Tổ quay phim không thù không oán với ai, rốt cuộc là kẻ nào muốn giết họ?
Những người khác trong tổ quay phim cho rằng đám hải tặc đang hù dọa, nhưng Hannah lại cảm thấy người phụ nữ tên Tần Di này không nói sai. Cô chỉ là bị nói lắp khi căng thẳng chứ không phải đồ ngốc. Cô đột nhiên nhớ tới người trợ lý nhỏ của mình.
Hắn được thuê từ bên ngoài, làm việc không cần mẫn đã đành, lại còn luôn biến mất. Trên đường đến đây gặp phải hải tặc đánh cướp, hắn đã bị Tần Di một quyền đánh thẳng vào ICU.
Tổ quay phim có hơn mười người, vì sao người phụ nữ này sau khi thu tiền lại chỉ đánh đánh một mình hắn?
“Có phải là người trợ lý đó có vấn đề?” Hannah đánh bạo hỏi.
Tần Di rít một hơi thuốc, khóe miệng gợi lên một nụ cười, quả thực có chút lau mắt mà nhìn cô gái này: “Cũng không đến nỗi quá ngu ngốc. Này, bên kia, mục đích quay chụp lần này của các ngươi là gì?”
Đạo diễn bị cô nhìn chằm chằm kinh ngạc một chút, theo bản năng gãi gãi cái trán trơn láng của mình, đột nhiên thông suốt: “Là để tạo thế cho cuộc bình chọn Mười Nhân Vật Có Sức Ảnh Hưởng Lớn Nhất Liên Tinh lần này!”
“Bingo!” Tên hải tặc gầy như gà con búng tay một cái, cười hì hì nói: “Nhân vật các ngươi chọn theo dõi quay chụp là mèo con điện hạ của Delphi. Nếu cậu ấy được bầu chọn thì sẽ thế nào?”
“Sẽ chiếm mất một suất thăng tiến trong chính trường…” Hannah lẩm bẩm tự hỏi: “Những người đoạt giải của chương trình này hầu như đều tiến vào chính giới(*), không ít người đã ngồi vào những vị trí rất cao.”
Chú thích: “Chính giới” nghĩa là giới chính trị, là tầng lớp làm việc trong bộ máy nhà nước, chính phủ, hoặc có chức quyền trong hệ thống chính trị.
Cô mở thiết bị đầu cuối nhanh chóng xem tài liệu mình đã chuẩn bị: “Trong giới bình dân cũng có những ứng cử viên có danh vọng và danh tiếng không tệ nhưng cơ bản đều chỉ nhận được giải tham dự và giải an ủi.”
Tuy nhiên cuộc bình chọn này tạo được sự ủng hộ rất lớn. Cho dù không đạt được thứ hạng cuối cùng, những ứng cử viên có danh tiếng cao trong vũ trụ này cũng hầu như sẽ được các thế lực chính giới thu nạp.
Tệ nhất cũng sẽ thu về lượng truy cập lớn, trở thành ngôi sao mạng và minh tinh liên tinh.
Mà cho dù Delphi bảo vệ đứa trẻ Lê Ngạo này rất kỹ, cậu cũng rất ít xuất hiện trước công chúng nhưng nhờ vào sự tồn tại của trái cây chữa lành, hầu như không có người bình thường nào không có cảm tình tốt với cậu.
Cậu chắc chắn sẽ được chọn một suất, không một ai nghi ngờ điều đó. Điều này có nghĩa là cậu sẽ chiếm mất vị trí của một bên hưởng lợi nào đó.
Họ không dám động thủ với Lê Ngạo nhưng có thể động thủ với tổ chế tác đang quay phim Lê Ngạo. Việc này giống như một bộ phim tài liệu bầu cử thu nhỏ, tác phẩm dự thi cuối cùng cần tổ quay phim chế tác và cắt ghép. Họ không muốn lấy mạng tổ quay phim mà là muốn Lê Ngạo không thể tham gia bình chọn.
Sau khi nghĩ thông suốt, lưng mọi người đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Sao lại như vậy…” Đạo diễn móc ra một chiếc khăn tay run rẩy lau mồ hôi: “Không ai quản sao? Tôi có người quen, tôi sẽ báo nguy.”
