Phim phóng sự có chu kỳ quay chụp không ngắn, mỗi đạo diễn lại có những cách làm việc khác nhau, nhưng chắc chắn đại đa số đều chọn đi sâu vào thời gian làm việc thường nhật của nhân vật chính.
Tổ camera đã theo chân mèo nhỏ bận rộn trong nhiều ngày thu hoạch mùa màng, cuối cùng cũng chờ được tới ngày hôm nay, khi mèo nhỏ có thời gian rảnh rỗi.
【 Trời ơi, bảo bối cuối cùng cũng chịu ra ngoài chơi sao? Khó khăn quá, sao cậu ấy lại bận rộn hơn cả một người đi làm như tôi nữa (đau lòng) 】
【 Đừng nói nữa, đây đâu phải là "tiểu vương tử hưởng phúc" như trên mạng đồn thổi đâu? Cậu ấy ngày nào cũng dậy sớm đi làm, tối về còn phải làm bài tập, sao cậu lại hiểu chuyện đến thế chứ? Hả? Nhìn lại thằng con sinh viên của tôi, nghỉ là chỉ biết ngủ với chơi game, tôi trở tay tặng cho nó một cái tát hiền từ. 】
Người dân Delphi so với bọn họ còn đau lòng cho điện hạ nhà mình hơn, nhưng không còn cách nào, tính cách của cậu bé đã định hình rồi.
Những trải nghiệm thời thơ ấu đã mặc định rằng cậu không phải là người ham hưởng lạc, cậu là một mặt trời nhỏ bận rộn không ngừng, họ chỉ có thể liên tục dành cho cậu những lời động viên, khen ngợi để cậu nhận ra sự tồn tại của mình tốt đẹp đến mức nào.
…
Biển rộng chim hải âu kêu vang, ánh sáng phản chiếu lấp lánh như vàng.
Tổ camera nhận được tin từ sáng sớm, nói rằng chú mèo nhỏ hôm nay muốn đi biển bắt hải sản, nhặt cua và họ đã được cho phép đi theo để quay chụp.
Đây là lần đầu tiên họ đặt chân lên lãnh thổ của Delphi kể từ khi tới tinh hệ này hơn nửa tháng. Họ đứng trên hành tinh gần như bị đại dương bao phủ này, vẻ mặt thoáng chốc có chút mơ màng.
Khác với phần lớn các hành tinh di cư đông đúc của Liên Bang, nơi đây không có thiết bị phi hành bay rợp trời và giao thông đường bộ tấp nập, nó yên tĩnh và thanh bình.
Lâu đài, tháp canh và cổng vòm tất cả đều mang phong cách kiến trúc cổ điển, toàn bộ thành phố được phủ bởi hai màu lam trắng.
Dưới chân là lớp cát mịn màng, mang lại cảm giác tự nhiên hoàn toàn khác biệt với một hành tinh du lịch nhân tạo nổi tiếng nào đó.
Nơi đây thiếu hẳn không khí thương mại hóa, việc một đoàn người như họ bước vào chẳng khác nào sự ồn ào náo động xâm nhập vào chốn thanh bình.
“Điện hạ đã tới, các vị có thể tiến hành phát sóng trực tiếp, nhưng xin đừng lại gần để phỏng vấn, hôm nay là ngày điện hạ vui chơi, sẽ không phối hợp với công việc của các vị.” Người hướng dẫn nói với tổ quay phim.
“Vâng, ngài cứ yên tâm.”
Ngay lúc họ đang trò chuyện, ống kính livestream đã chĩa vào một khu vực. Khu vực ven biển uốn lượn có một chiếc xe dừng lại, một người máy bước xuống xe, sau đó dắt theo một chú mèo nhỏ.
Lê Ngạo xách theo một cái thùng nhỏ, móng vuốt bị Ngân Dực nắm, vẻ mặt đầy hưng phấn: “Tớ không mang giày nha?”
