Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 85

Hannah đến từ Liên Bang Thủ đô tinh. Tuy gia cảnh không phải đại phú đại quý, nhưng cũng vượt xa đại đa số người dân liên tinh. Đối với người thường mà nói là hàng xa xỉ thì ở nhà cô cũng chỉ là món ăn bình thường trên bàn cơm mà thôi. 

Sản phẩm trái cây và rau dưa của Miêu Đại Vương cô cũng đã từng ăn qua vài lần. Ngon nhưng tuyệt đối không thể khiến cô thèm đến mức này. Sự thèm khát này không phải là h*m m**n ăn uống, mà là một loại hấp dẫn và bản năng. Thật giống như là cô đã biết rằng quả này cực kỳ có ích cho mình một cách khó hiểu.  

Quả trái cây màu trắng sữa khoảng chừng bằng một quả táo, hơi phát sáng. Lê Ngạo vốn dĩ chỉ cầm, nhưng khi nhìn thấy một đám người mắt lóe lên, nước miếng chảy ròng ròng, cậu cong lưng giấu nó vào trong lớp lông trắng muốt của mình. 

“Không bán đâu.” Chú mèo lắc lỗ tai: “Cái này là Hoa Tuyết Tuyết tặng ta, ta không bán.” 

“Ực—” Đây là tiếng nuốt nước miếng của đám đông. Không chỉ người ngoại tộc, ngay cả người Delphi cũng khó ngăn cản sức hấp dẫn tỏa ra từ quả này. 

“Cậu nói một con số đi.” Người đàn ông có gia cảnh khá giả trong tổ quay phim vô thức tiến lên một bước: “Một vạn, hai vạn, bao nhiêu cũng được, cậu nói một con số.” 

“Đã nói là không bán.” Mèo nhỏ có chút không vui, cái đuôi kéo lê trên mặt đất, tai cũng rũ xuống, ôm quả xoay người muốn đi. 

Không thể để cậu đi! Những người ngoại tộc đó theo bản năng vươn tay muốn ngăn cậu lại. 

Ngay trong khoảnh khắc đó: “Gầm——” 

Một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc truyền đến từ chân trời. Bóng đen che kín bầu trời, một con hắc long từ không trung đột ngột đáp xuống, hai cánh mở rộng, luồng khí thổi tung mặt nước. Thân rồng khổng lồ ầm ầm rơi xuống đất, bãi cát chấn động kịch liệt, cát sỏi cuồn cuộn như tuyết lở. 

Hắn hạ thấp thân mình, cánh rồng nửa khép nửa giấu Lê Ngạo dưới cánh xương. Đồng tử dọc màu đỏ tươi chậm rãi co lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm từng bóng người dám cả gan đến gần. 

Chỉ một cái liếc mắt mà thôi mà cái cảm giác áp bức như trời long đất lở lại ập đến. 

Nỗi sợ hãi cái chết nghiền nát sự khao khát quả trái cây. Những người vừa rồi còn tràn đầy ánh mắt tham lam, lúc này đều không tự chủ được mà lùi về phía sau vài bước, chân tay nhũn ra ngã ngồi trên mặt đất. 

“Huân.” Lê Ngạo thò đầu ra, v**t v* hắc long hai cái để an ủi: “Không sao đâu, mọi người đều ở đây mà.” 

Quả thực mặc dù trong lòng có sự khao khát mạnh mẽ với quả đó, nhưng phản ứng đầu tiên của những người Delphi và hải tặc kia lại đều là rút vũ khí che chắn trước người cho mèo nhỏ. 

“Đúng vậy, xin, xin lỗi.” Trong tổ quay phim hơn mười người, người đầu tiên đứng ra xin lỗi lại là người phụ nữ duy nhất. Hannah nói: “Tôi, tôi không phải muốn cướp đồ đâu, tôi chỉ là, tôi chỉ là…” Sự căng thẳng và xấu hổ khiến cô nói lắp bắp, càng củng cố thêm cái nhìn của Lê Ngạo về cô. 

