Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 52

Editor: chentranho

Một câu nói ngắn gọn lại cào đến trong lòng Giang Sơ Tinh vừa ngứa ngáy vừa đau lòng.

“Ừm, theo đuổi được rồi. “

Một cơn gió thổi qua, bông tuyết lại ào rơi xuống trên người hai bọn họ.

Hạ Hoài dùng ngón tay cái xoa xoa má anh lần nữa, lại hơi cúi đầu xuống muốn hôn tới thì từ cách đó không xa truyền đến một tiếng hét.

“Sơ Tinh, em cùng ai ở bên đó vậy?”

Văn Chiêu mới vừa đến phòng Giang Sơ Tinh thì phát hiện không có ai, hắn lại không mang theo di động nên quyết định đi xuống dưới tìm người.

Vừa đi ra đã thấy Giang Sơ Tinh bị một người nào đó đè xuống trong tuyết.

Bên ngoài trời tuyết mịn, sương mù dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng hai người trong màn sương mờ ảo.

Văn Chiêu đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận nhìn nhìn:”Bạn của em tới gặp em…”

Hắn còn chưa nói xong, sau khi nhìn rõ hai người bên kia đang làm gì cách đó không xa thì thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.

Hạ Hoài nhéo cằm Giang Sơ Tinh, làm anh tránh cũng không thể tránh, cúi đầu tinh tế mút hôn đôi môi anh.

Giang Sơ Tinh nhìn thoáng qua Văn Chiêu đứng cách đó không xa, trong nháy mắt hoảng sợ hơi hơi hé miệng, nhưng giọng nói vừa lộ ra đã ngay tức khắc bị nam sinh ăn sạch.

Văn Chiêu nhìn nhìn, bóng dáng Alpha đang ôm Giang Sơ Tinh kia trông rất quen thuộc, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó.

Đợi chút, đấy không phải là em trai của Giang Sơ Tinh sao?!

Mặc dù hai người là anh em nhưng dường như cả hai không có quan hệ huyết thống …

Văn Chiêu bừng tỉnh, có chút sửng sốt.

“Văn Chiêu, em đứng ở cửa làm gì vậy?”

Cô Đồ bước đến chỗ Văn Chiêu vỗ vai hắn.

Khi Giang Sơ Tinh nghe thấy giọng nói của cô Đồ, cơ thể của anh run lên.

Hạ Hoài càng kéo anh lại gần ôm ôm, bao bọc ở trong lòng.

Giang Sơ Tinh ở ngực  cậu vỗ vỗ, Hạ Hoài dùng chính thân thể mình ngăn trở anh, trấn an nhéo nhéo sau cổ Giang Sơ Tinh: “Không sao, đừng nhúc nhích.”

Cô Đồ bung dù muốn đi ra ngoài..

“Cô Đồ, cô định đi tới chỗ thi đấu hả?” Văn Chiêu nhanh chóng chặn tầm mắt của cô Đồ, thật sự vì cái sự yêu đương vụng trộm của hai người kia mà toát hết cả mồ hôi.

Hắn khô khốc cười nói: “Vất vả cho cô quá, sớm thế này mà đã muốn đi qua.”

Cô Đồ cười cười: “Không có việc gì thì qua giúp chút thôi.”

Văn Chiêu chặn tầm mắt của cô Đồ rồi đi theo.

Cô Đồ: ” Em về đi, tuyết hãy còn rơi lâu đấy.”

“Không sao.” Văn Chiêu cong môi: “Để em đưa cô đi.”

Nghe thấy tiếng bước chân của hai người rời đi, Giang Sơ Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.



Hai người nằm dưới tuyết rất lâu, quần áo cũng ướt sũng.

Trở lại khách sạn, Giang Sơ Tinh thay quần áo khô.

Trong phòng tắm ẩn ẩn truyền đến tiếng nước.

Nghe được tiếng nước, Giang Sơ Tinh vô thức liếm liếm môi, còn mang theo một chút tin tức tố Alpha.

Nghĩ đến cảnh tượng trong tuyết vừa rồi, trong lòng anh lại như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại.

Lỗ tai càng ngày càng hồng.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang kéo suy nghĩ của Giang Sơ Tinh về.

Anh ra mở cửa, nhìn thấy Văn Chiêu đang đứng ở ngưỡng cửa, trên tay cầm một bộ lễ phục.

Hắn hướng vào bên trong hơi nhướng mắt, lại nhìn Giang Sơ Tinh, thấy đôi môi anh đỏ mọng, vừa thấy liền biết vừa rồi đã làm cái gì.

