Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ

Chương 6


Edit: Linhlady



Liễu Thư Nhân theo Trương Nguyệt xem phim truyền hình, vừa xem là hết nguyên một buổi sáng, đến giữa trưa, hũ nút mới từ bên trong ra, trong tay anh còn cầm theo một cái túi, đi đến trước quầy, đem túi mở ra, để tới trước mặt Liễu Thư Nhân, Liễu Thư Nhân ngó vào bên trong nhìn, thì ra là thức ăn cho mèo, anh lấy từ đâu ra nhỉ? Hay đã sớm chuẩn bị ở đây rồi?


Ánh mắt cô dừng lại ở trên mặt hũ nút, chống lại ánh mắt của anh, cho dù hiện tại anh không nói chuyện, nhưng Liễu Thư Nhân cảm thấy bản thân hiểu được ý của anh, anh đang giục cô ăn.


Cô chậm rãi xích người qua, lại ngẩng đầu nhìn hũ nút một cái, sau đó mới cuối đầu chăm chú ăn hết thức ăn, ừm, mùi vị cũng khá ngon, còn ngon hơn thức ăn ở trong nhà nữa, không biết hũ nút lấy ở đâu nhỉ? Cái nghi vấn này ở trong đầu Liễu Thư Nhân dạo qua một vòng, rất nhanh đã biến mất không còn dấu vết, cô cũng vừa lúc ăn xong, theo bản năng liếm liếm môi, bỗng nhiên phản ứng lại cô đã ăn hết một túi thức ăn cho mèo rồi………… Cô ngẩng đầu nhìn qua hủ nút, trong khoảng thời gian cô ăn, anh vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô, sắc mặt bình tĩnh, ở trong ánh mắt chuyên chú như vậy, Liễu Thư Nhân thất bại, cô cuối đầu xuống, liếc liếc qua cái túi cô đã ăn sạch, rồi nâng chân lên liếm móng vuốt.


“Ông chủ, anh ăn cơm chưa?” Trương Nguyệt đúng lúc hỏi.


“Ừ.” Diệp Minh Chu lên tiếng, ánh mắt rời khỏi người bé mèo, “Đi đi.”


“Vâng, cảm ơn ông chủ!” Trương Nguyệt vui vẻ đứng lên, “Em đi nhé?”


Diệp Minh Chu gật đầu, Trương Nguyệt lập tức chạy không thấy nóng dáng, chỉ để lại Liễu Thư Nhân cùng anh.


Liễu Thư Nhân liếm xong móng vuốt, giương mắt nhìn anh một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, làm sao hũ nút vẫn còn nhìn cô vậy? Trong lúc cô còn đang nghi ngờ, Diệp Minh Chu bỗng nhiên duỗi qua tay, bế cô lên.


Áo khoác buổi sáng Diệp Minh Chu mặc lúc sáng đã cởi ra, vẫn là ở nhà thường xuyên có thể nhìn thấy cơ ngực hơn, áo khoác đen cùng quần rằn ri nhìn rất đẹp trai, cơ bắp trên người đều lộ ra, phía trên còn dính ướt mồ hôi, Liễu Thư Nhân bị anh ôm vào trong ngực, móng vuốt ấn vào ngực của anh, cũng rất cứng rắn, đầy mạnh mẽ, mũi của loài mèo cũng mẩn cảm hơn, cô có thể ngửi thấy mùi cơ thể tỏa ra trên người anh, rất nồng, nhưng không khó chịu………… Người lại, cô còn thấy rất dễ ngửi…… Cô cảm thấy khuôn mặt của mình đang nóng lên, đây là lần đầu tiên hũ nút ôm cô khi cả người đầy mồ hôi, nhiệt độ cơ thể trong lòng ngực anh, độ ấm ở bàn tay, tất cả đều nóng cháy như than, khiến cô có cảm giác như bị phỏng.


Diệp Minh Chu ôm mèo đi vào bên trong, không gian bên trong câu lạc bộ khá rộng rãi, Liễu Thư Nhân quan sát đồ vật ở đây, phát hiện treo rất nhiều bao cát, ở giữa căn phòng hình như còn có một đài đấu? Phía trên có hai người đang đánh nhau, những người khác ở bên cạnh xem, trầm trồ khen ngợi hoan hô hoặc ủ rũ oán giận, không khí sôi động, Diệp Minh Chu đi ngang qua bọn họ, ấn đầu đang nghiên ngó của Liễu Thư Nhân vào ngực.


