Những người Delphi được Lê Ngạo tiếp sức bằng sức mạnh tinh thần đang tiêu diệt làn sương đen đang tản ra.
Ý chí của họ dâng trào. Vào khoảnh khắc tiếp nhận sức mạnh tinh thần, những vũ khí im lìm phát ra tiếng "vù vù" điếc tai, ý chí chiến đấu tăng vọt.
Lưỡi đao xẹt qua sương đen, những vật chất ô nhiễm vốn dĩ gần như vô phương cứu chữa bị loài người bị chém đứt, chia đôi từng cái một.
Nhưng niềm vui chiến thắng chưa hoàn toàn lan tỏa, thì có người phát hiện ra điều bất ổn. Làn sương đen sau khi bị chém đứt vẫn chưa tiêu tán, ngược lại như giun đứt khúc, hóa thành hai rồi lại cuồn cuộn lên.
Chúng tăng lên với tốc độ lũy thừa, càng chém càng nhiều, càng chém càng mạnh.
“Bệ hạ.” Thanh đường đao của Thẩm Xác được Lê Ngạo tiếp sức, ánh vàng lấp lánh: “Vũ khí không được hỗ trợ thì không chém tới được, chém tới rồi lại… Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trúng kế.
Isilis cụp mi mắt xuống, thầm nghĩ con cáo già Bymond sống mấy trăm năm này quả nhiên vẫn còn có hậu chiêu.
Suốt bao năm qua Isilis ngầm cho phép Bymond ở bên cạnh Ryan, một là để tránh đánh rắn động cỏ, bắt được thế lực đứng sau lưng hắn. Hai là để khảo nghiệm Ryan. Không ngờ tới Bymond ở lại để dụ y cắn câu, cái kẻ bị y chặt đầu kia chẳng qua chỉ là một phân thân. Bản thể của Bymond e rằng đã sớm thoát thân trước khi y trở về Delphi.
Bymond đã tính toán được sức mạnh tinh thần của Lê Ngạo có thể hỗ trợ cho người khác và cũng biết rằng sau khi được hỗ trợ, loài người có thể gây ra tổn thương cho vật chất ô nhiễm.
Tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của hắn. Lộ Hi Ân Bymond khổ công như vậy, việc muốn khoét Delphi Chi Tinh của Isilis để y bị ô nhiễm chỉ là giả, mục đích căn bản của hắn là phá hủy hai đứa trẻ của đế quốc. Hắn biết được nỗi ám ảnh của Ryan và cũng biết được Rio có tính cách như thế nào.
“Lê Ngạo, chuyện này không liên quan đến con.” Isilis nói với mèo nhỏ đang tỏ vẻ như thể đã làm gì sai trong lòng ngực mình: “Con đã làm rất tốt rồi.”
“Con, có phải con không nên phóng thích sức mạnh tinh thần về phía mọi người? Con, con nên tự mình khống chế chúng.” Lê Ngạo bám vào áo người đàn ông, sốt ruột nói: “Không cần mọi người chém, con tự mình có thể xử lý tên khốn đó…”
“Không.” Isilis nhẹ nhàng hôn lên đầu cậu: “Đó không phải là sai, cũng không phải việc con cần làm. Việc con cần làm bây giờ chính là nghỉ ngơi thật tốt. Phần còn lại cứ để ta lo.”
Chú mèo này luôn như vậy, tinh thần trách nhiệm nặng nề khiến người ta đau lòng.
Mặc cho Isilis đã nói với cậu hàng trăm hàng ngàn lần rằng cậu không cần gánh vác thế giới nhưng cậu vẫn theo bản năng gánh tất cả lên đôi vai gầy nhỏ của mình.
Dù là việc trồng trái cây hay là việc đánh thức ý thức hành tinh, sự kỳ vọng vô hình đến từ khắp mọi nơi vẫn luôn đè nặng lên vai cậu.
“Cứ nhìn ta thôi.” Isilis áp cậu vào lồng ngực đang tr*n tr** vì lớp áo rách của mình.
Tiếng tim đập mạnh mẽ xuyên qua da thịt, truyền đến ngực Lê Ngạo. Thình thịch, thình thịch, từng nhịp đập vào lòng mèo nhỏ. Nhịp điệu và sự chuyển động này đáng tin cậy, vững vàng, khiến Lê Ngạo vô thức thả lỏng, không còn hoảng loạn nữa.
Mèo con khẽ ngẩng đầu lên, vẻ hoảng loạn và bối rối trong mắt dần dần được thay thế bằng sự tin tưởng.
