Editor: ChentranhoNhững cánh hồng nguyệt quý bị gió thổi vào rơi trên đôi tai mèo trắng của Giang Sơ Tinh.
Cảm thấy gần như đã xong, Giang Sơ Tinh yếu ớt nằm trong vòng tay của Hạ Hoài, trên người tất cả đều dính tin tức tố của cậu.
Anh dùng tay trái xoa đầu Hạ Hoài: “Được rồi, buông ra.”
Hạ Hoài vẫn thờ ơ.
Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy cổ lại đau nhói một lần nữa.
Sau đó, anh cảm thấy Hạ Hoài đang dùng đầu lưỡi cào vào tuyến thể của mình, liếm vết máu trên đó, rồi mới buông tay.
Giang Sơ Tinh quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen của Hạ Hoài.
Hạ Hoài nhìn anh chằm chằm, cảm xúc phức tạp, dường như có điều gì đó ẩn giấu bên trong đôi mắt, đột nhiên hỏi: “Ca ca, anh không rõ sao?”
Giang Sơ Tinh vừa mới bị đánh dấu, ánh mắt có chút tan rã: “Em đang ám chỉ cái gì?”
Hạ Hoài nhìn anh vài giây, mắt cậu tối sầm lại, cuối cùng nhìn sang chỗ khác, cởi đồng phục học sinh mặc vào: “Không có việc gì, không rõ cũng không sao.”
Thư viện vắng tanh, thanh âm của nam sinh khàn khàn, không biết mang theo cảm xúc gì, Hạ Hoài đứng dậy: “Em xuống lầu tìm cách ra ngoài.”
Giang Sơ Tinh nhìn bóng lưng của cậu xuống lầu có chút cô đơn.
Hạ Hoài đến tầng một, cửa lớn đã đóng từ lâu. Cậu thử mở ra nhưng rõ ràng bên ngoài cửa cũng đã khóa. Đi đến cửa sau, may mà ở đây mở được.
Khi Hạ Hoài lên lầu lần nữa liền phát hiện Giang Sơ Tinh đã biến thành một con mèo trắng nhỏ và ngủ gật trên bộ đồng phục học sinh của mình từ bao giờ.
Có lẽ là sau khi được đánh dấu đã mệt rồi.
Hạ Hoài ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm anh vào lòng, con mèo trắng nhỏ cảm nhận được mùi vị quen thuộc, khoan khoái chui vào trong vòng tay cậu.
Hạ Hoài vuốt ve cái gáy vừa bị cậu đánh dấu.
Con mèo trắng khẽ giật giật.
Cậu cong khóe môi, ánh đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt cậu khiến đường nét khuôn mặt càng thêm góc cạnh, đồng thời giống như một kẻ săn mồi dụ dỗ mèo con, từng bước, từng bước một, chậm rãi làm nó luân hãm, rốt cuộc không rời khỏi cậu được nữa.
–
Trong kỳ thi giữa kỳ này, lớp 13 bắt đầu nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Mỗi ngày sau giờ học, luôn có ba hoặc bốn học sinh vây quanh Giang Sơ Tinh, mỗi lần đều là những người khác nhau.
Ngày thi cuối cùng cũng tới.
Đầu tiên là môn toán.
Giang Sơ tinh và Hạ Hoài cùng nhau xuống lầu, anh liên tục dặn dò: “Em phải đọc đề cẩn thận, nếu như lần này còn chưa lọt được vào top 500 thì chờ ma quỷ huấn luyện đi.”
Hạ Hoài nghe anh dong dài, cười cười: “Đã biết, không muốn ma quỷ huấn luyện đâu.”
“…” Giang Sơ Tinh liếc cậu một cái: “Vậy sao nghe giọng em có vẻ mong muốn được huấn luyện thế?”
Thật ra có một chút.
Hạ Hoài đi đến phòng thi của mình, theo anh nói hai câu: “Đọc kỹ đề bài, có thể điền đáp án liền làm hết.”
Giang Sơ Tinh hài lòng, tiếp tục đi xuống lầu. Anh vẫn ở vị trí cũ, bàn đầu tiên ở hàng thứ nhất của lớp thực nghiệm.
Vừa bước vào liền nhìn thấy trên bàn học có một cái hộp màu xanh biếc, ánh mắt đảo qua phòng học: “Hộp của ai vậy?”