Liễu Thư Nhân bị anh ấn cổ, muốn động cũng không động được, thẳng đến khi lướt qua bọn họ, Diệp Minh Chu mới buông cổ cô ra.


Liễu Thư Nhân lại duỗi dài cổ, đã không nhìn những người đó nữa, lồng ngực rộng lớn của anh che khuất tầm mắt cô, cô bổng nhiên nhớ đến cô gái kia gọi hũ nút là ông chủ, lúc ấy cô có chút kinh ngạc, thì ra hũ bút là ông chủ nơi này sao? Nếu là ông chủ, như vậy chắc rất giàu nhỉ, cô lại nghĩ đến cái tủ lạnh không cắm điện ở nhà, phòng khách buổi tối không bật đèn, chiếc sô pha cũ nát lộ một mảng lớn lõi xốp bên trong………… Khả năng đây là tiết kiệm đi? Anh mua cho cô rất nhiều thức ăn mèo, cũng không hề rẻ, tuy rằng không ngon bằng đồ ăn ở tiệm thú cưng, nhưng vị cũng không tồi, mùi cũng thơm, anh mua nhiều như vậy, cũng tốn không ít tiền đi, anh cũng chưa bao giờ khắt khe với cô, còn mua đồ hộp với cá tươi, còn chủ động đi nấu cá cho cô, nghĩ lại từng việc tốt mà hũ nút làm cho cô, đáy lòng Liễu Thư Nhân như có dòng nước ấm chảy qua.


Hũ nút ôm cô đi ngang qua những người đó, đi tới một căn phòng, phòng không lớn, bên trong chỉ có một chiếc giường, bên trên trải một tấm ga màu xanh, Liễu Thư Nhân ngẩng đầu nhìn về phía hũ nút, với tư thế bế này, cô có thể nhìn thấy một ít râu đang mọc lên trên cằm anh.


Anh muốn làm gì đây? Liễu Thư Nhân phát hiện ra loại khó hiểu này không phải xuất hiện một hai lần, cô đôi khi vẫn không cách nào hiểu cách làm củ hũ nút, cố tình anh cái gì cũng không nói, có lẽ là cảm thấy cô nghe không hiểu, không muốn lãng phí lời nói.


Hũ nút vào phòng, đặt cô lên trên giường, trên giường lạnh lẽo, Liễu Thư Nhân dẫm lên, ngay lập tức biết bên dưới ngoài tấm ga giường ra không còn gì khác, vừa cứng vừa lạnh, không thoải mái tẹo nào.


Diệp Minh Chu thấy bé mèo nhỏ co người lại run run, móng vuốt cong lên, lại cẩn thận bọc chân lại, cuộn tròn thành một cục, duỗi tay lấy áo khoác dễ trên đầu giường, tùy tiện ném xuống, một tay nhấc Liễu Thư Nhân lên, đặt cô trên áo khoác.


Liễu Thư Nhân sửng sốt thật lâu, ánh mắt cô rơi trên khuôn mặt không biểu cảm, anh đang ngồi xuống điều chỉnh tư thế cuối cùng chọn nằm ngửa ra nhắm mắt ngủ, trong lòng có vài phần mềm mại.


Cái hũ nút này nha…………


Móng vuốt cọ lên lớp áo mềm mại, ngắn cách với ga giường lạnh lẽo, nằm lâu cũng thấy ấm.


Liễu Thư Nhân lại nhìn về phía hũ nút dường như đã ngủ, nói thật, trên người mèo có lông cũng xem như sản phẩm giữ ấm thiên nhiên, nhưng trên người anh lại không có gì, ở nơi này có giường, vậy mà lại không có lấy một cái chăn, ít nhất cũng nên che bụng lại, nếu không sẽ cảm lạnh! Liễu Thư Nhân không có cánh nào thoải mái nhận lòng tốt, hy sinh của người khác để đổi lại ấm áp thoải mái cho mình, cô đứng lên, nhìn chằm chằm anh, nghiêng đầu như nghĩ gì đó.


Hay lấy áo khoác của anh đắp lên đi, Liễu Thư Nhân nghĩ, lập tức hành động, cô cắn một góc áo khoác đắp lên bụng hũ nút, sau đó kéo áo khoác che lên tận ngực, trên bụng cũng không để hở.


Liễu Thư Nhân chui vào trong áo, ghé vào trên vụng hũ nút, an tâm nhắm mắt lại, trên người hũ nút ấm áp dễ chịu, thật thoải mái, cứ như thế này thì cả hai đều không bị lạnh đi? Liễu Thư Nhân cọ cọ áo anh, thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngủ.