Cậu nhìn chiếc cằm góc cạnh, sống mũi cao thẳng và hốc mắt sâu thẳm của người đàn ông. Cậu không nhìn thấy động tác của y, nhưng lại có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần cực kỳ bá đạo lan tỏa, khóa chặt những vật chất ô nhiễm đang xích lại với nhau.
Quả thật Isilis không thể tiêu diệt nó nhưng y có thể vây hãm nó.
Thế giới khôi phục lại sự trong sáng, mọi người thấy tấm chắn vô hình đang ngăn cách đè ép làn sương đen, từng chút một nén nó vào một không gian cực kỳ hữu hạn, giống như một con bạch tuộc bị nhét vào bình thủy tinh không thể thoát ra.
Lê Ngạo ngơ ngác nhìn khối vật chất ô nhiễm đang vùng vẫy. Trên gương mặt vốn đang xịu xuống, đột nhiên cậu bật cười một tiếng, xuất hiện một bong bóng nước mũi: “Tên khốn ngươi không chạy thoát được đâu.”
Isilis khẽ cười một tiếng: “Đã học được chưa? Lần sau gặp lại tình huống này, con đã biết phải làm thế nào chưa?”
Chú mèo ngẩn người một chút, ngẩng đầu lên nhìn cặp mắt màu vàng kim kia, có chút không chắc chắn mở miệng: “... Trước hết hãy nhốt nó lại?”
“Không sai.” Isilis giọng nói đầy khen ngợi: “Con nói rất đúng. Nếu vừa tiêu diệt vừa khống chế thì rất tốn sức, vậy thì không bằng cứ vây hãm nó trước, sau đó từ từ hủy diệt nó.”
Y cúi đầu nhìn mèo con, trong mắt thoáng hiện lên chút bừng tỉnh, khóe miệng cũng hơi cong lên: “Có thể xem như quả bóng.”
Nói rồi y nhẹ nhàng đặt mèo con trong ngực xuống đất, sau đó phất tay một cái, ném khối vật ô nhiễm đã bị áp chế chặt chẽ tới trước mặt mèo con: “Chơi đi.”
Một thứ nguy hiểm như vậy, trong miệng người đàn ông lại chỉ là một món đồ chơi cho mèo.
Lê Ngạo chớp chớp mắt, ngập ngừng vươn móng vuốt, vỗ vỗ khối vật chất kia. Ngay khoảnh khắc chạm vào, làn sương đen đột nhiên co lại, run rẩy dữ dội như bị điện giật.
Đôi mắt mèo lập tức sáng bừng lên. Cậu nâng móng vuốt lên, ôm lấy khối sương đen đang nhúc nhích, hung hăng đập xuống đất.
Khối vật chất ô nhiễm bị đập đến biến dạng, nhảy nhót qua lại bên trong tấm chắn trong suốt, tìm kiếm lỗ hổng để đột phá phong tỏa. Nhưng ngay khi nó tìm thấy con đường và sắp tràn ra khỏi ranh giới, lại bị sức mạnh tinh thần của Isilis khóa chặt, một lần nữa nén trở lại kết giới.
Cứ như một con mồi đã thoi thóp vì bị sư tử đực cắn, khi nó thoi thóp vùng vẫy, ngay khoảnh khắc sắp chạy thoát lại bị sư tử đực dùng một bàn tay tát trở lại trước mặt sư tử con.
“...” Rayna nhìn cảnh tượng trước mắt với tâm trạng phức tạp, muốn mở miệng nhắc nhở anh trai mình, liệu có thể để ý một chút đến đứa cháu trai sống chết chưa rõ của mình không.
Đúng như cô mong muốn, vị quân chủ tóc vàng cuối cùng cũng dừng ánh mắt thương xót lên cánh cổng lớn của nghi thức: “Rayna.”
Hoàng nữ tóc bạc vô cớ rùng mình: “Vâng.”
“Đợi Ryan ra, ta lệnh cho nó dẫn dắt quân đoàn đến tiền tuyến vực sâu chi viện.” Isilis nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái đầy khinh thường: “Em cũng nên đi biên giới mà rèn luyện.”
Hết người này đến người khác, quả thật yếu kém đến mức không thể chịu nổi. Nhất định phải bày sự thật ra trước mắt họ một cách rõ ràng thì mới chịu hiểu ra sao?
Rayna khẽ hé miệng, nhìn nhìn chú mèo đang "đá bóng", muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
“Anh!” Lian cầm kiếm quay lại, lời nói còn chưa thốt ra đã bị Isilis "đối xử bình đẳng mà ghét bỏ": “Em cũng vậy.”