Ngay khi Lê Ngạo đang nói thì thân hình cậu đã xảy ra biến hóa. Theo một dao động rất nhỏ, đôi chân nhỏ bé chỉ bằng một chấm bắt đầu dài ra, lông dần rụng đi, được thay thế bằng cẳng chân của con người. Móng vuốt biến thành bàn tay nhỏ, mặt mày dần dần rõ ràng, là một đứa trẻ khoảng mười tuổi. 

Tóc đen mắt xanh lam, khuôn mặt mang theo nét bầu bĩnh và non nớt đúng tuổi. Vòng cổ tự động biến thành quần áo. Trên làn da lộ ra, có thể thấy từng vòng phù văn màu đen phức tạp. 

“Nhưng ta phải về nhà rồi.” Cậu trèo lên lưng rồng, tìm được vị trí dành riêng cho mình, vẫy tay với đám đông nói: “Tạm biệt nhé.” 

“Điện hạ…” Những lời lẩm bẩm của Hannah bị tiếng động khi hắc long bay đi lên che khuất. Camera nhắm thẳng vào không trung, nhìn đứa trẻ cưỡi rồng của mình bay về phía chân trời. 

【 Tạm thời chưa nói đến quả của Thủy Thanh Hà, mẹ ơi, con rồng này thật sự quá ngầu. 】 

【 Đây chính là rồng đó! Là rồng đó! Là sinh vật huyền thoại mới tồn tại, bây giờ cứ thế sống sờ sờ được nhìn thấy! 】 

【 Tôi quen rồi, thật sự, bất cứ thứ gì xuất hiện bên cạnh con mèo này tôi cũng sẽ không ngạc nhiên đâu. 】 

Trừ người Delphi, không một người ngoại tộc nào biết được tiền kiếp của Lê Ngạo. Nếu họ biết được lai lịch của chú mèo này, e rằng sẽ còn kinh ngạc hơn nữa. 

Một linh hồn sống lại từ cái chết, sự tồn tại của cậu, tự thân đã là kỳ tích vĩ đại nhất dưới quy tắc này. 

Hannah thất thần nhìn bóng rồng biến mất khỏi tầm mắt, không rõ sự hụt hẫng trong lòng là do lo lắng để lại ấn tượng không tốt cho Lê Ngạo, hay là vì quả trái cây đã biến mất. 

“Hannah. Hannah.” Người phụ trách khẽ nhắc nhở người phụ nữ vẫn đang ngẩn ngơ. Hannah giật mình một chút, vội vàng hoàn hồn: “Hello, hello, hoan nghênh trở lại hiện trường. Tình huống vừa rồi quá đột ngột. Đúng rồi, chúng ta xem có thể được Delphi cho phép, xuống hồ quan sát gần hơn đóa hoa sen không.” 

Hồ Bastabu khổng lồ không rộng lớn về bề ngang, nhưng lại quanh co thon dài, ôm trọn cả hành tinh. Thủy Thanh Hà xuất hiện đã chiếm trọn một đoạn sông. Nhận được tin tức các nhà nghiên cứu của Đế quốc đã nhanh chóng có mặt, quy hoạch một khu vực bảo hộ. À, không phải để bảo hộ Thủy Thanh Hà, mà là để bảo hộ nhân loại. 

Lúc chú mèo còn ở đó mọi người không chú ý. Sau khi cậu đi rồi họ mới thấy những đóa sen bề ngoài trắng tinh thuần khiết này, dưới cánh hoa là những chiếc răng nanh còn sắc nhọn hơn cả miệng đỉa. 

“Không thể đến gần hơn nữa.” Một nhà nghiên cứu kéo lại tổ quay phim và Hannah, những người đang khó hiểu muốn xuống nước: “Hơi thở mà những đóa hoa này phóng thích có tác dụng gây ảo giác, sẽ dẫn dụ người ta xuống nước và chết đuối.” 

Trong ghi chép nói Thủy Thanh Hà sinh ra từ núi thây biển máu, không phải nói nó cần những thứ đó làm chất dinh dưỡng, mà là những người đã chết trên con đường muốn hái nó, máu tươi và thi thể của họ xếp thành núi dọc theo bờ sông. 

