Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 5

Ánh sáng trong nhà mờ ảo như một tấm vải tuyn mỏng, âm thanh sột soạt cọ xát nhẹ nhàng được khuếch đại vô tận trong căn phòng.

Hạ Hoài đem Giang Sơ Tinh bọc kín mít xong mới ôm ra khỏi phòng ngủ.

Cậu nhìn nam sinh trong lồng ngực, hai má càng ngày càng đỏ, hơi thở ra cũng nóng rực.

Mười phút trước, Hạ Hoài đã gọi cho cha mình là Hạ Thừa Minh, hiện tại xe cứu thương đã dừng ở dưới lầu.

Xe cứu thương đến bệnh viện Minh Hải, bị bao vây bởi một nhóm bác sĩ và y tá, Giang Sơ Tinh được đẩy vào phòng cấp cứu.

Cửa phòng cấp cứu đóng lại, đèn đỏ bật sáng.

Hạ Hoài đứng bất động trước cửa phòng, vẫn không nhúc nhích.

“Hạ Hoài, có chuyện gì vậy?”

Hạ Hoài nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại, đôi mắt đen như mực của cậu nhìn người tới có chút mờ đi, môi mím chặt: “Ba.”

Người tới khoảng hơn 40 tuổi, mặc áo blouse trắng, hốc mắt sâu, mũi cao và đôi mắt hoa đào thâm thúy gần giống hệt như Hạ Hoài.

Hạ Thừa Minh bóp vai Hạ Hoài: “Ba đi xem tình trạng của Sơ Tinh trước đã.”

Khóe mắt, đuôi lông mày của Hạ Hoài đều mang vẻ cực kỳ lo lắng.

Biết cậu lo lắng, đuôi mắt Hạ Thừa Minh cong lên một nếp nhăn, an ủi người nhà giống như bệnh nhân: “Không có việc gì, có ba ở đây.”

Cửa phòng cấp cứu lại đóng lại, hành lang vắng lặng im phăng phắc, Hạ Hoài đứng im tại chỗ.

Sự khác biệt của một Omega có thể lớn hay nhỏ, chủ yếu phụ thuộc vào tình hình của đối phương.

17 tuổi mới phân hóa, hiển nhiên đã vượt qua quy luật bình thường.

Theo thời gian trôi đi, hiển nhiên Omega trong phòng cấp cứu là một trường hợp đặc biệt.

Không biết đã bao lâu, đèn đỏ trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt ngấm.

Hạ Thừa Minh từ bên trong đi ra, sắc mặt tối sầm, nói với Hạ Hoài: “Con cùng ba ra đây.”

Vào phòng nghỉ của Hạ Thừa Minh. Ông để Hạ Hoài ngồi xuống trước, kiềm chế tính khí, từ trong áo blouse trắng đưa cho cậu bản báo cáo xét nghiệm máu của Giang Sơ Tinh.

“Giang Sơ Tinh phân hóa thành họ mèo quý hiếm, đây là báo cáo phân hóa của thằng bé.” Hạ Thừa Minh nói.

Hạ Hoài nhìn tờ báo cáo trong tay, cho dù biết Giang Sơ Tinh đã phân hóa thành Omega, nhưng khi nghe tin này từ trong miệng của cha mình nói ra lần nữa, Hạ Hoài mới hoàn toàn nhận thức được điều này.

Hạ Hoài thấy rõ cột giới tính hàng đầu có ghi: Omega.

Sau đó là tin tức tố bản thể: họ mèo, giống mèo trắng thuần chủng quý hiếm.

Số hiệu tin tức tố: 48h01, tin tức tố O nhạy cảm hiếm gặp.

Loại hương vị tin tức tố: Hoa sơn chi.

Hạ Hoài nhìn chằm chằm cột giới tính Omega kia.

Tính tình Hạ Thừa Minh luôn luôn rất tốt, khó có khi như lúc này, nhìn con trai bằng một vẻ mặt nghiêm khắc: “Con phát hiện Giang Sơ Tinh phân hoá, sao không báo cho ba biết trước tiên?”

