Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 79

Một cơn mưa rào tháng Tám sau giờ trưa, mùi cỏ xanh và đất ẩm ùa vào khung cửa sổ. 

Mèo nhỏ đang ngủ trưa bên cửa sổ khẽ nhúc nhích chóp mũi, lười biếng vươn vai.  

Cậu đưa bàn chân hồng hào lên che trán, tạo thành một đóa hoa nhỏ. Cậu há miệng ngáp một cái thật dài, đôi mắt híp lại chỉ còn hai đường chỉ. Đôi tai khẽ run lên khi cái ngáp kết thúc, rồi cậu từ từ rụt chân trước về, che lại đôi mắt. 

Cậu vốn định ngủ thêm một lát, nhưng hai phút sau vẫn bò dậy. Cong mông ưỡn eo vươn vai, cậu lê bước đến chiếc tủ đầu giường, dùng móng vuốt chà chà vào hai khung ảnh nhỏ bị ướt mưa.  

Một bức là ba cái bóng dưới ánh hoàng hôn, một bức là cây hoa mộc lan đang nở rộ. Đó là món quà Ngân Dực và Huân đã tặng cậu vào sinh nhật sáu tuổi. 

Nhắc đến Huân, mèo dũng mãnh hít một hơi thật sâu, rồi hướng ra ngoài gọi lớn: “Cơ ơi, ba ba và Huân hôm nay có về không?" 

Huân đã được Isilis đưa đi tuần tra ở vùng biên hệ Delphi, gần một tuần rồi cậu không gặp hắn. 

Ngân Dực đang gom những cánh hoa và lá bị mưa đánh rụng vào trong sân.  

Nghe thấy vậy, nó đi ngang qua cửa lớn rồi trả lời cậu: "Chưa tới, chắc là trước bữa tối sẽ về.” 

"Hừ." Lê Ngạo nhấc chân sau lên định cào tai, nhưng chân quá ngắn, cào mãi chỉ toàn cào vào không khí. Cậu thở dài, thực sự rất nhớ cún con của mình. 

Mèo dũng mãnh quăng cái đuôi, đuổi theo bóng dáng của người máy, đưa đầu ra cọ vào người nó: "Gãi gãi cho tớ đi!" 

"Cái tính gì vậy?" Người máy đảo đôi mắt điện tử, nhưng vẫn duỗi cánh tay máy ra gãi vào chỗ ngứa cho cậu. 

"Cậu gãi chả được gì cả." Mèo chân ngắn còn chê bai ra mătk: "Ngón tay máy cùn quá." 

"Vậy thôi không gãi nữa, cậu chờ cún con của cậu về rồi gãi cho." Người máy cười lạnh một tiếng, đẩy cậu sang một bên, ý bảo mình phải đi. 

"Không mà ~" Lê Ngạo làm bộ mặt tròn xoe lấy lòng mà ôm lấy nó: "Cậu gãi thêm chút nữa đi!" 

Ngân Dực lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt ngày càng tròn và đôi chân mãi cũng chỉ to bằng ngón cái của cậu, cuối cùng vẫn chịu thua, cam chịu gãi ngứa cho cậu. 

Mèo chân ngắn này được người máy hầu hạ, tay còn không yên phận mà dẫm dẫm gãi gãi, móng tay sắc nhọn cào rách hết lớp decal bên ngoài của người máy bảo mẫu. 

"Thôi được rồi, Ryan vừa đến tìm cậu đấy, cậu đi xem có chuyện gì đi." Ngân Dực vẻ mặt ghét bỏ xách cậu sang một bên, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng: "Giày để dưới hiên cửa." 

"Ò." Bốn chiếc ủng đi mưa màu vàng nhạt được đặt ngay ngắn, Lê Ngạo từng bước từng bước xỏ vào, lộc cộc chạy đi. 

Đi qua khu vườn, có người hầu đang dọn dẹp sân vườn cũng cười cúi mình hành lễ: “Buổi trưa tốt lành, điện hạ Rio." 

Mèo nhỏ toe toét miệng cười với người ta một cái, bốn chiếc chân ngắn chuyển động chạy rất nhanh, thoắt cái đã chạy đến sân của Ryan. Cậu còn chưa vào đến, tiếng mèo đã bắt đầu gọi: “Anh sư tử nhỏ, anh sư tử nhỏ ơi!" 

