Mèo Hoang

Chương 95

Khi đó, anh không biết, cô cũng không biết, bọn họ sẽ lại yêu nhau thêm một lần nữa. Giống như tình yêu và số phận của họ cách đây hằng trăm triệu năm về trước.

Khi Mạnh Hi Tông tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên boong tàu của một chiếc chiến hạm màu đen. Quần áo rách rưới, tứ chi tê liệt, bụng đói cồn cào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Một vài quân nhân đi tới đi lui trên boong tàu, không ai liếc nhìn anh lấy một lần, như thể anh chỉ là một đống rác rưởi không hơn không kém. Trong góc phòng, tựa hồ có người đang nói chuyện, nhưng ngôn ngữ của bọn họ anh nghe không hiểu. Anh trầm mặc giây lát rồi chật vật đứng lên. Bên cạnh có người nói gì đó. Anh ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai trẻ kia, lắc đầu, ý nói mình không hiểu. Chàng trai có vẻ hết kiên nhẫn, đẩy anh một cái, ý nói hãy đi theo cậu ta.

Lần đầu tiên gặp Giản Mộ An, Mạnh Hi Tông không hề biết anh ta chính là thủ lĩnh đội quân Lính đánh thuê danh tiếng lừng lẫy. Khi đó, Giản Mộ An giống hệt một con hồ ly chân chính, tựa lưng vào chiếc sofa khổng lồ, trên người khoác bộ quân phục phẳng phiu, khuy cổ áo phanh ra, uống đến say khướt, nhìn anh cười nhạt.

“Cậu là dân bản địa à?” Giản Mộ An hỏi anh: “Tại sao chúng tôi chỉ phát hiện có một mình cậu ở đây vậy?”

“…”

“Vết thương trên người cậu từ đâu mà có? Có phải cậu thuộc đội Không quân Liên minh trên tinh hệ Vĩnh Hằng không?”

“…”

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt từ đầu đến cuối vẫn bình thản, không nói một lời, Giản Mộ An vỗ trán một cái rồi nói: “Cậu không hiểu tôi đang nói gì à? Đầu cậu là đầu heo chắc? Sao ngốc vậy?”

Mạnh Hi Tông vẫn thản nhiên như cũ.

Giản Mộ An hết cách, phẩy tay một cái, cho anh rời đi rồi nói với người bên cạnh: “Nhét đại cậu ta vào phân đội nào cũng được. Phái người theo dõi cậu ta.”

Sau đó, Mạnh Hi Tông nhanh chóng bộc lộ tài năng. Chưa đầy hai tháng, anh đã có thể cùng những người lính đánh thuê khác trò chuyện đơn giản bằng những câu hội thoại thông thường. Bản lính không tệ, lá gan lại lớn, một tay gà mờ lại dám cùng những người lính già kỳ cựu làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất, anh còn xử lý công việc hết sức nhanh nhạy và tàn nhẫn, chẳng mấy chốc đã có chút tiếng tăm trong quân đội.

Khi Giản Mộ An lần nữa gọi Mạnh Hi Tông đến gặp, bên cạnh anh đã có khoảng mười tên thuộc hạ tình nguyện đi theo.

“Cậu thực sự không nhớ gì về quá khứ của mình sao?”

“Đúng vậy!”

“Cậu theo tôi đi! Thế nhưng phải nhớ kĩ, thứ tôi căm hận nhất chính là sự phản bội.”

“Tốt! Tôi cũng giống như anh.”

Quãng thời gian gần mười năm trôi qua như nước chảy mây trôi, nhưng trên gương mặt Mạnh Hi Tông dường như không hề lưu lại dấu vết nghiệt ngã của thời gian. Chỉ khác là bây giờ, anh đã là Sĩ quan chỉ huy của đội quân Lính đánh thuê, còn Giản Mộ An vui vẻ phủi tay, chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật chế tạo máy bay chiến đấu.

