Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 57

Editor: chentranho

Tết Tây kết thúc, sắp tới là kỳ thi cuối kỳ.

Phòng học của lớp thử nghiệm cực kỳ yên tĩnh, tất cả đều im lặng mà vật lộn với đống đề của mình, còn lớp 13 thì vẫn đang thảo luận xem nên ăn BBQ ở đâu.

Phong cách cực kỳ đặc biệt.

Một nam sinh mở miệng: “Tớ nói nè, BBQ Beluga thực sự rất ngon á! Một phần lại nhiều nữa!”

Cố An nói: “Không không, xa quá. Chúng ta tìm một chỗ không xa trường thôi.”

Ủy ban học tập: “Hỏi thầy xem có biết chỗ nào không.”

Vì vậy, lão Hứa cũng tham gia vào, “Thầy không biết, các em tự mình chọn đi, thi xong chúng ta liền đi ăn, coi như liên hoan kết thúc một học kỳ của lớp chúng ta. “

Giang Sơ Tinh nhìn cảnh tượng trên bục giảng mỉm cười.

Lấy sách bài tập ra, lại đặt một quyển khác lên bàn của Hạ Hoài, là một quyển tổng hợp đề thi lý.

Hạ Hoài thấy rõ mấy chữ to kia, cười cười: “Đây là phương pháp trừng phạt mới hả?”

“Vì tốt cho em thôi.” Giang Sơ Tinh nói rồi mở sách bài tập tiếng Anh của mình ra: “Môn lý của em toàn kéo điểm em xuống.”

“Được.” Hạ Hoài quay đầu lại nói: “Nghe anh.”

Đang lúc hai người chuyên tâm học tập, có người ở cửa phía sau gõ gõ: “Làm phiền một chút, tôi muốn tìm Giang Sơ Tinh.”

Cửa bị mở ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt, lạnh đến Giang Sơ Tinh phải run lên hai cái.

Thấy rõ ở cửa là một chị gái năm ba, cũng là một học trò đáng tự hào của cô Đồ.

Nhìn thấy người mở cửa chính là Giang Sơ Tinh, đàn chị nói thẳng: “Sơ Tinh, sau khi ăn trưa đến phòng vẽ tranh một chuyến nhé. “

Cô ấy đem cái mũi cùng miệng giấu ở sau khăn quàng cổ, tiếng nói giống như bị nghẹt mũi cùng thì thầm.

“Có thể mang theo một người bạn của em được không? Tốt hơn hết là người nào có thân hình đẹp một chút. Hôm nay cô Đồ muốn chúng ta vẽ cơ thể người, đây là bài tập cuối cùng của chúng ta. “

Đàn chị thoáng nhìn thấy nam sinh bên cạnh anh, ở Hoàn Xuân ai mà không biết Hạ Hoài. Hơn nữa, trước đây Hạ Hoài cũng từng đến phòng vẽ tranh, bọn họ còn dùng cp “Biển sao” để trêu chọc hai người, sau đó Giang Sơ Tinh giải thích rằng cậu ấy là em trai của anh thì mọi người mới thôi nói giỡn.

Cô mỉm cười ra hiệu bên cạnh: “Em trai của em cũng được đấy.”

Cô gái đứng sau đàn chị cũng gật đầu: “Bộ dáng của em trai em thật sự tốt phết nha. Lúc trên sân bóng rổ chị đây đã sớm muốn vẽ một lần rồi.”

Mở miệng, ngậm miệng đều là em trai em, Giang Sơ Tinh không biết nên diễn tả tâm tình mình như thế nào.

Anh đã từng coi đó là điều hiển nhiên, vậy nhưng bây giờ anh lại có xúc động muốn nói “Đây là bạn trai của em”, nhưng anh không thể nói điều đó lúc này.

“Em hỏi em ấy một chút.” Giang Sơ Tinh nói.

Hai đàn chị gật đầu: “Được, vậy bọn chị đi trước đây.”