Giá như ngay từ đầu họ có thể nhớ ra dùng sức mạnh tinh thần để giam cầm vật chất ô nhiễm rồi giao cho mèo con xử lý, thì đã không đến mức khiến cậu ấy vất vả kiệt sức đến vậy.
Hai con sư tử lớn bị mèo nhìn chằm chằm một cách tò mò, ngây thơ đến mất hết thể diện. Tán Ân cười đi tới giải vây nhưng cũng bị vị quân chủ tóc vàng ghét bỏ nốt.
Lê Ngạo chơi đến không động đậy được nữa, nằm lên quả cầu vật chất ô nhiễm, thỉnh thoảng mài móng vuốt. Theo động tác của cậu, làn sương đen cũng từ từ tiêu tan từng chút một.
“Anh Sư tử nhỏ…” Mèo con ngáp một cái, nhìn cánh cổng lớn của nghi thức: “Sao vẫn chưa ra nữa?”
Vật chất ô nhiễm như hổ rình mồi, bị sức mạnh tinh thần của Lê Ngạo ngăn cách ở bên ngoài. Ryan ngồi ở trung tâm pháp trận, nhặt con dao găm lên và rạch vào lòng bàn tay mình.
Máu tươi nhỏ giọt xuống, Delphi Chi Tinh trong pháp trận theo đó sáng lên ánh sáng nhạt. Máu và tinh thạch chậm rãi hòa vào nhau, như một con rắn trườn theo mạch máu, len lỏi khắp cơ thể chàng trai, tìm kiếm vị trí phù hợp nhất để dung hợp.
Mắt cá chân trái đột nhiên nóng lên, như bị ngọn lửa l**m láp. Ryan giơ tay chém xuống, không chút do dự rạch da thịt, ép tinh thạch vào cơ thể.
Gần như cùng lúc, cơn đau nhói như rắn độc cắn lấy thần kinh. Cơ thể chàng trai đột nhiên co giật, mười ngón tay ghim chặt vào mặt đất, lưng cong lên một cách cực kỳ mất tự nhiên. Yết hầu anh như bị nghẹn, không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có tròng mắt dày đặc tơ máu đột nhiên lồi ra, đồng tử theo đó rung lên kịch liệt.
Cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt xương tủy, mỗi một mạch máu đều bị lột sống và đúc lại. Anh cố gắng hết sức để kiềm chế, không đưa tay ra chạm vào con dao găm kia để kết thúc cuộc tra tấn này.
Cổ họng anh không ngừng nuốt lên xuống, cả người ướt đẫm máu, máu sau khi chảy qua Delphi Chi Tinh lại một lần nữa trở về cơ thể. Dần dần, một luồng ánh sáng trong hư không đang thành hình, đó chính là vũ khí của anh.
Ryan run rẩy nâng tay lên, trong mắt phản chiếu lại vũ khí đại diện cho sức mạnh này. Anh cố gắng vươn ngón tay, chỉ cần chạm vào, Ryan Leganes sẽ thực sự giáng xuống hậu thế.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh sắp nắm được, một luồng sương đen dày đặc đột nhiên bùng lên từ cơ thể, bất ngờ đánh anh ngã xuống đất. Cả người anh nặng nề đổ xuống, bị đè chặt không thể đứng dậy.
Là vật chất ô nhiễm mà Bymond đã chôn vào cơ thể anh từ trước, con cáo già kia làm sao có thể chỉ chừa lại một tay?
Delphi Chi Tinh gặp trở ngại, không thể tiếp tục dung hợp, hai luồng sức mạnh trong cơ thể Ryan đấu đá lung tung. Dù ý chí của người kí chủ vẫn mạnh hơn một chút, nhưng cơ thể không thể chịu đựng được sự đối chọi này.
Vũ khí chưa thành hình bắt đầu rạn nứt. Khóe mắt Ryan nứt toác, đồng tử co rút kịch liệt, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng sáng vốn thuộc về mình, như bụi mờ, từ từ tiêu tan trong hư không.
“Ryan, con phải nhớ, con là một Leganes.” Giọng nói lạnh nhạt của vị quân chủ tóc vàng vẫn còn văng vẳng bên tai: “Trong người con chảy dòng máu anh hùng, con cần phải trụ vững.”
Không làm được sao? Không làm được sao? Ryan không cam lòng gào lên, vùng vẫy tứ chi để cố bò dậy.
Chính sự không cam lòng và phẫn nộ này đã khiến sức mạnh tinh thần đang giằng co với vật chất ô nhiễm bên ngoài pháp trận bừng tỉnh trở lại. Ánh vàng chợt lóe, hóa thành một chú mèo nhỏ, hung hăng lao vào làn sương đen đang đè chặt trên người Ryan.
