Lê Ngạo là mộng hành giả, cả đế quốc đều biết điều này. Vì vậy, giấc mơ của cậu được đối xử cực kỳ cẩn trọng. Họ lập tức phái người đi tìm một tinh cầu phù hợp để cậu có thể kết nối.
Nhưng dù chuyện có khẩn cấp đến mấy, cũng phải đợi sau lễ cấy ghép của Ryan mới được.
Lễ cấy ghép Delphi Chi Tinh là một sự kiện lớn đối với mỗi gia đình ở Delphi. Đây là định mệnh, là cuộc đấu tranh của ý chí. Trưởng thành về tuổi tác không có nghĩa là đã lớn, nhưng từ khi cấy ghép Delphi Chi Tinh, đó mới thực sự là trưởng thành.
Sáng sớm hôm đó, Ryan tỉnh dậy từ rất sớm. Anh dựa vào mái hiên, tay nghịch món đồ trang sức hình chú mèo nhỏ, mắt nhìn về một hướng không xác định ở phía xa.
“Căng thẳng à?” Rayna khoác chiếc áo lụa mỏng, từ sau lưng vỗ vỗ lưng con trai, rồi cũng hướng mắt nhìn vầng trăng vẫn còn sáng tỏ trên trời.
“Mẹ.” Ryan khẽ cúi người, trên mặt lộ vẻ xin lỗi: “Có phải con đã đánh thức người không?”
Đâu phải con đánh thức đâu, mấy ngày nay Rayna có chợp mắt được mấy đâu.
Cô cười nhìn con trai, giơ tay nhéo vào cánh tay săn chắc của cậu, sau đó chẳng chút vương nữ kiêu sa nào mà ngồi phịch xuống đất, vỗ vỗ chỗ đất bên cạnh mình: "Mẹ vẫn còn nhớ cái ngày mẹ cấy ghép tinh thạch."
Ryan sững người lại một chút, rồi cũng làm theo mẹ, ngồi xuống.
"Mùa đông ở Delphi mưa nhiều lắm." Rayna hồi tưởng: "Cái ngày hôm đó trời lạnh lắm."
"Anh trai mẹ đã hỏi mẹ rằng có chắc không? Mẹ nói chắc chắn. Anh ấy lại nói Rayna, chỉ cần em không muốn, anh sẽ không ép em thỏa hiệp. Anh ấy không phải người hay do dự, thiếu quyết đoán, vậy mà vào buổi sáng hôm đó, lại lặp đi lặp lại hỏi lại ý định của mẹ. Không thể tưởng tượng nổi phải không?" Rayna nhìn về phía Ryan với vẻ mặt có chút hoảng hốt: "Isilis, người anh vĩ đại nhất của mẹ. Anh ấy cũng đã từng do dự vì mẹ."
Anh ấy lãnh đạm và độc đoán, đối với các em cũng hiếm khi thể hiện sự dịu dàng. Nhưng Rayna chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu mà anh dành cho mình.
"Cấy ghép là một chuyện vô cùng đau đớn. Nó sẽ ban tặng con một cơ thể, tinh thần mạnh mẽ và cả vũ khí đồng hành, nhưng nó cũng sẽ đòi hỏi một cái giá tương xứng. Đương nhiên…"
Rayna nghĩ tới mèo con: "Sự có mặt của Lê Ngạo đã làm giảm bớt cái giá phải trả này, nhưng không có nghĩa là nó biến mất hoàn toàn. Vào khoảnh khắc cấy ghép, con có thể sẽ đau đớn đến mức muốn chết đi, cũng có thể sẽ không chịu nổi. Từ xưa đến nay, số người Delphi chết trong lễ cấy ghép không hề ít, không ai có thể đảm bảo điều gì…”
Vị tướng nữ quật cường và bốc đồng nhất của đế quốc, đối đầu với cả quốc gia, một mình làm theo ý mình mà sinh hạ đứa con này. Giọng cô có chút nghẹn ngào: “Con sẽ thấy được bình minh ngày mai.”
