Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 84

Nụ cười của Hannah cứng đờ, vẻ mặt của nhiếp ảnh gia miễn cưỡng, còn đạo diễn thì mồ hôi lạnh túa ra. 

Bởi vì cách đây không lâu họ vừa bị người phụ nữ này dẫn dắt băng cướp vũ trụ cướp bóc. 

Dung mạo Tần Di không thể gọi là kinh diễm, thậm chí có thể nói là rất bình thường, nhưng dáng người tuyệt mỹ cùng phong cách hành sự tàn nhẫn độc ác của cô đã sớm để lại vô số truyền thuyết ở khắp các nơi trong liên tinh.  

Đừng nói là tiểu thương bình thường, ngay cả các chính khách và quan quân Liên bang, số người bị cô g**t ch*t cũng không hề ít. Nhưng cũng chính vì là một người phụ nữ nghe danh đã khiếp vía, chưa từng cúi đầu như vậy lúc này lại cười khúc khích quỳ một chân xuống đất hành lễ với mèo nhỏ. 

“Chúc một ngày tốt lành thưa điện hạ đáng kính của tôi.” 

Có thể là do bản năng của giác quan thứ sáu thuộc về loài động vật nhỏ, Lê Ngạo cảm thấy có thiện cảm khó tả với Tần Di. Cậu nhón chân vươn móng vuốt để người ta cúi đầu hôn tay hành lễ: “Dì Tần, dì mang hạt giống mới tới giúp con rồi à?” 

“Đương nhiên.” 

“Không chỉ có hạt giống đâu.” Người đàn ông gầy gò phía sau Tần Di chen lời, cũng quỳ một gối xuống, dùng sức xoa xoa hai tay vào nhau, lúc này mới cẩn thận nâng lấy bàn chân của mèo dùng trán nhẹ nhàng dán lên: “Chúng tôi còn mang cả quà tặng cho điện hạ nữa!” 

Mặt mèo đầy nghi hoặc: “Không phải cướp được đấy chứ?” 

Người đàn ông gầy gò lập tức phủ nhận: “Sao có thể chứ, bảo đảm không phải cướp. Chúng tôi đã sớm không làm cái nghề đó rồi, ngài cứ yên tâm tuyệt đối đi.” 

Đoàn làm phim vừa mới bị cướp xong: ? 

Ai, nói là cướp thì cũng không hẳn, người ta chỉ tiện tay lợi dụng một đợt dao động không gian, quang minh chính đại mà thu chút “phí qua đường” thôi mà… Phí qua đường cái đầu ngươi ấy! Vậy khác gì cướp đâu hả?! 

Đạo diễn tức đến mắt xiên miệng méo, chưa kịp nói lời nào đã bị Tần Di cười khúc khích lướt mắt qua.  

Rõ ràng người phụ nữ này vẫn đang quỳ trên mặt đất, về độ cao mà nói, ông đang nhìn xuống cô nhưng chính cái liếc mắt nhẹ bẫng như vậy lại khiến cả đoàn làm phim im thin thít. 

“Dì ơi, chị gái này hỏi con hôm nay muốn trồng cái gì, con nói phải đợi dì về con mới biết được.” 

Hannah toát một chút mồ hôi, gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Ha ha, đúng, đúng vậy.” 

Lê Ngạo ngước cái đầu nhìn cô sau đó kéo mép váy Tần Di muốn đi chỗ khác. Đi đến chỗ cách xa một chút, cậu che miệng lại thì thầm với người phụ nữ đang cúi đầu áp tai sát bên đầu cậu: “Chị gái này bị nói lắp, chúng ta phải đối xử thân thiện với chị ấy.” 

Tần Di nhếch mày, cười tủm tỉm đồng ý: “Tốt, dì đã biết rồi, vậy bây giờ chúng ta đi xem hạt giống nhé?” 

Một gã đàn ông cao lớn bất thường phía sau Tần Di lúc này bước lên, đặt chiếc xe đẩy lắc lư hình ngựa gỗ nhỏ trong tay xuống bãi cát: “Quà tặng.”  

Gã có diện mạo thô kệch, biết mèo nhỏ không nhận đồ cướp được bèn dùng giọng nói rất trầm tĩnh bổ sung: “Là tôi tự mình làm.” 