Ryan đã qua sinh nhật thứ mười chín, dáng người tuy gầy gò, nhưng không thể gọi là nhỏ nhắn được nữa.  

Anh để tóc dài, những sợi tóc trắng bạc rủ xuống eo, gương mặt lạnh lùng khi nghe thấy tiếng động liền lộ ra một nụ cười: "Rio." 

Anh đứng dậy bước ra cửa, đón lấy chiếc siêu xe mèo dừng ngay dưới sân, trong khi móng vuốt nhỏ còn đang nghịch đôi giày dán. 

Bốn năm trôi qua, Ryan từ một chú sư tử con đã lớn lên thành hùng sư thiếu niên oai vệ. Thế nhưng Lê Ngạo vẫn chỉ bé xíu như quả bóng cao su, bốn chi ngắn ngủn chẳng dài thêm bao nhiêu, thậm chí so với khi sáu tuổi còn trông đáng yêu hơn không ít. 

"Ngủ bao lâu rồi?" Chàng trai thanh nhã không hề chê đôi chân lấm bùn của mèo nhỏ, quỳ xuống cởi ủng cho cậu, rồi bế cậu vào lòng và đưa vào trong phòng. 

"Một tiếng đồng hồ thôi." Lê Ngạo vươn một móng vuốt ra nói với anh, rồi quay đầu nhìn thấy trong phòng: "A, thầy Bymond!" 

Người đàn ông tóc dài màu trắng bạc đeo một chiếc kính một mắt, mỉm cười gật đầu với Lê Ngạo: "Chúc con một ngày tốt lành, Lê Ngạo." 

Bymond du ngoạn khắp thiên hạ, kiến thức vô cùng uyên bác. Sau khi sức khỏe Ryan chuyển biến tốt, hắn vẫn ở lại Delphi theo lời khẩn cầu của Rayna để truyền thụ tri thức cho anh. 

"Bệ hạ Isilis sắp trở về rồi sao?" Bymond đẩy đĩa bánh ngọt trên bàn về phía mèo con: "Mới mua từ Khanil về đấy." 

Khanil chính là khu vực của cửa hàng Miêu Đại Vương. Nơi đó giờ vô cùng náo nhiệt, sở hữu chợ giao dịch vũ trụ lớn nhất. 

Ryan vẫn luôn ôm cậu, chưa hề để cậu xuống đất. Ngón tay trắng nõn của anh bốc một miếng bánh ngọt, đưa sát tới miệng cậu. 

Mấy năm trôi qua, Lê Ngạo cũng dần quen thuộc với anh sư tử nhỏ này, rất thản nhiên mà dựa vào vòng tay gầy gò của anh. Cậu ra vẻ đại gia để người ta hầu hạ, vừa ăn vừa thăm hỏi: “Đúng rồi á, trước bữa tối chắc là có thể trở về rồi.” 

Bymond nhướng mày, đưa tay chống cằm, cười nói: "Ôi, vậy chờ ba ba của con trở về, ta cũng nên rời khỏi đây thôi." 

Hắn vốn chỉ tạm thời dừng lại ở Delphi, nhờ sự khẩn cầu của Rayna mà mới kéo dài đến tận bây giờ. Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn chưa chấp nhận sự xét xử của Ý chí Vương quốc. Giờ Ryan đã học hành thành tài, hắn cũng không còn lý do gì để ở lại. 

Miệng mèo đầy vụn bánh, vẫn hồn nhiên nói: "Vậy thầy chú ý an toàn nhé, lần sau lại đến chơi nha." 

Bymond bật cười: "Ta khổ sở quá Lê Ngạo điện hạ. Ta còn tưởng con sẽ giữ ta lại chứ. Thế nào? Ta cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lại còn quen biết rất nhiều người làm phim hoạt hình, có thể cho con biết trước cốt truyện của Đông Hi Hi đấy. Có muốn giữ ta ở lại không, làm gia sư riêng cho con?" 

"Không được đâu." Mèo con nghiêng đầu qua thì thầm với hắn: "Ngân Dực ghen đó..."  