“Cô tìm được hạt giống từ đâu?” Nghiên cứu viên hỏi Tần Di.  

Người phụ nữ nhíu mày suy tư nói: “Có người đưa tới.”  

Nhưng ai đưa? Tần Di sửng sốt một chút, cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không tài nào nhớ được diện mạo người đó. 

Mang theo báu vật mà toàn liên tinh khao khát, Delphi trong ngày này lại một lần bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.  

Lê Ngạo - người đang là trung tâm của mọi dư luận, cưỡi hắc long xuyên qua vũ trụ trở về Delphi. 

Mùa hè sắp kết thúc, ngày Ryan lần đầu tiên đến tiền tuyến vực sâu rèn luyện sắp tới. Ngoài ra còn có một chuyện quan trọng khác. 

…  

Nghị sự cung của Delphi nguy nga tráng lệ, bốn phía vây quanh bởi những cột đá to tròn. Kiến trúc phía trên có một phần chạm rỗng khổng lồ, ánh mặt trời được tiết chế một cách khéo léo thành một luồng, cột sáng chiếu thẳng xuống vương tọa, làm rạng rỡ vị quân chủ tóc vàng. 

Isilis ngồi trên ngai vàng nói với Rayna đang đứng phía dưới: “Em dẫn năm quân đoàn đi thu phục hành tinh mà Rio đã thấy trong mơ.” 

Người phụ nữ mặc quân phục không còn nhu mì như thường lệ, mang theo chút dứt khoát mà hành lễ: “Tuân mệnh.” 

Tham mưu tóc nâu Caleb nói: “Vị trí hành tinh đó hẻo lánh, người đi trước đã truyền tin về, nói rằng từ sâu trong lòng hành tinh đã nứt ra một khe hở, bên trong có bóng dáng của dị loại.” 

“Trước tiên đưa hành tinh đó vào lãnh địa Delphi, dọn dẹp xong xác nhận an toàn rồi mới có thể cho mèo nhỏ đến đó.” 

Ariya đã nói rõ với Lê Ngạo muốn cậu đánh thức ý thức của các hành tinh đang bị sa đọa trong vũ trụ. Một hành tinh, hai hành tinh, Isilis tin mèo nhỏ có thể làm được. Nhưng các hành tinh trong liên tinh không đếm xuể, mỗi hành tinh đều phải được đánh thức nhưng mèo nhỏ chỉ có một, vậy phải làm thế nào? 

Isilis nửa rũ mi không nhìn ra được suy nghĩ, lại nghe quân y trưởng Cố Luân nói: “Bệ hạ, dị chủng tên là Tiểu Logic có nên mang theo tham gia chiến đấu không?” 

Lời này vừa nói ra, đám đông có chút xôn xao. 

Người Delphi có thể chấp nhận dị chủng làm bạn chơi của chú mèo và xuất hiện trong lãnh thổ, nhưng đối với việc chúng trở thành chiến hữu, thậm chí là cộng sự của mình, họ vẫn có sự mâu thuẫn xuất phát từ bản năng.  

Isilis nâng tay ngăn chặn thanh âm: “Giao cho Rio quyết định.”  

Cho dù nhóc còn chỉ mới mười tuổi, y cũng chưa bao giờ bỏ qua ý kiến của cậu. Nếu là đồ do mèo con nuôi dưỡng, đương nhiên là do mèo con quyết định. 

Nói đến mèo là thấy mèo đến. 

Một tiếng rồng ngâm từ xa vọng vào đại điện, mọi người không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn phía khung đỉnh.  

Đầu rồng chậm rãi thò vào đại sảnh, thân rồng che khuất một phần ánh mặt trời, bóng đen đổ xuống giữa đại điện. Mọi người lại không sợ hãi bóng tối này, ngược lại còn giơ tay chào hỏi hắn: “Huân, điện hạ đâu rồi?” 

Cổ rồng lắc lư hai cái, cùng với tiếng rồng ngâm trầm thấp rất nhỏ, những chiếc vảy nhọn hai bên cổ bắt đầu hơi giãn ra. Nó nghiêng một góc, lộ ra đứa trẻ đang ngồi trên lưng nó. 