Hạ Mạch vừa từ phòng vệ sinh trở về bước tới, hài hước mà nhìn chằm chằm anh: “Đây là của ông đấy. Vừa rồi tôi tình cờ gặp một nam sinh trường số 2 ở cổng trường, cậu ta nhờ tôi mang cho ông.”
Hạ Mạch bắt lấy bả vai anh: “Không tồi nha, xem ra kỳ giao phối được cứu rồi.”
Giang Sơ Tinh liếc hắn một cái, cầm hộp lên nhìn, trong đó có một tấm thiệp, bên trên viết hai chữ “Bùi Từ” to đùng.
Giang Sơ Tinh: “………”
Tiếng chuông đúng lúc vang lên, Giang Sơ Tinh nhét đồ vào ngăn kéo, hoàn toàn không để trong lòng.
Thời gian thi luôn trôi qua rất nhanh, môn ngoại ngữ thứ hai còn hai mươi phút nữa mới kết thúc.
Trong phòng học có tiếng bàn luận nho nhỏ vang lên, anh nhìn thấy giọng nữ bên cạnh không ngừng nhìn về phía cửa sau, Giang Sơ Tinh cũng nhìn theo.
Thân hình thon dài của thiếu niên đứng trên hành lang ngược sáng, đồng phục học sinh mùa thu được cậu xắn cao tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc, có thể thấy được làn da trắng lạnh của cậu.
Anh và nam sinh nhìn nhau.
Hai mươi phút trôi qua, kỳ thi kết thúc.
Giang Sơ Tinh lật tờ giấy, chuẩn bị ra khỏi lớp, nghĩ đến điều gì đó liền quay lại, cầm theo chiếc hộp.
Hạ Hoài nhướng mày khi nhìn thấy thứ anh đang cầm trên tay, “Đây là cái gì?”
Giang Sơ Tinh không chút nào để ý: “Anh không biết, chưa có mở ra.”
Ánh mắt Hạ Hoài tối sầm lại: “Ai đưa cho anh?”
“Trường số 2 …” Giang Sơ Tinh nhất thời không nhớ ra tên, nhìn tờ giấy trên hộp: “À, là Bùi Từ. Anh đang định trả lại cho cậu ta.”
Hạ Hoài nhàn nhạt ừ một tiếng.
Hạ Mạch cũng vừa nộp bài xong: “Đi thôi.”
Khi họ đi xuống cầu thang, vừa vặn gặp được Cố An và Tiêu Thời, cả năm người cùng nhau ra khỏi trường.
Khi đến cổng trường, Giang Sơ Tinh đột nhiên bị ai đó gọi lại.
Ngẩng đầu thì thấy, đúng là chủ nhân chiếc hộp– Bùi Từ.
Bùi Từ đầy mặt tươi cười, cầm bảng vẽ trên tay, như hiến bảo vật lại gần: “Sơ Tinh, nghe nói cậu vẫn luôn tìm bảng vẽ của thương hiệu này. Tôi đã nhờ người mua cho cậu rồi này. “
Giang Sơ Tinh chẳng những không nhận, mà còn ném thứ trong tay cho hắn: “Vừa lúc, cái này trả lại cậu.”
“Không phải.” Bảng vẽ hơi lớn, Bùi Từ cảm thấy có chút vướng chân vướng tay, hắn đặt nó sang một bên, tiến lại gần hai bước: “Không phải tôi đã nói lần trước sao, tôi muốn theo đuổi cậu.”
Giang Sơ Tinh lùi lại, có chút không nói nên lời.
Sáng nay Hạ Mạch giúp tên trường số 2 này nhận quà, thật ra là có chút muốn thử Hạ Hoài.
Trước đây hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhìn vẻ mặt của thằng em trai lúc này, Hạ Mạch đã chắc chắn 100%.
Bùi Từ còn muốn nói gì thêm, Hạ Mạch đã đẩy Hạ Hoài ra, sau đó dùng tay cà lơ phất phơ khoác lên vai nó, hất cằm khiêu khích: “Bạn học này lá gan không nhỏ nhỉ, Omega của em trai tôi mà cũng dám mơ ước? “
Ngay khi Hạ Mạch nói ra lời này, ai nấy đều sửng sốt.
Cố An phản ứng nhanh nhất, sau khi biết Hạ Mạch có ý gì, liền tiếp lời: “Đúng là không sợ chết, người của Hoài ca mà cậu cũng có thể theo đuổi sao?”