“Không cần mang, đằng nào về cũng phải tắm rửa sạch sẽ.” Người máy buông cậu ra: “Cậu đi nhặt trước đi, xem có con cua nào lên bờ không, ta đi lấy dụng cụ dã ngoại.”
“À được.” Không còn bị nắm tay, Lê Ngạo liền buông bốn chân xuống đất để đi, miệng ngậm chiếc thùng nhỏ, bạch bạch bạch chạy về phía bờ cát. Vì gầm xe thấp nên chiếc thùng gần như bị kéo lê trên mặt đất, cũng may chất lượng quá tốt nên không bị hư.
【 Bảo bối ơi, huhu, coi cái bụng đen đen của em kìa. 】
【 Nói bậy! Đó là màu lông của giáo chủ thánh giáo meo meo chúng ta! Chứ không phải bị dán xuống đất mà dơ đâu nhé! 】
Mặc kệ các giáo đồ mèo quật cường bảo vệ thể diện cho giáo chủ nhà mình đến đâu, bản thân cậu đã chẳng hề để tâm.
Mèo dũng mãnh mạnh mẽ như vậy, chân ngắn thì có vấn đề gì? Cậu đặt chiếc thùng nhỏ sang một bên, đứng giữa làn sóng biển mặt hướng về đại dương, ngước lên làm một bài thơ: “Biển cả ơi toàn là nước. Mèo con ơi đến bắt cua.”
【 ... Thơ hay quá. 】
【 Tuyệt tuyệt! Vỗ tay, tất cả vỗ tay đi nào (hải cẩu vỗ bụng bành bạch) 】
【 Tôi có một thắc mắc là mèo nói bắt cua? Nhưng tôi nhìn khắp nơi chẳng thấy cái gì cả, cua đâu? 】
Khán giả tinh võng thông qua màn hình livestream tỉ mỉ quan sát bãi cát, đến cả một cọng lông cũng không có. Nhưng không đợi họ kịp lo lắng cho mèo con bị hụt chuyến, họ đã thấy một đợt sóng đánh tới, bên trong cuộn theo vô số con cua giương nanh múa vuốt.
【 ??? Tôi không nhìn lầm chứ, cái thứ này không phải là cua hoa lan sao? Cái loại mà tàu đánh bắt xa bờ cũng khó mà bắt được, lại bị sóng đánh lên đây à? Hả? 】
【 Hơn nữa đó là cái gì? (đờ người) Cái đó là cua hoàng đế à? Loại cua này chẳng phải chỉ sống ở vùng biển cực kỳ lạnh giá thôi sao? 】
Ý thức của tinh cầu Delphi sẽ không lên tiếng, nó chỉ một mực đẩy những con cua vào bờ. Những con cua hoa lan màu xanh lam điên cuồng cào cấu để chui ngược về biển. Nếu chúng có suy nghĩ, có lẽ lúc này đang chửi rủa: Hay lắm, đúng là giỏi giang, dám dùng mạng ta để đi tặng quà.
“A cua ơi, cậu đừng chạy!” Chú mèo nãy giờ vẫn đang ngâm thơ chợt bừng tỉnh, bốn chân chạy vùn vụt trong lớp cát ẩm, đuổi theo một con cua và chuẩn bị tóm.
Sóng lại cuộn lên, con cua không thể rút lui, giơ chiếc càng sắc nhọn lên làm tư thế phòng thủ. Nhưng mọi sự giãy giụa đều vô ích trước mặt mèo đại vương.
Lê Ngạo đột ngột thò chân đánh xuống, một cú đã khiến con cua choáng váng, nó lơ mơ không nhấc nổi càng cua, đành bị mèo dũng mãnh ôm lên ném vào thùng.
Giành được chiến thắng đầu tiên, mèo đại vương tăng thêm bội phần tự tin, cái đuôi kiêu hãnh vểnh cao hơn cả đuôi cá, cậu nhắm thẳng vào một con cua khổng lồ đen nhánh ở đằng xa và chạy như bay đến.