Rõ ràng là cậu lười biếng, không muốn có thêm quá nhiều thầy cô, phải học quá nhiều bài, lại đổ hết trách nhiệm lên người máy: "Lần trước chú Ân định tìm cho con một thầy giáo toán học, Ngân Dực đã rất không vui. Ngân Dực hẹp hòi lắm, Huân nói cậu ấy thích uống giấm điện tử!" 

Ngân Dực quả thật đã từng không vui vì chuyện này, nhưng không phải lòng dạ hẹp hòi, càng không phải là uống giấm... Được rồi, có lẽ có một chút, nhưng chủ yếu là nó cảm thấy năng lực chuyên môn của mình bị nghi ngờ. 

Xét cho cùng, đối với một con người máy trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, sở hữu kho dữ liệu khổng lồ mà nói, mèo nhỏ do nó dạy dỗ thế mà lại có thể trượt môn toán học, điều này quả là một sự sỉ nhục to lớn! 

Bymond khẽ nhếch khóe mắt, nụ cười đầy ẩn ý, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị. Không chỉ vì người máy quá đỗi nhân tính hóa kia, mà còn vì loài dị chủng kia nữa. 

"Được rồi." Hắn vén sợi tóc bên má lên, cặp lông mày thanh tú khẽ nhíu lại: "Vậy chúng ta hữu duyên gặp lại." 

Hắn quả là một mỹ nam, chỉ tiếc mèo con đã gặp quá nhiều người đẹp nên sớm đã "chai sạn" về thẩm mỹ. Còn Ryan, từ khi mèo con xuất hiện, đôi mắt anh đã dán chặt vào cậu, làm gì còn nhìn thấy vẻ đẹp của người khác nữa. 

Khóe mắt Bymond khẽ cong lên, hắn đổi đề tài: "À này Ryan, lễ cấy ghép của con sẽ diễn ra hai ngày nữa phải không?" 

Ryan đang tỉ mỉ v**t v* bốn chân cho mèo. Nghe thấy đề tài chuyển sang mình, anh ngước đôi mắt hổ phách lên: "Vâng, con đã nói chuyện với mẹ, thỉnh cầu ngài ấy để thầy ở lại sau nghi thức rồi hãy đi." 

"Vậy thì không còn gì tốt hơn." Bymond nhấp một ngụm trà: "Cuối cùng ta cũng được chứng kiến con trưởng thành." 

Đúng là vậy thật, Bymond đã đồng hành cùng Ryan vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất. "Nhưng ta lại có chút kinh ngạc, cứ tưởng con sẽ cấy ghép Delphi Chi Tinh vào năm mười sáu tuổi, không ngờ lại kéo dài đến tận bây giờ." 

Hắn đặt tách trà xuống, thở dài: "Theo tính cách của con, ta còn nghĩ lúc đó con thật sự muốn làm theo ý mình cơ đấy." 

Ryan mím môi. Lúc đó anh quá nóng lòng muốn trở nên mạnh hơn, quả thật đã suy nghĩ sai lầm nhiều điều, ngay cả mẹ cũng không khuyên được. Nhưng chỉ một câu nói của Isilis đã dập tắt khao khát của anh: "Con rốt cuộc muốn trở nên mạnh hơn, hay muốn nhận được ánh nhìn của Rio? Nếu là vế đầu, vậy con cứ việc đi ngay bây giờ. Nếu là vế sau, con sẽ đặt Rio ở đâu?” 

Mèo con sẽ không bỏ rơi anh khi anh yếu đuối, cũng sẽ không chỉ vì anh là kẻ mạnh mà chú ý đến anh. Nóng lòng muốn thành công, chưa chắc đã là con đường tốt. 

Anh nhìn nhận lại bản thân, cuối cùng quyết định cấy ghép Delphi Chi Tinh khi cơ thể đủ sức chịu đựng. 

Miếng bánh ngọt hơi khô và ngọt, dù Lê Ngạo vốn ham ăn, nhưng sau khi bị Ryan đút liên tiếp ba miếng, cậu cũng không muốn ăn nữa. Cậu dùng hai móng vuốt chống vào tay anh, từ chối. 

“Vậy uống nước nhé?” Ryan thấy mèo con chỉ mới ăn được một miếng miếng bánh thứ tư liền bỏ dở, bèn đưa vào miệng mình nốt phần còn dư. Anh dùng ngón tay chạm vào thành chén trà để thử độ ấm, rồi mới đưa miệng chén đến bên miệng mèo con. 

