Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 87

Đầu thu, cái nóng đã tan. Trăng tròn cua béo, đúng là mùa thu hoạch. 

Thời gian nghỉ học của học sinh tiểu học và trung học ở Delphi được luân phiên và năm nay vừa vặn là kỳ nghỉ thu. 

Sáng nay trời đổ một trận mưa, không khí mang theo chút mát mẻ đặc trưng của mùa này, khiến chú mèo vô cùng vui vẻ. 

Mấy sư tử trong nhà đều bị sư tử đại vương đuổi ra ngoài rèn luyện. Isilis - người thường xuyên bận rộn dọn dẹp các tinh hệ bên ngoài, lại hiếm hoi có thời gian rảnh, có thể ở bên mèo nhỏ, xử lý công vụ tồn đọng trong nước. 

Thẩm Xác đặt bắp rang bơ mới ra lò lên bàn, mắt cong cong chào hỏi với Lê Ngạo đang nằm ngửa, lộ cái bụng béo mụp trên bàn: “Chào buổi sáng điện hạ.” 

Mèo con lười biếng, thân mèo cũng thèm không nhúc nhích, chỉ khẽ vẫy vẫy cái đệm chân màu hồng của mình như một lời đáp lại. 

Thẩm Xác bật cười, ý cười rơi xuống khóe môi, lan ra trong đôi mắt màu hoa cà, tạo thành một vòng sóng gợn dịu dàng. Hắn ngồi thẳng dậy, lui về phía bên cạnh quân chủ lặng lẽ canh giữ. 

Isilis lấy một hạt bắp rang bơ đưa đến bên đầu mèo con. Khoảng cách chưa đúng, Lê Ngạo liền duỗi móng vuốt gạt gạt ngón tay thon dài của y, ý bảo y tiến lại gần miệng cậu một chút. Isilis dứt khoát đưa ngón giữa đến sát miệng mèo, dùng ngón trỏ và ngón cái để đút bắp rang bơ vào. 

Mèo đại gia lúc này không cần ngẩng đầu, cũng không cần phe phẩy móng vuốt, chỉ việc mở miệng rồi ngậm vào, chờ người ta đút từng hạt từng hạt. 

Bỏ qua gương mặt đẹp như thần của Thẩm Xác, khi hắn ẩn mình phía sau thực sự không để lộ chút hơi thở nào. Isilis vừa đút vừa hỏi: “Quân đoàn của Ryan đã đến đâu rồi?” 

“Vẫn cần hơn một ngày nữa mới tiếp cận được tiền tuyến vực sâu. Gần đây tiền tuyến bạo loạn, phía Liên Bang cũng đã phái thêm không ít binh lính đến chi viện.” 

Thẩm Xác liếc nhìn chú mèo đang vô tư lộ bụng trên bàn, hạ giọng nói: “Phạm vi ảnh hưởng của vực sâu đang mở rộng, những tinh hệ vốn được coi là khu vực an toàn giờ đã không còn ổn định, các thế lực liên quan đang bắt tay vào tổ chức di dân cho cư dân trên các hành tinh đó.” 

Một khi nhân loại rút lui, điều đó đồng nghĩa với việc hành tinh sẽ bị bỏ hoang. Nó sẽ bị dị chủng dị loại cướp phá, không còn sức sống như xưa. Đây là việc bất khả kháng, dù sao chi phí di chuyển một hành tinh là rất lớn và quá khó khăn, so với đó, di dân là lựa chọn tối ưu và ổn định nhất. 

Isilis sẽ dọn dẹp trùng tộc dám uy h**p nhân loại, nhưng sẽ không can thiệp vào vận mệnh của người khác, vì đó là việc mà lãnh đạo của các cư dân đó cần phải bận tâm chứ không phải y. 

“Thế còn Rayna?” 

