Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 81

Vào thời gian đầu, mắt thường không thể quan sát được virus Dum trên cơ thể con người, chỉ có thể dựa vào thiết bị quét để xác định mức độ ô nhiễm, rồi mới có thể xác nhận sự tồn tại của nó. Chỉ có thể thụ động chờ đợi người thân, bạn bè biến dị, rồi mới biết được virus trong cơ thể họ đã phát tác. 

Nỗi sợ hãi khi đó thật mơ hồ và không thể diễn tả thành lời. 

Con người biết nó ẩn mình trong gen của bản thân, nhưng lại không thể nhìn thấy, không thể sờ vào, không biết khi nào nó sẽ đột nhiên bùng phát, cướp đi ý chí và lý trí của mình. Sự không biết, chính là nguồn gốc của nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất. 

Cho đến khi chú mèo kia xuất hiện, thay đổi tất cả. 

Trái cây cậu ấy trồng không chỉ giàu sức chữa lành, mà còn giúp loài người có khả năng quan sát được vật chất ô nhiễm bằng mắt thường. 

Loài người bắt đầu nhìn thấy nó. Nhưng nhìn thấy thì có thể làm được gì? Virus Dum tuy không thể ô nhiễm những người đã cấy ghép Delphi Chi Tinh, nhưng họ cũng chẳng có cách nào đối phó với nó. 

“Lùi lại!” Đội quân nhận được mệnh lệnh của quân chủ và nhanh chóng làm theo: “Bảo vệ những đứa trẻ chưa cấy ghép Delphi Chi Tinh rời khỏi nơi này!” 

Ngay cả Isilis cũng không thể ngăn được những sợi ô nhiễm này. Chúng chưa ký sinh, nên loài người không thể tiêu diệt chúng bằng cách g**t ch*t vật chủ. 

Nhưng bắt giặc phải bắt vua. Y không thể xử lý những vật chất ô nhiễm, nhưng có thể xử lý kẻ đã phóng thích chúng. 

“Tán Ân, bảo vệ Rio. Mở cánh cổng lớn đưa Ryan ra ngoài.” Những chiếc lông vũ trắng khổng lồ trải ra, gần như trong khoảnh khắc, vị quân chủ tóc vàng liền biến mất ngay tại chỗ: “Lian và Rayna, chỉ huy quân đội sắp xếp ổn thỏa khu vực này.” 

“Rõ!” Không một ai do dự, mỗi người đều vào vị trí của mình để tham gia chiến trường. 

Cánh bay phần phật, Isilis theo hướng sương đen cuồn cuộn mà bay nhanh. Như thể đã sớm đoán trước được, Y có mục tiêu rõ ràng, rút kiếm liền chém về phía một chỗ. 

Lưỡi kiếm trong suốt quét ngang như vầng trăng khuyết. Nơi nó lướt qua, mọi tầng mây đều vỡ tan. Thế nhưng khi luồng kiếm khí cuồng bạo sắp chém sâu vào nơi sâu nhất của làn sương đen, một tấm chắn vô hình bỗng nhiên xuất hiện và đối đầu trực diện với luồng kiếm khí. 

Trong làn sóng năng lượng va chạm liên tục, một bóng hình mờ ảo dần hiện ra. 

Áo đen che kín toàn thân, ý cười nhạt nhòa giơ lên bàn tay phải trắng nõn, vững vàng tiếp được cú đánh mạnh như sấm sét của Isilis. 

Đôi cánh bay lượn, ánh vàng chiếu rọi phía sau, Isilis đứng lơ lửng giữa không trung, trường kiếm buông thõng, đồng tử vàng lạnh lẽo: “Bymond.” 

Trên mặt đất, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu. Mũ choàng bị gió thổi bay, mái tóc dài màu trắng bạc xõa trên vai. Hắn đứng thẳng tắp, nhìn lên bóng người lơ lửng kia, trên môi hiện lên một nụ cười như có như không: “Mặt trời yêu dấu của ta, ngươi dường như đã sớm đoán trước được.” 