Hạ Thừa Minh bởi vì tức giận mà ngực hơi hơi phập phồng: “Con có biết loại mèo trắng Omega như thằng bé đến kỳ phân hoá, một khi tiếp xúc với tin tức tố của Alpha khác sẽ sinh ra hậu quả gì không.”

Hạ Hoài ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh xưa nay vẫn luôn lạnh lùng nay lại pha thêm một chút lo lắng.

“Hậu quả gì?” Ngữ khí cậu nôn nóng: “Anh ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy ba?”

Nghe giọng điệu này, Hạ Thừa Minh nhăn nhăn mày.

Dựa theo thái độ từ nhỏ của Hạ Hoài đối với Giang Sơ Tinh mà nói, hẳn là sẽ không làm ra thương tổn gì đến Giang Sơ Tinh.

Như vậy……

Ánh mắt Hạ Thừa Minh lóe lên, liếc đến trên cổ Hạ Hoài, nơi đó có một vài vết thương.

Hạ Thừa Minh chỉ vào cổ cậu: “Sao con lại bị thương thế này?”

Khi có Omega, máu của Alpha sẽ tiết ra tin tức tố mạnh gấp đôi bình thường.

Hạ Hoài sờ sờ cổ của mình, không sao cả nói: “Không có sao ạ.”

Bây giờ cậu chỉ nghĩ đến chuyện của Giang Sơ Tinh, sốt ruột hỏi: “Ba, hậu quả ba vừa nói là hậu quả gì? Anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ba?”

Nghe giọng điệu và vẻ mặt căng thẳng của cậu, Hạ Thừa Minh thở dài, vỗ vỗ bả vai con trai: “Cũng may con cũng là họ nhà mèo, nếu không thì phiền phức thật sự rất lớn.”

Hạ Thừa Minh giải thích với cậu: “Họ nhà mèo thật ra có một điểm yếu chết người, đặc biệt là Omega họ mèo quý hiếm. Khi bọn họ phân hóa, nếu tiếp xúc với tin tức tố của Alpha thuộc loài khác, thì sẽ khiến họ trực tiếp không thể tiếp tục quá trình phân hóa được nữa. Nhưng nếu là cùng một họ nhà mèo, thì sẽ làm cho Omega sinh ra cảm giác ỷ lại vĩnh viễn. “

Ông im lặng trong vài giây rồi tiếp tục nói: “Omega một khi sinh ra ỷ lại sẽ tựa như một loại độc dược, một lần liền nghiện, vĩnh viễn không bao giờ có thể cắt đứt được nếu không sử dụng những biện pháp đặc biệt.”

Nói đến đây, vẻ mặt của Hạ Thừa Minh càng thêm nghiêm túc: “Hơn nữa, thằng bé còn phân hóa muộn, khả năng tính ỷ lại sẽ càng sâu, các biện pháp cắt đứt sẽ rất phiền phức.”

Hạ Hoài nhíu chặt lông mày, mím môi hỏi: “Vậy hiện tại anh ấy ỷ lại vào tin tức tố của con sao?”

“Ừ.” Hạ Thừa Minh nói: “Hẳn là vậy.”

Hạ Hoài siết chặt tờ báo cáo trong tay, mi mắt rũ xuống: “Có cách nào giải trừ tính ỷ lại này không ạ?”

Hạ Thừa Minh liếc nhìn cậu một cái, là một bác sĩ, ông nên có nghĩa vụ giúp hai đứa trẻ cắt đứt, nhưng nhớ tới bệnh tình của Giang Sơ Tinh, ông lại có chút do dự.

Ông thật sự không nghĩ tới cái loại xác xuất chỉ một phần ngàn tỷ lệ này lại bị hai đứa nhỏ nhà mình đụng phải.

Omega họ mèo và Alpha họ mèo là cỡ nào hiếm thấy, hơn nữa còn đều là thuần huyết thì lại càng thêm hi hữu hiếm hoi hơn.

Nếu tin tưc tố của hai đứa nhỏ có độ xứng đôi độ cao, đối với việc điều trị bệnh cho Giang Sơ Tinh có thể sẽ là một bước đột phá.

Nhưng nếu là thấp thì bằng bất cứ giá nào cũng phải cắt đứt tính ỷ lại này, nếu không sẽ gây ra gánh nặng rất lớn cho Giang Sơ Tinh.

