nội.” Đôi mắt đen trắng rõ ràng vừa mở ra, theo bản năng cậu liền nở nụ cười toe toét với bà. 

“Mau dậy đi, Lê Ngạo của chúng ta hôm nay bước qua tuổi mới rồi này.” Bà làm việc nhanh nhẹn.  

Cậu bé vừa xuống giường, bà đã dọn dẹp chăn màn xong xuôi: “Rửa mặt đánh răng đi, trên bàn có dưa hấu đá đấy, lạnh lắm, phải lót dạ một chút rồi hãy ăn.” 

“Cháu biết rồi ạ!” 

Cậu bé đứng trên chiếc ghế nhỏ, đối diện gương bắt đầu đánh răng. Vừa đánh răng xoạt xoạt, cậu đã lại tìm bà để nói chuyện ngay: “Bà nội ơi, hôm nay là sinh nhật của con sao?” 

“Đúng rồi đó. Hôm nay là ngày 31 tháng 7, chính là sinh nhật của Lê Ngạo đó.” Bà trên tay xách một chiếc hộp nhỏ gọn gàng: “Nhìn này, bánh sinh nhật cho Lê Ngạo” 

Một già một trẻ sống nếp thanh đạm, Lê Ngạo từ nhỏ hiếm khi được nếm đồ ăn bên ngoài. Thế nên chỉ cần một miếng bánh kem nhỏ như lòng bàn tay cũng đủ để giữ chặt tâm trạng vui vẻ cả ngày của nhóc con. Đến mức xem phim cũng không yên, cứ ngẩn ngơ nghĩ mãi về vị ngọt kia. 

Ỷ Ngọc Lan cười gõ gõ vào đầu cậu: “Nhìn xem con thèm đến mức nào này.” 

Lê Ngạo chớp chớp mắt, he he cười một tiếng mà tựa vào bà. 

Cuối cùng không chờ được đến tối, chiếc bánh kem nhỏ kia đã được cắm nến. 

Kéo rèm lại, trên TV đang chiếu một bộ phim về quái vật ngoài hành tinh, đôi mắt Lê Ngạo còn sáng lấp lánh hơn cả ánh nến lay động. 

“Ước đi.” Giọng bà hiền từ. 

Cậu bé lần đầu tiên được ăn sinh nhật, có chút e dè, cũng không biết quy tắc ước nguyện thì không được nói chuyện.  

Hai bàn tay nhỏ đặt lên bàn, ngẩng gương mặt mềm mại nói với bà: “Mong bà nội khỏe mạnh và ở bên Lê Ngạo mãi mãi mãi mãi.” 

Bà nghe xong mỉm cười, ánh nến mờ ảo chiếu vào mặt bà, khiến ngũ quan trở nên mơ hồ, không nhìn rõ được nữa. Tiếng TV phía sau đột nhiên cao lên một chút, âm thanh cắn xé của quái vật ngoài hành tinh trộn lẫn với tiếng thét chói tai của loài người, ồn ào đến đáng sợ. 

Lê Ngạo dựng thẳng tai lên, nhưng vẫn không thể nghe rõ bà nói gì. 

Cậu cố gắng lắng nghe, nhưng âm thanh lại như xuyên qua những bong bóng nước, lụp bụp lụp bụp không phát ra thành tiếng. Bóng dáng bà cũng theo đó trở nên mơ hồ, như một thước phim nhựa cũ bị kẹt, cảnh tượng đều run rẩy, phai màu, càng lúc càng xa. 

“Bà nội, bà nội đừng đi.” Tiếng nói cậu bé mang theo tiếng khóc nấc, đứng bật dậy, vội vã chạy theo. 

Vẫn chưa đợi cậu khóc thật sự, tiếng chuông báo thức đã xuyên qua giấc mơ đánh thức cậu. 

Tiểu hắc long tắt đồng hồ báo thức, vừa quay đầu lại đã thấy mèo con ngồi dậy, vẻ mặt có chút ngơ ngác. 

“Lê Ngạo?” Sao hôm nay mèo con lại dậy sớm thế? Huân nghiêng đầu, nghĩ rằng nóng quá nên đi điều chỉnh quạt gió lên một nấc. 