Con cua này không hề giống con cua hoa lan nhỏ bé lúc nãy, bản thân nó đã rộng chừng 40cm, chưa kể sải chân dài hơn 1m, đây quả thực là độ dài mà mèo chân ngắn khó mà chạm tới.
【 Không được, lớn quá, con này không bắt được đâu. Điện hạ ơi, chúng ta đổi con khác đi!! Ngài xem bên kia còn có cua tuyết, chúng ta đi bắt con đó đi! Ngài đừng qua đó mà a a a, tôi sợ ngài bị kẹp trúng! 】
Sự chênh lệch về kích thước thật sự quá lớn, không chỉ khán giả lo lắng mà tim của tổ quay phim cũng nhảy lên tận cổ họng.
Họ nhìn sang người máy vẫn còn đang loay hoay khuân vác dụng cụ nấu ăn dã ngoại bên bờ, quả thực muốn chạy đến hét lớn: Ngươi mau quản đi, sao ngươi có thể để một cậu nhóc bé tí thế kia đi bắt một con cua to như vậy chứ!
Họ cũng muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lại nhớ đến lời dặn dò liên tục của người hướng dẫn. Không được quấy rầy tiểu điện hạ. Trong phút chốc, họ lo đến mức trán toát mồ hôi.
Mèo con yếu ớt như vậy, bé xíu như vậy, sẽ bị con cua to lớn này kẹp bị thương mất! Lực kẹp của càng cua mạnh như thế, đủ để nghiền nát chân mèo rồi!
Hannah lo lắng đến mức chẳng rảnh quan tâm điều gì khác, cô cởi giày cao gót rồi định giẫm lên bờ cát chạy tới can thiệp, nhưng giây tiếp theo, ngay trước mặt vô số khán giả, mèo nhỏ đã bê một cục đá, ném trúng đầu con cua hoàng đế một cách chuẩn xác.
【 … Tôi chợt nhớ ra, bốn năm trước, chú mèo này từng dùng đá ném dị chủng (nhắm mắt) 】
【 Rốt cuộc chúng ta đang lo lắng cái gì vậy… đây chính là top 5 của Thự Quang League, chúng ta vẫn nên tự lo cho bản thân thì hơn… 】
【 Tâm trạng phức tạp ghê, điều này có nghĩa là sức chiến đấu của tôi thậm chí còn không bằng một chú mèo chân dài năm centimet sao? 】
【 Lầu trên! Chân của điện hạ hiện tại đã dài bảy centimet rồi, năm centimet gì, đừng có bịa đặt!!! 】
Sự khác biệt giữa người và động vật nằm ở chỗ con người biết sử dụng công cụ. Lê Ngạo vỗ vỗ móng, kiêu ngạo bước đến bên cạnh con cua to lớn, nhấc một chân lên dẫm dẫm lên nó.
Con cua khổng lồ kia rõ ràng đã bị choáng, nhưng chỉ ba bốn giây sau đã phản ứng lại, lập tức giơ càng cua lên định tấn công. Lê Ngạo khéo léo nhảy sang một bên, vài bước đã dẫm thẳng lên lưng con cua, cưỡi nó lắc lư loạn xạ.
Cậu hung hăng vừa cưỡi vừa dùng móng vuốt đánh lia lịa, với lực đánh của hai móng vuốt mèo cậu còn có thể đánh bay cả mặt đất, đừng nói chỉ là một con cua dài hơn chân cậu “một chút”.
Con cua hoàng đế đã tắt thở, Lê Ngạo ngậm một chiếc chân của nó, dùng sức kéo giật về phía sau.
【 Con cua này to quá, chắc phải hơn 10kg, điện hạ kéo không nổi rồi ha ha ha. 】
【 Tui mới nói, bảo bối à cậu không thể nhờ người máy giúp mang đi sao? 】
Mèo con thuộc giống ngoan cố luôn có thói quen tự giải quyết mọi việc. Cậu thở hồng hộc ra sức kéo chẳng khác nào một chú nghé con, cậu gắng gượng kéo lê con cua lớn hơn cả trọng lượng cơ thể mình vào đến bờ, một chân giẫm lên tự hào ngẩng mặt lên nói với người máy đang bày đồ dùng nhà bếp: “Tớ siêu lợi hại đúng không Cơ!”