Lê Ngạo liền uốn lưỡi theo tay anh mà uống nước, nhưng chiếc lưỡi mèo dù có văn nhã đến đâu cũng chỉ có thể uống giống như một cái máy phun nước. 

Thế nhưng người đang ôm cậu lại chẳng chút nào cảm thấy ghét bỏ, thậm chí còn cúi đầu, cẩn thận dùng mặt mình cọ cọ khóe miệng ướt của mèo nhỏ. 

Bymond đưa tay dụi dụi mắt mình, nghĩ đến con công Tán Ân kia, liền cảm thấy hoàng thất Leganes này quả thật đúng là toàn những kẻ cuồng anh trai và cuồng em trai. 

"Hắt xì!" Tán Ân sờ mũi: "Hả? Ai đang nhắc đến ta vậy?"  

Khuôn mặt tuấn mỹ với mái tóc vàng khẽ cúi xuống, dựa vào bờ vai Isilis: “Có phải  là mèo nhỏ, con của chúng ta không?'” 

Isilis giữ lấy đầu hắn rồi đẩy sang một bên, đôi mắt vàng thờ ơ: "Luyện tập nhiều vào." 

Quá quen với anh trai, Tán Ân đương nhiên hiểu ý tứ ẩn chứa trong mấy chữ đơn giản đó của y.  

Thể chất của ngươi giảm sút, nên tập luyện nhiều vào. 

"Ôi anh trai yêu quý của tôi, anh thật là vô tình." Tán Ân tay trái vỗ ngực, tay phải giơ lên, diễn kịch như trong một vở opera.  

Thật sự không nhận được lòng thương của anh trai, hắn thu lại vẻ trêu đùa, đôi mắt xanh lam cong lên nhìn về phía trước. 

"Tiểu quái vật kia trông cũng không tệ." 

Thi thể ngổn ngang khắp chiến trường, thân ảnh thiếu niên di chuyển nhanh như gió. 

Trong bốn năm qua, thân hình Huân đã dần ổn định, hắn không còn có thể ngụy trang thành các loài khác, chỉ có thể tồn tại bằng hình rồng và hình người.  

Tạm không nhắc đến cơ thể rồng kia, thì ngay cả thân thể khi là con người của hắn cũng cực kỳ ưu việt.  

Khi mèo nhỏ mới hóa thành người chỉ cao chưa đầy 1m4, thì nay hắn đã lớn đến 1m5. Tay chân thon dài, tuy còn cách xa giai đoạn trưởng thành, nhưng đã có thể nhìn thấy dáng dấp sắc bén trong tương lai. 

Thiếu niên ra tay dứt khoát, lập tức chém bay cái đầu của kẻ đứng đầu. Mái tóc đen bay phấp phới, đường nét đỏ tươi khắc họa một viên ngọc đen, đẹp đến cực điểm. 

Đã lâu rồi, nhưng nếu muốn ở bên cạnh mèo con, thì buộc phải quen thuộc với hình người, cũng phải lấy hình người mà trở nên mạnh mẽ. 

"Huân!" Tán Ân giơ tay vẫy: “Nghỉ ngơi được rồi." 

Huân vung một đường đao hoa lệ tra vào vỏ, dáng người cuốn hút đi về phía hai người, thò tay nói: "Đưa tiền."  

Mèo con kiếm tiền giỏi quá, mèo con cũng đã thực hiện lời hứa "nuôi cún con" của mình. 

Nhưng cún con cũng có suy nghĩ của riêng mình, xét cho cùng thì đâu thể thực sự dựa vào mèo nhỏ đâu nhỉ?  

Hắn hiện giờ nhận cả đơn đặt hàng của lính đánh thuê lẫn đơn của Delphi, chỉ cần dọn dẹp tinh hệ là có thể nhận thù lao. 

Isilis nhướn mày: "Muốn tiền hay là tiếp tục luyện tập?” 

Huân hơi khựng lại, thu lòng bàn tay về, rồi lại một lần nữa rút đao ra, ý tứ không cần nói cũng biết. 