Lê Ngạo ngơ ngác nhìn cún con của mình, từ từ cong môi lộ ra một nụ cười: “Chào buổi sáng.” 

Cậu không nói với bất kỳ ai về giấc mơ của mình, cẩn thận chôn chặt nỗi nhớ trong lòng. 

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lại còn từng gặp cả chính mình của tương lai, cậu biết sốt ruột cũng không thể tìm thấy đường về nhà, cần gì phải hết lần này đến lần khác mang cảm xúc tiêu cực đến cho người khác chứ? 

Mèo nhỏ hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực lớn tiếng kêu lên: “Cơ ơi, bữa sáng ăn gì vậy?” 

Người máy đang phơi đồ ngoài sân nghe thấy, thầm than vãn trong chương trình của mình: “Mèo nhà mình đúng là thuộc loại thùng cơm, mỗi ngày mở mắt ra là chỉ nghĩ đến ăn thôi.” 

“Hôm nay không nấu cơm.” 

Tuy rằng nhóm sư tử đều sống trong lâu đài, nhưng vì công vụ bận rộn, họ rất ít khi gặp nhau ăn cơm. Phần lớn thời gian họ đều tự ăn ở căn bếp nhỏ của mình, mèo nhỏ cũng không ngoại lệ. Từ trước đến nay, sinh hoạt hàng ngày của cậu đều do người máy chăm sóc, Brenna rất ít khi nhúng tay vào. 

 Người máy đi vào nhà, thoăn thoắt lau mặt cho cậu, không đợi cậu kịp mở miệng đã nhét vào lòng cậu một hộp quà: "Sinh nhật vui vẻ, Lê Ngạo."  

Chưa để cậu kịp định thần, nó lại đặt hộp quà vào ổ mèo: "Tối về rồi hãy mở." 

Còn vội hơn đánh giặc... Lê Ngạo cứ thế đờ mặt ra, lẽo đẽo theo người máy đến phòng ăn lớn của lâu đài. 

Isilis ngồi ở vị trí chủ tọa, bốn thành viên sư tử còn lại ngồi hai bên bàn ăn dài. Chỗ bên cạnh vị quân chủ tóc vàng được chừa lại, y đứng dậy đón lấy cậu từ tay Ngân Dực, đặt cậu vào một chiếc ghế em bé được kê cao riêng. 

"Chúc mừng sinh nhật, Lê Ngạo." Isilis xoa đầu cậu: "Hôm nay là ngày đặc biệt của con." 

Phía bên kia, Ngân Dực và Huân đã được Tán Ân dẫn đến một chỗ khác để ngồi. Cậu nhóc ngây ngốc đứng trên chiếc ghế em bé, nhìn tất cả mọi người trước mặt đang chúc mừng sinh nhật mình, lúc này mới sực tỉnh: "Hôm nay là sinh nhật của Lê Ngạo hả?" 

Thật ra từ đầu tháng Bảy, đường phố đã bắt đầu náo nhiệt, cờ hoa, bóng bay, dây ruy băng trang trí giăng mắc khắp nơi. Nhưng Lê Ngạo chưa bao giờ để tâm xem những thứ đó là vì điều gì. 

Khi một đứa trẻ chưa từng có được thứ gì, đương nhiên sẽ không bao giờ nghĩ những điều náo nhiệt trước mắt có liên quan đến mình. 

Nhưng ba ba đang nói gì vậy? Ba ba nói, hôm nay là sinh nhật của Lê Ngạo. 

Ngày 31 tháng 7, cái ngày này trước đây ở Delphi chỉ là một ngày hết sức bình thường, đơn giản chỉ là ngày cuối cùng của tháng Bảy, thậm chí còn chẳng trùng với ngày lễ nào. 

Nhưng từ giờ phút này, nó đã trở nên khác biệt. 

Kể từ nay, mỗi năm cứ đến ngày này, cả đế quốc sẽ được nghỉ một ngày. Ngày này với họ có ý nghĩa đặc biệt, là ngày sinh nhật của người mang đến hy vọng cho họ. 