Hạ Mạch hùng hổ nói: “Nếu có thể đánh bại được em trai tôi, mới miễn cưỡng có tư cách theo đuổi, đáng tiếc……”
Hạ Mạch vòng tay qua vai Hạ Hoài, áp sát người nọ, ở trên vai Hạ Hoài nói: “Nếu như cậu có thể chịu nổi tin tức tố của em trai tôi, khéo còn có chút may mắn kéo nó xuống.”
Tuy cảm thấy không nói nên lời, nhưng Hạ Hoài vẫn rất phối hợp, liếc Bùi Từ một cái đầy uy hiếp, tin tức tố mạnh mẽ thẳng tắp đè lên vai Bùi Từ, khiến sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Mùi vị không nặng, nhưng Bùi Từ có hơi sợ, Alpha cùng Alpha giao tranh mạnh yếu, tin tức tố ai mạnh hơn có thể biết được bằng cách này.
Đây chính xác là sự khủng bố của Alpha thuần huyết.
Ngày càng có nhiều học sinh vây xung quanh, thảo luận to nhỏ.
Bùi Từ bị bạn tốt phía sau lôi kéo, “Quên đi, thế gian rộng lớn chỗ nào không có O, cậu đánh không lại đâu.”
Lúc này Bùi Từ cũng nhận ra rõ ràng khoảng cách giữa hắn và Hạ Hoài thật sự rất lớn.
Sẽ không tốt nếu như gây sự trước cửa trường của người khác, hơn nữa hắn … cũng không thể đánh bại cậu ta, cuối cùng bị vài người bạn kéo đi.
Hạ Mạch cảnh cáo mắng hai tiếng: “Bạn học nếu như trở lại lần nữa, lần sau sẽ không đơn giản là tin tức tố như thế này đâu.”
Giang Sơ Tinh đi tới, đánh mỗi người hai cái: “Được rồi, chơi đến nghiện rồi à.”
Hạ Mạch làm bộ làm tịch xoa xoa đầu, vỗ vỗ Hạ Hoài: “Tiểu O của mày đánh anh, mau giúp anh trai ruột của mày trả đũa đê.”
Trò đùa của hắn ta vừa trắng trợn vừa thẳng thắn, nhưng không ai trong nhóm coi trọng nó, ngoại trừ Hạ Hoài nghe được ẩn ý trong câu nói.
Cậu không để ý tới trêu chọc trong giọng nói của hắn, đi theo bọn họ cùng nhau đến Tinh Quang.
–
Sáng hôm sau, điểm toán và điểm tiếng Anh được công bố, lúc đầu lão Hứa đặt ra giới hạn 15 học sinh, kết quả là lớp 13 đã vượt qua 16 học sinh.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử.
Vào buổi chiều, mọi người bắt đầu thảo luận xem nên xem phim nào, họ đã chọn ra ba phim, trong đó nổi tiếng nhất là một bộ phim hoạt hình sản xuất trong nước, có vẻ hơi bị thiểu năng trí tuệ.
Lão Hứa chọn chính là tiết tự học buổi tối, xem xong liền có thể trực tiếp về nhà, mọi người đều là học sinh trung học năm hai, không cần đếm số lượng như học sinh cấp hai tiểu học.
Sau khi xem được mười phút, Giang Sơ Tinh thực sự cảm thấy nhàm chán, không tiêu hóa được phong cách vẽ tranh này, quay đầu lại hỏi Hạ Hoài: “Em thấy có đẹp không?”
Loại phong cách hoạt hình này, Hạ Hoài vẫn có thể xem một chút, nhưng loại cốt truyện này tương tự như Peppa Pig vậy, cậu cũng có chút bất lực: “Có chút xấu.”
Giang Sơ Tinh: “Vậy chúng ta chuồn đi trước đi?”
Hạ Hoài cũng có ý này.
Vì thế cả hai từ cửa sau phòng chiếu đi ra.
Thấy sắc trời còn sớm, quảng trường đối diện rạp chiếu phim là một cái chợ đêm.
Giang Sơ Tinh chỉ về phía quảng trường: “Đi dạo không?”
Hạ Hoài ừ một tiếng.
Trước đây, chợ đêm chỉ là một con phố, nhưng dần dần được mở rộng thành quảng trường, một vòng đều có đủ thứ đồ ăn thức uống và vui chơi.
Không biết hôm nay là ngày gì mà trên quảng trường chật ních người.
Giang Sơ Tinh thiếu chút nữa bị tách khỏi Hạ Hoài, theo bản năng giữ chặt cổ tay cậu.