Lê Ngạo nghiêng đầu, vẫn chưa xuống đã mỉm cười với đám đông. 

Nụ cười là thứ có thể lây lan. Các đại thần phía dưới nhìn dáng vẻ mềm mại của cậu, chỉ cảm thấy trong lòng mình cũng tan chảy.  

Cậu thực sự là một bé con rộng lượng hay cười. Trong suốt lịch sử Delphi, chưa từng có thành viên hoàng thất nào như vậy. Đối với Leganes, mọi người là kính yêu, là tôn kính, là không thể nhìn thẳng. Đối với Lê Ngạo, dĩ nhiên cũng có sự tôn kính đó, nhưng trong đó càng hòa lẫn một loại yêu thích như đối với chính con cái mình. 

“Ôi chao điện hạ.” Đám người cười tủm tỉm vẫy tay về phía Lê Ngạo, đồng thời nhường ra chỗ cho hắc long hạ xuống. 

Nhóc con nhiệt tình chào hỏi từng người, sau khi Huân đáp xuống, cậu xoay người định trèo xuống. Quay đầu lại thì phát hiện Isilis đã dang rộng vòng tay đón cậu. 

Lê Ngạo dừng lại một chút, đối diện với đôi mắt vàng kim của người đàn ông. Cậu lại nở một nụ cười, đôi chân nhỏ nhắn khẽ nhún rồi nhảy xuống, được Isilis vững vàng ôm lấy nhẹ nhàng đặt xuống đất. 

“Không phải đi trồng trọt sao?” Isilis xoa xoa đầu đứa trẻ, thấy cậu với vẻ mặt dâng hiến báu vật móc ra một quả màu trắng sữa từ trong ngực, cố gắng nhón chân đưa tới trước mặt y: “Ba ba, cái này cho ba ba ăn nha!” 

Thịt quả tản ra ánh sáng nhạt, vừa lộ diện đã thu hút ánh mắt mọi người. Khác với người ngoại tộc hay tân binh của Delphi, tinh thần lực của những đại thần này rất cao, đủ để họ giữ bình tĩnh không đến mức bị mê hoặc mà xông tới. Thế nhưng cho dù vậy, cổ họng họ vẫn cuồn cuộn, vô thức nuốt nước miếng. 

Viện trưởng Viện nghiên cứu Đế quốc Shelby lên tiếng: “Điện hạ, cho phép thần xem qua quả trái cây này được không?” 

Lê Ngạo hào phóng đưa cho ông. Sau khi quan sát một lúc, ông nói: “Đây là quả của Thủy Thanh Hà.” 

Tinh thần lực của Lê Ngạo không có giới hạn, nên với cậu quả trái cây này chỉ là một quả ngon. Tuy nhiên đối với những người khác, nó lại là một báu vật vô cùng quý giá. 

Trong liên tinh, những người tiến hóa phổ biến đều có thể sử dụng tinh thần lực, nhưng tuyệt đại đa số chỉ đạt chỉ số từ hai mươi đến ba mươi.  

Dù vậy chỉ số này cũng đủ để họ nổi bật trong đám đông. Cho dù chỉ là một sự tăng lên nhỏ bé, năng lực mà nó mang lại cũng là một bước nhảy vọt về chất. Một loại trái cây có thể rõ rệt nâng cao tinh thần lực, làm sao có thể không gây ra sức hấp dẫn mãnh liệt? 

Có sức hấp dẫn nhưng không phải là một sự cần thiết. Những người có thực lực cao này cũng không nghĩ cách chiếm đoạt.  

Đứa trẻ muốn cho ai thì cho. Shelby trả lại quả trái cây cho Lê Ngạo, nghe thấy bé con xoay người thì thầm với quân chủ: “Hoa Tuyết Tuyết nói tặng cho con. Có người ra giá một vạn đồng tiền để mua con cũng không bán đâu, con muốn để lại cho ba ba.” 

Cậu giống như một chú chim non sốt sắng phụng dưỡng ngược lại chim mẹ, ra sức nhón chân muốn đưa quả vào miệng Isilis. 