Mèo con sau khi biết tất cả mọi thứ này đều là dành cho mình, liền ngượng ngùng không biết phải làm sao. 

Cậu cứ nhìn chằm chằm vào cái đĩa, mắt không dám nhìn lung tung, nhưng hai tai vẫn khẽ run rẩy, cái đuôi cũng vung lên từng chút một. 

Isilis thấy cậu ăn uống thất thần, dứt khoát bế cậu lên đặt vào lòng. Mèo con được ngồi lên đùi người đàn ông còn chưa kịp phản ứng thì một miếng bánh quy còn nóng hổi đã được đưa tới miệng. 

Lê Ngạo chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn y bằng đôi mắt ươn ướt.  

Đối diện với đôi đồng tử vàng óng của y, cậu thấy được sự cưng chiều trong đó.  

Thế là cậu dùng hai chân ôm lấy tay của ba ba, gặm miếng bánh quy như một chú chuột hamster nhỏ. 

"Tiệc sẽ bắt đầu vào chạng vạng." Isilis cúi đầu nhìn cậu. Mấy ngày trước cậu vừa được "làm đẹp" từ đầu đến chân, giờ cả người tròn xoe: "Con muốn mời những ai đến ăn bánh sinh nhật cùng?" 

Mèo con vẫn còn ngậm bánh quy trong miệng, ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới từ từ dùng móng vuốt đếm từng người: "Ba ba Isilis, Huân, Cơ, Chú Ân, cô Rayna với anh sư tử nhỏ..."  

Cậu nói đến đây lại chớp chớp mắt, rồi tiếp tục đếm: “Chú Lian, Brenna, số 1 số 2, Tiểu Logic..." 

Cậu bắt đầu đếm từ người nhà, rồi đếm đến bạn bè, móng vuốt hoàn toàn không đủ dùng nữa. 

Nếu không đếm kỹ thì cậu không biết, hóa ra từ lúc nào, xung quanh cậu đã có nhiều "người" đến vậy. 

Sinh nhật năm tuổi của cậu, chỉ có bà nội và một chiếc bánh kem nhỏ. Còn sinh nhật sáu tuổi của cậu lại được cả thế giới vây quanh. 

Cậu đang được nhận lấy tình yêu thương, lớn lên từng chút một. 

"Được." Isilis nói: "Họ đều sẽ đến dự tiệc sinh nhật của con." 

Địa điểm tổ chức tiệc tối đương nhiên là ở trong lâu đài. 

Vì Isilis đã hứa hẹn sẽ mời tất cả những người mà mèo nhỏ muốn, nên lời hứa này không thể phá vỡ. Mặc dù có những sinh vật bị người Delphi coi là thiên địch. 

Bỏ qua loài dị chủng được mèo con nuôi như thú cưng, từ ngàn năm nay, chưa từng có một con dị chủng nào có thể bước chân lên đất Delphi với tư cách là khách. 

Hôm nay, Delphi nhất định phải chứng kiến một ngoại lệ chưa từng có. 

Toàn bộ đế quốc đều đang nỗ lực chấp nhận mọi thứ thuộc về chú mèo này. 

Lê Ngạo không biết ba ba và mọi người đã nhượng bộ lớn đến thế nào vì cậu và họ cũng không muốn cậu biết. 

Đúng như Isilis đã nói, cậu chỉ cần lớn lên một cách vui vẻ là đủ. 

"Đã no chưa?" Giọng vị quân chủ tóc vàng ôn hòa, một tay nâng mèo nhỏ, lòng bàn tay lướt qua những vụn bánh quy dính trên miệng cậu. 

Lê Ngạo gật đầu, nghiêng người áp mặt vào ngực người đàn ông. Đôi mắt xanh biếc cứ thế nhìn y, miệng vô cớ phát ra vài tiếng "chụt chụt" nho nhỏ. 

Vẻ thân thiết và tin tưởng này rõ ràng khiến vị hoàng đế cảm thấy rất vui vẻ, y khẽ mỉm cười, ôm cậu đứng dậy: "Ba đã nghĩ rất lâu xem nên tặng con món quà gì, thật ra ba không giỏi mấy khoản này." 