【 Đúng rồi! Để dì hôn mèo nhỏ hợm hĩnh này một cái nào! 】
【 Lớn gan! Dám trêu chọc Thánh Thượng! (Ánh mắt chết chóc) 】
Thông thường việc khen mèo con là do tiểu quái vật làm, nhưng hiện tại tiểu quái vật không có ở đây, người máy đành miễn cưỡng khen một tiếng: “Rất lợi hại.”
Mèo nhỏ được khích lệ liền vung vẩy lắc mông, lần nữa xông thẳng ra chiến trường. Thỉnh thoảng gặp phải con đặc biệt khó xơi, cậu khiêng nó lên rồi quật mạnh xuống bãi cát.
Đúng là siêu hung dữ!
Những cư dân mạng ban đầu còn lo lắng cho cậu bây giờ đều thi nhau nuốt nước miếng.
【 Mèo dũng mãnh gào thét, không dám chọc, không dám chọc. 】
Lê Ngạo thật sự rất vui vẻ, đã lâu rồi cậu không được thoải mái như thế. Bắt xong cua cậu lại đi nhặt vỏ sò, đào con trai.
Cậu cúi đầu chăm chú nhìn dấu vết của một con sò lớn để lại, hai móng vuốt nhấc lên chờ đợi một lát, giây tiếp theo “bịch” một tiếng nhào tới. Chi trước điên cuồng đào bới, bùn đất văng lên khiến b* ng*c trắng muốt mềm mại ban đầu bị nhuộm đen hoàn toàn, sau đó cậu bắt lấy vỏ sò lớn giơ cao lên, đôi mắt lấp lánh nhìn về một hướng và kêu: “Ba ba, ba ba, ba nhìn nè! Con bắt được rồi nha!”
Ba ba?
Ba ba của mèo nhỏ chẳng phải là Isilis sao? Tổ quay phim ngây người, màn hình liền lia theo hướng tầm mắt của mèo.
Phía trên vách đá ven biển, có một con đại sư tử lông vàng đang nằm yên tĩnh. Gió biển thổi tung chiếc bờm màu vàng của y, ánh mắt thú màu vàng nhìn về phía xa.
Bất cứ nơi nào ánh mắt y lướt qua, người ở đó đều cảm thấy tim mình siết lại, một cảm giác khó tả như thể đang đối diện với một sự hiện diện quá mức chói sáng để có thể nhìn thẳng vào.
Mèo nhỏ ôm con sò lớn chạy về phía Isilis, cái miệng nhỏ hé ra, lộ ra chiếc lưỡi hồng nhạt, trông hệt như một chú cún con.
Chân trái vướng vào chân phải, nhìn dáng vẻ kia là sắp té lăn quay ra đất rồi.
Trên lưng sư tử bỗng vươn ra một đôi cánh trắng muốt, y tung mình nhảy xuống, trong khoảnh khắc đã đáp xuống đất, vừa khéo đón lấy mèo nhỏ.
Lê Ngạo chẳng thèm quan tâm đến con số lớn đó nữa, cậu ngồi dậy ôm lấy chân sư tử nhếch môi cười một cách ngây ngô. Isilis cúi đầu, nhẹ nhàng dụi vào mặt cậu: “Con tiếp tục chơi đi, ta ở lại cùng con.”
“Con phải bắt tôm hùm cho ba ba ăn!” Cậu phấn khích chạy đến mép sóng biển, kêu to hướng ra biển lớn: “Đắc Đắc Phỉ, Đắc Đắc Phỉ ơi, tớ muốn ăn tôm hùm.”