Một giấc ngủ này, cô ngủ tới chạng vạng, khi Liễu Thư Nhân tỉnh lại, hũ nút đã không thấy đâu, anh lấy áo khoác bọc cô lại thành một cục, chỉ chừa nửa khuôn mặt ở bên ngoài, Liễu Thư Nhân trong khoảng thời gian ngắn còn không chui ra ngoài được, bao cũng quá chật đi.


Mất không ít thời gian cô mới chui ra ngoài được, Liễu Thư Nhân nhảy xuống giường, cửa bị đóng lại, cô không ra ngoài được, nhưng muốn cô ở lại chỗ này, cô lại không muốn, không biết hũ nút đi đâu? Có khi nào quên luôn cô ở đây không? Liễu Thư Nhân nghĩ đến có khả năng này, đáy lòng có chút nôn nóng, bất an.


Trong khi cô đang cào cửa, thân hình cao lớn xuất hiện trước tầm mắt cô, cả người ngược sáng nhìn hơi khủng bố, khiến cô giật nảy mình.


“Ra đây.” Người đàn ông mở miệng nói.


………… Đây là câu đầu tiên, hũ nút nói với cô nha.


Liễu Thư Nhân đi ra ngoài, người đàn ông khom lưng cuối xuống ôm cô lên, cách anh ôm cô luôn có chút thô lỗ, rất nhiều thời điểm đều sẽ làm đau cô, nhưng bởi vì không phải rất đau, Liễu Thư Nhân đều tận lực khiến bản thân  không đi để ý, nhưng mà lần này, cô phát hiện động tác anh ôm cô ôn nhu không ít, bàn tay dùng sức lực cũng gãi đúng chỗ ngứa, vừa vặn ở phạm vi cô có thể tiếp thu được.


Diệp Minh Chu một tay ôm mèo, một tay tùy tiện lấy áo khoác ở trên giường, tùy ý khoác lên, khoác lên xong, ngón tay kéo áo khoác lại, ngăn cách gió lạnh đang thổi tới khiến cô run bần bật.


Ấm, ấm áp……


Liễu Thư Nhân ôm cánh tay anh, nhẹ nhàng mà cọ cọ, cọ xong mẫn cảm nhận ra thân thể anh hơi cứng lại, ngay sau đó một bàn tay mang theo hơi lạnh lẽo với vào bên trong, chuẩn xác đặt lên đầu cô, dùng lực đạo nhẹ nhàng, vuốt đầu cô.


Đây là lần đầu tiên anh sờ cô.


Liễu Thư Nhân thở ra một hơi, ôm chặt cánh tay người đàn ông, hai mắt hơi lim dim.


*****


Về tới nhà, Liễu Thư Nhân bị anh thả xuống dưới, cô dẫm lên trên sàn nhà lạnh lẽo run lập cập, quay đầu nhìn người đàn ông, thấy anh không có ý muốn bật đèn, trong lòng mặc niệm một câu tôi viết ngay mà.


Trong căn phòng tối om này, muốn làm cái gì cũng không tiện, tiền điện bất đèn cũng không tốn bao nhiêu nha. Liễu Thư Nhân có hơi khó hiểu, cô nhìn người đàn ông đi reng căm.phòng tối thui giống như có thể nhìn thấy, lách qua sô pha, đi vào phòng bếp, mở đèn trong phòng bếp lên.


Trong phòng bếp ánh sáng cũng không quá sáng, có hơi tối, cũng chỉ ở trình độ thấy rõ mà thôi, Liễu Thư Nhân dựa ở khung cửa nhìn động tác của anh.


Hũ nút chuẩn bị làm cơm chiều, cô có thể đoán được chiều nay anh ăn cái gì, đơn giản là trứng gà, hay mấy cách xào trứng ăn cùng cơm linh tinh.


Ăn uống như vậy sẽ đủ dinh dưỡng sao? Lại nói tiếp cô còn bị suy dinh dưỡng, còn thiếu máu, té xỉu cái loại chuyện mà chỉ xảy ra trong TV ấy, ở trên người cô cũng đã xảy ra, còn mất mặt ném chủ nhiệm lớp đi nơi nào rồi.