“Báo nguy mà có tác dụng thì mới là lạ.” Jason gầy như gà con giơ ngón út ngoáy tai: “Ông nghĩ quan viên Liên Bang là người tốt sao? Không chừng người nhận điện thoại báo nguy của ông lại là người nhà của ứng cử viên đó đấy.”
Hannah, bình tĩnh lại khôi phục lý trí. Nếu đám hải tặc này muốn giết họ, đã không nói nhiều lời như vậy. “Muốn bao nhiêu?”
Cô gắng gượng trấn tĩnh nhìn về phía thủ lĩnh hải tặc: “Phí bảo hộ muốn bao nhiêu?”
Tần Di ngoắc hai ngón tay ra phía sau, thủ hạ liền mang gạt tàn thuốc đến. Cô dập tắt thuốc nói: “Mười triệu - để bảo vệ các ngươi cho đến khi cuộc thi kết thúc.”
Đạo diễn sửng sốt một chút. Mười triệu, mười mấy người họ chia ra mỗi người cũng phải hơn một triệu. Vấn đề là họ có sẵn lòng cùng nhau gánh vác không? Người đàn ông mím môi, trong lòng có chút hối hận, biết thế đã đổi người quay chụp…
Nhưng đó là Lê Ngạo, là đứa trẻ mang lại hy vọng cho toàn nhân loại, sao có thể không quay cậu chứ?
Đạo diễn cắn chặt răng, chuẩn bị tự mình gánh vác. Vừa định mở miệng liền nghe Hannah nói: “Một triệu!”
Người đàn ông có mái tóc kiểu Địa Trung Hải trông như chiếc chảo úp ngược, nghe thấy mức trả giá đó suýt nữa bị dọa đến cháy, vội kéo tay áo Hannah chắn cô vào sau người: “Cô ấy nói đùa thôi, mười triệu, tôi sẽ trả, tôi chấp nhận. Các cô bảo vệ tốt tất cả chúng tôi, mười triệu này tôi sẽ thanh toán.”
Hannah nắm tay đạo diễn, dồn hết dũng khí nói tiếp: “Các cô muốn bảo vệ mèo con điện hạ đúng không. Các cô muốn cậu ấy được toàn nhân loại thấy, chúng tôi sẽ làm điều đó, cho nên, một triệu!”
Tần Di đặt tay trái lên khuỷu tay phải, vẻ mặt bình thản, không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Hannah nói: “Căn bệnh Dum của tôi phát tác ba năm trước, tôi đã sống sót nhờ ăn trái cây của điện hạ. Đây cũng là lý do tôi chọn quay cậu ấy. Mặc dù cậu ấy không cần nhưng cậu ấy xứng đáng được mọi người nhìn thấy.”
Đúng vậy, điều đó là dĩ nhiên. Hải tặc cũng cảm thấy như vậy. Đứa trẻ kia cao thượng và rộng lượng đến thế, cậu ấy không muốn phô trương nhưng họ không thể không nhìn thấy. Cậu ấy xứng đáng được mọi người kính ngưỡng.
“Tôi hơi tò mò…” Tần Di hỏi: “Cô là người bị nói lắp, sao lại làm phóng viên và người dẫn chương trình?”
Hannah sửng sốt một chút, dường như đang suy nghĩ nên đáp lời thế nào. Con người là một loại sinh vật vô cùng kỳ lạ, họ có thể nhìn thấy sức mạnh từ ai đó, vật nào đó, từ đó biến thành phương hướng của chính mình.
Có lẽ chính là hình ảnh chú mèo nhỏ 6 tuổi nói năng còn chưa lưu loát, nhưng không vứt bỏ đồng bọn, không sợ hãi đối mặt với dị loại đã cho cô sức mạnh.
Cô cười nói: “Tôi chỉ bị cà lăm khi căng thẳng, chứ đâu phải đang đối mặt với cái chết, có gì mà không làm được.”
Mèo con không sợ hãi, cô cũng không sợ hãi.
…
“Lê Ngạo rất gan dạ!” Mèo dũng mãnh đứng trên mặt đất đang cãi nhau với người máy: “Tớ không sợ cậu đâu!”