“Điện hạ Rayna đã đến được tinh hệ trong mục tiêu, đang tiến hành đợt dọn dẹp đầu tiên, cũng đã sắp xếp các nhà nghiên cứu xuống thu thập mẫu vật.” 

Tình hình bên ngoài không hề lạc quan, thế nhưng Liên Bang vẫn giữ vẻ yên bình.  

Người dân sống trong xã hội lý tưởng do Liên Bang tạo ra. Đã quen sống yên ổn, người ta dần quên mất những ngày gian nguy trước kia, không hề ý thức được hiểm họa đang đến gần. Trên Tinh Võng, chủ đề được bàn luận sôi nổi nhất gần đây không phải là việc vực sâu đang mở rộng, mà là cuộc bình chọn Mười Nhân Vật Có Sức Ảnh Hưởng Lớn Nhất. 

【 Ối chà— Sau mấy năm yên lặng thì cuối cùng cũng có hoạt động thú vị rồi ~ Năm nay có tuyển thủ hàng đầu nào không? 】 

【 Vài tổ quay phim nhanh tay đã tải lên các đoạn phim ngắn rồi! Oa, đại nhân Fett thật sự rất xinh đẹp. Vừa giỏi giang lại vừa có năng lực mạnh mẽ, Liên Bang chúng ta có một người lãnh đạo như vậy quả là phúc khí ( cảm động )( mắt lấp lánh )】 

【 Oa!! Các bạn thấy chưa, trong danh sách chờ chọn có Rio Leganes! Là cậu ấy sao? Là cậu ấy sao? Thật sự là cậu ấy sao? 】 

【 Lầu trên không cần kích động haha, đó khẳng định là mèo con điện hạ của chúng ta rồi! Ai dám giả mạo chứ? Không sai, Meo Meo Thánh Giáo chúng ta cũng đến dự thi! Xin hãy bỏ một phiếu cho giáo chủ của chúng ta! ( ảnh chụp )( kiêu ngạo )( tự hào )】 

【 Hả? Nhưng mà điện hạ Lê Ngạo mới mười tuổi thôi mà? Cuộc bình chọn này không yêu cầu phải trưởng thành sao? 】 

【 Không có đâu, giống với Thự Quang League ấy, chưa từng yêu cầu tuyển thủ phải trưởng thành. Chẳng qua rất nhiều người vị thành niên hóng chuyện mà không có tiếng tăm đều bị xếp ở hàng phía sau, các bạn không chú ý đến, nên mới nghĩ rằng đều là người trưởng thành thôi. 】 

【 Lê Ngạo! Ánh sáng của những người chưa thành niên chúng ta! Vĩ đại! Không cần nói nhiều! ( hôn cuồng nhiệt tay của tiểu miêu trong phim )】 

 【Thổi phồng quá rồi. Theo tôi thấy, con mèo đó chẳng qua là sản phẩm được gói gọn mà mang ra ngoài thôi — bản chất thì giống hệt cái người cha tàn bạo của nó.】 

【 Ha, quả thật là trò đùa. Một kẻ thừa kế của quốc gia theo chế độ quân chủ phong kiến, dựa vào đâu mà đến tham gia một cuộc bầu chọn dân chủ. 】 

【 Hai tên ở trên kia nói gì đấy? Mày nói đi, tao muốn xem mày nói được cái gì? Mày đã ăn quả của mèo chúng tao chưa? Ăn rồi thì câm miệng, chưa ăn thì mày cũng câm miệng! Dựa vào đâu người Delphi lại không thể tham gia bình chọn? Đây là cuộc bình chọn nhân vật có sức ảnh hưởng lớn nhất Liên Tinh, không phải chỉ của Liên Bang! Nhiều nền văn minh khác không gia nhập Liên Bang cũng có người được đề cử, sao mày không nói? Mày nói đi, tao xem mày muốn nói thế nào! Mày đâu? 】 

Thành phần anti-fan không rõ danh tính kia đương nhiên muốn lên tiếng, nhưng tài khoản của hắn đã bị cấm!! Lời mà hắn muốn nói còn chưa nói xong, tài khoản đã bị cấm!! Cái quái gì thế này? Hắn tức sôi máu liên hệ tinh võng, điện thoại còn chưa gọi đi, đã hiển thị rằng hắn thậm chí không có cả quyền hạn đăng nhập tinh võng. 