"Đến đây nào, đối thủ hôm nay của ngươi là ta." Tán Ân cười tủm tỉm triệu hồi trường kiếm, lập tức xông lên nghênh chiến. 

"Isilis!" Huân có chút khó xử: "Ta muốn đánh với ngươi!" 

"Hừ..." Tán An bất mãn vung một kiếm: "Thật là, ngươi một chút cũng không tôn trọng ta." 

Kiếm pháp này nhanh nhạy sắc bén, nhưng Huân vẫn có thể chống đỡ. Tán Ân quả không hổ là thân vương của đế quốc, chiêu thức vừa hoa lệ vừa tinh diệu, thực lực cũng đứng hàng đầu. 

Một thiếu niên chưa trưởng thành sao có thể là đối thủ của Tán Ân? Chỉ qua hơn mười hiệp đã nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. 

"Kiềm chế chút, Huân..." Tán Ân vẫn còn tâm trí đùa giỡn: “Không được ăn gian mà hóa thành hình rồng đâu, bằng không ta sẽ mách với mèo con đấy.” 

Huân bĩu môi, cuối cùng không đánh trả, mà hợp sức dồn toàn bộ sức mạnh vào một đòn cuối cùng rồi nhận thua. 

"Cũng không tệ lắm." Tán Ân tủm tỉm cười, ôm lấy vai thiếu niên: "Lian ở tuổi này nếu đấu với ta thì nhiều lắm cũng chỉ chịu nổi năm chiêu thôi.”  

Huân mặt lạnh lùng muốn phun lửa, còn Isilis thì nói: "Đi thôi, đã đến giờ ăn cơm tối của mèo nhỏ rồi." 

Buổi chiều ở chỗ Ryan, Lê Ngạo đã ăn một bụng bánh ngọt, chạng vạng về đến sân nhà mình thì nằm phịch xuống kêu: "Huân, xoa xoa!"  

Vừa kêu xong mới chợt nhớ ra cún con không có ở nhà, cậu bĩu môi, đành tự mình dùng móng vuốt cào cào một cách hời hợt. 

Ngân Dực vẻ mặt cạn lời: "Nhìn cái phong thái lười biếng kia kìa!" 

Mèo dũng mãnh không thèm để ý, vẫn nằm bò trên mặt đất, dùng mông cọ vào người máy. Cậu thậm chí còn chẳng buồn đứng dậy, cứ thế nghiêng người, lười biếng vắt nửa thân mình lên chiếc cân điện tử, rồi nghe AI thông báo: "Cân nặng ước tính là 5kg." 

Cậu nhóc chân ngắn này mỗi ngày lại muốn xác nhận cân nặng của mình nhiều lần, như thể muốn biến bản thân thành một cục mỡ di động. 

Trọng lượng của Lê Ngạo thật ra không thể được đánh giá bằng cách thông thường.  

Nếu hoàn toàn phóng thích tinh thần lực, thì ngay cả khi ở dạng người, cậu cũng nặng tới 25-30kg. Nhưng vì sức mạnh của cậu đã bị Isilis phong ấn và kìm hãm, nên khi ở dạng mèo, trọng lượng của cậu vô cùng tiêu chuẩn, dù có ăn bao nhiêu cũng chỉ ở mức đó mà thôi. 

Mèo dũng mãnh bất mãn với cân nặng của mình, trong lỗ mũi phát ra tiếng thở phì phì như một con nghé con. Chẳng kịp lẩm bẩm than vãn, cậu đã nghe thấy tiếng reo hò từ bên ngoài: “Bệ hạ đã trở về!" 

Lê Ngạo lập tức bật dậy, bốn chân nhỏ thoăn thoắt chạy ra ngoài. Chiếc “siêu xe đồ chơi” của cậu có động cơ khá mạnh, chạy thẳng tắp không hề rẽ, lao vào Isilis: "Ba ba ơi!" 

Với ba ba, cậu vẫn luôn nhiệt tình như bốn năm trước. Cái đuôi lớn và đôi móng vuốt giơ lên như muốn quăng ra như cần câu, cậu vèo một cái đã quấn lấy chân người đàn ông mà cọ: "Con rất nhớ ba." 

Được nuôi dưỡng trong sự dịu dàng, tình cảm của cậu cũng càng lúc càng bộc trực. 