Isilis nói: “Lộ Hi Ân, ta đã cho ngươi cơ hội rồi.” 

“A…” Bymond khẽ cười một tiếng: “Cái tên này thật đáng hoài niệm, suốt hơn 200 năm qua, vẫn còn gọi ta như vậy, chỉ có ngươi.” 

Ánh mắt Isilis rất lạnh, nhưng Bymond chẳng hề bận tâm: “Người đời đều biết vị tiểu điện hạ vừa được đón về là một mộng hành giả, nhưng lại không biết người cha trên phương diện huyết thống của cậu ta, cũng là một mộng hành giả. Thậm chí có thể xuyên không về quá khứ trong mộng cảnh, sống cùng với một người của trăm năm về trước.” 

Mộng hành giả hiếm có, nhưng huyết thống có thể tăng lên rất nhiều xác suất di truyền loại năng lực này. 

“Số phận thật đúng là thiên vị đứa bé kia.” Bymond mở lòng bàn tay phải, lộ ra một món đồ trang sức hình mèo nhỏ: “Vì cậu ta lựa chọn một mối quan hệ huyết thống mạnh mẽ, nên vận mệnh đã ban tặng cậu ta sức mạnh tinh thần không nên thuộc về loài người.” 

Lòng bàn tay khép lại, món đồ trang sức hình mèo nhỏ lập tức vỡ vụn thành cát, từ lòng bàn tay người đàn ông rào rạt rơi xuống: “Dựa vào cái gì?”  

Hắn khẽ nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười: “Đều là loài người, dựa vào cái gì mà cậu ta lại có thể được thiên vị?” 

“Cái gọi là số mệnh là cái cớ của kẻ yếu.” Isilis nâng mũi kiếm lên: “Ta làm việc cần gì phải giải thích với ngươi? Lộ Hi Ân - Bymond, ta đã cho ngươi cơ hội rồi, lần này ta sẽ không dung tha cho ngươi nữa.” 

Bymond khẽ thở dài: “Ta không muốn đối địch với ngươi, Isilis. Rốt cuộc thì ngươi chính là học sinh mà ta yêu quý nhất.” 

Giọng điệu lạnh lẽo như lụa trơn, khuôn mặt không phân biệt được giới tính mang theo một nụ cười tiếc nuối nhàn nhạt: “Ngươi có thể dây dưa với ta ở đây lâu như vậy, ta đoán ngươi đã sớm sắp xếp một đường lui ở chỗ Ryan rồi. Quen biết nhau nhiều năm, vậy mà cuối cùng ngươi vẫn chưa từng thực sự tin tưởng ta.” 

Lời còn chưa nói hết, thân ảnh màu vàng liền phá không mà đến. Kiếm quang của Thần Mặt Trời lóe lên, dừng lại ngay tại vị trí cách giữa hai lông mày Bymond một tấc: “Để báo đáp ơn dạy dỗ của ngươi, ta sẽ ban cho ngươi cơ hội cuối cùng để rời đi.” 

Bymond ngẩn người trong chốc lát, dường như thực sự có chút kinh ngạc với hành động này của Isilis. 

Hắn khẽ nâng tay lên, như thể muốn chạm vào gương mặt Isilis. Vị quân chủ tóc vàng lạnh lùng nghiêng đầu, nhưng hành động này lại vô tình rơi vào đúng nhịp điệu của Bymond. 

Ánh sáng kết giới từ bốn phía hiện lên, từng tầng xiềng xích phù văn đan xen nhau trên không trung, nháy mắt giam cầm Isilis bên trong. 

Những sợi xiềng xích buộc chặt Isilis, kéo y lại trước mặt, Bymond cười khẽ, cuối cùng cũng đặt được ngón tay lên khóe môi y. Lòng bàn tay lạnh lẽo, giọng điệu lại dịu dàng như người tình: “Đáng tiếc, ta không cần.” 

Hắn xoa lên ngực Isilis, ngón tay như dao cắt qua lớp quần áo, đặt đúng vào vị trí người đàn ông đã cấy ghép Delphi Chi Tinh: “Ngươi nói xem, sau khi ta khoét nó ra, ngươi còn có thể chống lại sự ô nhiễm không?” 