? Cái quái gì? Đây là tác phong làm việc của người thường sao? 

Đương nhiên không phải là người. Trong đôi mắt điện tử của người máy lóe lên ánh sáng tối tăm, nó không ngừng nghỉ cấm thêm vài tài khoản nữa. Nó đã hack vào cơ sở dữ liệu tinh võng và đương nhiên biết rõ những kẻ nói xấu về mèo này đều là những người từng nhận được trái cây chữa lành. 

Nhân loại có câu nói rất đúng. Ăn của người thì miệng ngắn, nhận của người thì tay mềm. Bọn hỗn xược này đã ăn của mèo, lại còn dám nói xấu mèo, đúng là bọn vô liêm sỉ hết chỗ nói, tất cả đều phải bị cấm! 

Ngân Dực phải trực ca đêm một mình, CPU làm việc đến mức suýt bốc khói. 

Chỉ đến khi đồng nghiệp đến đổi ca, nó mới rời khỏi kho dữ liệu, tỉ mỉ xóa sạch mọi dấu vết. 

“Chào buổi sáng Ngân Dực. Cậu vất vả rồi.” Máy móc vốn không cần nghỉ ngơi, càng chẳng biết ngủ là gì, nhưng người của Delphi lại thực sự xem nó như một con người mà đối đãi. 

Có người còn mỉm cười nói với nó: “Về nghỉ đi, ngày mai cũng nghỉ thêm một ngày cho khỏe.”  

Ngân Dực dừng lại một chút. Vừa định tan ca thì thấy đồng nghiệp đưa cho một cái túi: “Đây là đồ ăn vặt dữ liệu tự tôi làm, cậu xem thử có hợp khẩu vị không. Nếu thích thì nhớ nói với điện hạ nha, lần sau bảo cậu ấy đến tiệm tôi mua, đừng mua mấy cái đồ ăn dữ liệu rác rưởi trên mạng đó nữa.” 

“... Cảm ơn.” Người máy nhận lấy món quà, vẫn chưa quen với cách đối xử như vậy: “Ta có cần đáp lễ không? Có cần lông mèo không? Hay là ảnh chụp?” 

“Đáp lễ gì chứ.” Cứ như hồi trước không muốn lông mèo vậy đó, đồng nghiệp vỗ vai người máy: “Tôi là cấp trên của cậu, chăm sóc cậu là điều nên làm. Được rồi, về đi, nhớ kỹ nha! Nếu thích thì nhất định phải bảo mèo con điện hạ đến tiệm tôi mua đó! Chỉ cần mang theo xu mèo đã không còn sản xuất nữa là được, giá một đồng thôi, biết chưa?” 

Tâm tư của đồng nghiệp thì ai nhìn cũng thấy rõ rành rành. Nhưng Ngân Dực lại hơi ngạo kiều, trong lòng nghĩ thầm. Nếu ta thích thì nhất định sẽ nói cho mèo chân ngắn biết. Cậu ấy ăn uống đều do ta chăm, hồi nhỏ đến cái mông cũng là ta lau cho, giờ người ta lừa cậu ấy tiêu tiền cho ta thì đã sao chứ? Đáng mà.  

Nó mở bài hát của mèo nhỏ, xách theo túi đồ ăn vặt vui vẻ tan ca. Nó không chú ý đến cấp trên của mình đang nhìn chằm chằm vào Internet với vẻ mặt thâm trầm và xoa cằm. 