“Cảm ơn chú Jack.” Nhiều năm như vậy, Lê Ngạo đã quá quen với việc người khác tặng quà cho mình, lập tức hứa hẹn: “Chờ trái cây mới trồng ra, con sẽ tặng cho chú.” 

Đây là một cuộc giao dịch, là phương thức ở chung mà mèo nhỏ thích nhất. Jack đô con gật đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh ngựa gỗ đỡ hờ để tránh mèo bị ngã trong lúc trèo lên. 

【 Tôi không nhìn lầm chứ, đây là hải tặc tinh không ư? (xoa mắt) Sao lại thấy rất dịu dàng? (xoa mắt) 】 

【 ...Những người tự do này không phải là gia nhập Delphi rồi đấy chứ? 】 

Tâm trạng Hannah rất phức tạp bởi vì trợ lý của cô từng bị người phụ nữ này một đấm làm bị thương nặng, suýt gây chậm trễ quá trình quay phim của họ. Một người tàn bạo như vậy, thế mà lại có thể lộ ra thần sắc có thể gọi là dịu dàng như thế với một con mèo sao? 

Con ngựa gỗ nhỏ này quả thật là làm riêng theo kích cỡ của mèo con. Dù Lê Ngạo chỉ cao chừng bảy tám centimet, đôi chân nhỏ cũng có thể dễ dàng đạp lên bàn đạp.  

Cách điều khiển rất đơn giản, chỉ cần bật nút lên là “thịch thịch thịch” chạy về phía trước, còn móng vuốt nhỏ của mèo thì chỉ việc quơ quơ tay lái là được rồi.  

Một chú mèo cưỡi ngựa ở phía trước, một đám cướp vũ trụ đi theo sau che chở, tổ quay phim nhìn nhau sững sờ, cuối cùng vẫn nhịn xuống nỗi sợ hãi trong lòng mà đi theo. 

“Chào mọi người… Chúng ta bây giờ sẽ tiếp tục tiến hành phỏng vấn.” Giọng Hannah rõ ràng thấp hơn lúc nãy một chút, thấy Tần Di quay đầu lại cô trực tiếp im bặt.  

【 Người phụ nữ này đáng sợ đến thế sao? Sao ai cũng có phản ứng như vậy? 】 

【 Lầu trên chắc chưa bị hải tặc vũ trụ cướp bao giờ (cười khổ), lãng khách tinh không thì nhiều vô kể, nhưng Tự Do do Tần Di dẫn dắt luôn đứng đầu bảng treo thưởng, bạn nghĩ sao? 】 

【 Đây chính là nhân vật tàn nhẫn đã lột da kẻ phạm tội h**p dâm trước công chúng trên sóng truyền hình mười năm trước đó. 】 

【 Tôi đi kiểm tra rồi, băng cướp này vẫn mang thân phận người tự do. Vậy tại sao họ có thể tự nhiên ra vào lãnh địa Delphi? 】 

【 Dù sao thì người phụ nữ này không hề đơn giản, cô ta còn dám trực tiếp xúc phạm ngài Fett của Liên bang, mà giờ đối với mèo nhỏ thì lại có vẻ mặt dịu dàng như vậy, nhất định là có liên quan đến lợi ích gì đó, có thể kiếm lời. 】 

【 Tôi nghe nói gần đây có một đám buôn bắt đầu bán trái cây chữa bệnh có thể giữ tươi lâu dài với giá cao, có khi nào chính là băng hải tặc này không? 】 

Bốn năm trước, khi trái cây vừa được trồng, hiệu quả chữa bệnh của chúng thường chỉ kéo dài dưới 72 giờ sau khi hái, sau đó sẽ trở thành rau củ bình thường. Nhưng cùng với sự trưởng thành của Lê Ngạo, sức mạnh tinh thần cậu điều khiển trở nên vượt trội hơn, dần dần trồng ra được một số loại trái cây có hạn sử dụng lâu hơn.  

Đặc biệt là những loại trái cây có lớp vỏ bảo vệ dày như dừa, chúng có hạn sử dụng dài hơn, đủ để được vận chuyển đến những hệ tinh cầu rất xa Delphi. 

Nói cách khác, những kẻ “đầu cơ trục lợi”, cái hạng người làm nghề chẳng có chút đạo đức nào ấy đang dần dần nổi lên. 