Lần ra ngoài này, Isilis không tham chiến, đều để Huân tự mình chiến đấu, nên y không mặc quân phục.  

Lúc này, một tay y đút trong túi quần tây, một tay khẽ cúi xuống, ôm mèo nhỏ vào lòng. "Đói bụng không?" y hỏi với vẻ mặt ân cần. 

Lê Ngạo ngồi thẳng dậy, thân mật dán mặt vào cổ ba ba, rồi ghé lên vai ba ba nói: "Không đói đâu ạ, buổi chiều con ăn nhiều lắm." 

"Hừm." Isilis cảm nhận được cái bụng nặng trĩu của cậu nhóc: "Vậy lát nữa ăn cùng ba một chút thôi nhé." 

Cậu mèo không nói gì, cứ thế bám chặt lấy, cho đến khi vào đến nhà ăn mới miễn cưỡng chịu xuống.  

Vừa xuống đã lao tới chỗ cún con: "Huân về rồi à?"  

Chưa kịp để Huân thấy tủi thân vì bị lơ đi, cậu đã dán gương mặt của mình vào hắn, hôn một cái rồi nói: "Tớ rất nhớ cậu.” 

Thái độ này là sao?  

Người máy cười lạnh một tiếng: “Lại đây ăn cơm đi.” Nó vốn chẳng buồn để ý mèo chân ngắn hay mơ mộng kia có muốn đi hay không. 

Ngay cả việc ra ngoài làm lính đánh thuê cho trưởng thị vệ đế quốc cậu cũng dám tưởng tượng, hay chỉ mấy anh chàng trong viện xoay người đi thôi cũng đủ để cậu ấy nghĩ thành một chuyện lớn. Quả thật là mơ mộng nhiều quá rồi 

Nhưng mà mặc kệ thế nào đi nữa, ít nhất Huân đúng là biết hưởng thụ. Cậu nhóc mặt mày cứng như tượng đá, nghiêm túc nói: “Tối nay cùng nhau ngủ.” 

"Được!" Cái này có cần phải hỏi không? Lê Ngạo đồng ý ngay tức khắc. Từ nhỏ đến lớn bọn họ đã ngủ cùng một ổ rồi mà! 

Tán Ân cũng đến gần xin mèo nhỏ một cái hôn, đúng kiểu phong lưu lãng tử, đẳng cấp cao hơn Huân nhiều: "Bảo bối, tối nay giúp chú chải tóc một chút được không?" 

Cái này lại là chuyện gì nữa đây? Lại có thêm một người nữa muốn được chăm sóc! Mèo dũng mãnh ngay lập tức hưởng ứng, làm như không thấy vẻ mặt bất ngờ của cún con.  

Người máy ngồi ở một bên, trong đầu cứ càu nhàu rằng những người này có vấn đề, mèo chân ngắn này có gì đáng quý đến mức ấy cơ chứ? 

"À đúng rồi, Ngân Dực!" Mèo con nhảy lên, vẫy móng vuốt với người hầu, lấy ra một đĩa thức ăn: "Tớ đã mua khoai tây chiên cho cậu này!” 

"..." Ngân Dực rề rà mở kho dữ liệu của mình để dữ liệu của món ăn vặt đi vào. Loại thực phẩm làm từ dữ liệu ảo này, khi đi vào hệ thống sẽ tạo ra một vài lỗi nhỏ, giống như một bug vậy. Sau đó người máy lại phải đi khắc phục những lỗi đó, tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi "sửa chữa" mang lại. 

Cục mèo chân ngắn này vẫn là thích mình nhất. Ngân Dực vẫn lẩm bẩm trong lòng, cậu lại sẵn lòng tiêu tiền vì nó. 

Đại sư cân bằng Lê Ngạo lập tức quay về phía Isilis, lấp l**m đòi “chủ nhân” ôm. 

Vẫn là ba ba đẹp trai nhất. Chú mèo cọ cọ lên cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông. Mèo dũng mãnh lớn lên cũng muốn đẹp trai như ba ba! 

Lê Ngạo có một gu thẩm mỹ rất riêng, càng nhìn càng thấy tự mãn. Trước khi ngủ, cậu thường soi gương trong phòng tắm, vừa đánh răng vừa ngắm mình. 