Lian và Rayna ở bên cạnh lập tức có vẻ xúc động. Đâu chỉ là không giỏi? Từ nhỏ đến lớn, họ hiếm khi nhận được quà từ anh trai, dù có thì cũng là một buổi "dạy dỗ bạo lực" đơn phương. 

Bởi vì trong nhận thức của người đàn ông kia, được có cơ hội đối luyện với y, bản thân đã nhận được một ân huệ vô cùng to lớn. 

"Ồ, anh trai đẹp trai của tôi ơi." Tán Ân tay trái chống khuỷu tay phải, mu bàn tay đỡ lấy khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt rất "thân thương": "Có thể ban phát chút lòng thương cho người em yêu quý của ngài không?” 

Isilis hờ hững liếc hắn một cái với thái độ như nhìn rác rưởi, rồi tiếp tục nói chuyện với cậu: "Ta đã quan sát được một ngôi sao neutron lang thang, có lẽ con sẽ thích nó." 

Lê Ngạo không biết sao neutron là gì, cũng không hiểu vì sao sao neutron lại lang thang. Cậu chỉ biết Isilis muốn tặng quà cho mình. 

Trên đường họ đi đến Mạn Kiệt Đặc, cả thành phố đều hò reo. Dọc theo con đường dẫn tới sân bay vũ trụ, vô số người đứng hai bên đường, giơ cao que pháo hoa trong tay. Theo những đốm sáng nở rộ trong không khí, tiếng reo hò vang lên không dứt.  

"Chúc mừng sinh nhật điện hạ Rio!" 

"6 tuổi rồi nhé điện hạ Lê Ngạo!" 

Cảnh tượng này long trọng hệt như cái ngày cậu mới đến Delphi. 

Nhưng lại không giống. 

Lần đầu gặp, họ chào đón con của vị quân chủ. Còn lần này, họ chúc mừng chính bản thân cậu. 

Vô số quả bóng bay bay lên trong gió, lững lờ trôi về phía đỉnh cao nhất có thể đến, tụ lại thành một lời chúc khổng lồ, từ từ bay lượn dưới bầu trời xanh và những đám mây trắng.  

"Chúc Lê Ngạo sinh nhật vui vẻ." 

Lê Ngạo ngước mặt nhìn lên thật lâu, ánh mắt cậu lấp lánh đầy những tia sáng. 

Mạn Kiệt Đặc cũng thay đổi diện mạo. Con quái vật thép khổng lồ, kiệt tác đỉnh cao của công nghệ nhân loại này, hôm nay khoác lên mình màu xanh lam biếc giống như đôi mắt mèo nhỏ. 

Ở vị trí trung tâm nhất của thân hạm là một bức vẽ hình một chú mèo con ngẩng đầu ưỡn ngực đội vương miện. 

Mèo con ghé vào vai ba ba, giơ móng vuốt chỉ vào: "Là Lê Ngạo kìa." 

Đôi mắt vàng của Isilis tràn ngập sự cưng chiều: "Đúng vậy, là Lê Ngạo của chúng ta." 

Đây là chiến hạm của hoàng đế, đáng lẽ trước khi quân chủ thoái vị không nên có dấu vết của bất kỳ ai khác, nhưng Isilis đã phá lệ vì cậu. 

Vị quân chủ tóc vàng khẽ nghiêng đầu, chiếc mũi cao thẳng chạm vào chiếc mũi hồng hồng của mèo nhỏ. 

Y phải dùng những lần phá lệ này để mèo nhỏ biết rằng, cậu xứng đáng có được tất cả mọi thứ. 

Y phải dùng những lần thiên vị này để mèo nhỏ quên đi quá khứ đã từng bị bỏ rơi. 

Giữa vũ trụ bao la, Mạn Kiệt Đặc không còn vẻ lạnh lùng, kín đáo như trước mà sáng rực một cách khoa trương. 

Khi đi ngang qua cửa hàng của Miêu Đại Vương, nó làm lóa mắt tất cả những người ngoài tinh hệ Delphi ở đó. 

"Kia là… Mạn Kiệt Đặc?” 