Isilis nhận lấy nhưng chỉ cầm trong tay. Y nhìn đôi mắt sáng long lanh vì mong chờ của đứa trẻ, trái tim lạnh lùng cứng rắn của y như tan thành vũng nước, nhéo nhéo lỗ tai cậu: “Cảm ơn Rio, ta rất cần nó.”  

Mặc dù y đã không cần tăng cường tinh thần lực nữa nhưng vẫn động lòng vì phần ưu ái này. 

Con người khi đối diện với người mình yêu thích, sẽ vô thức cho đi và cũng có thể từ sự khẳng định của sự cho đi đó mà gặt hái được niềm vui tràn đầy. Lê Ngạo không hiểu gì về tâm lý học, nhưng cậu quả thật rất vui vẻ, ngay cả khi bò lên giường ba ba cũng ngân nga một khúc nhạc không thành điệu. 

“Giường chia sẻ, vừa lớn vừa mềm. Giường Lê Ngạo, là búp bê giấy vỏ mềm nha ~” Mèo con chân ngắn lồm cồm bò lên, vừa lải nhải vừa ngân nga hát. 

Cậu ôm lấy con mèo bông, kéo đến sát bên gối của Isilis, đắc ý vỗ vỗ móng vuốt mấy cái, sau đó lăn một vòng, cái bụng trắng mềm liền lộ ra ngoài giống như đang chờ người ta xoa. 

Cậu lăn vài vòng trong ổ của mình, rồi chạy đến cào cào vài cái trên gối đầu của người ta, dính lên mùi hương của mình. Lúc này cậu mới vung vẫy cái đuôi, hài lòng nhảy xuống giường ngồi ở trước cửa phòng tắm chờ người đàn ông. 

Bước vào cuối hè, nhiệt độ đã rất mát mẻ. Nhưng Lê Ngạo năm nay không cắt lông, hơi nóng mờ mịt từ phòng tắm chui ra qua khe cửa, khiến cậu hơi nóng mà xê dịch vị trí. 

Mông vừa nhấc lên, trên mặt đất là bốn cái dấu chân hoa mai thấm mồ hôi. Chân ra mồ hôi mà mèo không biết. Chờ đến khi Isilis đẩy cửa ra bước ra, y liền thấy đầy đất những dấu chân nhỏ hơi ướt. 

Mắt Lê Ngạo sáng rực lên, vừa chạy đến bên chân người kia liền muốn nhào tới cọ cọ. Nhưng còn chưa kịp đã bị người đàn ông xách gáy nhấc bổng lên: “Cẩn thận bị ướt.” 

Người máy đã tắm xong cho mèo rồi mới thả cậu đến tìm Isilis. Trừ bốn cái chân chứ cả người mèo con đều rất nhiều lông xù xù. 

Da sau gáy bị nhấc lên, cậu thẳng người giống như siêu xe cất cánh, dẫm dẫm móng vuốt trong không khí, tiếng động cơ rầm rì liền bắt đầu vang lên. 

Cảm giác được bé con dựa dẫm hoàn toàn khác với cảm giác được người dân tin cậy, nhưng lại kỳ diệu khiến Isilis cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt. Y đặt mèo lên giường, thấy cái gối đầu của mình bị nghịch đến lõm sâu cũng không hề cảm thấy lãnh địa bị xâm phạm, chỉ chấm nhẹ lên mũi chú mèo, nhàn nhạt nói một câu: “Nghịch ngợm.” 

Mèo con cười ngây ngốc, ngoan ngoãn bò trở về ổ nhìn Isilis thay quần áo. 

Isilis từ trước đến nay không quá để tâm đến cơ thể mình, cũng không có ý thức che giấu hay kiêng dè đứa trẻ. Y tùy tay ném khăn tắm mặc áo ngủ rồi ngồi xuống mép giường. 

Y một tay cầm quả trái cây màu trắng sữa một tay cầm con dao nhỏ. Mèo con chạy tới ngay khi y ngồi xuống, chiếc cằm mềm mại gác lên đùi y, giống như cún con ngửi ngửi mùi hương trên người người đàn ông: “Ba ba ơi, ba thơm quá nha, hình như mùi hương không giống trước đây.” 