Trong bốn năm này, những nơi Lê Ngạo lui tới chủ yếu vẫn là Ai Ai Ngang Ngang và Delphi. Rau quả của Delphi được sử dụng trong nước, còn phần lớn sản phẩm của Ai Ai Ngang Ngang được đưa đến cửa hàng nhỏ Miêu Đại Vương, với mức giá "một đồng" không đổi, được bán cho những người đến tìm cách chữa trị. 

Ý thức của hành tinh Ai Ai Ngang Ngang đã hoàn toàn sống lại. Là cái nôi đã ấp nở mèo nhỏ, nó và Lê Ngạo tâm ý tương thông. Chỉ cần Lê Ngạo muốn, những thứ đáng sợ đang rình rập cũng có thể nhanh chóng bị tập hợp lại và đập nát. 

Nhưng mèo nhỏ lại rất thích phát triển theo kiểu của riêng mình. Thế nên cậu đánh tay lái trên chiếc xe ngựa lộc cộc, thong thả đi về phía hạt giống của mình. 

Băng hải tặc này di chuyển khắp liên tinh, nắm giữ những tin tức và thông tin vượt xa so với người thường. Hạt giống họ thu thập được, có một vài loại ngay cả những nhà thực vật học chuyên nghiệp cũng chưa từng thấy qua. 

Ống kính giữ khoảng cách, ghi lại tỉ mỉ. 

Lê Ngạo ngồi xổm kế bên chiếc rương kín chứa đầy hạt giống, móng vuốt nhỏ bám vào mép, thò đầu vào trong nhìn. Trong đó có một hạt giống đặc biệt thu hút sự chú ý. Nó trong suốt toàn thân, kích cỡ lớn hơn nắm tay một chút, nhìn rất dẻo và đàn hồi. 

“Đây là cái gì thế? Thạch trái cây à?” Lê Ngạo nghiêng đầu, nhỏ giọng lầm bầm một câu, rồi dùng ngón vuốt nhẹ nhàng chạm vào. 

Vút... Vút... Vút! 

Hạt giống bật nảy vài cái, bỗng nhiên như bị kích hoạt, khẽ rung mạnh, rồi đột nhiên bùng nổ một quầng sáng hòa nhã, bao trọn toàn bộ Lê Ngạo vào bên trong. 

“A?!” Mèo con giật mình kêu lên, giọng nói khẽ run hơi méo đi vì hoảng hốt. 

Giây tiếp theo, hạt trái cây kia như có sinh mệnh, “lộc cộc” một tiếng rồi bật lên, bay vun vút, kéo theo Lê Ngạo nhảy khỏi cái rương đang đóng kín, lao vút về phía ao hồ xa xa. 

Mọi người bị hành động đột ngột làm cho ngây người vài giây, sau khi hoàn hồn lại thì hoảng hốt.  

“Chặn nó lại!” 

“Hộ giá!” 

Đám đông một phen hỗn loạn, không ít người rút vũ khí nhưng lại không dám tấn công, chỉ có thể liều mạng đuổi theo hạt giống thạch trái cây đang lạng lách hỗn loạn. Người quay phim vừa chạy vừa giơ thiết bị, khiến khán giả tinh võng một trận quay cuồng chóng mặt. 

Lê Ngạo ngơ ngác nhìn chính mình không ngừng nhảy nhót, cảm giác quay về những lúc cùng Huân chơi đùa khi hắn còn trong hình dáng nắm than nhỏ. 

“A—” Chú mèo há hốc miệng, nhìn thấy mình ngày càng gần mặt hồ. “Bùm” một tiếng, mặt hồ bắn lên một vòng bọt nước trắng tinh, ngay sau đó lại trở nên yên lặng. 

“Điện hạ Lê Ngạo!!!” Đôi mắt người đàn ông gầy gò ứa nước mắt, cởi phăng chiếc áo khoác ngoài trên người định nhảy ngay xuống hồ. 

“Jason!” Tần Di mở lời ngăn lại: “Chưa được Delphi cho phép thì không thể xuống hồ.” Nói là vậy, nhưng vẻ mặt cô cũng lộ rõ sự nôn nóng. 

Binh lính Delphi chạy đến nhanh chóng kiểm soát hiện trường. Đúng vào khoảnh khắc đám người muốn xuống nước vớt mèo, mặt nước đột nhiên nổi lên từng vòng gợn sóng. 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo.  

Ầm ầm, ánh sáng nở rộ. 