Văn Chiêu ở trong lòng chậc một tiếng: “Tiến vào có tiện không?”

Giang Sơ Tinh biết mình đã bị hắn nhìn thấy hết nên nhường đường.

“Đây nhé, tây trang mà cô Đồ chuẩn bị cho em.” Văn Chiêu đem quần áo đặt ở trên giường.

Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, hắn nhướng mày, ngồi ở trên sô pha, thấp giọng hỏi: “Chuyện là thế nào thế? Hai đứa không phải là anh em sao………”

Giang Sơ Tinh cúi đầu, có chút xấu hổ.

Văn Chiêu trêu chọc anh: “Còn nói với anh cái gì mà không có Alpha, kỳ giao phối đến bệnh viện vượt qua. Em là đang trêu anh đó hả. Không  phải Alpha của em mà còn có thể hôn đến gắt gao, củi đốt cháy rực như thế á.”

Lòng Giang Sơ Tinh thầm nói, đúng là một giờ trước em không có bạn trai mà.

“Được rồi, có Alpha cũng không có gì đáng xấu hổ.” Văn Chiêu rót cho mình một ly nước: “Tuy rằng nó là anh em của em, nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, cho nên vấn đề cũng không lớn.”

“Nhưng đứa em trai này của em …” Văn Chiêu đổi lời: “Tin tức tố của bạn trai em có chút lợi hại đấy, một Beta như anh còn có thể ngửi ra một chút này.”

Lỗ tai Giang Sơ Tinh như bị đốt cháy bởi hai chữ “bạn trai”.

Văn Chiêu nhớ lại: “Anh còn nhớ hồi cấp hai em luôn có cái đuôi nhỏ phía sau. Không ngờ bây giờ nó còn cao hơn anh nữa, trở thành một Alpha, vừa thấy liền biết mạnh mẽ thế nào rồi. “

Giang Sơ Tinh không nghe nổi nữa, lớn tiếng cắt ngang, “Đàn anh, còn gì nữa không ạ?”

“À à,” Văn Chiêu thoát ra khỏi hồi ức, vào chủ đề chính: “Em tối hôm qua say rượu không thấy bảng xếp hạng chung kết. Chúc mừng em đoạt vị trí thứ nhất nhé. Lát nữa thay tây trang, muộn muộn anh sẽ tới gọi em đi. “

Giang Sơ Tinh liếc nhìn bộ đồ trên giường: “Được.”

“Còn anh, anh thì sao?” Giang Sơ Tinh hỏi: “Xếp hạng mấy?

Khóe môi Văn Chiêu hơi cong lên: “Đứng thứ 3, anh khá hài lòng đấy.”

“Thời gian còn sớm,” Văn Chiêu đứng lên, duỗi duỗi người: “Anh về trước ngủ một giấc đây.”

Khi đi ngang qua Giang Sơ Tinh, Văn Chiêu chỉ vào phòng tắm, ý tứ sâu sa: “Không quấy rầy đôi tình nhân nhỏ hai đứa.”

Giang Sơ Tinh: “………”

Mới vừa tiễn Văn Chiêu đi, Giang Sơ Tinh xoay người liền thấy người con trai mặc áo choàng tắm đi ra từ phòng tắm.

Hạ Hoài xoa xoa tóc mái: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Trong phòng bật máy sưởi, áo choàng tắm của Hạ Hoài khoác hờ hững trên người cậu, xương quai xanh nhô ra cùng nửa khuôn ngực lộ ra trước mắt anh. Da của cậu khác với nhiều Alpha khác, trắng bóc rõ ràng.

Cổ họng Giang Sơ Tinh khô khốc không thể giải thích được, vì vậy anh quay đi chỗ khác.

“Là đàn anh Văn Chiêu, em cũng biết anh ấy. Từng cùng chúng ta vẽ tranh.”

Hạ Hoài có chút ấn tượng, nhìn thoáng qua bộ quần áo trên giường, “Lát nữa anh mặc cái này đi sao?”

Giang Sơ Tinh đi tới bên giường: “Ừm, anh sẽ mặc cái này tới địa điểm trao giải.”

“Đúng rồi,” Giang Sơ Tinh nhẹ giọng hỏi: “Em có đói bụng không, chúng ta xuống lầu ăn chút gì đó nhé?”

“Được.” Hạ Hoài nhìn Giang Sơ Tinh, giọng nói khàn khàn vì ngủ không ngon: “Anh cho em mượn một bộ quần áo đi.”

“Ở trong vali đó, em tự tới mà lấy.”