Là một người mẹ, sao cô lại không biết con mình cần sự ủng hộ chứ? Nhưng cũng chính là người mẹ ấy, cô lặp đi lặp lại hỏi cùng câu hỏi: “Con có chắc không?”
Như thể vượt qua cả thời gian, con trai cô giống hệt cô, trong đôi mắt hổ phách ấy là sự kiên quyết một lòng một dạ: “Con chắc chắn. Leganes chưa bao giờ có một người cấy ghép nào thất bại, nếu con mang trong mình dòng máu anh hùng, thì con cũng sẽ thành công.”
“Mẹ.” Chàng trai đã không còn là một thiếu niên nữa, anh hóa thành một con sư tử trắng không quá vạm vỡ, đầu sư tử dụi vào vòng tay của mẹ: “Cảm ơn người đã đưa con đến thế gian này.”
Bất kể động cơ của người là gì khi đưa anh đến thế gian này nhưng mẹ đã thực sự ban cho anh sự sống.
Anh mang theo kỳ vọng của người, sống một cách tạm bợ trong bùn lầy suốt mười sáu năm, cuối cùng cũng đến một ngày anh có thể sống là chính mình, anh muốn tiếp cận ánh trăng của anh.
“Con sẽ thấy bình minh ló dạng.” Anh cười nói: “Bởi vì con chính là mặt trời.”
Anh muốn bảo vệ ánh trăng của anh.
...
“Lê Ngạo muốn đi trồng trọt.” Mèo nhỏ bị đánh thức vào sáng sớm, còn ngái ngủ và nói mớ: “Ý thức tinh cầu, trồng trọt.”
“Được rồi.” Đứa trẻ tóc đen mắt đỏ, trong lúc mèo con lắm lời nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một hai câu. Đầu tiên là bế cậu đi đánh răng rửa mặt, rồi lại bế về để chải lông cẩn thận.
Sau khi làm xong một loạt công việc đó, mèo con vẫn còn ngái ngủ: “Cái bánh bao thịt thứ năm...”
“Chúng ta cùng đi mua.” Huân đáp.
Thị nữ đã chuẩn bị sẵn quần áo từ hôm qua. Hắn ngồi xổm xuống kiên nhẫn giúp mèo con mặc từng món, động tác dịu dàng như đang chăm chút cho bảo vật nhỏ.
Hôm nay nghi thức rất trang trọng, ngay cả trang phục của mèo con cũng rất được chú trọng. Vương miện, lễ phục mèo và cả chiếc áo choàng nhỏ. Trời nóng như đổ lửa, Huân lo mèo con sẽ bị say nắng.
“Đúng là loài người ngu xuẩn.” Tiểu quái vật lầm bầm một câu: “Đã nói sớm phải lắp điều hòa rồi.”
Mùa hè ở Delphi không hẳn là quá nóng, người dân nơi đây lại tôn trọng thiên nhiên nên chưa bao giờ lắp đặt thứ gì như điều hòa.
Từ năm thứ hai sau khi mèo nhỏ đến, mọi người đã bắt đầu nhận thức được là mèo cũng sẽ nóng. Họ liền lắp điều hòa ở chỗ ở của mèo nhỏ, nhưng nơi tổ chức nghi thức thì dĩ nhiên là không có.
“Nhấc chân lên nào, xỏ quần vào.” Huân rút cái đuôi to đang bị mèo đè ở dưới mông ra, rồi xỏ chiếc quần bí đỏ vào giữa hai cái chân ngắn của cậu.
Người máy vẫn luôn không can thiệp, nhìn tiểu quái vật đâu ra đấy chuẩn bị đồ cho mèo con. Rõ ràng bản thân Huân cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng chăm sóc cho một đứa trẻ khác lại rất thuần thục.
Thật là kỳ lạ vô cùng... Các chương trình của Ngân Dực cứ xoay vòng. Thật ra từ lúc đầu, chính chú mèo chân ngắn này mới là người chăm sóc cho tiểu quái vật kia.
Thế mà không biết từ bao giờ, mọi thứ lại thay đổi. Dù tiểu quái vật có đôi khi vẫn làm ra vẻ rất cần mèo con chăm sóc, nhưng rõ ràng có điều gì đó không giống.
