Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!

Chương 23


Mặt Diệp Thi Thi đã đỏ muốn bốc lửa, cô lắc đầu nguầy nguậy, mặt càng nóng, vội giấu váy ngủ vào sâu trong tủ.

“Phù…”Diệp Thi Thi dùng tay quạt gió: “Nhưng nếu là nhân viên cửa hàng chọn đồ thì bình thường, chắc chắn tủ này phong cách nào cũng có!”Diệp Thi Thi mở ngăn tủ thứ hai ra xem thì ngây dại.

Đồ trong ngăn thứ nhất đều là đồ ở nhà, còn ở ngăn này… Trong lòng Diệp Thi Thi đã sớm gào thét.

Toàn bộ là váy, dường như những bộ đẹp nhất của bộ sưu tập thời trang mùa hè đều quy tụ về đây.

“Aaa! Những món đồ này sao có thể đẹp như thế!”“Ồ! Cái thắt lưng nhỏ này trông ngọt ngào quá! Chết mất thôi!”“Aaa! Cái này cũng thật đẹp! Ôi trái tim của tôi!”Tô Tử Hà đứng dưới lầu nhưng vẫn nghe thấy từng tiếng hô biểu lộ tâm trạng của mèo hoang nhỏ.

Anh đứng giữa sảnh lớn mím môi cười, trong mắt tràn ngập dịu dàng: “Thật đáng yêu.

”“A! Chiếc váy Fringe đính đá này trông có vẻ rất quý…”Diệp Thi Thi lật mác lên xem giá: “580 tệ? À không đúng, không có số lẻ, 58.

000 tệ.


”Cô bị dọa sợ ngây người, tay cầm váy bỗng trở nên luống cuống, vội đặt lại trong tủ, nhưng không thể kìm lòng mà sờ thêm vài cái.

“Đây là đồ để mặc hả? Cái này… Chắc phải cúng bái trước đã nhỉ…”Tô Tử Hà nghe vậy thì bật cười: “Thật đáng yêu.

”Anh đi tới cạnh cây dương cầm rồi ung dung ngồi xuống, đầu ngón tay đặt trên các phím đàn.

Giai điệu bài ‘Starry Sky’ vang lên.

Lâu đài tĩnh lặng ngả mình bên dải ngân hà.

Diệp Thi Thi khựng tay lại.

Là anh Tô đàn phải không?Diệp Thi Thi nhìn chiếc váy xinh đẹp, đắm chìm trong tiếng đàn, cô có thể thấy mình đang đi dạo bên bờ biển với chiếc váy này.

“Thật đẹp! Váy đẹp như vậy nếu cất trong tủ sẽ tủi thân mà khóc mất, đúng không váy?”Diệp Thi Thi quyết đoán lấy nó ra rồi mặc lên người.

Sao người trong gương kia lại đẹp mắt như thế?“Đây là mình à?”Diệp Thi Thi chưa từng thấy bản thân xinh đẹp như vậy.

Cô xoay nhẹ, thạch anh lấp lánh nhảy nhót theo sự chuyển động của tà váy.

Cô nhìn đến mê mẩn, cười khẽ, tay vỗ vỗ tua rua trên váy: “Ngoan, không tủi thân, chị sẽ mặc em ra ngoài tản bộ.

”Diệp Thi Thi nhẹ nhàng rời phòng, tựa vào lan can lầu ba nhìn xuống, thấy Tô Tử Hà đang chuyên tâm chơi đàn.

Dưới lầu chỉ bật đèn treo tường chạy dọc hành lang, ánh sáng yếu ớt gợi cảm giác thần bí, ánh trăng sáng trong đậu trên giàn hồng, bay xuyên cửa kính rồi nhẹ nhàng rơi trên người Tô Tử Hà, cũng rơi vào trong lòng Diệp Thi Thi.

Thậm chí cô còn thấy những hạt bụi trong không khí đang nhảy múa theo giai điệu của anh.


Tô Tử Hà bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Thi Thi.

Trong khoảnh khắc mắt chạm mắt, cô giống như đứa nhỏ trộm kho báu của chú rồng kiêu ngạo, đang hoảng hốt vì bị phát hiện.

Chú rồng kiêu ngạo nở nụ cười, trông còn say hơn ánh trăng lưỡi liềm ngoài kia.

Tô Tử Hà dịu dàng nói: “Xuống đây đi.

”Diệp Thi Thi bước về phía Tô Tử Hà, ánh đèn chiếu không tới người cô, từng bước từng bước, chọc cho trái tim anh run rẩy.

“Bộ váy này rất hợp với cô.

”Diệp Thi Thi thẹn thùng cúi đầu: “Cảm ơn anh.

”Hai người đi dạo trên con đường nhỏ bên ngoài lâu đài, Tô Tử Hà đi trước, Diệp Thi Thi theo sau.

Thỉnh thoảng Tô Tử Hà sẽ thả chậm bước chân, anh biết bé con cố ý đi sau mình.

Diệp Thi Thi muốn phá tan bầu không khí lúng túng.


“Vừa rồi…”“Vừa rồi tôi không nhìn thấy gì cả.

”Tô Tử Hà dứt lời thì hai tai đỏ bừng, nhưng bởi vì trong bóng tối nên không thấy rõ.

“Bản nhạc vừa rồi rất êm tai…”Bây giờ Tô Tử Hà mới hiểu ý bé con, xấu hổ đến mức chân tay luống cuống, vội trả lời: “Cảm ơn…”“Ừm…”Lâu đài nằm trên đỉnh đồi không cao, con đường nhỏ có đèn treo hai bên, cơn gió nhẹ nhàng thổi góc áo hai người.

“Thoải mái không?”“Ừm.

”Diệp Thi Thi vén mái tóc còn chưa khô hẳn, gật nhẹ đầu, đúng là rất dễ chịu, cô có cảm giác sắp bị say cơn gió này.

“Đi men theo con đường này thì có thể đến bờ biển.

”“Chúng ta sẽ ra bờ biển hả?”Tô Tử Hà cười nhẹ, chưa trả lời.

Diệp Thi Thi bỗng nói ra vấn đề cô luôn suy nghĩ từ lúc mới bước vào lâu đài đến giờ: “Anh Tô, chiếc nhẫn… Khi nào có thể tháo?”.

Bình Luận (0)
Comment