Thất khiếu(*) của Ryan đều rỉ máu, nhưng anh lại khẽ cười một tiếng: “Rio…” Em lại đến cứu anh…
Chú thích: Thất khiếu (七竅) là khái niệm trong văn hóa dân gian, chỉ bảy lỗ trên mặt người gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng
Sức mạnh tinh thần không đáp lời, chỉ ra sức múa may móng vuốt, cào cấu không ngừng.
Ryan hít một hơi thật sâu, loạng choạng đứng dậy, từng bước một đi về phía luồng sáng đang dần ngưng tụ lại.
Càng ngày càng nhiều sương đen tụ lại bao vây chân anh, hai chân như mắc kẹt trong bùn lầy, không thể di chuyển.
Anh liền không chút do dự, cắt đứt đầu gối. Kéo theo phần chân cụt đang rỉ máu, anh dùng tay, từng tấc từng tấc bò về phía vũ khí của mình.
Đó là vận mệnh của anh.
Anh dùng hết sức lực cuối cùng nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Một lưỡi hái đen kịt chợt hiện hình. Không cần chủ nhân vung lên, lưỡi dao tự mình xoay tròn một vòng, gào thét xé nát tất cả làn sương đen đang trào ra.
Mèo nhỏ do sức mạnh tinh thần biến ra mất đi mục tiêu tấn công, hiện lên chút ngây thơ giống như chủ nhân của nó, rồi chạy lộc cộc đến bên Ryan. Nó vươn móng vuốt gãi gãi chân anh, ngây ngô cười với anh, hoàn thành sứ mệnh rồi tan biến.
Ryan muốn giữ lại nhưng chỉ vớt được khoảng không. Lúc này, anh mới phát hiện hai chân mình hoàn toàn không hề hấn gì, tất cả vừa rồi đều là ảo giác.
Trong ván cờ sinh tử này, anh là người thắng.
Chàng trai hít một hơi thật sâu, từ từ đứng thẳng thân mình. Ánh mặt trời trên đỉnh khung cửa dần dần nghiêng xuống, cuối cùng cũng chiếu vào bên trong phòng, xuyên qua bụi bặm và sự tĩnh lặng, dừng lại trên mái tóc dài hỗn độn màu trắng bạc của anh.
Sức mạnh lan tràn khắp người, lưỡi hái trong tay anh đen đến mức có thể nuốt chửng ánh sáng, nhưng dưới ánh mặt trời, lưỡi dao lại lấp lánh một thứ ánh sáng xanh đen u tối.
Đời sau gọi vũ khí này là “Hắc Tử Thần”, một lưỡi hái tượng trưng cho sự hủy diệt.
Mà chủ nhân của nó chính là vị chiến thần mới nhậm chức trong lịch sử đế quốc – Ryan Leganes.
Cánh cổng lớn của nghi thức từ từ mở ra, mèo con vừa mới định ngủ giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
“Ryan!” Rayna mười ngón tay đan xen che miệng, rơi lệ nhìn đứa con của mình.
Vác lưỡi hái đen kịt trên vai, Ryan hướng về đám người đang chờ đợi mình, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm và tái sinh: “Từ giờ hãy hoan hô đi hỡi người dân Delphi.”
Anh không còn là một người gầy yếu, chỉ có thể đứng sau đám đông dõi theo tiếng hoan hô, một người được sinh ra mà không ai mong chờ. Cuối cùng anh cũng có thể nói cho thế nhân biết, anh là một Leganes đường đường chính chính.
“Điện hạ Ryan!” Vô số người kinh ngạc hò reo: “Ngài ấy đã thành công, ngài ấy đã có được vũ khí sinh mệnh của mình!”
Độ khó của nghi thức dung hợp sẽ tăng lên đột ngột theo sức mạnh của người được dung hợp. Đối với một người Delphi bình thường đó đã là một cuộc thử thách sinh tử, còn với những người mang dòng máu vương tộc Leganes, mỗi bước đều là một lưỡi dao không có đường lui.
Người dân Delphi vừa hoan hô vừa sợ hãi. Mèo con có sức mạnh tinh thần đã vượt qua giới hạn của loài người, liệu sẽ vượt qua cửa ải này như thế nào? Đương nhiên cậu có thể chọn không cấy ghép Delphi Chi Tinh. Nhưng họ hiểu cậu, chỉ với tính cách bướng bỉnh, ngây thơ nhưng đầy tinh thần trách nhiệm như vậy, khi lớn lên, sao cậu có thể cam lòng đứng ngoài cuộc?
Cậu ấy sẽ tiến lên. Cậu ấy sẽ tự mình bước vào.