Hạ Thừa Minh mở miệng, thanh âm bình tĩnh đi không ít: “Có thì có, nhưng tốt hơn là nên đợi đến khi thân thể của thằng bé ổn định. Dù sao thì thằng bé cũng đã phân hóa muộn rồi, việc cắt đứt này đối với nó mà nói là rất nguy hiểm.”

Hạ Hoài nhìn chằm chằm tờ báo cáo trên tay, nghĩ đến thái độ của Giang Sơ tinh đối với mình trong hai năm qua. Cậu khẽ cau mày lẩm bẩm, “Vạn nhất nếu anh ấy không muốn nhận giúp đỡ thì sao?”

Hạ Thừa Minh vỗ bả vai cậu: “Đợi lát nữa ba sẽ hỏi một chút xem thằng bé có nguyện ý hay không, nếu không muốn thì nghĩ cách khác.”

“Được rồi, nhóc ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.” Hạ Thừa Minh đứng lên: “Hiện tại con cần đi làm chút xét nghiệm máu với ba.”

Hạ Thừa Minh vừa đi qua phòng kiểm tra vừa nói cho con trai biết các biện pháp phòng ngừa cho Omega.

Ví dụ, đối với một con mèo trắng quý hiếm như Giang Sơ Tinh, tin tức tố sẽ rất không ổn định trong giai đoạn này, cần chú ý đến bản thể của thằng bé có thể bị lộ ra, không thể tự kiểm soát được, việc lộ bản thể thường xuyên này khá là có hại cho cơ thể.

Nếu Giang Sơ Tinh vô ý dính phải tin tức tố của Alpha khác không phải của Hạ Hoài, có thể sẽ gây ra phản ứng ngược. Trong trường hợp này, biện pháp khẩn cấp là sử dụng tin tức tố của cậu để lập tức trấn an.

Thời gian chờ xét nghiệm máu cho Alpha lâu hơn một chút, mất khoảng 10 phút.

Hạ Thừa Minh nhìn đồng hồ, nói với Hạ Hoài: “Lên sảnh tầng hai giúp Sơ Tinh lấy thuốc đi. Đây là danh sách thuốc.”

Hạ Hoài dạ một tiếng rồi cầm lấy danh sách thuốc rời đi.

“Một lát nữa con lấy thuốc xong thì trực tiếp đến phòng 307 đi.” Hạ Thừa Minh nói, “Ba nhận được báo cáo xét nghiệm máu rồi sẽ trực tiếp đến kiểm tra tình trạng của thằng bé.”

Hạ Hoài: “Vâng.”

Sau khi Hạ Hoài rời đi, Hạ Thừa Minh từ trong túi lấy ra một bình nhỏ huyết tương, đưa cho y tá đang thử máu: “Xem lại giúp tôi một chút, xem tin tức tố xứng đôi giữa nó và Omega này là bao nhiêu?”



Trong phòng 307, Giang Sơ Tinh ngây người nhìn trần nhà, con ngươi tan rã, có chút thất thần mờ mịt.

Thẳng đến khi cửa phòng bị đẩy ra, anh mới nghiêng đầu qua nhìn.

Là Hạ Thừa Minh cùng Lâm Thanh Linh, cả hai đều là giáo sư chuyên khoa tin tức tố, và là cha mẹ của Hạ Hoài.

Đồng thời, Hạ Thừa Minh cũng là bác sĩ chủ trị của anh.

Giang Sơ Tinh nhìn về phía người đang mặc áo blouse trắng-Lâm Thanh Linh, thân hình bà yểu điệu, làn da trắng nõn, khí chất nho nhã bất phàm, dáng vẻ hoàn toàn không thể nhìn ra tuổi.

Giang Sơ Tinh đối với hai vị trưởng bối giống như người nhà mình, anh cười với người phụ nữ: “Dì Lâm cũng ở đây ạ.”

Nói rồi chống tay muốn ngồi lên, thân thể lại ngã về sau một cách yếu ớt.