“(⊙o⊙)……” 

Những tên cướp biển vũ trụ chuyên giúp Delphi dọn dẹp rác vũ trụ đều há hốc mồm kinh ngạc: "Đó là… Mạn Kiệt Đặc sao?" 

"Là của bạo quân Isilis sao?" 

Điều đó dĩ nhiên là đúng, nhưng chính vì thế mà người ta không thể chấp nhận được. 

Lê Ngạo không biết được sự tan vỡ trong nhận thức của mọi người, cậu đang bận rộn nhận quà. 

Số lượng binh lính canh gác trên Mạn Kiệt Đặc không phải là ít và tất cả đều đã chuẩn bị quà cho mèo nhỏ.  

Ngân Dực đội tiểu hắc lòng lên đầu, xách theo một cái bao lớn lẽo đẽo đi theo sau cái mông mèo để đựng đồ. 

"Chúc mừng sinh nhật tiểu điện hạ." PJ quỳ một chân xuống, hai tay dâng lên món quà của mình. Hôm nay là ngày đầu tiên anh nhập ngũ, lại đúng vào ngày sinh nhật của tiểu điện hạ, sao có thể nói là không phải là định mệnh? Đây chính là sự ràng buộc giữa anh và tiểu điện hạ! 

Dưới vẻ mặt bình tĩnh của chàng trai là một nội tâm điên cuồng. 

Lê Ngạo nhận lấy món quà, đưa cho người máy phía sau, rồi dùng hai móng vuốt ôm lấy bàn tay chưa kịp rụt về của chàng trai mà lắc lắc: "Cảm ơn anh nhé." 

Điện hạ sờ tay mình!  

PJ suýt nữa thì hét lên. Mãi cho đến khi mèo nhỏ đi xa dần, anh vẫn còn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tay mình, giơ lên nhìn rồi lại siết thành nắm đấm, nước mắt giàn giụa. 

Móng vuốt của điện hạ mềm quá, người cũng thơm thơm...  

Mình sẽ không bao giờ rửa tay nữa!  

Huân đứng trên đầu Ngân Dực, hừ một tiếng từ lỗ mũi, có hơi muốn phun lửa rồi. 

“Cậu làm sao vậy?" Mèo con ngẩng đầu nhìn hắn, vẫy vẫy tay: "Đến đây xem nào." 

Tiểu hắc lòng lập tức đáp xuống, đầu dựa vào ngực của mèo nhỏ, rầm rì một tiếng. 

"Không sao đâu," Lê Ngạo nghiêm túc xoa xoa sừng rồng trên đầu hắn, giọng nói mềm mại: "Quà Huân tặng tớ đều sẽ thích.” 

Nói xong, chính cậu cũng có chút mong đợi, móng vuốt nhỏ dẫm lên sừng rồng, không biết Huân đã chuẩn bị bất ngờ gì. 

Tiểu hắc lòng lúc này lại bắt đầu giở trò úp úp mở mở, cái đuôi quấn một vòng, ôm thẳng cậu vào lòng, lăn lộn trên mặt đất như làm nũng, nhất quyết không nói. 

"Huân..." Lê Ngạo bị cánh rồng bao lại, giãy vài cái không thoát, liền trở tay ôm lấy cổ rồng mà vật ngã xuống, chơi đùa đánh nhau. 

"Lê Ngạo." Cho đến khi Isilis đi ra tìm cậu: "Chúng ta đến nơi rồi." 

Chú mèo phủi chân, cuối cùng cũng chui ra cái được đầu mèo, hưng phấn chạy đến bên cạnh Isilis, dùng hai móng vuốt quấn lấy chân y, cứ thế được y kéo đi. 

Mạn Kiệt Đặc mở cửa sổ ngắm cảnh, đồng thời lọc và tối ưu hóa ánh sáng để mắt người có thể nhìn thấy.  

Cách một khoảng cách hàng chục triệu km, Lê Ngạo thấy một vòng tròn nóng rực. 

"Đó là cái gì ạ?" Mèo con vẫn còn treo trên chân người đàn ông. 

"Đó là hố đen." Isilis khẽ nói: "Bản thân nó không phát sáng, vòng sáng bên ngoài là đĩa bồi đắp của nó."  