Sau khi đàn chị rời đi, giọng nói của Hạ Hoài vang lên, không cao cũng không thấp: “Vẽ thân thể người, là phải cởi quần áo sao?”

“Đại loại thế.” Giang Sơ Tinh chậm rãi nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Hạ Hoài vén vạt áo lên.

Mặc dù Giang Sơ Tinh luôn biết Hạ Hoài có dáng người tốt, nhưng trong lớp học ồn ào lại đột nhiên nhìn thấy cảnh này, anh vô thức  liếm môi.

Ngay sau đó anh nhìn sang chỗ khác: “Em có thể ngồi lâu được không?”

“Ca ca, trước đây không phải chưa từng vẽ qua–“

Nhận ra cậu đang muốn nói điều gì, Giang Sơ Tinh ngắt lời cậu: “Anh khi nào vẽ em khỏa thân đâu?”

Nhìn thấy anh sốt ruột, đáy mắt Hạ Hoài nhiễm ý cười, chậm rãi bổ sung nói: “Là em tự nguyện.”

Hạ Hoài tiến lại gần, nhẹ giọng nói: “Anh muốn vẽ em khỏa thân thì em cũng không phiền đâu.”

“…”



Sau bữa trưa, cả hai đến phòng vẽ tranh.

Vẽ cơ thể người hôm nay có chút khác so với Giang Sơ Tinh tưởng tượng, ý định của cô Đồ chỉ là vẽ người chứ không phải để khoe cơ bụng tám múi hay gì khác.

Điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì để Hạ Hoài ngực trần ngồi ở chỗ đó dưới con mắt của nhiều người như vậy, anh cũng cảm thấy có phần khó chịu.

Để tăng độ chi tiết cho bức tranh của mình, cô Đồ đã thuê một bộ quần áo đặc biệt.

Đó là trang phục của người ăn xin hiện nay, cơ mà thật ra nói là miếng giẻ rách khéo còn đúng hơn.

Giang Sơ Tinh rất mong đợi Hạ Hoài xuất hiện trong bộ đồ này, dù sao thì bình thường Hạ Hoài mặc không phải đồng phục học sinh thì chính là áo đen, quần đen đầy cảm giác cấm dục.

Mọi người sắp đặt giá vẽ của mình, cửa phòng vẽ tranh bị đẩy sang một bên từ bên ngoài.

Hạ Hoài đi vào sau khi thay xong quần áo.

Những người trong phòng đều nhìn cậu.

Giang Sơ Tinh cũng nhướng mắt nhìn sang.

Hạ Hoài tứ chi thon dài, thân dưới mặc một cái quần bò rách, có tua rua ở đầu gối và đùi, vừa đi là có thể thấy da thịt bên trong đùi như ẩn như hiện.

Phần thân trên không có ống tay áo, có thể nhìn thấy cơ bắp tay lộ ra ngoài. Hạ Hoài khác với những Alpha khác, làn da của cậu ấy thực sự rất trắng đến có thể nhìn thấy những đường gân xanh trên cánh tay. Tay áo bên kia rất dài, vạt áo chỗ bụng cũng một cao một thấp, khi đi có thể nhìn thấy cơ bụng.

Quay người lại, trên lưng cũng tua rua cùng kiểu với đầu gối, lưng cùng xương bả vai như ẩn như hiện, hấp dẫn người ta đến lẳng lơ không chịu được.

Cái này còn hơn không mặc gì.

Giang Sơ Tinh có chút sững sờ, anh quả thực bị cảnh này làm cho hai tai đều nóng lên.

Hạ Hoài nhìn thấy biểu hiện của Giang Sơ Tinh, vành tai đỏ bừng, dường như không ngờ anh lại có phản ứng lớn như vậy.

Bạn học nữ bên cạnh hai mắt tỏa sáng.

Các nam sinh ngày nay mặc đồ như thế này cũng khá bình thường. Nhưng vẫn có sự khác biệt giữa Alpha mạnh mẽ và Alpha thông thường.

