Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 15

Tốc độ chấm điểm của trường trung học số 1 Hoàn Xuân khá nhanh, kết quả kiểm tra hai tuần một lần đã được công bố vào sáng ngày hôm sau.

Lớp 13 vốn luôn thờ ơ với điểm số, hôm nay tất cả lại đều đổ xô xuống tầng dưới cùng xem điểm của mình.

Vì rượu ngày hôm qua, Giang Sơ Tinh cả người có chút không vựng dậy được tinh thần, ghé vào trên bàn nghỉ ngơi.

Anh còn chưa ngủ, phát hiện bên cạnh băng ghế đã bị kéo ra, ngón tay anh cuộn lại một chút, chậm rãi ngồi thẳng lên, mặt mày uể oải.

Một cái túi màu trắng được đặt lên bàn, Giang Sơ Tinh nghi hoặc mà nhìn về phía Hạ Hoài.

Hạ Hoài lấy ra một chai nước từ trong ngăn kéo, mở nắp đưa cho anh: “Uống thuốc giải rượu cho tỉnh táo.”

Giang Sơ Tinh giật mình, lúc này mới phát hiện trong túi chính là thuốc.

Uống thuốc xong, chuông vào lớp cũng vừa vang lên.

Các học sinh lớp 13 lần lượt quay trở lại lớp học, mỗi người đều nhịn không được đánh mắt nhìn về phía sau.

Trước đây, bọn họ không cảm thấy đứng nhất có cái gì mà ngầu,  đến bây giờ mới nhận ra rằng đó là điều đáng tự hào biết bao!

Ngay khi Cố An bước vào lớp, liền giơ ngón tay cái lên với Giang Sơ Tinh rồi đi thẳng lên bục giảng, cũng không biết hắn hưng phấn cái gì, sừng hươu đều lộ cả ra.

“Yên lặng yên lặng, mọi người, tôi tin rằng các bạn đều đã biết rằng lớp 13 của chúng ta cuối cùng đã lập kỷ lục mới trong lịch sử. Điểm trung bình lần đầu tiên không còn đứng cuối trong ba lớp nữa. Vỗ tay!”

Cố An giống như ba ba hắn thi được hạng nhất, ngẩng cằm sờ sờ sừng hươu: “Đây đều là công lao của người đứng nhất lớp chúng ta. Mau cổ vũ Sơ Tinh ca đã đến giúp chúng ta phá kỷ lục mới nào.”

Nghe được tiếng vỗ tay trong lớp, Giang sơ Tinh nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh.

Tiêu Thời cũng đi theo lên bục giảng: “Tôi cảm thấy chúng ta cũng không nên kéo chân sau đệ nhất quá. Mọi người cố gắng đừng nộp giấy trắng nhé. Có thể đoán thì đoán, nếu ai không muốn đoán, thì tôi dạy mấy cậu một mẹo nhỏ. Ba cái dài, một cái ngắn thì đáp án là câu ngắn nhất. Ba cái ngắn, một dài thì đáp án là cái dài nhất. Chuẩn không cần chỉnh! “

Nghe câu mở đầu, Giang Sơ Tinh còn tưởng rằng Tiêu Thời có thể nói ra cái kinh thiên động địa gì nhưng khi câu cuối cùng nói ra thì thật sự không ngờ tới.

Anh bật cười, không khí hoàn toàn khác với lớp cũ của anh.

Nhắc đến điểm số, Giang Sơ Tinh liền nghĩ đến điều gì đó.

“Đúng rồi,” anh nhìn về phía Hạ Hoài, cổ họng có chút ấm ách, như bị huân trong khói thuốc: “Em xem kết quả chưa?”

Hạ Hoài giở sang tab bảng điểm, đặt điện thoại lên bàn anh.

Vốn dĩ Giang Sơ Tinh muốn cầm lên xem trực tiếp, nhưng lại nghĩ tới đây là đồ dùng thường ngày của Alpha, cuối cùng chỉ cúi đầu nhìn lướt qua.