“Cỗ máy nhỏ này rốt cuộc vẫn chưa hiểu sự đời, tuy rằng đã hack vào hệ thống của người ta và dọn dẹp dấu vết sạch sẽ, nhưng nó không rành cách đối nhân xử thế, không hiểu được sự vu khống, cứ tùy tiện lạm dụng quyền hạn như vậy, Liên Bang lại không phải đồ ngốc.” 

“Chậc—— Thôi, cấp dưới phạm sai lầm, đương nhiên là cấp trên gánh trách nhiệm.” Anh ta lặng lẽ xâm nhập vào hệ thống, biến quyền lực cứng rắn trong tay thành thứ được vận dụng khéo léo và tinh vi hơn. 

…  

Ngân Dực vừa tan ca liền đi tìm mèo. Nó dạo một vòng trong phòng không thấy, tiểu quái vật cũng đã theo quân đội ra ngoài rèn luyện, người máy không cần nghĩ cũng biết cậu nhóc chắc chắn đang ở phòng bên cạnh. 

Quả nhiên, vừa bước vào cửa liền thấy cậu nằm dài trên bàn, bốn chân chổng lên trời trông như đang ngủ say.  

Cha hiền con hư quả không sai, vật nhỏ này càng lớn càng lười, hiện tại ăn uống cũng chỉ cần há miệng, ăn còn có thể ngủ gục. 

“Bệ hạ.” Thân hình của người máy bảo mẫu không thể khom lưng hành lễ, chỉ khẽ gọi một tiếng. 

“Tan ca rồi sao?” Isilis nâng mắt lên, nhận lấy khăn tay từ Thẩm Xác đưa tới để lau sạch những ngón tay còn dính bơ: “Không quay về nghỉ ngơi sao?” 

Mặc dù liên tục khẳng định người máy không cần nghỉ ngơi, nhưng Ngân Dực thực sự sẽ đi vào trạng thái ngủ đông vào ban đêm khi mèo nhỏ ngủ. Liệu có nên đi ngủ đông một lát không? Ngân Dực có chút do dự, rồi nói: “Hôm nay tổ quay phim đó muốn mời Lê Ngạo quay phim tài liệu, ta muốn đưa cậu ấy ra ngoài.” 

“Đi nghỉ ngơi đi.” Isilis với đôi tay đã sạch sẽ v**t v* cái bụng phập phồng rất có tiết tấu của mèo nhỏ: “Chờ bé con tỉnh ta sẽ đưa qua đó.” 

Thế là tổ quay phim đang ngóng trông ở Ai Ai Ngang Ngang đã chờ được vị quân chủ tóc vàng. 

Người quay phim ban đầu hướng ống kính vào hạm tinh, sau khi quay rõ người vừa bước xuống là ai, liền run rẩy muốn lia ống kính đi chỗ khác. 

“Quay đi!” Đạo diễn nghiến răng, cố gắng nâng cao tinh thần: “Chúng ta hợp pháp! Hợp pháp! Không phải paparazzi! Không phải paparazzi! Cứ đường hoàng mà quay!” 

Isilis có danh tiếng không tốt ở Liên Bang tinh tế. Là bạo quân, là kẻ cuồng sát. Mọi người không biết tiếng xấu này từ đâu mà ra, nhưng lại sợ hãi và bôi nhọ y. Người quay phim với nhiều năm kinh nghiệm, giờ đây tay run bần bật như người mắc bệnh Parkinson. Nhưng dần dần, sau khi nhìn kỹ, anh ta đã không còn run nữa. 

Không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của người đàn ông này. Ngay cả ngôi sao nổi tiếng nhất cũng không thể sánh bằng một phần nghìn của y. Thật khó để tưởng tượng đây là đỉnh cao ngoại hình mà con người có thể đạt tới. 