Từng đóa sen trắng tinh khiết từ giữa hồ bung nở, cánh hoa rộng như lòng bàn tay, trắng như tuyết, trong suốt như ngọc. Ánh sáng dịu dàng tuôn ra từ đáy nước, lan dần lên mặt hồ. Chỉ trong chớp mắt cả mặt hồ đã bị bao phủ bởi một biển sen trắng lóa mắt. 

Trong không khí thoảng một mùi hương hoa thanh đạm và lạnh lẽo. Tất cả mọi người ngỡ ngàng, nhìn đóa sen khổng lồ giữa hồ chậm rãi mở ra, từng lớp cánh hoa hé mở, lộ ra hình bóng quen thuộc bên trong. 

Lê Ngạo lắc lắc lỗ tai rồi đứng dậy, vẫy tay ý bảo với những người trên bờ rằng mình không sao. Cậu nhìn mặt hồ, dùng chân trước thử dẫm lên một đóa hoa gần nhất. Cánh hoa sen hơi chìm xuống, nhưng vẫn vững vàng nâng đỡ trọng lượng của cậu. 

Ánh mắt mèo nhỏ sáng lên, vui vẻ như thể phát hiện ra vùng đất mới mà bước lên đóa thứ hai. 

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.  

Trước mặt toàn liên tinh, cậu nhảy từ đóa này sang đóa khác, đạp trên lối đi bằng hoa tỏa sáng, từng bước một đi tới gần. 

【 Đây là… Thủy Thanh Hà sao? 】 

Hơn một ngàn năm trước, lịch sử nhân loại từng ghi lại. Có một loại hoa sen tên là Thủy Thanh Hà. Không lá, trắng như tuyết, không chỉ có thể tinh lọc thủy vực của hành tinh mà quả của nó còn có thể nâng cao tinh thần lực của nhân loại. 

【 Tương truyền rằng loài hoa thuần khiết nhất ấy sinh ra từ giữa núi thây biển máu. Vì thế vào những năm xa xưa, từng có người dùng giết chóc làm chất dinh dưỡng, muốn nuôi trồng loại thực vật này — nhưng cuối cùng, tất cả đều thất bại.. 】 

【 Khoan đã, nếu ghi chép không sai, thì hiện tại cơ bản không có núi thây biển máu, vậy làm sao thứ này sống lại được? 】 

Lê Ngạo nhảy một đường như thỏ chỉ còn cách bờ đóa cuối cùng. Cậu vặn vẹo cái mông, nhắm ngay chỗ đáp, đột nhiên nhảy vọt nhưng không ngờ đóa hoa sen bỗng nhiên co lại, như là cố ý trêu chọc, cánh hoa cuộn lại bắt lấy chân mèo và cuốn vào bên trong. 

“Hoa Tuyết Tuyết, đừng chơi nữa!” Lê Ngạo muốn giãy giụa bò lên, nhưng bị cánh hoa kéo tứ chi, từng cái cù lét vào bụng**. 

“Đừng, đừng chạm vào chỗ đó… Ha ha ha meo meo meo!” Mèo con cười đến tai run bần bật, bốn chân đạp loạn xạ, cái đuôi điên cuồng quét ở giữa hoa tâm. Chơi đùa một lúc lâu, cánh hoa lại cọ vào cằm mèo một cái, cuối cùng mới buông lỏng vòng quấn. 

Một cuống hoa xanh lục tinh tế dâng lên từ hoa tâm, trên đỉnh nâng một quả màu trắng sữa. Nó đặt quả vào lòng mèo nhỏ, sau đó cuốn lấy mèo đưa lên bờ. 

Lê Ngạo đứng lên vỗ vỗ mông, vừa xoay người liền thấy một đám người phía sau đang ngơ ngác nhìn chằm chằm cậu. 

Tất cả bọn họ đều đang… ch** n**c miếng. 

Hannah giơ micro, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm quả trên tay mèo con, hoàn toàn không ý thức được bộ dạng mình lúc này thê thảm đến mức nào. 

Thật sự là quá thơm, cô thực sự rất muốn ăn quả đó. Người phụ nữ vừa mở miệng, nước miếng đã ào ào làm ướt micro: “Rio… Điện hạ, quả này ngài bán không?” 

…  

Tác giả có lời muốn nói:  

Mọi người muốn quả này bán bao nhiêu tiền [cho ta xem thử] 

Bình Luận (0)
Comment