Thấy Giang Sơ Tinh như vậy, Hạ Hoài khẽ nhướng mày.

Cậu nhận thấy thói ở sạch của Giang Sơ Tinh dường như không theo quy luật nào cả, hoàn toàn tìm không ra quy tắc.

Nhìn thứ hạng và điểm số, Giang Sơ Tinh khá kinh ngạc, còn tưởng Hạ Hoài sẽ giả bộ đứng ngược bảng nữa cơ, giờ xem được kết quả bất ngờ liển ra vẻ không thể tưởng tượng được trừng lớn mắt: “Tiến bộ hơn một trăm bậc, khá tốt.”

“Ừm.” Hạ Hoài thu lại điện thoại di động. Giọng điệu cho có lệ nói.

Dù vậy đối với những đứa trẻ nổi loạn, làm anh trai cũng nên có vài chủ ý nhỏ, mặc dù biểu hiện ra thì có chút ấu trĩ, nhưng ít nhất đã thực sự thành công.

Hạ Hoài mới vừa lấy điện thoại về, nó đã “Ong ong” chấn động vài cái.

Mở điện thoại ra.

Là Hạ Mạch.

[Thỏ manh manh]: Ôi lạ quá, hiếm khi thấy mày cầu xin anh điều gì á, mày uống nhầm thuốc à?

Giọng điệu này chắc chắn là đến từ người anh ruột thích đá đểu của cậu. Hạ Hoài không đáp, cậu đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

[Thỏ manh manh]: Được rồi, là do người anh ruột này của mày không để ý săn sóc cho mày ở tuổi phản nghịch này, mới khiến mày phát dục chậm chạp như thế.

Hạ Hoài: “…………”

[Thỏ manh manh]: Tốt thôi, chúng ta trở lại chuyện chính đi, cái này là tư liệu mày muốn. 〔 văn kiện 〕

[Thỏ manh manh]: Có phải mày cũng cảm thấy thằng học sinh chuyển trường kia có vấn đề phải không? Đúng rồi, anh thấy nó là từ bên Hải Thành chuyển qua, có thể nó và Sơ Tinh đã sớm quen biết không nhỉ?

Hạ Hoài không đáp chỉ đơn giản nhắn lại hai chữ cám ơn rồi nhấp vào thông tin, đọc từ đầu đến cuối.

Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng ở trường tiểu học của Lâm Hòa.

Nếu cậu nhớ không lầm, Giang Sơ Tinh đã từng nhắc đến trường tiểu học này, chính là trường tiểu học ở Hải Thành mà anh từng học.

Hạ Hoài nghiêng đầu nhìn về phía Giang Sơ Tinh, vài giây sau thu hồi tầm mắt.

Cậu nhớ lại câu chuyện về cậu bé tối hôm qua, về người bạn xấu đã trêu chọc cậu bé rồi lan truyền lời đồn về cậu.



Buổi chiều có ba tiết thể dục liên tục, tất cả các khối sẽ tổ chức chung.

Hầu hết các nam sinh ở độ tuổi này đều thích chơi bóng rổ, đặc biệt là các học sinh lớp 13, thành tích thì không được nhưng vận động lại đỉnh nhất khối.

Cố An đi về phía sân chơi với một quả bóng rổ trên tay. Chơi ở ngoài trời trong thời tiết như thế này có thể nói là phơi rớt một tầng da, nhưng tầm mắt hắn lại vô tình lóe lên nhìn về phía sân bóng, thoáng thấy một thân ảnh đáng ghét.

Lần trước là tên khốn này đã chặn Sơ Tinh ca của bọn họ ở cầu thang, mấu chốt là hắn còn trong sinh nhật của Hoài ca ngày đó làm trò quỷ, khiến Sơ Tinh ca không thể đến tham gia tiệc sinh nhật.

Chậc.

Ở tuổi này thiếu niên tâm tư lớn, không giải quyết được thì chỗ nào cũng thấy khó chịu.