Uốn cong cái đuôi to. Lông dày dặn, có thể dùng để quét nhà! 

Đôi tai khẽ rung. Thính giác nhanh nhạy, ai ăn vụng đồ ăn vặt đừng hòng qua được tai của Mèo Đại Vương! 

Chuyện này thật sự đáng để học hỏi. 

Chú mèo con bỗng dừng việc đánh răng, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá hình ảnh phản chiếu rực rỡ của chính mình trong gương. Giống hệt như Đông Hi Hi, cậu là một chú mèo! 

Đây là một câu chuyện có thật. 

Là một con mèo có tuổi thơ cô độc, để lớn lên với phong thái như hiện tại, cậu đã cần rất nhiều tình yêu thương. 

Sau khi được bà nội nuôi dưỡng một thời gian, cậu được một nười máy không phải con người tiếp tục nuôi dưỡng. Tiếp theo, cậu lại gặp thêm một vài chú sư tử, được bao bọc trong tình yêu thương mà lớn lên, ngày càng mạnh mẽ và tự tin hơn. 

Người máy thậm chí có chút ghen tị, cảm thấy cậu quá tự mãn. Sáng nào cậu cũng tự so sánh mình với những con mèo tốt nhất. Ngân Dực không hiểu đôi chân ngắn như vậy có gì mà đẹp chứ? 

Huân tắm xong, quấn khăn tắm đi ra, chẳng buồn lau tóc ướt của mình mà vắt khô chiếc khăn lông để lau mặt cho mèo nhỏ. 

"Huân này..." Lê Ngạo hỏi qua lớp khăn: "Mai chúng ta học gì?” 

Được cưng chiều quá đỗi, mỗi ngày đi học về cậu cũng chẳng biết mình học môn gì. Cặp sách đều do người hầu dọn dẹp, chỉ đến khi thầy giáo vào lớp mới biết nên lấy sách nào ra. 

Huân còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy người máy nói: "Không phải đi học. Ngày mai và ngày kia toàn bộ trường học đều được nghỉ." 

"Đúng rồi!" Lê Ngạo đã được lau khô, nhấc chân trèo lên người Huân: "Ngày kia là lễ cấy ghép của anh sư tử nhỏ." 

Hôm nay Ryan đến tìm mèo con cũng là vì chuyện này, mong rằng cậu có thể tham dự khoảnh khắc quan trọng của mình. 

Huân khẽ cụp hàng lông mi đen như lông quạ xuống. Tiểu quái vật vẫn luôn lạnh lùng chiến đấu với loài dị chủng ngoài kia bỗng trở nên yếu ớt lạ thường: "Lê Ngạo..." 

Mèo con sững sờ một chút, sau đó khuôn mặt rưng rưng: "Không sao đâu mà, Huân không cấy ghép cái đó đâu, đau lắm đau lắm!" 

Chàng thiếu niên nghiêng đầu, giọt nước mắt chực lăn xuống mũi chú mèo: "Lê Ngạo..." 

Mèo dũng mãnh ngay lập tức vỗ ngực cam đoan: "Được, Lê Ngạo sẽ bảo vệ!" 

"..." CPU của Ngân Dực suýt nữa không hoạt động nổi. Một lúc lâu, nó mặt lạnh đẩy hai đứa nhỏ ra, rồi ôm cậu mèo đi ra ngoài: "Thôi, ngủ thôi! Ngủ trong ổ đi, Huân ngủ một mình trên giường!" 

Đây là một lời nói mà mèo nhỏ không thể hiểu được. Lớn lên có một điều thật sự không tốt chút nào, hình dạng rồng không còn chui vừa ổ mèo nữa, mà mèo nhỏ lại không thích ngủ giường. 

Huân cầm khăn bông chà xát mái tóc rủ dài, nhìn gương mặt mình trong gương một cách đầy kiêu hãnh. Mặc dù còn nhỏ, nét đẹp chưa nở rộ, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp phi thường của phi nhân loại. 

Nhìn gương mặt mình như vậy, hắn lại vô cùng hăng hái nghĩ cách lén lút mang ổ mèo đến bên cạnh gối đầu của mình. 

Mèo nhỏ đang học từ vựng. Mới học lớp ba đã có thể thấy được thiên hướng học tập của mình. 