Máy móc dù sao cũng không phải con người để có nhiều tâm tư, nó cảm thấy không đúng nhưng lại không biết không đúng ở điểm nào.
Do ở cạnh mèo thích xem TV, Ngân Dực cũng xem không ít phim truyền hình dở hơi. Nghĩ mãi, nó chỉ có thể kết luận rằng tiểu quái vật đã hiểu chuyện, biết mình là thư ký nhỏ của mèo con và muốn giúp đỡ quân chủ của mình.
Chờ Lê Ngạo mặc xong quần áo, Huân mới xoay người vào phòng thay đồ để chuẩn bị cho mình. Người máy cũng thu lại những chương trình đang chạy loạn xạ, định bụng đổi một hình dáng khác cho mình.
Lê Ngạo ngáp một cái, với bộ đồ lộng lẫy, bốn chân lộc cộc đi ra trước cửa. Cậu ngồi xổm xuống với tư thế đoan trang, ngẩng đầu nhìn trời.
Bình minh thay thế màn đêm, hôm nay là một ngày đẹp trời.
Lễ cấy ghép của hoàng thất tất nhiên nhận được sự chú ý của cả nước, người dân đã sớm tập trung ở quảng trường diễn ra nghi thức.
Chiếc xe ngựa cổ điển chạy chầm chậm, cả gia đình hoàng thất đều ngồi chung một xe.
Lê Ngạo là một chú mèo rất hiểu chuyện, ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình. Khi khuôn mặt đầy lông xù trở nên nghiêm túc làm cậu càng thêm trông đáng yêu.
Nét lo lắng trên gương mặt Rayna giãn ra đôi chút khi thấy phản ứng này của mèo nhỏ. Cô giơ tay sửa lại chiếc vương miện tí hon trên đầu cậu: “Có mệt không con?”
Trước khi nghi thức chính thức bắt đầu, họ đã trải qua một nghi thức tế tổ rất dài. Chú nhóc đi theo sau chân Isilis, học đâu làm đấy, làm rất tốt.
Lê Ngạo cố gắng ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc: “Con không mệt đâu ạ.”
Chẳng hiểu sao, Rayna cứ nhìn thấy vẻ mặt này của cậu là lại muốn cười. Tâm trạng thoải mái hơn một chút, cô nhìn người con trai vẫn luôn chăm chú vào mèo nhỏ, rồi mở lời thỉnh cầu: “Rio, con có thể dành cho anh trai con một chút lời chúc phúc được không?”
Rayna nghĩ nhóc ấy đại diện cho một phép màu, vậy người được phép màu ban phước, cũng có thể được hưởng một chút sự ưu ái của số phận.
Lê Ngạo đã lớn thêm vài tuổi, việc nhỏ thì tùy tiện lơ là, nhưng việc lớn thì vô cùng đáng tin.
Mèo con quay người lại, ngẩng mặt đối diện với chàng thanh niên tóc bạc, một cách thầm lặng không để ai phát hiện, chậm rãi khống chế sức mạnh tinh thần của mình.
Xe ngựa đã đến nơi và dừng lại. Nhưng các thành viên hoàng thất vẫn chưa ra, đám đông cũng hoàn toàn im lặng, chỉ chăm chú nhìn.
“Anh Ryan.” Chú mèo dùng một móng vuốt đặt lên đùi Ryan, lặng lẽ truyền sức mạnh tinh thần qua: “Chờ anh xong, chúng ta cùng đi mua bánh bao thịt ăn nhé.”
Các vị trưởng bối sững người một chút, rồi phát ra tiếng cười đầy thiện ý. Ryan thì trong tiếng gọi “Anh trai” này, hoàn toàn ngẩn ngơ.
Chóp tai chàng thanh niên tóc bạc ửng lên một vệt màu hồng. Anh siết chặt hai tay thành quyền, mấy giây sau mới dùng lòng bàn tay che lại móng vuốt của mèo nhỏ: “Được.”
Khi Ryan bước ra khỏi xe ngựa, anh thấy đôi mắt rưng rưng của những người đang chờ đợi.