“Đừng nhúc nhích.” Lâm Thanh Linh bước nhanh đến bên giường, kê một cái gối sau lưng Giang Sơ Tinh, đỡ cậu ngồi dậy, ôn nhu hỏi: “Còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Một mùi thơm nhàn nhạt của hoa sơn chi lơ lửng trong không khí lướt qua, Lâm Thanh Linh ngây người trong chốc lát, trực tiếp bị dẫn dắt lộ ra tai thỏ.

Lâm Thanh Linh giơ tay sờ sờ đầu, cũng may trước khi tiến vào bà cùng Hạ Thừa Minh đều đã đội mũ giải phẫu lên.

Trong thời kỳ động dục, cơ thể thuần huyết sẽ ảnh hưởng đến các loài khác, đặc biệt là Omega thuần huyết.

Kết quả là ánh mắt Lâm Thanh Linh khi đối mặt với Giang Sơ Tinh càng trở nên ôn hòa hơn.

Giang Sơ Tinh lắc đầu: “Chỉ là một chút cảm mạo thôi ạ, không có việc gì.”

Nghe vậy, Lâm Thanh Linh sửng sốt, quay đầu nhìn Hạ Thừa Minh.

Hạ Thừa Minh gật đầu, tỏ vẻ đối phương hiện tại khả năng còn không biết việc chính mình đã phân hoá.

Lâm Thanh Linh ngồi xuống bên giường Giang Sơ Tinh, hơi hơi hé miệng, cuối cùng lại không biết nên nói như thế nào.

Bà nhìn Giang Sơ Tinh lớn lên, từ nhỏ thằng bé đã có bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu hiểu chuyện, được bao nhiêu người yêu quý tiếc thương, bà đều biết.

Nhưng tình cờ đứa trẻ tội nghiệp lại mắc phải căn bệnh hiếm gặp này, bây giờ lại còn phân hóa thành Omega, khiến căn bệnh này hoàn toàn còn tồi tệ hơn.

Nhìn thấy sự do dự của họ, Giang Sơ Tinh cười nói: “Chú Hạ, dì Lâm, hai người có chuyện gì thì cứ nói thẳng cho cháu biết.”

Hạ Thừa Minh thở dài, đứa nhỏ này trời sinh đã rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.

Sau khi xem xét từ ngữ, ông phát hiện bản thân cũng không biết nói thế nào cho phải, cuối cùng đành đưa bản báo cáo xét nghiệm máu cho anh.

Giang Sơ tinh mở báo cáo ra.

Anh nhìn chằm chằm vào tờ báo cáo chỉ có một mặt hồi lâu.

Anh biết tất cả những chữ trên đó, nhưng lại cảm thấy không ổn, có chút không khớp.

Phải xác nhận lại cột giới tính vô số lần.

Omega, Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh, Omega.

Giang Sơ Tinh ngước mắt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng cùng biểu tình hoảng loạn: “Chú Hạ có phải có nhầm lẫn gì không ạ? Cháu rõ ràng…”

Anh rõ ràng là một Beta, làm sao có thể trở thành một Omega?

Anh không phải chỉ bị cảm thôi à? Làm thế nào có thể trở thành một Omega?

Hạ Thừa Minh biết Giang Sơ Tinh khó có thể chấp nhận chuyện này, nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt.

Hạ Thừa Minh dùng giọng điệu của bác sĩ hay nói với bệnh nhân: “Sơ Tinh, thật ra là bởi vì cháu mắc chứng dị ứng mẫn cảm ghét Alpha nên mới gây ra phân hóa muộn.”

“Dị ứng này ngăn chặn tin tức tố ban đầu của cháu, áp chế trong cơ thể, vì vậy cháu tới tận bây giờ mới phân hóa.”

Hạ Thừa Minh cố gắng giải thích bằng những câu đơn giản: “Nhưng cũng may là cháu đã phân hóa thành công. Nếu là hai năm sau, chú sợ rằng tuyến thể của cháu sẽ bị hoại tử trên cơ thể. Đến lúc đó thì thật sự đã muộn.”

Giang Sơ Tinh nghe vậy nhíu mày, trong cổ họng không phát ra được âm tiết nào.

Hạ Thừa Minh nhìn biểu tình ngây ra của anh, thế mà có chút nói không được nữa.