Trên lồng ngực màu lúa mạch nhạt đã bị rạch một vết thương tinh tế. Bị Bymond xoa cho máu chảy ra. 

“Vì sao? Trước sau ngươi vẫn bình tĩnh như vậy?” Bymond l**m l**m máu tươi trên đầu ngón tay: “Khi mặt trời của đế quốc bị ô nhiễm, không còn có thể soi rọi cho con dân, khi ngươi bị người đời nguyền rủa, ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy không, Isilis?” 

“Ta thật sự chán ghét ngươi.” Bymond nhúm một khối vật chất ô nhiễm vặn vẹo, ghé sát vào miệng vết thương của Isilis: “Ngươi khiến cho sự vùng vẫy bất lực của ta trở nên thật đáng ghét.” 

Hắn đã tìm ra vị trí cấy ghép của Isilis, chỉ cần dùng bí pháp là có thể khoét nó ra. Cho dù là trong tình huống như vậy, người kia vẫn cứ tỏ ra lạnh nhạt, coi thường mọi thứ. 

“Thật là tự phụ quá.” Bymond cười một tiếng, vật chất ô nhiễm ngửi thấy hơi thở huyết nhục đã nóng lòng không chờ được. Nhưng ngay lúc này, ánh sáng vàng trên người Isilis chợt lóe, nháy mắt xuyên thủng nguồn gốc vật chất ô nhiễm trong tay hắn. 

Những sợi xiềng xích vỡ tan theo tiếng động, Isilis một kiếm cắt qua cổ Bymond: “Ta đã nói rồi, đó là cơ hội cuối cùng.” 

Bymond ôm lấy vết thương, loạng choạng lùi lại mấy bước: “Ngươi… cố ý…” 

Loài người không thể trực tiếp tiêu diệt vật chất ô nhiễm, nhưng sức mạnh tinh thần của mèo nhỏ có thể. Chỉ cần tìm được nguồn gốc của ô nhiễm, y liền có thể lợi dụng sức mạnh tinh thần của Lê Ngạo để phá hủy chúng. 

Y đã từng tin tưởng hắn, nhưng đó là chuyện của quá khứ. 

“Hãy tiếp nhận sự phán xét đi, đồ phế vật.” 

“Sức mạnh tinh thần!” Lê Ngạo hai móng vuốt vỗ mạnh xuống đất: “Bắt lấy tên khốn đó!” 

Vô số luồng sáng vàng từ móng mèo lan ra như rễ cây, khống chế làn sương đen cuồn cuộn trong một khu vực nhất định. 

Nhưng tốc độ lan ra của chúng quá nhanh, Lê Ngạo khống chế có chút khó khăn, hơn nữa cậu không thể phân tâm để tiêu diệt chúng.  

Cánh cổng lớn đã bị sương đen khóa chặt, không thể nhìn thấy bên trong. Ryan bị nhốt ở đó không ra được, Rayna rút kiếm ra chém nhưng không thể phá vỡ dù chỉ một chút. 

Lê Ngạo một bên khống chế sức mạnh tinh thần, một bên nói với Rayna: “Cô đừng sợ, con đã để lại sức mạnh tinh thần trên người anh sư tử nhỏ rồi…” 

Cậu làm theo lời dặn của Isilis, để lại sức mạnh tinh thần trên người từng người một. Cậu cảm nhận được phần để lại trên người ba ba đã biến mất, nhưng trên người Ryan thì vẫn còn. 

“Huân!” Mèo con vẫn còn quá bé. Việc liên tục phóng thích sức mạnh tinh thần khiến chân cậu bắt đầu run rẩy. Làn sương đen cũng theo đó mà lỏng ra, có ý đồ tản đi: “Phun lửa!” 

Những người bình thường tự ghét bản thân vì không thể làm được gì, chỉ có thể nhanh chóng né tránh, nhường chỗ cho con hắc long kia. 