Ngân Dực cầm lấy cái thước trên bàn, chú mèo dũng mãnh vừa nãy còn ưỡn ngực ra vẻ “ta không sợ” lập tức cụp đuôi lại, lấy lòng tiến lên ôm lấy cánh tay máy: “Đừng đánh vào mông nha, tớ lớn rồi mà.”
“Cậu cũng biết cậu lớn sao?” Người máy tức đến run cả giọng, một tay túm sau gáy mèo nhấc bổng cậu lên: “Đã biết mình lớn mà còn không làm bài tập hả?!”
Cái con mèo nhỏ này thi toán lại không đạt tiêu chuẩn, Ngân Dực cực kì đau đầu. Mỗi lần làm xong bài tập nó đều kiểm tra, đều đúng cả, vì sao cứ hễ thi là lại không được?
Nó nhìn chằm chằm vào sách bài tập của mèo chân ngắn suy tính hồi lâu, cuối cùng cũng phát hiện một vài dấu vết. Bài tập toán của cậu đều là do tiểu quái vật viết hộ.
Dù có cố bắt chước đến mấy, phong cách viết của hai bên vẫn chẳng thể giống nhau. Khi làm bài tập, mèo chân ngắn thường viết được một lúc là mệt, thế là lười biếng biến về hình mèo, hai móng vuốt ôm cây bút nguệch ngoạc viết vài nét.
Chữ của cậu chẳng bao giờ giống nhau từ đầu đến cuối, cái kiểu tùy tiện, mềm nhão, đầy lười nhác ấy là nét đặc trưng riêng của một con mèo nhỏ, đến tiểu quái vật cũng chẳng thể nào học theo cho ra hồn.
“Lê Nga Nga, ta hết cách với cậu rồi.”
Mèo dũng mãnh thấy cứng rắn không được thì chuyển sang mềm mỏng. Bị nhấc lên bốn chân không chạm đất, cậu vẫy vẫy vài cái móng vuốt nhỏ, cố gắng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tròn lấy lòng: “Hì hì, tớ sai rồi, tớ sai rồi, cậu đừng giận Lê Ngạo có được không?”
Người máy hiểu rõ mèo chân ngắn này. Cậu nhất quyết không dùng “tôi”, mà chỉ dùng “Lê Ngạo”, “Mèo”, hoặc “Mễ”.
Chú thích: Mễ (米) thường là một cách tự xưng đáng yêu trong tiếng Trung, kiểu như nickname thân mật.
Nhưng cố tình... người máy lại rất thương điểm này của cậu. Nhóc con trước kia mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ, nhận thức về bản thân còn mơ hồ.
Trong một thời gian dài khi nói chuyện, cậu không phân biệt được chủ thể và khách thể. Lớn hơn thì đã tốt hơn rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng nói chuyện vẫn lộ ra một chút, chỉ cần chút ít này cũng đủ khiến những người lo lắng cho cậu cảm thấy đau lòng.
Ngân Dực cúi đầu nhìn cậu, thấy bốn chân cậu rất có tiết tấu, vẫy vẫy như mái chèo không chạm đất, cuối cùng vẫn thở dài, thả cậu xuống: “Vì sao lại bảo Huân làm bài tập cho cậu?”
Lê Ngạo chu môi, hai móng vuốt nhỏ dẫm lên đuôi mình lẩm bẩm: “Không thích toán học. Ba ba nói không thích thì không làm, nhưng mà không làm sẽ làm cậu không vui, cho nên Huân liền giúp tớ làm.”
Thôi rồi, hóa ra căn nguyên là ở đây! Ngân Dực quả thực là một giáo viên bất lực trước một đứa trẻ được gia đình quá mức cưng chiều. Thế nhưng nhìn chằm chằm gương mặt tròn vô tội lại xù xù ấy hồi lâu, Ngân Dực cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Cậu chỉ là một con mèo thôi mà, cậu ấy đã rất xuất sắc rồi, quả thực là vậy, học toán giỏi thì có ích gì đâu? Có một chút tật xấu nhỏ cũng chẳng sao mà?
"Vớ vẩn!" Ngân Dực cầm thước lên, cuối cùng vẫn đánh hai cái vào mông mèo: "Cậu hư thật rồi, lười biếng còn tìm lý do!"