Cát vàng của ốc đảo và ánh nắng gần trưa chiếu lên mái tóc dài màu vàng kim rực rỡ của y. Chỉ cần y đứng đó, đã đủ để người ta hiểu được ý nghĩa của một khuôn mặt được tạo ra bởi Thần là như thế nào. 

Càng không cần phải nói đến lúc y liếc mắt nhìn chú mèo trong lòng, cảnh tượng đó giống như một vị thần cúi đầu nhìn bảo vật của mình. 

“Nóng không?” Isilis dùng cánh tay trái n*ng m*ng mèo, tay phải nắm chân mèo để kiểm tra độ ấm. 

Lê Ngạo nheo miệng, vẫy tay về phía tổ quay phim ở xa, ngẩng đầu trả lời: “Không nóng mà.” 

Isilis "ừm" một tiếng. Thẩm Xác tiến lên từ phía sau, khom lưng đội lên chiếc mũ rơm che nắng nhỏ cho mèo: “Giữa trưa nắng lớn, kẻo bị chói mắt.” 

“Cảm ơn Thước Thước(*).” Chiếc đuôi của Lê Ngạo rủ lơ lửng trong không trung vui vẻ lắc lư. 

Chú thích: “Thước Thước” (尺尺 / chǐ chǐ) trong tiếng Trung là cách gọi thân mật, mang sắc thái đáng yêu, giống kiểu biệt danh thôi chứ không phải từ có nghĩa riêng biệt. 

Cảnh tượng trước mắt quả thực như một bức họa. Mãi đến khi họ đi đến gần, Hannah mới như tỉnh mộng, lấy hết can đảm sắp xếp ngôn ngữ: “Bệ hạ Isilis, chào ngài ạ” 

Vị quân chủ tóc vàng không làm khó họ, khẽ gật đầu, rồi đặt chú mèo xuống đất: “Chiều tối ta sẽ đến đón con, hoặc sẽ gọi điện thoại trước.” 

Mèo vừa tiếp đất liền xoay người ôm lấy cẳng chân Isilis, xem đó như một cái cây mèo nhỏ để vặn mình lười biếng: “Muốn ăn bánh ạ ~.” 

“Chờ lát nữa thần bảo Brenna mua mang đến.” Thẩm Xác ngồi xổm xuống, sửa lại chiếc mũ rơm bị lệch cho mèo: “Chơi vui vẻ nhé điện hạ.” 

Bất kể là gì, đối với những người lớn này, mọi thứ đều chỉ để làm cho bé con cảm thấy vui vẻ mà thôi. 

Chờ đến khi vị quân chủ đầy cảm giác áp bức kia đi rồi, tổ quay phim mới thở phào nhẹ nhõm, chính thức bắt đầu quay phim đồng thời mở phát sóng trực tiếp trên tinh võng. 

【 Tới tới tới a a a, tôi trượt chân một cái là đến ngay. Mèo đâu mèo đâu, mèo đại vương hôm nay có lên hình không? 】 

Lê Ngạo rất chú trọng vẻ ngoài, trước khi lên hình còn yêu cầu người phụ trách kiểm tra tạo hình cho cậu.  

Sau khi nhận được hai ngón tay cái và cái gật đầu điên cuồng từ người phụ trách, lúc này cậu mới cúi mình chào trước ống kính: “Chào mọi người, ta là Lê Ngạo. Hôm nay, ta sẽ dạy mọi người trồng cà rốt nha.” 

 【 Cậu! Ấy! Thật! Là! Ngoan! ( thét chói tai ) Vì sao lại có một sinh vật, chỉ cần đứng đó thôi đã khiến người ta cảm thấy mềm lòng đến thế!!! 】 

【 Bởi vì cậu ấy là mèo! Không một nhân loại nào có thể từ chối một con mèo thơm tho, mềm mại với đôi chân chỉ dài năm centimet! 】 

【 Đừng bịa đặt! Chiều dài chân chính thức của điện hạ hiện giờ là 6.9 centimet! 】 

【 Oa, dài thật đấy! ( nhìn lên )】 

Mèo dũng mãnh không hề biết rằng chiều dài chân của mình sau này đều là tâm điểm chú ý. Cậu xách một cái thùng nhựa nhỏ đựng hạt giống, dẫn tổ quay phim đi vào ruộng đất. 