Ai, như vậy không thể được đâu, phải ăn cơm cho đàng hoàng chứ, Liễu Thư Nhân nhìn người đàn ông mỗi ngày đều ăn uống đơn giản, đáy lòng lại nôn nóng, hận không thể làm một bàn đồ ăn ngon cho anh, khiến cho anh hiểu được trên đời này món ăn ngon nhiều vô số kể, đâu chỉ có mình món trứng kia! Trứng tut rằng cũng tốt, nhưng ăn nhiều cũng có lúc ngửi mùi cũng muốn phun ra nha!


………… Nhưng mà, hôm nay thế mà lai làm mì sợi.


Không trong chốc lát, Liễu Thư Nhân nhìn người đang ông đang trụng mì có chút kinh ngạc, nhưng mà không phải ăn mãi một món trứng kia, ăn mì cũng tốt.


Mì sợi nhanh chóng được làm xong, Liễu Thư Nhân ngửi được hương vị, rất thơm.


Mang bây mì ra phòng khách xong, người đàn ông mới đi mở đèn, đèn trong phòng khách sáng hơn đèn trong phòng bếp rất nhiều, là ánh đèn màu trắng, anh đi đến ngăn tủ trước mặt, lấy ra một túi thức ăn cho mèo, đổ vào bát ăn cho mèo một bát đầy chất cao như ngọn núi, sau đó đổi nước sạch, rồi mới ngồi lại bàn ăn mì.


Cô cũng muốn ăn mì sợi.


Liễu Thư Nhân nhìn anh, nhất thời không nhúc nhích.


Ngày mai khi anh không có ở đây, làm mì sợi ăn đi, vẫn luôn ăn thức ăn mèo, ăn một vị cũng thấy chán.


Cô ăn xong đồ ăn của mình, lại qua sang chỗ bàn ăn, hũ nút đã không thấy bóng dáng đâu, cô liếm liếm nước bên khóe miệng, đi vài bước, sau đo thấy hũ nút cầm bộ quần áo nhăm nhúm đi ra ngoài, khi thấy cô cũng không đi đường vòng, mà trực tiếp bước qua người cô luôn.


Liễu Thư Nhân duỗi móng vuốt vỗ vỗ đầu, nhìn hũ nút tắt đèn trong phòng khách, một chút cũng không bị bóng tối cản trở, đi thẳng vào phòng tắm bật đèn lên, ngay sau đó bên trong truyền đến tiếng nước ào ào.


Liễu Thư Nhân ngủ một buổi trưa, cũng không có buồn ngủ, lại chưa muốn đi vào ổ, mà nhảy lên sô pha, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm phát ngốc, hũ nút tắm rửa lại còn không đóng cửa…………


Không biết qua bao lâu, cô thấy hũ nút đi ra khỏi phòng tắm, cả người anh không mặc quần áo, thân dưới chỉ mặc một chiếc quần lót, trong tay anh cầm chiếc áo thun đã ướt, nhỏ nước, Liễu Thư Nhân chỉ ngắm tới thân trên không mạc đồ của anh, liền vội vội vàng vàng mà cúi đầu xuống, không dám xem tiếp.


Trong phòng tắm đèn bị anh tắt đi, phòng khách một mảnh tốt tăm, người đàn ông như đã quen, chân đi đôi dép lê mềm mại, cầm quần áo ướt đi tới bên cạnh tủ lạnh, bỏ quần áo kia vào sọ bỏ quần áo bẩn cách đó không xa, thay đổi bước chân đi vào phòng.


Hôm nay anh không đánh bao cát, cũng không đi tập hít đất gì đó, sớm như vậy đã đi ngủ.


Liễu Thư Nhân nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, mới nâng đầu lên, cô nhìn cách đó không xa TV, nội tâm ngo ngoe rục rịch, cho dù Liễu Thư Nhân biết rõ hũ bút không có thói quen dậy lúc nửa đêm, cũng không dám ở thời điểm anh đang ở nhà xem TV.


Quả nhiên chỉ có thể xem vào ban ngày, buổi tối mới là thời gian ngủ. Liễu Thư Nhân nghĩ như vậy, nhảy xuống khỏi sô pha, chui vào ổ mèo hũ nút mua riêng cho cô, bên trong có mang gối đầu cực kỳ mềm mại, nằm trong cảm giác cực kỳ tốt.


Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chờ hũ nút đi làm sẽ làm mì sợi ăn, ừ, vẫn  có thứ để chờ mong.


-----------


Tác giả có lời muốn nói: Còn có một vạn ba………… Hôm nay xong, tiếp theo viết _(:з” ∠)_


Canh ba hoặc là canh bốn đi…………



Bình Luận (0)
Comment