Sóng lớn cuồn cuộn mãnh liệt ập tới, bọt sóng che trời lấp đất dâng cao bằng cả mấy tầng lầu. Mọi người trân trân nhìn con sóng nguy hiểm đang tiến gần đến chú mèo thì chợt cúi xuống ném một con tôm hùm cực lớn lên bờ.
【 (Nhắm mắt) (Trợn mắt) (Dùng sức dụi mắt) Đây là, đây là loại thiết bị đánh bắt đặc biệt dưới đáy biển nào vậy? Hả? 】
【 Cảnh tượng này tôi chỉ thấy trong một bộ anime nào đó thôi (ngây ngốc ch** n**c miếng), bộ anime đó hình như tên là Hải Dương cái gì ấy nhỉ… 】
Đây thực sự là cổ tích, Hannah đã nghĩ như vậy. Và khi mèo con ngậm một con tôm hùm chạy về phía họ, đặt nó xuống bên cạnh, cổ tích đã trở thành sự thật.
“Cái này tặng cho các anh chị nha.” Cả người cậu dính đầy bùn đất, nhưng những người trong tổ quay phim lại cảm thấy cậu như đang tỏa sáng.
“1, 2, 3…” Cậu đếm số người: “Chờ em một chút nha, em lại đi bắt thêm mấy con nữa cho các anh chị.”
Đấng Tạo Hóa trên cao ơi. Đạo diễn làm dấu thánh trên ngực. Tôi phải nói với Ngài rằng nhân loại ngu xuẩn đang được một chú mèo nuôi sống. Cậu đáng yêu như thế, cần cù như thế, dũng cảm như thế. Cậu là ánh sáng độc nhất vô nhị trên thế giới này, nguyện Ngài phù hộ cậu, sủng ái cậu, ban cho cậu càng nhiều sự thiên vị.
Lê Ngạo chẳng khác nào một chú cún con đi bơi, bộ lông ướt sũng dính chặt vào người. Cậu đang bắt cá, cá lại không hề dễ bắt, khi gặp phải con cá nóc phồng lên, bản thân cậu cũng bị giật mình, ngồi dậy giơ tay hù dọa đối phương.
Người máy đang nhóm lửa. Isilis biến thành người quan sát một lúc, y cũng chiếm một chỗ, bắt đầu xử lý con cua vừa bị mèo nhỏ đánh.
Thịt cua trắng như tuyết được tách ra rất chuẩn, trong suốt long lanh, rơi vào chảo nóng phát ra tiếng "xèo xèo" vui tai.
Nhớ đến việc mèo con thích ăn đồ ngọt, những ngón tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông nhấc hũ đường lên, cân nhắc rắc một nhúm.
Người máy im lặng, trực tiếp đem cua đi hấp sau đó pha thêm gia vị, gọi to về phía chú mèo đang ướt như chuột lột ở đằng xa: “Lê Ngạo, lại đây ăn cơm.”
Mèo nhỏ chui đầu ra khỏi mặt nước, miệng ngậm một con cá, tung tăng nhảy nhót chạy lại ném con cá đang giãy giụa hấp hối vào thùng. Cậu hưng phấn nhón chân đứng lên, nhìn đĩa thức ăn của một người và một máy, rồi dứt khoát chạy về phía chỗ Isilis đang ngồi.
Isilis múc thịt ra. Lớp thịt xào hơi cháy cạnh, phía trên còn có một lớp vỏ giòn được tạo ra từ caramel, trông vô cùng hấp dẫn.
Lê Ngạo toe toét miệng, vui vẻ nhảy lên bàn ăn thè lưỡi chờ đợi món ăn vừa miệng.
“Ăn đi.” Theo lệnh của Isilis mèo dũng mãnh cúi đầu gặm một miếng lớn.
Nhai nhai nhai, hình như… có gì đó sai sai?
Nét mừng rỡ trên mặt mèo nhỏ biến thành vẻ ngây ngô. Cậu khó khăn nuốt miếng thịt trong miệng xuống, định dùng móng vuốt gạt nhẹ đĩa nhưng nhớ ra tay mình đang dơ nên lại dừng lại.