Ông biết nguồn cơn chứng dị ứng ghét A của Giang Sơ Tinh, nghĩ lại những gì đứa trẻ đã phải trải qua, Hạ Thừa Minh vừa đau lòng vừa tức giận, thật sự là một đứa trẻ đáng thương.

Tuy nhiên, vì lợi ích của thằng bé, Hạ Thừa Minh không thể không làm tốt chức trách của một bác sĩ:”Chuyện cháu phân hoá này tốt nhất đừng nên giấu mẹ cháu, còn có bệnh của cháu nữa, cũng nên tìm lúc nào nói cho bà ấy biết đi.”

“Cháu không thể nói cho mẹ biết.” Giang Sơ Tinh gục đầu xuống, chậm rãi nói, như thể rất gian nan mới từ trong cổ họng phát ra được.

“Tim của mẹ không tốt, nếu mẹ biết bệnh của cháu, bà nhất định sẽ khổ sở, vạn nhất……”

Anh không dám nghĩ đến cái vạn nhất kia, trên đời này người thân duy nhất của anh chỉ còn có mẹ.

Hơn nữa, Giang Sơ Tinh biết bà ấy đối với anh có nỗi áy náy rất sâu, vẫn luôn muốn bù đắp cho mình, nếu biết được ngọn nguồn căn bệnh của cậu, Giang Uyển Thi khẳng định sẽ bị kích động, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh cả đời này cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

Chính vì vậy, anh sẽ tự mình chống lại nó.

Hạ Thừa Minh thở dài, Lâm Thanh Linh hai mắt sớm đã ướt đẫm, giơ tay sờ sờ đầu Giang Sơ Tinh: “Không có việc gì bé ngoan, chú dì đều sẽ giúp cháu.”

Giang Sơ Tinh nghẹn ngào một chút, cuối cùng thấp giọng nói: “Cám ơn chú dì.”

Đã lâu rồi cảm xúc của anh không còn giao động lớn đến thế, thật giống như trong thân thể bị đào rỗng, hư không lơ lửng vậy.

Giờ phút này Giang Sơ Tinh cảm thấy thật hoang đường, khi mười lăm tuổi xác nhận mình là một Beta, anh còn thở phào nhẹ nhõm, thế mà trời cao lại cố tình trêu người.

Lâm Thanh Linh nhéo nhéo tay Hạ Thừa Minh, hai người liếc nhìn nhau.

Hạ Thừa Minh thở dài, biết làm như vậy là không đúng, nhưng bọn họ thật sự đau lòng cho đứa nhỏ này.

“Sơ Tinh, việc cháu phân hóa thành Omega, dì Lâm của cháu và chú sẽ giúp cháu che dấu, nhưng cháu cũng phải cẩn thận đừng để lộ ra ngoài.”

Giang Sơ Tinh mím môi, lại lần nữa nói lời cảm tạ: “Cảm ơn chú.”

Hạ Thừa Minh và vợ nhìn nhau, sốt sắng nói: “Sơ Tinh, chú Hạ phải nói với cháu một chuyện.”

“Dạ.” Giang Sơ Tinh vẫn chưa hồi phục sau khi biết tin mình phân hóa thành Omega: “Chú Hạ cứ nói đi ạ.”

Hạ Thừa Minh châm chước nói: “Chú cũng không biết chuyện này là tốt hay không tốt cho cháu nữa. Nhưng điều chú sắp nói ra, cháu nên chuẩn bị tâm lý kỹ.”

Hạ Thừa Minh từ áo blouse trắng lấy ra hai tờ báo cáo.

Một tờ là báo cáo tin tức tố của Hạ Hoài, một tờ còn lại là báo cáo xác suất xứng đôi của hai đứa.

Ông do dự một lát, vẫn đưa cho Giang Sơ Tinh, “Cháu tự xem trước đi, đợi lát nữa chú sẽ giải thích với cháu.”

Giang Sơ Tinh chú ý tới biểu tình áy náy của Hạ Thừa Minh, đưa tay nhận lấy.

Đây là một bảng báo cáo xác suất xứng đôi tin tức tố của AO.

Mặt trên viết rất to tên của Hạ Hoài cùng Giang Sơ Tinh, còn có tin tức tố bản thể của hai bên cùng chỉ số xứng đôi.