Thấy Hạ Hoài không tránh, Giang Sơ Tinh cũng cứ nắm như thế.
Hai người thấy quảng trường đông nghịt người, liền muốn đến xem thử.
Một chị gái nhỏ nhìn họ tay trong tay, mỉm cười đi tới phía trước: “Hai anh đẹp trai, các bạn có muốn tham gia trò chơi cặp đôi của chúng tôi không? Đội chiến thắng có thể nhận được một gamepad phiên bản giới hạn.”
Giang Sơ Tinh giải thích: “Chúng tôi không phải người yêu…”
Anh còn chưa kịp nói xong, chị gái nhỏ đã nhiệt tình giới thiệu, vừa dẫn bọn họ đi qua đám người vừa nói: “Hai bạn nhìn ân ái quá, nhất định có thể chiến thắng.”
Giang Sơ Tinh: “…………”
Hai người cứ thế mơ mơ hồ hồ đi đến trung tâm của quảng trường.
Chung quanh tất cả đều là người, vây đến chật như nêm, có một đài phun nước với bức tượng đá thần tình yêu Cupid nằm nghiêng ở phía trước.
Chị gái nhỏ nhiệt tình nói với người phụ trách: “Chúng ta có đủ người rồi, có thể bắt đầu trò chơi.”
“Ok.”
Giang Sơ Tinh thấy chị gái nhiệt tình còn kiêm luôn chức MC dẫn chương trình, cô bắt đầu đọc quy tắc của trò chơi: “Mọi người đợi rất lâu rồi phải không ạ, vậy trò chơi tìm kiếm cặp đôi ăn ý nhất của chúng ta xin được bắt đầu.”
“Xin hãy đứng lên vạch xuất phát của chúng tôi, cửa đầu tiên của cuộc thi chính là con đường tình yêu, và cửa thứ hai chính là kiểm tra mức độ ăn ý thông qua thổi bóng.”
“Đội chơi nào hoàn thành hai cửa này đầu tiên sẽ nhận được một bộ gamepad dành cho cặp đôi mới nhất do công ty của chúng tôi tung ra.”
“Nào Tiểu Vương, tới bịt mắt cho mấy vị khách mời của chúng ta nhanh nào.”
Con đường tình yêu chính là một người chỉ đường một người đi, nhóm nào về đích trước là chiến thắng.
Giang Sơ Tinh nghĩ hiểu lầm cũng đã hiểu lầm, bọn họ tới cũng tới rồi.
Thêm nữa họ cũng không có gamepad ở nhà, anh nhớ rằng khi còn nhỏ Hạ Hoài rất thích chơi loại game một người chơi này.
Vậy thì thử xem. Giang Sơ Tinh nghĩ thông suốt liền rất chủ động: “Tới đây, anh giúp em đeo.”
Ánh mắt Hạ Hoài rơi trên mặt anh hai giây, hơi hơi cúi người xuống. Hình ảnh hai người đứng cùng nhau thật sự rất xứng đôi vừa lứa, hơn nữa hai người còn có loại cảm giác liếc mắt một cái liền thấy rõ ái muội.
Hạ Hoài ngồi xổm xuống, cõng Giang Sơ Tinh trên lưng. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Giang Sơ Tinh được Hạ Hoài cõng, hồi còn bé toàn là anh cõng Hạ Hoài.
Nằm trên lưng Hạ Hoài, nhìn cái ót của cậu. Hai bên tóc mai phía sau của Hạ Hoài đều cạo chỉ còn một ít, sờ vào cảm giác ngứa ran. Khi đến gần, còn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố thoang thoảng rõ ràng trên cơ thể em ấy, đó là một mùi hương quen thuộc, khiến người ta ỷ lại an tâm.
Hạ Hoài là người cao và đẹp trai nhất trong số các cặp đôi ở đây nên đương nhiên sẽ thu hút được nhiều sự chú ý cnhất.
Trong đám đông, một cô gái đột nhiên hét lên, Giang Sơ Tinh vừa quay lại nhìn đã không phát hiện ra là ai nữa.
Sau khi Y Văn Thiến hét lên một tiếng, cô ấy ngồi xổm xuống, đợi người dẫn chương trình bắt đầu mới đứng dậy.
Nhìn thấy hình ảnh Hạ Hoài cõng giang Sơ Tinh trên lưng, Y Văn Thiến bị kích thích đến mức không kìm được mà điên cuồng hét lên: “A a a a a a a, cứu mạng, a a a a a a a biển sao phát đường!”