“Chúc một ngày tốt lành, điện hạ.” Dọc đường đi, những người làm nông đang thu hoạch đều dừng tay lại, cười chào hỏi Lê Ngạo. 

Mèo con cũng rất nhiệt tình. Vì vóc dáng thấp nên cậu luôn thích nhón chân để đi, như vậy tầm nhìn sẽ cao hơn một chút: “Mọi người cũng một ngày tốt lành nha.” 

【 Những người đó đều là cựu chiến binh của Delphi à? Mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy… thật quê mùa a…… Ăn mặc thì giản dị đến mức lạ, phong cách chẳng khác nào mấy nền văn minh kiểu thập niên 70–80 ấy. Cảm giác như chẳng cùng một thời đại với người tinh tế vậy. 】 

【 Có phải vì bị phong tỏa không? Rất ít thấy người Delphi trên tinh võng, có phải vì nơi đó quản lý Internet chặt chẽ, không cho liên lạc với thế giới bên ngoài nên mới lạc hậu không? 】 

【 Không phải đâu nha, tôi từng đến Delphi l*m t*nh nguyện viên hai tháng. Tôi quá thích quốc gia đó, nó không hề giống với Liên Tinh hỗn loạn một chút nào. Nơi đó tôn trọng tự nhiên, người ta thực sự không thích công nghệ cao, cũng lười lên mạng. Hơn nữa, cái gì mà mộc mạc chứ, cái áo lót mấy ông lão kia mặc, nhìn rất thoải mái nên lúc đó tôi muốn mua, kết quả nhìn nhãn mác, mười lăm nghìn tám... Toàn bộ đều là làm thủ công từng đường kim mũi chỉ ( nhắm mắt ). Họ rất có tiền, thực sự rất có tiền. Thật là bực bội, trồng trọt có thể có nhiều tiền như vậy sao? 】 

【 Người ta là quốc gia có tiền, chi phí công cộng đều do quốc gia trả, quốc gia còn phát tiền cho dân. Một hành tinh thuộc địa rộng lớn như vậy mà chỉ nuôi chín trăm nghìn người, bạn nghĩ sao? 】 

【 Ganh tị không nổi ( cười khổ ), nếu không phải nhờ trái cây chữa lành của chú mèo có giá một đồng một quả, tôi đã hơn nửa năm không ăn rau dưa tươi rồi, thực sự tiếc tiền không dám ăn. Sao chúng ta lại nghèo đến vậy chứ ( uống dịch dinh dưỡng) 】 

Theo như những gì màn hình chiếu, mọi người đang dần hiểu được một Delphi hoàn toàn khác. Lê Ngạo cuối cùng cũng đến một mảnh vườn trồng trọt. Cậu đặt chiếc thùng nhỏ xuống, hướng về phía ống kính nói: “Bước đầu tiên để trồng trọt, phải có loại đất tốt, phải xới đất.” 

Mèo nhỏ giơ chiếc xẻng hướng xuống đất xới một xẻng: “Cà rốt thích đất tơi xốp, thoát nước tốt nha.”  

Cậu ta làm việc khí thế ngất trời, hai móng vuốt nhỏ gõ theo nhịp rất có tiết tấu, thỉnh thoảng còn “hì hục, hì hục” như đang tự chỉ huy cả dàn nhạc. Một lát sau, cậu mới thả lỏng, nằm bẹp ra trên mặt đất. 