Y giơ tay, chỉ vào một nơi khác trong không gian sâu thẳm: "Thấy không, đó là ngôi sao neutron." 

Lê Ngạo nhìn theo hướng ngón tay y, một đốm sáng màu xanh lam di chuyển chầm chậm trong màn sao u tối. 

Bất giác, mèo con trượt xuống khỏi chân y, nhón chân áp chóp mũi vào cửa sổ, không chớp mắt nhìn ngôi sao neutron đang tiến gần đến hố đen. 

Người máy và Huân đi đến bên cạnh cậu, ba đứa chưa từng thấy cảnh tượng này cùng nhau chờ đợi sự việc xảy ra. 

Ngôi sao neutron lưu lạc kia trong khoảnh khắc tiến vào tầm nhìn gần hố đen, đã bị sức hút xé nát. 

Điểm sáng màu lam bị xé vụn, hóa thành từng dải ánh sáng trôi chảy, những sợi tinh vân cong vặn trong trường hấp dẫn mạnh mẽ tạo thành một vòng xoáy hoàn chỉnh.  

Thời gian ở khoảnh khắc đó như bị kéo dài, như ngưng đọng lại. Ánh sáng mang theo chiếc đuôi mộng ảo, rực rỡ bùng nổ giữa biển lửa vũ trụ, tựa như một màn pháo hoa sáng chói và độc nhất. 

Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được sự choáng ngợp trước mắt, mèo nhỏ ngây ngốc mở to mắt nghe Isilis nói: "Nhiều năm về trước, ở một nơi khác, phụ thân ta cũng từng đưa ta đi xem cảnh tượng tương tự." 

Y quả thật không hiểu sự lãng mạn, nhưng cái ngày ấy, là một hình ảnh mà y sẽ nhớ mãi trong suốt nhiều năm sau. 

Y nhớ rõ vòng tay ôm ấp của cha và nụ hôn của mẹ, còn giờ đây, y ôm lấy con mình trong lòng, sau bao nhiêu năm, lại nói những lời tương tự với cha y: "Chúc mừng sinh nhật, con trai của ta." 

Y ban tặng hồi ức trân quý nhất trong lòng mình cho con trai, nguyện cho tương lai của cậu luôn rực rỡ. 

Ánh nến lung linh trong đôi mắt xanh lam, Lê Ngạo ngẩng đầu nhìn chiếc bánh kem cao hơn cả người mình.  

"Chúc mừng sinh nhật ~" Không biết ai đã cất tiếng, những giọng hát khác cũng theo đó hòa vào. 

Tại quảng trường trung tâm của lâu đài, nơi được vây quanh bởi những dị chủng được công nhận ở Delphi, tiểu Logic thế mà cũng có thể hòa vào giai điệu kỳ lạ cùng họ. 

Lam Lam lớn lên cao lớn, đứng ở một khoảng cách xa so với đám đông. Nó ngẩng đầu, phun ra một luồng băng giá màu xanh lam vào không trung. Những bông tuyết bay lất phất bắt đầu rơi xuống trong đêm tối, Lê Ngạo được Huân kéo tay, cùng nhảy múa giữa quảng trường. 

"Chúc mừng sinh nhật Lê Ngạo ~" Chỉ vài chữ như thế, được hàng vạn người, với hàng vạn ngữ điệu khác nhau cùng cất lên một giai điệu, một lần rồi lại một lần nữa đệm nhạc cho chú mèo con. 

"Nhảy hay quá, nhảy một bài nữa nào!" Đám đông ồn ào, khiến mèo nhỏ cứ thế mà uốn éo múa tiếp. 

Lê Ngạo trải qua ngày hôm nay như một giấc mơ, cậu và Huân tay trong tay nhảy múa lung tung, trong tầm mắt cậu có gia đình, có những người bạn đồng hành và vô số người mà cậu không thể gọi tên. 

Mèo con được bao bọc bởi tình yêu thương cứ thế bay bổng, cậu toe toét miệng, rồi cũng bắt đầu hát theo mọi người: "Meo meo meo, tôi là một chú mèo nhỏ ~" 

Đám đông phát ra những tiếng cười thiện chí, ngay sau đó vô số người cùng bắt đầu tham gia bài hát của mèo. 