Huân không bay xuống, lơ lửng trên không trung. Nhận được chỉ thị, hắn liền phun ra một luồng lửa nóng rực về phía cánh cổng. Nhưng không có tác dụng, những vật chất ô nhiễm này vẫn chưa ký sinh, cho dù là dung nham vực sâu cũng không thể hòa tan chúng. 

Lê Ngạo đã không đứng vững được nữa, cậu loạng choạng vài cái rồi sắp ngã xuống đất, thì một bàn tay đỡ lấy bụng cậu. 

“Đừng sợ, thả lỏng và hít thở.” Isilis dùng sức mạnh tinh thần dẫn đường cho cậu: “Ta sẽ mở phong ấn đầu tiên cho con, hãy làm theo chỉ dẫn của ta để khống chế nó.” 

Theo giọng nói trong trẻo của người đàn ông, Lê Ngạo ngỡ ngàng nghe thấy một tiếng "cạch" của khóa được mở.  

Cơ thể chợt chùng xuống, giây tiếp theo, ánh vàng bừng lên trong đôi đồng tử màu lam. Sức mạnh tinh thần mênh mông quét ra ngoài, đám người bị nó quét qua chỉ cảm thấy cơ thể bừng tỉnh, sáng rỡ, như thể được tiếp sức.  

Vũ khí của họ phát ra tiếng "vù vù", dẫn dắt họ xông vào những vật chất ô nhiễm kia. 

"Có thể chạm vào!" Có người gào lên như điên dại, trong mắt đầy tơ máu và sự kích động không thể tin nổi: "Có thể giết được nó!" 

Lửa của Huân mang theo ánh vàng, đi đến đâu, những vật chất ô nhiễm kia bị thiêu rụi đến đó. 

Không ai có thể hình dung được sự chấn động lúc này. Họ đối diện trực tiếp với nỗi sợ hãi không thể chạm tới trong cả ngàn năm qua, thậm chí có thể chém giết nó như với dị chủng. 

Là chú mèo kia! Là vì chú mèo kia! Sức mạnh tinh thần của cậu không chỉ có thể chữa lành, mà còn có thể thúc đẩy sức mạnh của họ trở nên mạnh hơn. 

"Ba... ba..." Mèo con mệt đến mức gần như không mở nổi mắt, được người đàn ông ôm vào lòng: "Anh Ryan, vẫn chưa xong..." 

"Được rồi." Isilis che mắt cậu bé lại: "Con đã làm rất tốt rồi, con đường còn lại, hãy để chính anh con tự đi." 

Mặt trời có thể mang lại ánh sáng cho loài người, nhưng dưới ánh sáng, chỉ có thể dựa vào chính bản thân loài người. 

Khi vừa bước vào pháp trận, Ryan đã cảm thấy có gì đó không ổn. Anh thấy những sợi đen cuồn cuộn như ma quỷ tránh đi Delphi Chi Tinh mà vồ tới mình, nhưng ngay khi chạm vào thì bị một luồng sáng bắn văng ra. 

Đó là sức mạnh tinh thần của Lê Ngạo, đương nhiên anh biết. 

Bốn năm trước, luồng sức mạnh tinh thần đó đã kéo anh ra khỏi vực sâu đau khổ, bốn năm sau, nó lại trở thành tấm khiên bảo vệ anh. 

Làm sao có thể thất bại được? Ryan nghĩ, mình là anh trai của em ấy, mình phải trở thành lưỡi dao sắc bén bách chiến bách thắng của em ấy. 

Tròi oi cái lưng của toi TvT 

À đúng rồi, tui học lại và làm bài rẩt nhiều, nên tui ráng lắm mới chạy tới giờ được, đăng đủ chương cho tuần này

Tui sẽ cố gắng chạy hết công suất cho bộ này nha, tui còn tích vài bộ

Mấy bạn nào mà thích kiểu động vật, sủng và dễ thương như thế này thì sau khi end bộ này vẫn tiếp tục ủng hộ tui nha

Tui cảm ơnnn

Bình Luận (0)
Comment