【 Nhìn vẻ thuần thục này của mèo đại vương, vừa nhìn đã biết là kinh nghiệm trồng trọt rất phong phú! 】 

【 Nhưng mà cậu ấy nhỏ như vậy, một mảnh đất lớn thế này cậu ấy phải làm bao lâu đây? Không phải đang diễn sao? 】 

【 Đúng đấy, đây chắc là làm cho có lệ thôi? Một người lớn cũng không thể làm xong được, chỉ có một mình cậu ấy sao mà làm được? 】 

Đương nhiên là không thể. Lê Ngạo lau mồ hôi, tự mình cởi chiếc mũ rơm nhỏ ra, chạy đến bên thùng nước uống mấy ngụm. 

【 Không làm nữa sao? Không phải là trồng cà rốt sao? Thế là kết thúc rồi à? 】 

Tổ quay phim cũng đang bối rối, chĩa ống kính về phía đất, lại lia sang chiếc thùng hạt giống. Giây tiếp theo, họ nghe thấy mèo con kia kêu lên: “Ngưu Ngưu— Đến giúp tớ cày đất với! Còn số 1, số 2 đi múc nước nha!” 

Ống kính vừa chuyển, liền rung lên bần bật. Đạo diễn nói: “Tay cậu ổn định một chút, hôm nay sao lại thế.” Lời còn chưa dứt, chính ông ta cũng bắt đầu run rẩy. 

Là mặt đất đang rung chuyển, bởi vì phía trước xuất hiện một thân ảnh khổng lồ, chiếc sừng lấp lánh ánh sáng lạnh. 

“Chạy! Chạy mau!” Có người hét lên: “Dị chủng kìa—” 

Lê Ngạo vội vàng quay đầu lại vẫy móng vuốt, trong tiếng náo loạn của đám đông, tiếng nói của cậu không rõ ràng: “Đừng sợ, chúng nó không cắn người.” 

Khốn khổ thay, trong cơn kinh hoàng thì mọi người làm sao có thể nghe lọt tai những lời đó?  

Sắc máu trên mặt họ mất hết, xoay người định chạy nhưng không thoát được, bởi vì phía sau cũng có hai dị chủng vây lại. Từ cặp mắt kép của chúng tách ra những luồng khí nóng rực, chúng nó rít lên bao vây đám người lại, nước bọt có tính ăn mòn đang chảy ròng ròng sắp sửa chạm vào mặt họ. 

“Số 2!” Ánh mắt mèo dũng mãnh khẽ nheo lại, cậu xụ mặt nói: “Không được dọa người!” 

Mặt Hannah trắng bệch, cô thấy con Kricks kia trong nháy mắt lùi khỏi trước mắt mình, “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, lấy lòng đưa đầu đến bên móng vuốt mèo. Sau khi bị mèo vỗ mạnh một cái, nó phát ra một tiếng rít lên sung sướng. 

Còn con dị chủng có thân hình rất lớn kia cũng dừng lại ở mép vườn ươm, nó nũng nịu vươn một chân cào cào hạt cát: “Mu—” 

Lê Ngạo bảo Số 1 đi múc nước cho mình, rồi lộc cộc chạy đến bên cạnh Tá Lạp Khắc Tư, móng vuốt nhỏ đạp lên ngón chân to lớn của nó: “Ngưu Ngưu, cậu giúp tớ xới mảnh đất này lên nhé.” 

“Mu.” Tá Lạp Khắc Tư lên tiếng, sừng hướng xuống đất. Nó để mèo nhỏ dẫm lên lưng mình, sau đó bước những bước chân nặng nề, nghe theo chỉ huy để cày ruộng. 

“...” Hannah giơ micro, ngây ngốc nghe thấy đạo diễn nói một câu: “Bình tĩnh.” 

Loại giáo trình làm nông này là thứ mà con người có thể học được sao? 

…  

Tác giả có lời muốn nói:  

Lê Ngạo: Các anh chị em buổi trưa tốt lành nha, mọi người đã ăn cơm chưa? 

Bình Luận (0)
Comment