Cậu thích ngôn ngữ và văn học hơn hẳn toán học, còn hùng hồn lập luận: "Tính toán làm gì, mua đồ sẽ không bao giờ sai được đâu!" 

Ngân Dực lúc nào cũng cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là sẽ không sai, vì cậu mua gì cũng là một đồng thôi." 

Nói thì nói vậy, nhưng chẳng ai yêu cầu một chú mèo con phải học giỏi cả. Hơn nữa tất cả người Delphi đều thiên vị. 

Việc gì cũng sợ không đạt tiêu chuẩn, người ta đều phải chứng minh rằng việc kèm cặp là cần thiết. Ngay cả vị trưởng lão lớn tuổi cũng thường xuyên lấy cớ dạy dỗ mèo con để xin mang cậu về nhà nuôi. 

Lê Ngạo khẽ l**m móng rồi lật một trang sách, miệng lẩm bẩm học thuộc lòng từ vựng. 

Ngân Dực im lặng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lên tiếng sửa lại phát âm của cậu.  Người máy kiểm tra khuôn mặt đầy lông xù của cậu, rồi lại cảm thấy cậu đã rất cố gắng rồi.  

Mới chỉ là đứa trẻ mười tuổi, dù thành tích toán học không tốt, nhưng các môn khác cũng kéo được điểm lên. Đạo đức, trí tuệ, thể chất, cái gì cũng đều rất tốt, không biết đếm thì không biết đếm vậy. 

Chú mèo nhỏ lưng chừng bắt đầu ngủ gật, một cục bột mềm mại nằm trên trang sách, hơi thở dần trở nên dài và đều đặn. 

Người máy cẩn thận lại gần lấy sách ra, rồi sờ sờ đầu cậu, thì thầm: "Ngủ ngon." 

"Lê Ngạo." Có tiếng gọi cậu? 

Chú mèo nhỏ mở mắt, phát hiện mình không ở trong ổ mèo. Bên cạnh cậu là một người đang ngồi xếp bằng, mặc một bộ giáp kỵ sĩ màu bạc trắng. Lê Ngạo bò dậy, nghiêng nghiêng đầu nhìn: "Dì là?" 

Từ khe hở của mũ giáp, cậu nhận ra đây là một người phụ nữ. 

Người đó cười một tiếng, giọng nói vui vẻ: "Đáng ra con phải gọi ta là... bà tổ à? À không đúng, đó là mẹ ta. Thôi, con cứ gọi thẳng tên ta cũng được."  

Bàn tay bọc giáp kim loại đặt lên đầu mèo con xoa xoa: "Ta tên là Ariya." 

Nàng bế cậu lên, soi dưới ánh sáng mà cẩn thận ngắm nghía: "Ừm, lớn lên không tệ chút nào! Ăn uống đầy đủ tròn vô rồi này, bà nội con thấy cũng sẽ vui." 

Lê Ngạo trừng lớn đôi mắt: "Dì biết con ư...?"  

Chưa nói hết câu, nàng đã giữ miệng mèo lại, để cậu không nói được nữa: "Suỵt, không được nói, trật tự mới vẫn chưa được thiết lập, chưa phải lúc đâu." 

"Con nhìn đằng kia kìa." Ariya lật mèo con lại, chỉ về phía làn sương đen đang trỗi dậy từ phía xa: "Lê Ngạo, con phải nhanh chóng đánh thức ý thức của tinh cầu này." 

"Đứa trẻ đặc biệt nhất của Leganes, ý chí của ta không còn lại nhiều, đưa con đi nốt chặng đường cuối cùng này, ta sẽ hoàn toàn tan biến vào vũ trụ để trở thành vĩnh hằng." 

"Cố lên nhé, Lê Ngạo nhỏ, hy vọng con thích món quà mà ta để lại cho con.” 

…  

Tác giả có lời muốn nói: 

[Tội nghiệp] Mọi người có thích mèo dũng mãnh 10 tuổi không? 

Thông thường sẽ không có lỗi tình tiết đâu nhé, nếu bạn cảm thấy tôi viết sai, thì đó chắc chắn là cố ý [kính râm] [móng mèo] 

Lỗi chính tả thì không tính nhé [khóc lóc] Tôi là vua lỗi chính tả đây. 

Bình Luận (0)
Comment