Người dân Delphi nghĩ đến những đau khổ cậu ấy sẽ phải trải qua mà lòng tan nát. Họ chỉ có thể mắt đẫm lệ nóng, nhìn mèo nhỏ đang được quân chủ ôm trong lòng ngây ngô cười toe toét, giơ lên khối vật ô nhiễm đang được cậu tiêu diệt.
Đừng lớn lên.
Họ cầu nguyện trong lòng, cứ như vậy là được rồi, đừng lớn lên, hãy giao khó khăn lại cho cha, cô chú, anh trai, thần dân và tôi tớ của mình. Đừng trưởng thành, cứ mãi ngây thơ như thế là được rồi.
Nhưng sao có thể chứ?
Nhưng cũng đừng lo lắng, bởi vì ngay trong khoảnh khắc này, họ đã nhìn thấy một phép màu.
“Ariya?!”
Đám đông quay đầu phát ra tiếng gọi đầy kinh ngạc, không thể tin nổi.
Đế quốc chỉ có hai bức tượng anh hùng. Thứ nhất là vua Leganes đời đầu, người trấn thủ ý thức vương quốc tại trung tâm lãnh thổ, thứ hai chính là Ariya, người bảo vệ đại sảnh nghi thức.
Vị võ thần mạnh nhất trong lịch sử đế quốc, bức tượng của nàng cũng hệt như tính cách của nàng. Thanh kiếm đá dựng bên cạnh, nàng ngồi một cách tùy tiện trên nóc mái của đại sảnh.
Lê Ngạo thực sự đã mê man rồi, tinh thần căng cứng bấy lâu đã buông lỏng khi thấy Ryan bình an xuất hiện. Đầu chú mèo gật gù, trong tầm mắt mông lung nhìn thấy thanh kiếm đá khổng lồ kia đang dần nứt toác.
Tất cả người dân Delphi, dù là vương tộc hay người máy, ngoại trừ Isilis và mèo nhỏ đang được y ôm, đều đã quỳ xuống. Hắc long đứng bên bức tượng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm rú kinh thiên động địa.
Lê Ngạo giật mình tỉnh dậy nhìn thanh kiếm đá từng lớp bong ra, để lộ thân kiếm màu trắng bạc.
Vũ khí sinh mệnh của người Delphi sẽ tan biến cùng chủ nhân khi họ chết, chỉ có hai thanh là ngoại lệ.
Một thanh là Thần Mặt Trời của Leganes đời đầu. Ngàn năm sau, một phần của nó dung hợp vào cơ thể hậu duệ là Isilis, trở thành vũ khí sinh mệnh của y. Một phần khác vẫn được bức tượng anh hùng nắm trong tay, để phán quyết linh hồn những kẻ ngoại lai.
Một thanh khác là Thần Ánh Trăng của Alisha. Mọi người không hiểu vì sao nó không tan biến khi chủ nhân mất đi, chỉ có thể đúc nó vào bên trong tượng đá, để bảo vệ đại sảnh nghi thức. Và giờ phút này, nó phát ra tiếng "vù vù" xuất hiện trước mắt mèo nhỏ.
Ngàn năm canh giữ chỉ là vì khoảnh khắc này.
Không cần người khác chỉ dẫn, mèo nhỏ vươn hai chiếc móng vuốt ôm lấy thanh trường kiếm màu trắng bạc vào lòng.
Thân kiếm tự động thu nhỏ, hòa làm một thể với chú mèo. Không cần cấy ghép Delphi Chi Tỉnh, chú mèo này đã có được vũ khí sinh mệnh của mình. Đó là món quà mà tổ tiên hay cười của cậu đã tặng cho cậu từ ngàn năm trước.
“Mong rằng nhóc con sẽ thích.” Mèo con đang ngủ say sưa mơ màng nhớ lại cái ôm không hề mềm mại của người mặc áo giáp kia.
“Cảm ơn dì Ariya…” Mèo con nói mớ.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Không nỡ để mèo chịu khổ.
Sở dĩ nghiêm khắc với Ryan, là vì trách nhiệm trên vai anh ấy rất nặng, anh ấy cần phải chống đỡ.
Tiếp theo là sinh hoạt thường ngày một chút nhé ~ Chém chém giết giết cứ để những người khác lo là được rồi.
Chỉ mới 3 tuần mà lịch học của tui kín muốn hết rồi, tui thật sự không edit đúng tiến độ được. Mấy bạn thông cảm cho tui nha, tui sẽ cố gắng dịch, được mấy chương thì tui cũng sẽ đăng hết cho các bạn đọc nha. Tui cảm ơn nhiều.