Họ không reo hò, vì đây chưa phải là khoảnh khắc có thể reo hò. Họ chỉ giơ cao những lá cờ in hình biểu tượng hoàng thất với ánh mắt đầy ắp kỳ vọng mà chăm chú nhìn.
Thật kỳ diệu quá…
Ryan nhìn về phía những người Delphi ở phía sau. Anh là một sự tồn tại không được mong đợi khi ra đời, nhưng giờ đây anh lại thấy được sự kỳ vọng trong mắt họ.
Anh không có sức mạnh tinh thần có thể chữa lành lòng người như mèo nhỏ, cũng không có sức mạnh vĩ đại để điều hành cả một đất nước như chú Isilis.
Từ khi sinh ra cho đến nay, anh chưa từng làm bất cứ điều gì cho những người này. Thậm chí anh còn đang nhận lấy. Những cấm thuật kéo dài sự sống được thu thập từ khắp nơi, trong suốt những năm tháng anh sống lay lắt, người Delphi đã phải trả một cái giá vô cùng lớn.
Vì sao chứ? Vì sao họ lại mong chờ sự tái sinh của anh? Chỉ vì trong cơ thể anh chảy dòng máu Leganes sao?
Cánh cổng lớn từ từ mở ra, anh sắp một mình tiếp nhận sự phán xét của Delphi Chi Tinh.
"Ryan - Leganes." Trước khi cánh cổng đóng lại, anh nghe thấy tiếng của một chú mèo hét lên: "Anh còn nợ em một đồng!"
Mèo dũng mãnh dồn hết hơi, nhắm mắt hướng về phía anh mà hét thật to: "Anh phải cố lên!"
Giống như một bông hoa rơi vào giữa mùa đông tuyết trắng, anh đã mạnh mẽ mở ra cả mùa xuân.
Đám đông theo tiếng mèo kêu bắt đầu đồng thanh hô lớn: "Điện hạ Ryan, ngài phải cố lên!"
"Ngài phải trả cho mèo nhỏ một đồng!"
"Leganes! Bách chiến bách thắng!"
Rốt cuộc là vì sao chứ? Nước mắt chảy dài trên gương mặt hòa vào mùa xuân.
Ryan thầm nghĩ: Không sao cả, mình sẽ dùng quãng đời còn lại để khám phá mối quan hệ giữa mình và mèo con, cũng như để tìm kiếm ý nghĩa của sự tồn tại.
Cánh cổng lớn ầm ầm đóng lại, con đường còn lại chỉ có một mình anh bước đi.
Không biết đã qua bao lâu, như thể muốn phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Tán Ân cất lên một tiếng thở dài đầy hoài niệm: “Nhớ lại cảnh tượng năm đó khi ta cấy ghép tinh thạch.”
Đau thì đúng là đau thật, nhưng sau khi sống sót, sức mạnh mãnh liệt và dồi dào trong cơ thể khiến hắn cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Nếu không có sức mạnh, thì làm sao hắn có thể bảo vệ quốc gia, bảo vệ các em trai em gái, bảo vệ anh trai mình?
“Leganes, bách chiến bách thắng.” Tán Ân vỗ vỗ vai Rayna, ôm cô em gái vào lòng: “Không có mèo nhỏ chúng ta còn sống được, huống hồ bây giờ chúng ta còn có mèo.”
“Đúng không, tiểu bảo bảo Miêu Miêu Thần?” Hắn dỗ dành cậu cháu trai nhỏ, lại thấy mèo con vốn dĩ ngơ ngẩn kia, bỗng hung dữ trừng mắt nhìn về một nơi nào đó.
“Anh?” Lian cũng phát hiện có điều không ổn, nhìn về phía Isilis đang rút kiếm.
Một làn sương đen mỏng manh, từng đợt từng đợt không biết từ đâu tới, cuồn cuộn chui vào cánh cổng lớn của sảnh nghi thức.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này hơi gay cấn đấy, đừng sợ nhé. Có mèo nhỏ ở đây thì sẽ không có nguy hiểm đâu mà [đầu thỏ tai dựng].