Isilis không chú ý đến những điều này, vẫn tiếp tục cắt trái cây. Thấy nhóc con thích mùi hương này, y bèn nói: “Mùi của đồ dùng tắm rửa mới ư? Ngày mai ta sẽ bảo Thẩm Xác đổi cho con luôn.” 

Quả trái cây màu trắng sữa sau khi cắt ra có chất tựa như thạch rau câu. Isilis đưa miếng đầu tiên đến miệng mèo, thấy cậu nhồm nhoàm nhai ngon lành, y cũng có chút hứng thú nên cũng cắt một miếng đưa vào miệng. 

Không hổ là trái cây khiến toàn liên tinh mơ ước, vừa vào miệng liền như tuyết tan ngọt ngào thấm vào dạ dày. Cảm giác thỏa mãn không phải đến từ sự thèm ăn được lấp đầy, mà là tinh thần được tẩm bổ sung sướng. 

Hai cha con, con một miếng ba ba một miếng, chia nhau hết quả trái cây. Mèo nhỏ vốn đã ăn no, lúc này ợ một cái, lười biếng gối lên đùi người đàn ông lật người nằm im bất động. 

Isilis nhéo nhéo chân cậu, dùng ngón trỏ đo đạc một chút. Khi nhận ra chân mèo vẫn ngắn hơn ngón tay mình, một tia buồn cười lộ ra giữa hàng chân mày. 

Quân chủ tóc vàng nhịn không được nghĩ: Lớn lên thế nào được đây? Vũ trụ làm sao lại sinh ra một nhóc mèo có đôi chân ngắn đến vậy nhỉ? 

Mèo con đã bắt đầu mệt rã rời chớp chớp mắt, dẫm dẫm móng vuốt vào lòng bàn tay người đàn ông, hoàn toàn không rõ y đang suy tư về việc mình rốt cuộc đã lớn lên theo cách nào. 

Lớn lên thế nào ư? Đương nhiên là cậu muốn lớn lên như hiện tại. Vì thần tượng của cậu chính là Đông Hi Hi, một chú mèo cũng chân ngắn y hệt. Pháp tắc đã tuân thủ hoàn hảo sở thích của bé con, chọn cho cậu một thân thể như vậy. 

Đứa trẻ ngủ rất nhanh, móng vuốt xòe ra co vào vài cái, cậu đã ngủ say. Một cục bông mềm xù với cái bụng vừa mềm vừa trắng. Isilis ôm cậu vào ổ mèo, ngón tay thon dài v**t v* lông cậu. Sau đó y cúi đầu, ghé vào má mèo nhỏ: “Ngủ ngon Rio.” 

…  

Thói quen là một chuyện vô cùng đáng sợ. Vì trải nghiệm mộng khi còn nhỏ, Isilis rất ít khi chìm vào giấc ngủ sâu. Y luôn cảnh giác, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể đánh thức ý thức của y. 

Nhưng khi có Lê Ngạo ở bên thì khác, lúc y mở mắt ra trời đã sáng. Trên bụng nóng hầm hập, có một chú mèo đã bò lên từ lúc nào y cũng không hề hay biết. Y hiếm khi có được khoảnh khắc thư giãn như vậy. 

Isilis khẽ che lên bụng mèo con. Cảm giác quá tốt khiến y siết chặt ngón tay nhéo vài cái làm mèo con bị quấy rầy giấc ngủ khẽ chép miệng. 

Cứ như vậy Isilis lại nhắm hai mắt. Y muốn cùng bé con hưởng thụ thêm một chút khoảnh khắc an nhàn nhưng chỉ vài phút sau đã nghe thấy mèo nhỏ tự mình tỉnh giấc. 

Lê Ngạo ngáp một cái cũng không bò dậy, cứ thế nghiêng người từ bụng người đàn ông lăn xuống, “bụp” một tiếng dừng lại trên giường. Cậu dùng hai móng vuốt ấn vào ga giường, cái mông cao cao nhếch lên, hạ eo duỗi người một chút, sau đó dựa vào eo người đàn ông bắt đầu l**m lông cho mình. 