"Hư cái gì mà hư! Đồ sắt đá! Mọi người đều nói không được đánh trẻ con, mà cậu không những đánh trẻ con, cậu còn đánh mèo con! Tớ sẽ mách ba ba là cậu bắt nạt tớ! Bảo ba ba cắn cậu! Cũng bảo Huân cắn cậu!"
Mèo dũng mãnh cũng bướng bỉnh, mềm không được thì chuyển sang cứng, kêu ngao ngao rồi vồ lấy, không hề có một chút dấu hiệu nhận lỗi.
"Cậu mà mách, ta xem ngoài cậu ra còn ai dám cắn!" Chú mèo gan lớn này đã chọc giận hoàn toàn người máy không có cơ quan gọi là "gan". Đánh thật thì không thể đánh, nhưng giảng đạo lý thì cậu lại không nghe. Ngân Dực lạnh mặt, dứt khoát không để ý đến cậu nữa.
Mèo dũng mãnh lại bắt đầu rụt rè.
Mặc dù người máy đánh vào mông cậu hai cái, nhưng cậu cũng đã cào lại được...
Hơn nữa, quả thật là cậu không làm bài tập trước mà...
Mèo nhỏ có chút chột dạ, cứ đi theo bên chân người máy đang im lặng, người ta đi đâu thì cậu đi theo đó, miệng lẩm bẩm không ngừng.
"Xin lỗi mà, cậu đừng giận nữa. Tớ sẽ không mách ba ba đâu. Trừ Lê Ngạo ra, ai cũng không được cắn Cơ của chúng ta.”
À, hóa ra đây là phần thưởng kèm theo sao? Nó có nên nói cảm ơn điện hạ không nhỉ?
Người máy không để ý đến cậu, vẫn tiếp tục dọn dẹp phòng. Nó đi tới đi lui không ngừng nghỉ, mèo chân ngắn dán sát theo sau. Chân cậu ngắn, chạy thì nhanh, nên chẳng thấy đường đi. Lúc rẽ qua một góc, liền bị người máy va phải, cả người bay ra ngoài, mặt suýt dán xuống đất, đập ngay vào chân bàn.
Lần này có lẽ va chạm khá mạnh, Ngân Dực nghe thấy cậu thút thít một tiếng, không kịp giữ vẻ mặt lạnh lùng, tức khắc hoảng loạn chạy tới ôm cậu: “Sao rồi, có bị thương không? Có đau không?”
Mèo chân ngắn hốc mắt đều đỏ, nhưng không khóc, lắc lắc đầu, còn nheo miệng cười với nó: “Không có việc gì, Lê Ngạo không đau.”
Chỉ một câu này đã đủ khiến Ngân Dực cảm thấy cái "trái tim" vốn không tồn tại của mình như muốn tan nát. Nó im lặng ôm chú mèo đau đến cuộn tròn đặt lên giường, lấy chăn đắp cho cậu.
Một đứa trẻ gắng gượng mới mười tuổi đầu, việc gì nó phải vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà giận cậu lâu đến thế?
Lê Ngạo chỉ va vào một chút, lúc đau thì đúng là đau, nhưng đau qua rồi liền không còn cảm giác gì nữa. Cậu thật cẩn thận nâng đầu nhìn người máy, móng vuốt đặt lên cánh tay máy: “Cậu đừng giận nữa mà.”
Người máy đắp chăn cho cậu, giọng điện tử thế nhưng lại nghe ra được tiếng thở dài: “Ta không giận, là vấn đề của ta. Nhân loại không phải người máy, yêu cầu của ta với cậu quá cao, như vậy đúng thật là không tốt.”
Nó luôn nghĩ đây là tương lai của Đế quốc, nếu cậu ấy không xuất sắc, liệu có gây ra sự chỉ trích nào không?
Hiện giờ có ngày càng nhiều nhân loại chú ý đến cậu, người Delphi thì không sao, nhưng những người ngoại tộc kia, những người Liên Bang kia, liệu họ có nhắm đến một điểm nhỏ nhặt để công kích cậu không? Liệu sự chỉ trích này có khiến một đứa trẻ cảm thấy đau khổ không?
Giống như chú sư tử nhỏ vài năm trước, Ngân Dực không phải con người, nhưng nó lại nhìn thấy rõ ràng. Người Delphi yêu thích Ryan không hề giả, nhưng sự yêu thích này không thuần túy, đó là vì anh là Leganes, chứ không phải vì anh là Ryan.