Ánh trăng thật đẹp, những bông tuyết mùa hè chẳng hề lạnh lẽo. Mãi cho đến khi mèo nhỏ không nhảy nổi nữa, cậu mới thở hổn hển bò đến trước chiếc bánh kem khổng lồ của mình. 

"Rio." Lian bưng một miếng bánh nhỏ có cắm sáu cây nến nhỏ xíu: "Nào, ước đi." 

Tiếng hát im bặt, đám đông mỉm cười nín thở, chờ vị tiểu điện hạ ước xong rồi thổi nến trên bánh kem. 

Mèo con không ngại mệt, bò dậy hai móng vuốt ôm lấy khay bánh kem, hít thật sâu một hơi, mở cái miệng nhỏ ra nói: "Tôi hy vọng..." 

"Khoan đã!" Lian cười hì hì ngắt lời mà mèo con vừa định nói ra: "Nói ra là không linh nữa đâu, phải giữ trong lòng, ước xong rồi mới thổi nến." 

Lê Ngạo sững sờ, ngơ ngác nhìn vòng nến, đột nhiên hỏi: "Nói ra là không linh sao?" 

"Hả?" Lian vẫn chưa nhận ra điều gì, thuận miệng cười nói: "Đúng rồi, đó là quy tắc cũ rồi, nói ra là vô dụng luôn!" 

Anh vừa dứt lời, liền thấy đôi mắt vốn lấp lánh của mèo con bỗng run lên, như bị thứ gì đó đâm mạnh, hơi nước ngay lập tức dâng lên. 

"Ơ?" Lian ngây người: "Có chuyện gì vậy? Rio?" 

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh trai, sư tử lông vàng lập tức xù lông: "Không, không phải, em có nói gì đâu, chuyện này không liên quan đến em, không phải em làm nhóc ấy khóc! Không phải em mà?” 

Isilis đưa chân đá anh sang một bên, rồi ôm mèo nhỏ vào lòng: "Rio, nói cho ta biết, có chuyện gì vậy?" 

Lê Ngạo nắm chặt ống tay áo của Isilis, giọng nghẹn lại: "Ước nguyện nói ra là không linh sao... Vậy, vậy sinh nhật trước đây của con... Có phải... Chính là vì lúc ước nguyện con đã nói ra... Nên mới chia xa với bà nội..." 

Lời nói đứt quãng của cậu như một mũi kim sắc bén, đâm vào tim của tất cả mọi người ở đó. 

Tưởng niệm, nếu có thể giấu vào trong lòng, làm sao gọi là tưởng, làm sao gọi là niệm? 

Cậu là một chú mèo rất kiên cường, với bộ lông kiên cố. 

Cậu luôn cười và nói không sao, nói rằng lớn lên rồi cậu có thể tìm thấy bà nội. Nói không sao, giờ cậu sống rất tốt, những ngày tháng cô đơn đó đều đã qua. 

Cậu dũng cảm, lạc quan, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu lại cô độc. 

Ngay khoảnh khắc này, nỗi buồn đã giấu kín của cậu cuối cùng cũng bị một câu nói vô tình làm vỡ tan trước một chiếc bánh kem. 

Cậu nức nở, vùi mặt vào ngực Isilis, cuộn tròn lại như một viên kẹo sắp tan chảy: "Là con sai... Là con đã nói ra..." 

"Đương nhiên không phải." Isilis ôm cậu chặt hơn, cúi đầu đặt một nụ hôn cực nhẹ lên tai mèo: "Làm gì có chuyện đó." 

"Ước nguyện đương nhiên phải nói ra mới có thể thực hiện, suy nghĩ cũng phải nói ra thì người khác mới biết được." Isilis nói: "Ta là ba ba của con, không cần sợ làm phiền ta. Nhớ bà nội, đương nhiên có thể nói cho ta." 

"Nhưng mà, nhưng mọi người đã rất cố gắng." Lê Ngạo nhìn mọi người đều đang cố gắng tìm kiếm đường về nhà cho mình. 

"Thì sao nào?" Isilis nâng đầu cậu lên: "Người khác nỗ lực không có nghĩa là con không thể khóc." 