Đàn chị hôm nay đến gọi họ vỗ vai Giang Sơ Tinh, chân thành khen ngợi: “Em trai của em có dáng người tốt đến không ngờ nha, bao nhiêu Omega đều mơ ước cái thân hình cùng khuôn mặt đẹp trai và bản thể thuần huyết đó đấy, thật không tồi nhá.”

Hiện tại trong trường học vẫn không ai biết chuyện của hai người bọn họ, Giang Sơ Tinh cũng không có khả năng đi công khai khắp nơi. Anh cười cười: “Đúng là không tồi.”

Không chỉ là không tồi, mà là rất tốt đó.

Cô Đồ nói: “Hạ Hoài, em nằm xuống sô pha đi,  tự chọn một tư thế thoải mái nhất cho mình nhé.”

Hạ Hoài tùy ý ngồi xuống, nghiêng người dựa sang một bên, đã xong.

Soái ca cứ tùy ý như thế đấy. Nhưng mặc kệ họ có tùy ý như thế nào thì vẫn cứ cố tình khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ có khí thế.

Hạ Hoài nhướng mi, nhìn chằm chằm Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh nhìn thấy đôi mắt đào hoa đen nhánh của cậu, khóe mắt hếch lên rất hấp dẫn.

Anh nghẹn cổ họng, tránh tầm nhìn của cậu, bắt đầu vẽ.

Cô Đồ muốn ngủ trưa một lát nên đã sớm về.

Phòng vẽ tranh rất lớn, mọi người đều rất tách biệt, nói chung là sẽ không ai biết  được những người khác đang vẽ cái gì.

Giang Sơ Tinh phác thảo từng đường nét dáng người của Hạ Hoài, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với mình khi anh vẽ từng chi tiết, hình ảnh mà anh giúp Hạ Hoài tuốt cứ hiện lên trong đầu anh.

Đường nét cơ thể mượt mà, xương quai xanh nhô lên, tuyến mỹ nhân ngư mê hoặc trí tưởng tượng của con người, đôi tai và cái đuôi của báo đen đung đưa lắc lư.

Dần dần, hình ảnh trên giấy vẽ của Giang Sơ Tinh đã thay đổi.

Những giọt nước chảy dài trên xương quai xanh của nam sinh, cơ bụng phân bố đồng đều, và vùng chữ T bên dưới trắng nõn ướt đẫm khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi.

Mái tóc của thiếu niên cũng ướt sũng, một đôi mắt đào hoa như khinh thường mà nhìn một nơi nào đó, đuôi mắt hếch lên, lộ ra hai phần hấp dẫn mê người, có một cỗ mê hoặc khó tả.

Ham muốn và dục vọng của Hạ Hoài khác với những người khác, nó chứa đầy cảm giác chiếm hữu và độc đoán, giống như chỉ với một cái liếc mắt đã có thể lấy mạng bạn.

Không biết từ bao giờ, ấn tượng của Giang Sơ Tinh đối với cậu lại trở thành như thế này.

Giang Sơ Tinh bắt gặp đôi mắt trong tranh.

Như bị nhìn chằm chằm, cơn rùng mình chậm rãi từ đốt sống lưng leo lên từ phía sau, toàn thân anh tê dại ngứa ngáy.

“Sơ Tinh, cậu vẽ đến đâu rồi?” Một anh chàng Beta bước tới hỏi, còn không quên thở dài: “Quả nhiên là cậu mà, chỉ cần nhìn người mẫu một cái là có thể nhớ được toàn bộ dáng người.”

Giang Sơ Tinh đột nhiên tỉnh táo lại, chột dạ mà dùng tờ giấy khác phủ lên bức tranh, bình tĩnh xoay chuyển bản vẽ, nở nụ cười: “Cậu cũng vẽ rất tốt mà.”

Nam sinh kia cười cười.

Giang Sơ Tinh nhìn vào tờ giấy trắng phau của mình, sau đó nghĩ đến bức tranh ở trước mặt, hít một hơi thật sâu.

Mình thật sự là bị Hạ Mạch tẩy não nên bản thân mới có chút không bình thường như này.