Họ tôn kính dòng họ của anh, thương xót sự đau khổ yếu đuối của anh, cẩn thận ở chung với anh. Nhưng lẽ ra sự đối đãi đặc biệt từ lòng thiện ý đó, ngược lại lại khiến đứa trẻ kia đau khổ rất nhiều năm.
Lòng tốt còn có thể làm tổn thương người ta như thế, huống chi là ác ý?
Vì thế Ngân Dực không ngừng lo lắng. Nó nghĩ chỉ cần xuất sắc, người khác sẽ không dám bàn tán. Nên nó đã giao bài tập, giám sát việc học của mèo chân ngắn, muốn cậu ấy mọi mặt đều hoàn hảo. Nhưng điều này là không thực tế, cũng là không nên.
Mạnh mẽ như Isilis cũng không tránh khỏi bị người đời bôi nhọ. Có kẻ nói y lạnh lùng, có kẻ gọi y là bạo quân, còn có người chê y là kẻ cản trở của chế độ dân chủ. Nhưng ruồi nhặng chỉ đậu lên chỗ có vết nứt — lời ấy chẳng sai. Khi ngươi thật sự quá xuất sắc, thì kẻ tầm thường mới là những kẻ kia mà thôi.
Người máy chải chải lông cho mèo con, xin lỗi cậu: “Lê Nga Nga, xin lỗi cậu, ta không nên đánh cậu. Không thích toán thì không học nữa, cậu đã làm rất tốt rồi.”
Người máy không ăn mềm cũng không ăn cứng, nhưng mèo nhỏ lại ăn mềm. Người ta nói chuyện như vậy, cậu ngược lại lại cảm thấy xấu hổ.
Đôi mắt xanh ngập nước, cậu đưa đầu cọ cọ lên cánh tay máy: “Tớ cũng có sai, tớ không nên bảo Huân làm bài tập giúp tớ, còn lừa gạt cậu. Tớ, lần sau ta sẽ tự mình làm, nếu thật sự không muốn làm thì sẽ nói cho cậu.”
Ngân Dực hay để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không thì cũng đã chẳng tự giam mình trong một căn phòng, một trăm năm chưa từng đi ra ngoài. Nhưng mèo con rất rộng lượng, cậu đã thay đổi ảnh hưởng đến một vài thứ.
Lời đồn vô căn cứ không thể nào không xuất hiện, mèo là mèo tốt, mèo không cần phải thay đổi gì cả. Ngân Dực trong lòng đã có hướng đi rõ ràng, tâm trạng cũng thoải mái hơn, hạ quyết tâm từ giờ trở đi sẽ hack vào mạng Liên Bang tinh võng, nắm quyền chủ động, nhất định phải thanh trừ sạch sẽ những lời nói ác ý.
Cường quyền ư? Vậy để những người các ngươi xem cái gì gọi là cường quyền!
Sáng hôm sau vừa lên ca, một quản trị viên của tinh võng liền nhận được vài phản hồi từ người dùng, nói rằng tài khoản của họ bị cấm vì ác ý vu khống một nhân vật nổi tiếng.
Sao có thể? Vị quản trị viên cảm thấy đó là một lỗi hệ thống. Dẫu sao Liên Bang tinh tế tôn sùng dân chủ tự do, về cơ bản sẽ không cấm tài khoản người dùng chỉ vì một vài lời nói.
Tuy nhiên, thời điểm này có chút nhạy cảm, đang trong giai đoạn bình chọn Mười Nhân Vật Có Sức Ảnh Hưởng Lớn Nhất Liên Tinh, vẫn nên nhanh chóng khắc phục.
Vị quản trị viên nhấp chuột mở cơ sở dữ liệu để tra cứu thông tin, khi phát hiện những người này lại đang chửi rủa một đứa trẻ vô tư cống hiến trái cây chữa lành thì trong lòng rất bực bội.
Nhưng không có cách nào, anh ta vẫn phải sửa lỗi.
Nhưng sau một hồi thao tác, giao diện hiện ra cảnh báo đỏ chói, cho thấy anh ta không có quyền hạn là có ý gì?
Hả? Tôi sao? Tôi không phải quản trị viên sao? Tôi không có quyền hạn ư? Vậy ai có?