Cô lấy điện thoại ra tách tách tách chụp ảnh lại, vừa chụp vừa lộ ra nụ cười như mấy bà dì đang âm mưu đen tối.
Giữa sân, giọng nói của mấy cặp đôi ồn ào hòa vào nhau, hoàn toàn không rõ ai ra ai.
Giang Sơ Tinh đột nhiên kêu một tiếng: “A Hoài!”
Hạ Hoài cuối cùng cũng nhận ra giọng nói của anh, nhanh chóng đáp lại.
“Nghe anh chỉ huy này.” Giang Sơ Tinh ghé vào lỗ tai cậu, hai người dán vào cực sát, ngực áp vào lưng.
“A Hoài bên phải, tiếp tục đi tiếp tục đi! Ừ, đi thẳng rồi đi thẳng!”
Nhìn thấy nhóm người bên cạnh sắp vượt lên, Giang Sơ Tinh kích động mà duỗi duỗi chân: “Mau mau mau, em đừng đi quanh co!”
Giang Sơ Tinh trái phải chỉ huy một hồi, rốt cuộc cũng bẻ thẳng được lộ tuyến chính xác: “Thẳng! Đi thẳng đi! Tới rồi!”
Họ là người đầu tiên đến đích.
Giang Sơ Tinh nhanh chóng giúp Hạ Hoài tháo khăn bịt mắt, chạy đến với trò chơi thổi bóng.
Anh đọc quy tắc: “Hai người cần đan các ngón tay vào nhau, rồi cùng nhau thổi bóng bàn vào rổ nhỏ, nhóm nào tốn ít thời gian nhất sẽ thắng.”
Bầu không khí căng thẳng của trận đấu tăng lên, Giang Sơ Tinh cũng không rảnh lo nhiều như vậy. Ngón tay trực tiếp đan vào giữa các ngón tay của Hạ Hoài.
Hạ Hoài không ngờ anh lại dứt khoát như vậy, khi hai ngón tay siết chặt lấy nhau, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và độ dài của ngón tay anh.
Chơi bóng bàn không khó nhưng khó là để hai người cùng chơi với nhau.
Cả hai cố gắng nhiều lần đều không thành công, cuối cùng quả bóng bàn cũng bị thổi bay, hai ngón tay đan vào nhau bị siết rất chặt vì căng thẳng.
Sau vài lần thất bại, cả hai đã tìm ra cách, mỗi người thổi một chút. Mắt thấy rốt cuộc cũng sắp hoàn thành.
Khoảng cách hai người càng ngày càng gần.
Gần như sắp dán mặt vào nhau.
Đến khi bọn họ hoàn toàn dính vào nhau, trong mắt cũng chỉ có bóng bàn trước mặt, hoàn toàn không nhận thức được khoảng cách lúc này.
Chỉ còn một chút cuối cùng, tiếng trống làm tinh thần hai người càng hăng hái thêm.
Ngay khi bóng bàn vào rổ, môi của cả hai đã áp sát vào nhau.
Trên môi bị một tia ấm áp chạm vào, Giang Sơ Tinh trợn to hai mắt, nhất thời quên cả lùi về phía sau.
Hạ Hoài cũng không nhúc nhích.
Một suy nghĩ hoảng hốt lướt qua Giang Sơ Tinh, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng ồn ào hoan hô, nhưng đều không làm người kích thích như nụ hôn trước mắt này.
Giang Sơ Tinh đột nhiên tỉnh táo lại, đang muốn lùi lại, Hạ Hoài như cũng có chút choáng váng, không ngờ lại duỗi tay ra, tóm lấy eo của anh, dán lại với nhau.
Hơi thở độc nhất vô nhị của Alpha bao trùm lấy anh, mang theo tính chiếm hữu trắng trợn, khiến người ta không thể ngăn cản.
Đồng tử Giang Sơ Tinh co rút mạnh mẽ, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Thấy Hạ Hoài mãi vẫn không có ý định tách ra, Giang Sơ Tinh đẩy đẩy cậu.
“Đôi bạn nhỏ này thật tình cảm, cũng đủ táo bạo đấy.” Người dẫn chương trình cười cười trêu chọc.
“Mời cặp đôi chiến thắng ngọt ngào nhất hãy bước lên sân khấu và nhận gamepad cặp đôi của hai bạn nào. Chúc hai bạn mãi mãi bền lâu, từ giảng đường tới lễ đường, vĩnh viễn hạnh phúc nhé.”