Thật là một mớ hỗn độn mà.

Khi Giang Sơ Tinh ngước mắt lên, anh vừa lúc cùng Hạ Hoài đối diện.

Sống lưng anh thẳng tắp, không biết em ấy đã nhìn mình bao lâu, cảm giác chột dạ tràn lên nhanh chóng.

Lại thêm vào ánh mắt của Hạ Hoài, không khỏi làm anh nhớ đến dáng vẻ trong bức tranh.

Giang Sơ Tinh nuốt nước bọt, vội vàng cúi đầu, tuyến thể hơi hơi ngứa ngáy, tin tức tố trong cơ thể lại ngo ngoe rục rịch.

May mắn là anh đã dán một miếng dán ngăn cách trước khi đến lớp vào buổi sáng, nếu không tin tức tố có thể sẽ tràn ra ngoài.

Giang Sơ Tinh vẽ rất nhanh, sớm đã bắt kịp tiến độ của những người khác.

Thời gian sắp hết, mọi người thu thập bản vẽ của riêng mình, trở về trình sửa đôi chút là có thể nộp tác phẩm lên.

Hạ Hoài thay lại quần áo, cùng Giang Sơ Tinh bước xuống lầu.

Còn có một chút thời gian trước khi lên lớp, Giang Sơ Tinh nói: “Lát nữa anh sẽ lên sân thượng vẽ màu, em có thể về trước.”

Nếu đã bắt đầu vẽ, Giang Sơ Tinh muốn hoàn thành nó một cách hoàn hảo, chưa kể người trong bức tranh này còn là Hạ Hoài, anh càng muốn vẽ thật tốt.

Hạ Hoài: “Em đi cùng anh.”

Giang Sơ Tinh tùy cậu, thấy cậu lắc lắc cánh tay, liền hỏi: “Tay của em bị đau hả?”

“Ừ.” Hạ Hoài nói, “Giữ tư thế kia lâu quá.”

Giang Sơ Tinh: “Vậy lên sân thượng anh giúp em xoa bóp.”

Hạ Hoài hơi kéo môi lên, chậm rãi đáp: “Được.”

Khi hai người lên sân thượng, hôm nay gió không đặc biệt mạnh, thậm chí rất hiếm thấy còn có mặt trời.

Ánh nắng mùa đông ấm áp rất dễ chịu.

Giang Sơ Tinh ném áo khoác xuống đất, nhìn Hạ Hoài vỗ vỗ: “Lại đây.”

Hôm nay Giang Sơ Tinh mặc một chiếc áo len màu trắng bên trong, dù mặc khi trời không có gió thì cũng không cảm thấy lạnh, Hạ Hoài liền đi tới chỗ anh ngồi xuống.

Giang Sơ Tinh giúp cậu nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay, ấn ấn vài cái, Hạ Hoài không khỏi cong môi khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, rất hưởng thụ ánh mắt anh chăm chú nhìn mình.

“Đã tốt hơn chưa?” Giang Sơ Tinh nhướng đôi mắt màu hổ phách.

Thoáng thấy nụ cười trên môi cậu, ngay khi anh muốn hỏi cậu cười cái gì thì đột nhiên cánh tay đang được anh xoa bóp duỗi ra, ôm lấy eo anh kéo về phía trước, cả người bị ấn vào trong lồng ngực đối phương.

Giang Sơ Tinh ngẩn người.

Hạ Hoài từ phía sau ôm lấy anh, đặt cằm lên vai Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh chớp mắt: “Em gạt anh à?”

“Không có.” Hạ Hoài nói, “Anh của em kỹ thuật rất tốt, hiện tại không còn đau nữa.”

Cổ Giang Sơ Tinh cảm giác được nhiệt khí, anh thở ra một hơi: “Nếu không đau nữa thì em buông ra đi.”

“Vừa nãy ở trong phòng tranh, sao anh lại tránh ánh mắt của em?” Hạ Hoài là người hiểu rõ Giang Sơ Tinh nhất, một cử động cùng ánh mắt là có thể bán đứng anh.