Lớn rồi có gu thẩm mỹ riêng, chú mèo dũng mãnh này cũng bắt đầu điệu đà. l**m cho lông ngực thật mượt, cậu mới đứng dậy chạy đến bên chiếc ổ mèo, lấy ra một chiếc gương nhỏ và soi thật tỉ mỉ. 

Isilis không biết đã mở bừng mắt từ lúc nào, nghiêng người chống tay lên mặt cứ thế nhìn cậu. Chờ khi mèo con từ trong gương thấy gương mặt đẹp trai của ba ba, cái đuôi vểnh lên liền lao vào cọ đầu lên mặt người đàn ông. 

Mèo lớn và mèo nhỏ họ rúc vào nhau tạo nên một cảnh tượng vô cùng êm đềm. 

“Đi ăn sáng thôi.” Mèo lớn vàng óng đặt cánh tay ngang bụng mèo nhỏ, bế bé mèo lên và mang vào phòng tắm. 

…  

Trên đường đi ăn sáng Lê Ngạo gặp Ryan. 

Chàng trai trẻ mặc quân phục đứng thẳng, mái tóc dài màu trắng buộc gọn sau gáy, trông rất đẹp trai. “Chào buổi sáng, chú, Rio.”  

Anh ngồi xổm xuống ôm mèo đang đi theo chân Isilis lên, không còn gượng gạo như khi còn nhỏ mà rất tự nhiên hôn nhẹ lên má mèo. 

Ba ba của Lê Ngạo chưa bao giờ để ý đến sức hấp dẫn của mình với người khác, Lê Ngạo cũng không hề có ý thức bị người ta chiếm tiện nghi, còn nheo miệng chào lại: “Chào buổi sáng, Ryan.” 

Cậu rất ít gọi ba ba hay anh trai, nhưng lại thường xuyên gọi cô và chú.  

Chú thích: ý ở đây là bạn nhỏ rất ngại, nên thường không gọi một cách ngọt ngào quá thường xuyên với ba hay anh trai, nhưng đối với 3 anh em sư tử kia thì rất hay gọi.  

“Chào buổi sáng bảo bối.” Tán Ân cười khúc khích đón mèo vào lòng, hôn mạnh một cái lên đầu mèo: “Bảo bối, trên người con toàn là mùi của anh trai.” 

Không có sự b**n th** thuần túy nhưng đáng tiếc là hai bên đương sự trong một số phương diện đều vô cùng vô tư. Chờ đến khi Lian với vẻ mặt rộng rãi không chút phiền não chạy tới cũng hôn mèo một cái, rồi lại được cô Rayna ôm qua hôn lại, nghi thức buổi sáng này mới xem như hoàn thành. 

Mèo dũng mãnh thở dài, có chút buồn phiền vì quá được hoan nghênh. Nữ thị vệ bưng bữa ăn tới, trong ánh mắt mang theo ý cười rạng rỡ rót đầy sữa cho mèo. 

Lê Ngạo chóp chép miệng uống sữa, nghe thấy mấy đại sư tử đang nói: “Ryan hôm nay đi à? Đi bao lâu?” 

Thanh niên tóc bạc gật đầu, đáp lại Tán Ân: “Vâng thưa chú, dự tính là hai tháng.” 

“Không cần miễn cưỡng.” Lian vừa ăn vừa nói, không hề có gánh nặng của một điện hạ Đế quốc: “Con vừa cấy tinh thạch, nếu không chịu nổi thì cứ về, lần sau đi tiếp.” 

Ryan cong cong khóe mắt, không nói đồng ý nhưng cũng không phản bác. 

Rayna trong lòng lo lắng chỉ lặng lẽ ăn thức ăn không nói gì. 

Isilis đặt miếng bò bít tết đã cắt xong trước ghế em bé của Lê Ngạo rồi hỏi: “Rio, con có biết Tiểu Logic muốn ra chiến trường không?” 