Thấy Hạ Hoài cùng Tiêu Thời từ khu dạy học đi xuống. Cố An đi qua hướng phía sân bóng hất hất cằm: “Hôm nay đổi chỗ chơi đi.”

Cố An nhướng mày nói với Hạ Hoài: “Tớ biết cậu không muốn gây chuyện ở trường, nhưng tớ không kìm được đấy.”

Cố An còn cho rằng phải xúi giục hồi lâu, không nghĩ tới giây tiếp theo Hạ Hoài nheo mắt nhìn qua sân chơi vài giây, liền đút túi quần đi ngay tới.

“Này… là đồng ý à?” Cố An chỉ vào bóng dáng Hạ Hoài hỏi Tiêu Thời: “Cậu có cảm thấy khí thế Hoài ca hôm nay mạnh hơn bình thường không.”

Tiêu Thời tiếp lời: “Có thể là sắp đến kỳ mẫn cảm.”

Cố An cười: “Thôi xong.”

Có trò hay để xem rồi.

Lớp thực nghiệm 2 và lớp 6 bình thường đang thi đấu ở sân bóng, Cố An trực tiếp đi qua, ném một quả bóng vào rổ.

Thấy vậy, học sinh ở cả hai lớp đều dừng lại.

Thời điểm Cố An gây chuyện đều thích lộ ra đôi sừng hươu của hắn. Hắn sờ lên cái sừng của mình, liếc nhìn những người này một cái, giọng điệu khó xử: “Ai da, đang thi đấu à, vậy phiền mấy người đổi chỗ khác chơi đi nhé.”

Tiêu Thời ở một bên đập bóng, cảm giác như thể mảnh đất này thuộc về nhà mình.

Hai người này tuy như vậy nhưng người mà đám học sinh kia không thể xem nhe nhất lại chính là nam sinh đang dựa vào cột bóng rổ kia.

Cậu đút hai tay vào túi quần, cụp mắt xuống không nhìn ai, nhưng khí thế kia thì lại rất khó để xem nhẹ.

Một nam sinh trong lớp thực nghiệm 2 đã sớm nhìn lớp 13 không vừa mắt, lúc này máu dồn lên não cáu kỉnh nói: “Bọn mày không hiểu cái gì gọi là thứ tự đến trước đến sau à.”

Cố An cười nhạo một tiếng: “Mày là học sinh tiểu học à, còn thứ tự đến trước đến sau cái khỉ gì.”

Tiêu Thời chạm chạm bả vai hắn: “Đừng xúc phạm học sinh tiểu học, hiện tại học sinh tiểu học còn trưởng thành hơn bọn nó đấy.”

“Bọn mày đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!” Nam sinh kia đỏ mặt tía tai trả lời.

Hạ Hoài đột nhiên nhướng mi, liếc mắt nhìn nam sinh.

Nam sinh này là thành viên ủy ban thể thao của lớp thực nghiệm 2, vốn là một người cao lớn, nhưng khi bị cái nhìn này liếc đến, thế mà lại có chút bị áp chế, theo bản năng lui lui ra sau.

Lâm Hòa đứng ra, đem người kéo về: “Nhường cho bọn họ đi, chúng ta vào trong nhà.”

“Như vậy sao được.” Cố An ngượng ngùng nói, “Đừng nói là lớp 13 bọn tao bắt nạt bọn mày đấy nhé. Như vậy đi, hai lớp bọn mày cử ra năm người đến thi đấu với bọn tao thế nào.”

“Được.”Ủy viên thể dục rất sĩ diện, vừa nghe lời này liền đáp ứng: “Nếu bọn tao thắng, một năm này bọn mày đến tiết thể dục đều phải đi đường vòng.”

Cố An cùng Tiêu Thời nhìn nhau cười.

Đồng ý.

Có người đi lên chịu chết, bọn họ khẳng định sẽ thành toàn.

“Cơ mà,” Cố An nhìn về phía Lâm Hòa, duỗi tay chỉ chỉ hắn: “Nó cũng phải tham gia.”

Thành viên ủy ban thể thao nhìn Lâm Hòa, đồng ý không chút do dự.