Cậu do dự cúi đầu lẩm bẩm “thêm một miếng nữa…” Vẻ ngây ngô biến thành sự khó xử.
Cậu ngẩng đầu lén lút nhìn Isilis một cái, cái mông càng thêm mũm mĩm sau khi bị nước làm ướt từ từ lùi sang bên phải, dịch từng chút một, dịch đến chỗ người máy. Cậu có vẻ chột dạ cúi đầu nhanh chóng ăn một miếng. Ừm, hương vị này mới đúng.
Cậu bỏ qua thịt cua caramel vừa dính vừa ngọt, chọn món luộc chấm sốt.
Ha, đúng là ta hiểu mèo chân ngắn nhất mà, hoa hoè hoa sói làm đẹp mà không ăn được thì có ích gì?
Người máy kiêu ngạo hếch đầu, cầm hai con dao cọ xát vào nhau, rồi lại đi xử lý nguyên liệu nấu ăn khác.
Quân chủ tóc vàng khẽ nhíu mày, cầm dao nĩa nếm thử món ăn mình vừa làm. Y vốn có h*m m**n ăn uống nhạt nhẽo, trừ khi món đó đặc biệt ngon hoặc đặc biệt khó nuốt, còn không thì đối với y cũng chẳng khác biệt. Chỉ là đồ ăn thôi, miễn cung cấp được năng lượng là được.
“...”
… Quả thật là không ngon cho lắm. Isilis hơi nhăn mày, xem như đã tìm ra một điểm mà mình không giỏi cho lắm.
Mèo con đang ăn ngấu nghiến cũng không quên ba ba sư tử của mình, cậu đẩy một đĩa thức ăn về phía Isilis, móng vuốt gõ gõ bàn: “Ba ba ăn cái này đi! Ăn xong con lại đi bắt cho ba tiếp!”
Vừa dứt lời, cậu kiễng chân lên đá luôn đĩa thịt cua caramel văng vào một góc, ba ba không nên ăn món này.
Isilis vốn lãnh đạm như băng, giờ lại được ngâm trong nước đường hóa thành một vũng, ngón tay y xoa nhẹ lớp lông trên mặt nhóc con đang nhếch nhác, khẽ nói một tiếng “Được”.
【 Isilis bệ hạ thật sự quá anh tuấn. (mặt đỏ chùi nước miếng), sao lại có một khuôn mặt hoàn hảo đến thế cơ chứ? 】
【 Rốt cuộc là ai nói hắn là bạo quân vậy? Chỉ cần nhìn ánh mắt hắn dành cho mèo nhỏ thôi là tôi đã phải say rồi. 】
【 Cậu đừng say, xem thêm mấy video hắn tàn sát là cậu sẽ tỉnh ngay thôi (ném link) 】
Trong đoạn tư liệu, người đàn ông kia quả thực là như Sát Thần, người đến giết người, Phật đến giết Phật.
Cho dù người mẹ của tên tội phạm đã quỳ xuống dập đầu cầu xin, y vẫn giơ kiếm lên rồi chém xuống, quay người rời đi.
Mặc dù mọi người trong lòng đều hiểu rõ rằng tên tội phạm kia đã không còn cứu được nữa, việc kết thúc sinh mệnh của tên đó là lựa chọn tối ưu nhất. Nhưng đôi đồng tử vàng của y quá đỗi lạnh nhạt, không có chút tình cảm nào thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Khi ngày càng nhiều người dân Delphi bưng thức ăn tới để liên hoan, mọi người mới dần dần hồi hồn từ những đoạn tư liệu đẫm máu kia, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt.
Rất nhiều người lớn đều dắt theo trẻ con. Trông họ không phải là những nhân vật giàu sang quyền quý gì, từng người từng người bước đi trên bãi cát gia nhập vào buổi tiệc BBQ ngoài trời và vị quân chủ tàn bạo lúc nãy chẳng hề bận tâm, ôm lấy chú mèo nhem nhuốc rồi nhận đồ ăn do con dân đưa tới.