Không chờ Giang Sơ Tinh tiêu hóa xong những lời này của cậu, Hạ Hoài liền có bước tiếp theo, ngón tay mát lạnh lướt qua hầu kết của Giang Sơ Tinh: “Còn nuốt nước miếng nữa.”

Ngữ điệu của cậu vừa nhẹ nhàng vừa trêu chọc: “Anh đã suy nghĩ điều gì vậy?”

“…”

Giang Sơ Tinh căng thẳng sống lưng, cảm giác chột dạ lại lần nữa xuất hiện, anh càng bối rối hơn khi nghĩ đến bức tranh trước đó.

“Anh khát nước, không được sao?” Giang Sơ Tinh nhất thời chỉ nghĩ ra lý do này.

Hạ Hoài ôm lấy anh, thấp giọng cười bên tai anh: “Khát nước?”

Giang Sơ Tinh hiếm khi muốn bùng nổ.

Anh phải nói gì tiếp theo đây, mấu chốt vẫn là làm sao để giữ an toàn cho chính mình trước đã.

Bình tĩnh nào.

“Ừ, tại sao không.” Giang Sơ Tinh từ bỏ giãy giụa, trung thực mà thừa nhận: “Anh chưa từng thấy em đẹp trai như vậy bao giờ, anh nhìn bạn trai anh một chút thì có sao? Anh nuốt nước miếng mà em cũng muốn xen vào à?!

Anh thực sự rẩt xấu hổ, thật sự cảm thấy Hạ Hoài quá đẹp trai nên anh mới nhất thời bị dụ dỗ.

Anh nói xong cũng không nghe thấy Hạ Hoài đáp lại, cho rằng cậu bị lời nói của mình làm cho choáng váng, đang định quay đầu lại nhìn vẻ mặt của cậu thì người đang ôm anh đột nhiên cười đến vui vẻ.

Giang Sơ Tinh cảm thấy lồng ngực rung động, còn có tiếng cười tràn ngập, thật sự là …

Hạ Hoài cười một tiếng rồi lại ôm anh chặt hơn: “Được rồi, anh muốn nhìn bao lâu cũng được.”

Cậu lại hỏi: “Anh còn muốn nhìn không?”

“…”

Giang Sơ Tinh thoát khỏi vòng tay của cậu, đúng là không thể giao tiếp bình thường được mà.

Anh mở giá vẽ, tiếp tục tạo phần nền, cũng lười để ý đến cậu.

Hạ Hoài cũng không quấy nhiễu anh, nằm trong áo khoác của Giang Sơ Tinh, mùi của đối phương lưu lại trên chóp mũi.

Đôi khi cậu cảm thấy không phải Giang Sơ Tinh ỷ vào tin tức tố của mình, mà là cậu ỷ vào Giang Sơ Tinh. Nhìn bóng lưng Giang Sơ Tinh, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cậu, thật an tâm, cậu chậm rãi nhắm mắt lại.

Một cơn gió thổi qua, giấy vẽ của Giang Sơ Tinh bị thổi bay một góc nhỏ, bức họa bên dưới lộ ra ngoài.

Giang Sơ Tinh vội vàng che lại, sợ bị phát hiện nên quay đầu nhìn qua, may mà Hạ Hoài nằm đó đang nhắm mắt không nhúc nhích.

Giang Sơ Tinh thở phào nhẹ nhõm, trên người như bị kim châm, không biết từ lúc nào bản thân đã bị mê hoặc đến không thể dứt ra được.

“Hạ Hoài?”

Không ai đáp lại, Giang Sơ Tinh đứng dậy đi qua.

Nhìn thấy cậu đang nằm trên áo khoác của mình, hình ảnh này quá đẹp, trời xanh mây trắng cùng ánh nắng ấm áp, một cảm giác ấm áp thấm vào tứ chi của Giang Sơ Tinh.

Anh nhìn cậu một cái, lấy tay giúp cậu che đi ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt, ghé vào bên cạnh cậu, yên lặng mà nhìn cậu chằm chằm.