Lâm Hòa là học sinh thể dục duy nhất trong lớp thực nghiệm 2 của họ, điểm của cậu ta cũng rất tốt, không cần phải nói, Lâm Hòa nhất định sẽ tham gia.

Cố An dẫn theo mấy nam sinh thường chơi bóng rổ cùng nhau tụ tập lại đây.

Học sinh ba lớp nghe nói Hạ Hoài lớp 13 sẽ chơi bóng rổ, một số Omega và các nữ sinh vừa trở lại lớp học để làm bài tập đều chạy đến bên cạnh sân chơi.

Mặc dù tất cả đều biết CP Biển sao, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản bọn họ thưởng thức trai đẹp.

Hơn nữa, Hạ hoài còn không phải là một Alpha bình thường, mà là một con báo thuần chủng, chỉ sợ toàn bộ Hoàn Xuân cũng chỉ có một người như thế.

Vạn nhất bọn họ vận khí tốt còn may mắn có thể thấy được bản thể của Hạ Hoài, kia chẳng phải là được lời lớn rồi à.

Nghe danh hạng nhất Hạ Hoài chơi bóng, mọi người đều nhanh chóng chạy tới vây xem.

Lâm Hòa lớn lên không tồi, hơn nữa cũng là một Alpha sói hiếm có, lại liên tục ghi thêm mấy bàn thắng liên tiếp, điều này khiến cho tất cả mọi người ngoài sân đều rộ hết cả lên.

Tuy nhiên, lớp 13 vẫn luôn là lớp 13, sau khi ra sân đã trực tiếp đem khí thế những người này trấn áp.

Ván đầu tiên kết thúc, lớp 13 dẫn đầu với ba điểm.

Cố An uống một ngụm nước: “Bảo vệ điểm, chờ lát nữa cậu nhớ chú ý đến thằng học sinh chuyển trường lớp 2 kia đấy.”

Tiêu Thời cũng cả người đầy mồ hôi đáp: “Không nghĩ tới thằng học sinh chuyển trường kia còn thật sự có chút tài.”

Cố An tặc lưỡi, nghĩ tới điều gì đó nói: “Ông đây cứ nhớ đến lần trước nó khiến Sơ Tinh ca ghê tởm đến nôn mửa là đặc biệt con mẹ nó nhìn thấy hắn là khó chịu.”

“Khi nào?” Tiêu Thời giật mình hỏi: “Tại sao chưa nghe cậu nói bao giờ?

“Ài.” Cố An lại uống một ngụm nước, “Đừng nói nữa, tức thật sự luôn ấy, hôm nay tớ không ngược chết nó thì tớ là thằng đần nhá.”

Hạ Hoài liếc đôi mắt đào hoa, cầm lấy bao đeo tay bên cạnh.

Cố An nhướng mày nhìn thấy: “Hoài ca, anh định vào chơi à? Không phải định hiệp ba mới vào sao?”

Hạ Hoài không trả lời, vặn cổ tay, đeo thêm một bao đeo tay vào cổ tay còn lại, đứng dậy bước lên sân.

Vóc người Hạ Hoài vốn cao, rất thích hợp để chơi bóng rổ. Cậu vừa đi vào trong sân, chỉ mới đứng đó đã thu hút đến chói mắt, ai nấy cũng hoàn toàn khó mà dời mắt được.

Các nữ sinh lớp 13 ở ngoài sân như ăn phải cái gì, la hét hoan cổ vũ đến chói tai.

Nhiều đến mức đến tận tầng 5 khu dạy học còn nghe thấy.

Giang Sơ Tinh đang hỏi Hạ Mạch về tiến độ học tập của lớp cậu ta, hai người đã vào lớp từ hai giờ trước, Giang Sơ Tinh dự định học bù cho đến hết giờ thể dục.

Lúc này nghe được tiếng thét chói tai, anh tò mò đi ra ngoài nhìn thoáng qua.

Sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Ngay khi Hạ Hoài ra sân, đội hình lớp 13 hoàn toàn tiến vào trạng thái tấn công nhanh chóng.