Y thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra lại không hề lạnh nhạt như vẻ ngoài ấy.
Vô số người dân tinh tế trong lòng khẽ thì thầm, chẳng hiểu sao lại thấy mặt hơi nóng lên, người đàn ông ấy thật sự có sức hút đến lạ. Kẻ đứng nơi cao kia lạnh nhạt đến cực điểm, vậy mà khi cúi đầu lại mang theo một nét dịu dàng đầy yêu thương dành cho mèo nhỏ. Hai thái cực ấy hòa làm một, khiến cho họ dù biết mình vĩnh viễn chẳng thể là người được yêu thương kia, lòng vẫn không khỏi khẽ gợn lên một chút rung động.
Lê Ngạo với một cái miệng nhỏ bé quả thực không thể ăn thêm được nữa.
Cậu đã ăn tròn cả bụng ở quầy hàu nướng, giờ bước đi xiêu vẹo, chân chữ X, lùi lại như một con tôm hùm, liên tục lắc đầu ra hiệu rằng mình không thể ăn thêm được nữa. Cậu liên tục ợ một cách no nê rồi đi dọc bờ biển nhặt đá.
“Oa, đẹp quá.” Cậu tìm thấy một viên đá vô cùng xinh đẹp, vui mừng hớn hở giơ lên chạy về phía thị vệ trưởng đang xử lý tôm hùm: “Cái này tặng cho Thước Thước.”
Mỹ nhân tóc đen ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím nhìn thấy viên đá thạch anh màu tím kia, cười một cách dịu dàng: “Cảm ơn điện hạ.”
…
Đôi mắt tím yêu kiều phản chiếu vũ trụ đen kịt vô tận. Fett ngồi trên chiếc ghế xoay, quay người lắng nghe cấp dưới báo cáo: “Tổ quay phim muốn thu thập tư liệu về cảnh chiến đấu của ngài.”
Đôi mắt đẹp đến mức yêu dã cong lên, Fett gõ nhẹ vài cái vào bản lề ghế trong lòng bàn tay: “Đương nhiên có thể, địa điểm thì cứ chọn khu vực sa đọa đi.”
“Thưa ngài.” Người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ, tóc đuôi ngựa buộc cao, khẽ khàng khuyên nhủ: “Khu vực sa đọa quá nguy hiểm, hay là chọn khu vực tiền tuyến an toàn hơn một chút được không ạ?”
“Ngươi cảm thấy ta không trị nổi sao?” Anh ta đang cười nhưng ánh mắt lại âm u như rắn độc. Thế mà vị kỵ sĩ ngốc nghếch kia chỉ chú ý đến vẻ ngoài tuyệt mỹ của anh ta, đỏ mặt nói: “Không, thuộc hạ tin tưởng sức mạnh của ngài, chỉ là…”
“Thôi, cứ truyền lệnh xuống là được.” Fett chán nản chống cằm: “Cũng đã một thời gian rồi, giãn gân cốt một chút cũng tốt. À, ta nghe nói Leganes có một thằng nhóc cũng đang chi viện ở khu vực sa đọa phải không?”
“Đúng vậy ạ.” Một cấp dưới khác vội vàng đáp lại: “Là đại điện hạ thế hệ sau của Đế quốc, Ryan - Leganes. Chúng ta có rất ít tin tức về cậu ấy, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy lộ diện trước thế giới bên ngoài, nghe nói đã mười chín tuổi.”
“Mười chín tuổi…” Fett nghĩ đến thông tin tình báo nào đó vừa được truyền đến, trong mắt tím dấy lên một tia hứng thú: “Ta quả thực muốn xem đứa trẻ được Isilis coi trọng trông như thế nào.”
Hy vọng cậu ta cũng thú vị như chú mèo kia thì tốt.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Nói ra thì tính cách của mèo nhỏ giống cún con hơn, còn tính cách của Huân thì lại giống mèo ~