Tỷ lệ xứng đôi giữa báo đen và mèo trắng: 100%

Tỷ lệ xứng đôi tin tức tố của cả hai bên: 100%

Giang Sơ Tinh nhìn quét qua hai bảng biểu, tầm mắt ngơ ngẩn dừng ở con số 100 kia.

Thật sự không thể tưởng tượng, mày anh nhăn lại.

Tin tức tố của anh cùng Hạ Hoài như thế nào lại……

Hạ Thừa Minh thở dài một tiếng: “Bởi vì cháu là một Omega mèo trắng thuần chủng, trước khi Hạ Hoài đưa cháu đến bệnh viện, nó cũng không biết khi cháu phân hoá, nếu hấp thụ tin tức tố của Alpha sẽ sinh ra ỷ lại, cho nên chú trước thay nó rất xin lỗi cháu.”

“Vốn dĩ bác sĩ như chú nên giúp cháu cắt đứt tính ỷ lại này, nhưng cháu cũng biết bệnh tình của mình mà, gần đây càng ngày càng nặng, có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng đấy.”

“Tác dụng của thuốc đối với bệnh của cháu cũng càng ngày càng nhỏ. Hiện tại chú khuyên cháu không nên dùng nhiều thuốc.” Hạ Thừa Minh thử nói: “Chú nghĩ có lẽ tin tức tố của Hạ Hoài có thể có tác dụng trấn an với cháu.”

Giang Sơ Tinh nhíu mày, những lời phía trước anh nghe không hiểu, chỉ nghe được câu cuối cùng, Hạ Hoài có thể trấn an anh.

Đột nhiên nhận được một lượng lớn thông tin như vậy, là ai thì đều sẽ có chút hoảng hốt: “Em ấy là Alpha, cháu có chứng ghét A, sợ là không thể tiếp nhận.”

Hơn nữa anh không muốn Hạ Hoài nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, càng không muốn Hạ Hoài biết anh đang bị bệnh.

Bằng không lúc trước anh cũng sẽ không thương tổn cậu.

“Chú biết.” Hạ Thừa Minh biết thằng bé nghe không hiểu, kiên nhẫn giải thích lại: “Chứng ghét A của cháu quả thực có quá nhiều hạn chế, cho nên chú mới nói tin tức tố của Hạ Hoài là thích hợp nhất với cháu.”

“Trong thời gian này, cháu cũng có thể thử tiếp xúc với Alpha để xem liệu chứng ghét A có thể thuyên giảm hay không.”

Hạ Thừa Minh bước tới, siết chặt vai Giang Sơ Tinh như muốn động viên anh: “Hãy nhớ rằng chú đã từng nói với cháu rồi, bệnh của cháu phần lớn là do tâm lý. Chỉ cần cháu khắc phục được nguyên nhân tâm lý, có lẽ sẽ khỏi bệnh.”

Hạ Thừa Minh gật gật đầu: “Thử đi tiếp xúc một chút, nếu hết bệnh rồi, cũng dễ nói với mẹ cháu bên kia hơn.”

Giang Sơ Tinh không thích bị trói buộc như vậy, hơn nữa càng không hi vọng phải lợi dụng Hạ Hoài.

Nhưng càng nghĩ càng thấy sợ, Giang Sơ Tinh nói: “Nhưng ngay từ đầu cháu đối với tin tức tố của em ấy luôn phản ứng rất lớn, khả năng không được đâu.”

“Khi đó cháu là một Beta, cũng không sinh ra ỷ lại với Hạ Hoài, hẳn là có phản ứng lớn.” Hạ Thừa Minh nói: “Hiện tại cháu là Omega rồi, hơn nữa tin tức tố của hai đứa rất xứng đôi.”

Lâm Thanh Linh nhẹ giọng nói: “Bất kể cháu lựa chọn thế nào, chú dì sẽ luôn ủng hộ cháu.”

Giang Sơ Tinh trầm mặc, sau một lúc lâu, theo bản năng muốn đi chứng thực.

“Thời điểm cháu động dục, là Hạ Hoài giúp cháu vượt qua sao?”

Anh vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đã từ bên ngoài mở ra.

Hạ Hoài đứng ở cửa, nheo mắt nhìn anh.
Bình Luận (0)
Comment