Giang Sơ Tinh thử gọi tên cậu.

Không ai đáp lại.

Xem ra là ngủ thật rồi.

Giang Sơ Tinh nhìn vào mi mắt phản chiếu của cậu, nhịn không được đưa tay sờ sờ.

Khi còn nhỏ anh đã luôn cảm thấy đôi mắt của Hạ Hoài là thứ đẹp nhất mà anh từng thấy, to tròn, hai mí xếp nếp rõ ràng, còn sẽ phản quang.

Sau khi các đường nét trên khuôn mặt nảy nở, đường nét trở nên sắc nét và sống mũi cao thẳng hơn.

Giang Sơ Tinh từ mí mắt chạm tới chóp mũi, cuối cùng là đôi môi mỏng, ánh mắt rơi vào trên đó, tim không khỏi nhảy lên hai cái.

Nhịn không được cảm khái một câu: “Hạ Hoài của chúng ta thật sự quá đẹp trai mà.”

Quan sát một hồi, Giang Sơ Tinh cảm thấy thời gian cũng sắp hết, định đứng dậy dọn dẹp.

Anh vừa thu về bàn tay giúp Hạ Hoài cản nắng thì đột nhiên lại bị nắm lấy, cả người bị ấn chặt trong lồng ngực ấm áp của ai kia.

Anh gần như nằm đè lên trên cơ thể của Hạ Hoài.

Hạ Hoài mở to hai mắt nhìn anh, “Anh nhìn trộm em lâu như vậy, không phải nên cho em chút thù lao sao?”

Giang Sơ Tinh hơi mở to mắt: “Em còn chưa ngủ?”

Hạ Hoài đem anh càng ôm ghì vào lòng, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Ngủ rồi thì sao mà nghe thấy lời khen chân thành của anh em được chứ.”

Giang Sơ Tinh: “………”

Hạ Hoài thấy anh không lên tiếng, hơi buông anh ra, để hai tay anh đặt trên ngực mình.

Hạ Hoài vén tóc mái trước trán bị gió hất tung của anh, hai người nhìn nhau: “Ca ca, em muốn hôn anh.”

“Không được.” Sau khi Giang Sơ Tinh dứt khoát từ chối thì lại cảm thấy quá kháng cự, nhẹ giọng nói: “Không phải nói tuần tự tiến tới sao?”

Hạ Hoài vươn tay vỗ vỗ đầu anh: “Giang Sơ Tinh, sao anh lại bảo thủ như vậy? Anh là người của thế kỷ trước à?”

Giang Sơ Tinh không hề tức giận khi nghe cậu trực tiếp gọi tên mình, thay vào đó, anh cảm thấy tên của mình thoát ra từ miệng cậu nghe rất hay.

“Gọi tên anh lần nữa đi.” Giang Sơ Tinh nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

Hạ Hoài thấy anh cùng không trung mây trắng hợp hai làm một, ánh mắt nhu hòa, xoa xoa đầu anh.

“Giang Sơ Tinh.”

Tiếng gọi âm cuối có chút kéo dài.

Khi tiếng gọi của Hạ Hoài vừa dứt, Giang Sơ Tinh cúi xuống mút đôi môi cậu một cái.

Giang Sơ Tinh giống như một con mèo nhỏ, cái hôn đến là nhẹ nhàng mềm mại, hoàn toàn không thể gọi là hôn, chỉ là ở trên bề mặt cọ tới cọ lui có chút ướt át.

Rõ ràng đây là một nụ hôn rất ngây thơ, Giang Sơ Tinh còn một hai phải cảnh cáo một câu: “Không được đưa vào.”

Alpha vốn đang không định làm gì, lại bị anh nhắc nhở như vậy thì ý nghĩ xấu không khỏi càng ngày càng dâng lên.

Hạ Hoài vươn tay chế trụ cái ót của anh, cuốn lấy đầu lưỡi anh, đưa vào trong miệng mình.

Cười lẩm bẩm: “Anh đưa vào rồi.”
Bình Luận (0)
Comment