Đụng độ máy bay chuyên dụng của Thương Chủy thực sự là một tình huống ngoài ý muốn. Người này sắp đến thành phố Hy vọng để nhận chức vụ quan trọng, liền lén đưa người yêu bé nhỏ đi du lịch xa. Mạnh Hi Tông từ lâu đã mưu mô chiếm đoạt tài nguyên của Liên minh trên tinh hệ Vĩnh Hằng nên đã sớm xây dựng mạng lưới cơ sở ngầm tại tinh cầu này. Hôm nay, vị tân Cục trưởng cục An ninh tinh cầu lại đụng độ với Ngài sĩ quan chỉ huy Lính đánh thuê, còn giở giọng chính nhân quân tử, yêu cầu bọn họ phải nhường đường. Ngay sau đo, hắn đã bị đám người Mạnh Hi Tông trói lại, ném đến trạm không gian.

Thành phố Hy Vọng ư?

Nghe cũng không tệ!

Không chỉ bởi đó là thành phố có nền kinh tế phồn thịnh nhất Liên minh mà còn vì khi nhìn vào sơ đồ tinh hệ, dường như Mạnh Hi Tông đã bị một sức mạnh vô hình nào đó thu hút. Mười năm làm lính đánh thuê, anh cũng hơi nhàm chán rồi! Thế nên, Mạnh Hi Tông quyết định sẽ thay thế Thương Chủy đi nhậm chức.

Mạnh Hi Tông ngồi trên xe chuyên dụng, lấy thân phận Thương Chủy đi dọc khắp các con phố sầm uất của thành Hi Vọng phồn vinh. Anh không hề hay biết, cũng chính ngày hôm đó, trên một ngọn núi hoang ngoài ngoại ô cách thành phố khoảng vài chục kilômét, có một người phụ nữ đang chìm đắm trong cơn hôn mê, được bảo vệ qua bao nhiêu năm, bỗng nhờ có năng lượng khổng lồ ẩn nấp trong cơ thể anh mà khối tinh thể thuộc về anh trong cơ thể cô mới thức tỉnh.

Rất nhanh sau đó, anh ở thành phố Hy Vọng như cá gặp nước. Anh vốn là người không bị trói buộc bởi đạo đức nên luôn tỏ ra thoải mái và thuần thục trong việc tạo ra thế cục đen ăn đen, trở thành kẻ thắng lớn trong công cuộc phân chia giai cấp giàu nghèo ở thành phố này.

Sau khi tỉnh lại, Tô Di sống ở khu dân cư bần cùng nhất xã hội. Ngôn ngữ bất đồng, không có thân phận, không có bất cứ năng lực gì, cô chỉ nhớ rõ mình là học viên quân đội vẫn chưa tốt nghiệp, đến lý luận quân sự cô còn chưa học hết, muốn làm công việc rửa bát, dọn bàn thông thường cũng chẳng ai thèm mướn. Cô không chỉ phải giả bộ câm mà còn phải giả bộ ngốc nghếch nữa. Sau ba ngày đói khát, phải đi nhặt nhạnh đồ thừa của người khác về ăn, cô gặp được một bà lão bán ve chai, bà ấy nhìn cô chằm chằm trong giây lát, thở dài rồi vẫy cô lại. Từ đó, cô ở cùng với bà lão trong một túp lều rách nát, xiêu vẹo. Cô học được làm thế nào để tìm được thứ đáng giá trong bãi rác, cũng học được cách làm thế nào để ăn ít nhất mà vẫn sống được qua ngày.

"Tô... Di..." Cô chật vật nói với bà lão. "Tên... của cháu..."

Nhưng bà lão chỉ gật đầu, yên lặng.