Mèo con dùng hai móng vuốt ôm đĩa thức ăn, cúi đầu nhai nhai miếng thịt trong miệng nên nói không rõ ràng: “Biết ạ, nó nói muốn ra ngoài chơi.” 

Tiểu Logic đã bị biến dị, nhân loại rất khó định nghĩa nó thuộc bất kỳ chủng loại nào hiện nay. Dù được mèo con nuôi dưỡng nên rất thông nhân tính nhưng nó vẫn là một con quái vật.  

“Nó muốn ra ngoài chơi, vậy thì cho nó đi thôi.” Mèo dũng mãnh nói rất nghiêm túc: “Nó đã lớn lắm rồi nha. Số 1 nói nó đã trưởng thành, vậy nó phải gánh một số trách nhiệm.” Cuối cùng cậu cũng nuốt xong miếng thịt, đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Và cũng phải trả lương cho Tiểu Logic!” 

Được Isilis gật đầu đồng ý, mèo nhỏ hài lòng cúi đầu tiếp tục ăn cơm. 

Rayna ngây người lắng nghe, lại một lần nữa nhận được gợi ý từ miệng bé con.  

Đúng vậy, đứa trẻ đã lớn. Không còn là chú sư tử gầy yếu đến mức không thể đi lại. Lông bờm của anh dần trở nên dày dặn, dù là hình sư tử hay hình người, anh đều đã lớn hơn. Cô không thể cứ mãi lấy sự lo lắng làm lý do khiến đứa trẻ cảm thấy bị trói buộc. 

Rayna buông dao nĩa, giơ tay nhéo nhẹ má của Ryan: “Thuận buồm xuôi gió, chúc con chiến thắng trở về con của ta.” 

Ryan sửng sốt một chút, trở tay nắm lại: “Con sẽ làm được thưa mẹ. Ngài cũng vậy, thuận buồm xuôi gió.” 

Quốc gia là nhà. Cho dù đi xa đến đâu, họ đều sẽ quay đầu lại. 

Vậy đối với những hải tặc phiêu bạt vô định mà nói, họ nên quay đầu lại như thế nào đây? Hạm Tự Do rời xa khu vực đông đúc, đậu lại trong một góc của Khanil. 

Tổ quay phim sợ hãi đứng trên hạm Tự Do, không rõ vì sao mình vừa thoát khỏi Ai Ai Ngang Ngang đã bị họ bắt cóc. 

Hannah run rẩy mở miệng: “Lại, lại muốn đánh cướp sao?” Quá vô liêm sỉ! Lúc họ đến đã vừa mới trả tiền rồi mà! 

Tần Di rít một hơi thuốc, nhớ đến mèo con đã nói người này bị nói lắp, muốn mình đối xử tốt với cô ta một chút. 

Người phụ nữ nhếch khóe miệng, đầu ngón tay đỏ tươi gõ gõ tàn thuốc: “Các ngươi quả thật phải trả tiền cho chúng tôi, nhưng không phải đánh cướp.” 

Đây còn không phải đánh cướp? Đây là loại ngụy biện gì? Đạo diễn lấy hết can đảm vừa định mở miệng liền nghe cô nói: “Các ngươi đã bị theo dõi. Có kẻ ra tay muốn lấy mạng các ngươi rồi đấy.” 

Môi đỏ tươi phả ra vòng khói: “Tôi thu là phí bảo hộ, không phải cướp, hiểu chứ?” 

Đừng để đến lúc đó nói linh tinh trước mặt mèo nhỏ.  

…  

Tác giả có lời muốn nói:  

Nếu những người theo đuổi ba ba đủ gan dạ thì sẽ có cơ hội, ba ba là kiểu người bị chiếm tiện nghi cũng không ý thức được (Long Ngạo Thiên thẳng nam, trong mắt chỉ có trở nên mạnh hơn). Đáng tiếc, họ không dám, hí hí. 

Mèo con thì khác, bên cạnh cậu có Huân canh giữ. Trừ người nhà ra, dám đụng vào một sợi lông thử xem [để tôi xem thử]. 

Bình Luận (0)
Comment