"Đúng đó ạ..." Có người bắt đầu hô lên: "Điện hạ, điện hạ cứ khóc đi, tôi cũng sẽ khóc cùng người hức hức hức..." 

"Không sao đâu điện hạ, tôi cũng nhớ bà nội tôi..." 

Đám đông khóc lóc thật sự thảm thiết, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy họ chỉ khóc giả vờ. Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần có thể khiến mèo nhỏ cảm thấy được an ủi, vậy là đủ rồi. 

Chân thành sẽ chạm đến chân thành, giữa tiếng khóc than của đám đông, mèo nhỏ ngược lại bình tĩnh trở lại. 

"Con nhớ bà nội." Cậu không còn che giấu, không còn kìm nén, dũng cảm nói ra nỗi nhớ của mình: "Nhớ bà nội nhiều lắm." 

Isilis khẽ "ừ" một tiếng: "Ta biết.” 

Trong đôi mắt vàng của y có những tia sáng lấp lánh, khoảnh khắc ấy mèo con bỗng cảm thấy, có phải Isilis cũng đang khóc? 

Cậu chớp chớp mắt, tầm mắt nhòe đi, dùng mu bàn tay quệt lung tung, rồi nhìn lại thật kỹ... Không, không phải. 

Trong mắt Isilis không hề có nước mắt. 

Ánh mắt y rất dịu dàng, nhưng vẫn sáng trong như cũ. Năng lực tinh thần mạnh mẽ ngăn cách vạn vật bên ngoài, chỉ có mèo con có thể nghe thấy lời y nói: "Ta rất nhớ Chris và Matilda." 

"Cũng chính vì nhớ, cho nên con phải sống thật tốt, nỗ lực mà lớn lên." 

"Để một ngày nào đó, con sẽ đi qua con đường họ đã đi, đến nơi mà họ có thể nhìn thấy con." 

Để mèo nhỏ được khóc một trận thật đã, có lẽ chính là món quà tốt nhất trong bữa tiệc sinh nhật của cậu. 

"Đừng cố gắng trưởng thành nữa." những người lớn mỉm cười: "Nên làm nũng thì tốt hơn." 

Cậu không cần phải quá hiểu chuyện, không cần kìm nén tình cảm trong lòng, cậu có người để trút bỏ sợ hãi, để bộc lộ nỗi nhớ. 

Cậu không phải là đứa trẻ cô độc nhặt rác trên đường nữa. 

Con đường cậu từng bước qua thật vắng vẻ, nhưng trên đường về nhà, lại đầy ắp tiếng người. Dẫu cho pháo hoa rực rỡ đã tàn, cũng có người nắm tay cậu nói: "Ngủ ngon, Lê Ngạo." 

Mèo con ngồi giữa đống quà, mở những món quà nhận được hôm nay. Cứ nhận hết cái này đến cái khác từ tay Huân, cậu cơ bản là không thể mở hết. 

"Cái này Chú Ân tặng hả?" Lê Ngạo nắm một chiếc gương đính đá quý cổ điển có tạo hình hoa mỹ, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra món quà này của ai. 

"Tớ với Đông Hi Hi lớn lên giống nhau, tớ cũng xinh đẹp!" Cậu tự luyến soi mình trong gương từ trái sang phải, trong gương phản chiếu một chú mèo nhỏ màu vàng trắng, nhìn khuôn mặt tròn tròn ngắn ngủn lâu quá, bỗng thấy có chút không giống. 

Ngẩng đầu nhìn kỹ hơn, lớp lông ngắn mượt trên người bỗng dựng đứng, hóa thành bộ lông dài bồng bềnh. Trong gương, mèo con lần đầu tiên hiện ra dáng vẻ mười tuổi. 

…  

Tác giả có lời muốn nói: 

Các bạn chờ lâu rồi, mèo mười tuổi đã đến rồi đây! [trái tim trái tim] 

Dù hôm nay có phải sinh nhật của mọi người hay không, thì ở đây tôi cũng muốn chúc tất cả một ngày thuộc về riêng mình thật vui vẻ, hạnh phúc ~ 

Bình Luận (0)
Comment