Rất nhanh sau đó, Tô Di cũng học được cách trao đổi đơn giản với những người xung quanh. Nhờ có khuôn mặt hiền lành, thật thà, cô tìm được công việc tại một nhà hàng nhỏ. Có được số tiền lương ít ỏi, cô liền mua cơm cho bà lão mỗi ngày, còn mua cho bà quần áo mới nữa. Nhưng một tháng sau, bà lão qua đời, để lại cho cô túp lều rách và sự cô độc. Vốn cho rằng chỉ cần cố gắng thêm vài năm nữa là cô có thể căn bản sống một cuộc sống ổn định tại tinh hệ xa lạ này. Nhưng ai ngờ lại bị mấy tên xã hội đen để mắt tới.

Kỳ thực, bọn chúng đã theo dõi cô từ lâu rồi. Con đường này thường xuyên xuất hiện những cô bé thanh tú, tố chất cũng khá hơn mấy em gái đứng đường nhiều. Không ép trở thành gái điếm thì cũng thật có lỗi với danh tiếng của dân xã hội đen. Tô Di hết trốn lại tránh nhưng vẫn không trốn thoát. Chủ nhà hàng không muốn vì cô mà đắc tội với đám vô lại, thậm chí, bà ta còn khuyên cô chủ động đầu hàng đi thì hơn.

"Vừa kiếm được nhiều tiền lại vừa nhàn hạ, sao lại không chịu làm chứ?"

Cô không thể làm việc đó được. Cho dù tiền một đêm bán thân còn nhiều gấp vạn lần một tháng làm ở đây thì cô cũng không muốn. Vì thế, cô bỏ trốn, trốn chui trốn lủi giống như một con chuột, chui rúc trong tất cả các xó xỉnh của thành phố Hy Vọng này. Không ngờ, tên cầm đầu của băng đảng xã hội đen cứ bám riết lấy cô không buông, nhất định phải chiếm được cô mới cam tâm.

Khi bị bọn xấu dồn đến chân tường, cô đã gặp được Mạnh Hi Tông. Đêm hôm đó, anh xuất hiện với thân hình cao lớn, khuôn mặt điển trai, khí chất trầm tĩnh, khoác trên mình bộ âu phục chỉnh tề, ngồi xe hơi sang trọng. Còn cô thì sao? Một cô gái gầy yếu, quần áo xốc xếch, đứng giữa vũng bùn lầy lội, dơ bẩn. Anh ở tít trên cao, cô ở tận cùng dưới đất.

Trí nhớ và năng lượng của anh đều đang bị sức mạnh của hố đen áp chế, phong ấn. Ngay cả việc mình là người máy anh cũng không nhớ rõ, đương nhiên cũng chẳng thể nhận ra cô.

Cô cũng không nhớ ra anh.

Nhưng người con gái gầy gò này đứng giữa làn gió đêm lạnh lẽo mà vẫn hết sức xinh đẹp. Đối diện với cô, anh đã làm một hành động mà ngay cả mình cũng không ngờ tới. Anh cởi áo vest, đắp lên cơ thể bé nhỏ và yếu ớt của cô, nhưng trong mắt anh, trông cô lại quyến rũ vô cùng. Anh nghĩ, có lẽ vì thân thể cô quá mềm mại và xinh đẹp, tựa như một tác phẩm nghệ thuật vừa mắt anh cho nên anh thực sự không muốn vấy bẩn, không muốn thấy cô rét run trong gió lạnh. Sau đó thì sao? Giết cô?

Nhưng cô lại nắm chặt lấy ống quần của anh, nhỏ giọng khẩn cầu, bộ dạng đó khiến anh bất chấp muôn vàn lý do để giữ cô lại. Cứ như vậy đi!

Chẳng qua cũng chỉ là một con mèo nhỏ. Anh nghĩ, có lẽ như vậy cũng thú vị. Khi đó anh không biết, cô cũng không biết, bọn họ sẽ lại yêu nhau thêm một lần nữa. Giống như tình yêu và số phận của họ hàng trăm triệu năm về trước…
Bình Luận (0)
Comment