Bóng được chuyền vào tay Hạ Hoài, Lâm Hòa cùng cậu 1v1.

Hạ Hoài từ trên cao nhìn xuống liếc hắn một cái, uốn eo làm động tác giả. Lâm Hòa nhanh chóng phán đoán hướng đi của cậu, chờ hắn vừa động, Hạ Hoài đã lừa bóng sang phía bên kia với tốc độ nhanh hơn.

Cậu đây là làm hai động tác giả.

Ngay sau khi mang bóng lao lên, cậu không truyền bóng như thường mà thay vào đó, cậu đem bóng trực tiếp nện vào thành rổ, quả bóng bắn ngược trở về, cậu lại duỗi tay ra bắt trở về.

Bên ngoài một trận thét chói tai.

“Chơi kiểu Hạ Hoài là đây!!!”

“A, a, a, không ngời tui lại có thể thấy được trong cuộc đời nhỏ bé này!”

Giang Sơ Tinh khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt đặt trên người Hạ Hoài.

Dáng vẻ của Hạ Hoài trên sân bóng rổ như phát sáng, khiến người khác khó có thể rời mắt, giống như một người chỉ huy trên toàn sân vậy.

Thiếu niên trên sân có thể gọi là sự tồn tại mạnh mẽ nghiền nát mọi thứ cả về tốc độ hay năng lực, cậu tựa như một con báo nhìn thấy con mồi.

Mọi hành động đều rất độc đoán.

Đôi mắt đào hoa ấy ngày thường tuy lầm lì nhưng giờ phút này lại sắc bén vô cùng.

Đột nhiên, ánh mắt của Giang Sơ Tinh quét qua một nam sinh khác, anh sửng sốt, xoay người chạy nhanh ra sân chơi.

Hạ Hoài lại cướp bóng từ Lâm Hòa, đây là lần thứ năm kể từ khi vào trận.

Ngay cả người ngu cũng có thể cảm nhận được, Hạ Hoài cố tình làm vậy.

Cố An nhìn Hoài ca của bọn họ đoạt bóng của tên kia, truy cản đường bóng của đối phương thì vô cùng sảng khoái.

Phải thế chớ, huyết ngược đê.

Lâm Hòa nhìn chằm chằm Hạ Hoài, cười nói: “Cậu là em trai của Sơ Tinh?”

Môi của Hạ Hoài banh thẳng, bóng ở dưới háng đập qua lại vài cái, đôi mắt đào hoa chợt lóe, trực tiếp lên bóng một phát trước mặt Lâm Hòa.

Kiểu khiêu khích trần trụi này thậm chí còn mạnh hơn cả tấn công bằng lời nói hay cơ thể.

Góc độ và vị trí đứng của cậu hoàn toàn không phù hợp để ném bóng, nếu không phải có vận khí tốt, thì kỹ thuật phải thực sự đỉnh cao.

Giang Sơ Tinh từ bên ngoài nhìn thấy hết thảy, khẽ cười.

Mắt anh nhìn theo quả bóng xẹt qua một vòng cung dài.

“Bang …”

Quả bóng tiếp đất.

Rổ cầu trống không.

Trong lòng Giang Sơ Tinh thầm cảm thán, em trai nhà mình đẹp trai thật đấy.

Ván thứ 2 đã kết thúc.

Đám đông sôi trào, thậm chí có rất nhiều người không hiểu bóng rổ cũng cảm thấy quả bóng vừa rồi thật sự rất xuất sắc!

Hạ Hoài nhìn Lâm Hòa, đôi mắt đào hoa đầy vẻ hờ hững cùng khinh thường cùng lúc ngược đối phương.

Lâm Hòa cũng nhìn Hạ Hoài, trong mắt vô thức có một tia kỳ quái.

“Tao là em trai anh ấy đấy.” Hạ Hoài đi qua hắn, hờ hững liếc một cái, “Mày là cái thá gì.”
Bình Luận (0)
Comment