Giang Sơ Tinh kiểm tra thời gian, phát hiện đã hơn chín giờ, đi ra ngoài ăn cơm xong thì đi dạo hai vòng rồi về chắc cũng không muộn.

Anh cũng thay một bộ quần áo đơn giản.

Đang định cầm áo sơ mi trắng trên giường lên thì nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh.

Anh nhìn sang.

Con ngươi hơi co lại.

Hình ảnh đánh sâu vào tâm trí anh.

Giang Sơ Tinh nuốt nước bọt.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể Hạ Hoài, nhưng bây giờ đã khác trước, người bên kia hiện tại chính là bạn trai của anh.

Tim Giang Sơ Tinh đập nhanh, lần đầu tiên cảm giác được lực hấp dẫn câu hồn như vậy.

Hai chân dài của Hạ Hoài thẳng tắp, hơi hơi cúi người lấy quần áo, cánh tay dài duỗi ra, cơ bắp nổi rõ, bả vai lộ ra rõ ràng, bờ vai rộng cùng cái eo hẹp cũng lộ ra rõ ràng hơn.

Cũng may mà tốc độ của cậu nhanh, chòng quần áo lên, rất nhanh đã mặc xong.

Giang Sơ Tinh vội vàng thu hồi tầm mắt, cả người có lẽ là bị chấn động, có chút xuất thần.

Anh bối rối, cởi áo sơ mi mặc trên người, chợt nghe thấy một tiếng động.

Động tác của Giang Sơ Tinh dừng lại, âm thanh kia như kích thích thần kinh của anh, hai tay cài nút mãi mà không được.

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh: “Để em giúp anh.”

Hạ Hoài từ phía sau ôm lấy anh, tay vòng qua eo anh, hô hấp xẹt qua bên tai anh, đột nhiên hỏi: “Đẹp không?”

“Hả?” Giang Sơ Tinh chợt phản ứng lại lời nói của cậu từ cơn mê mang ngắn ngủn.

Anh làm bộ nghe không hiểu: “Đẹp cái gì?”

Hạ Hoài nhàn nhạt cười bên tai anh: “Ca ca đều nhìn hết của em rồi, giờ để em nhìn nhé.”

Hạ Hoài ôm anh xoay người, thuận thế ngã xuống giường.

Chỉ trong nháy mắt, Giang Sơ Tinh đã bị đè ở trên giường.

Hạ Hoài nhìn xuống anh, áo sơ mi của Giang Sơ Tinh chỉ có hai, ba cúc được cài, cơ bụng cùng nhân ngư tuyến như ẩn như hiện.

Giang sơ Tinh không yếu đuối như những Omega khác, có một hốc lõm bên vòng eo trái của anh ấy, rất sâu như một vòng xoáy nhỏ, các đường nét cơ thể rất nuột.

Giang Sơ Tinh không chịu nổi bản thân bị nhìn chằm chằm như con mồi như vậy, hơi quay người tránh ánh mắt của cậu: “Được rồi, đứng dậy thôi.”

Hạ Hoài từ phía sau ôm lấy anh, thấy vành tai anh đỏ bừng, hôn lên má anh: “Ca ca hôm nay thật đẹp.”

Giọng nói của cậu còn hơi lên cao, mang theo ý cười mơ hồ.

Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy hơi ấm tràn vào tim rồi chạy dọc theo tứ chi.

Anh mạnh dạn quay người lại, ngẩng đầu hôn lên má Hạ Hoài một cái.

Sau đó anh ngồi thẳng dậy, rũ mắt nhìn xuống mấy cái cúc còn chưa cài hết: “Em không đói sao? Đi thôi.”

Anh vừa mới đứng lên, cổ tay liền bị cậu kéo lại, ngã trở về trên giường.

Hạ Hoài xoay người đè ở trên người anh, trán áp trán, thanh âm khàn khàn: “Anh ơi.”

Giang Sơ Tinh hơi mở to mắt: “Sao?”

Đột nhiên, anh cảm thấy hàng cúc áo vừa mới cài lần lượt bị cởi ra.

Áo sơ mi trắng rộng mở, ngón tay Hạ Hoài  xoa xoa bụng dưới của anh rồi hướng lên trên.

Mang theo cảm giác như bị điện giật.

Giang Sơ Tinh run rẩy lông mi, cảnh giác nhìn cậu: “Em làm gì vậy?”

Giọng Hạ Hoài mang theo ý cười khàn khàn: “Em sợ sẽ vò nát anh của em mất.”

Lời vừa dứt, Hạ Hoài đã cúi đầu, ngậm lấy đôi môi của Giang Sơ Tinh.
Bình Luận (0)
Comment