Lăng Tuyết Mạn đấu tranh tư tưởng hồi lâu, rốt cục dời thân mình đến gối lên khuỷu tay Mạc Kỳ Hàn.
Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, môi đặt nhẹ trên môi Lăng Tuyết Mạn một chút, nhưng chưa rời đi mà là dán lên đôi môi cánh hoa của nàng, trầm thấp nói: "Nha đầu ngươi sẽ thích ta. Nhất định sẽ thích! Sớm muộn sẽ có một ngày ngươi biết ta là ai. Ta dám xác định ngươi sẽ không hối hận khi trao thân cho ta."
"Ngươi là tự kỷ cuồng! Tự đại cuồng!" Lăng Tuyết Mạn tức giận chửi. nguồn truyenggg.com
"Ha ha, ta luôn luôn rất tự tin. Nếu ngươi không tin thì chờ xem kết quả." Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nắm lấy tay Lăng Tuyết Mạn đặt lên mặt hắn, "Trước hết để cho ngươi yên tâm, ta cũng không phải là nam nhân râu ria cặn bã ghê tởm gì. Luận tướng mạo xuất thân, ta dư sức xứng với ngươi!"
"Hừ! Đó là ngươi nói. Dù sao ta không để ý đến ngươi là được. Ngươi nhanh nói cho ta vì sao sáng mai ta sẽ chết đi?" Lăng Tuyết Mạn vội rút tay về, không được tự nhiên nói.
Mạc Kỳ Hàn cười thầm một tiếng, đối với phản ứng ngượng ngùng của Lăng Tuyết Mạn vừa lòng cực kỳ. Gần gũi như vậy, cái loại hương thơm nhè nhẹ trên người nàng không ngừng thâm nhập vào trong mũi hắn, khiến cho bụng hắn không ngừng căng thẳng, hô hấp bắt đầu hỗn loạn. Nhưng dù sao hắn vẫn phải hoàn thành công việc, liền ra vẻ nói: "Ngươi còn không có lấy lòng ta, sao ta phải nói cho ngươi biết?"
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Lăng Tuyết Mạn lại đỏ mặt đến cổ, nghe hai chữ "lấy lòng" này, nàng hổ thẹn cắn môi, lại vô lực trừng mắt nam nhân đem nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay này.
"Ha ha, ngươi hôn ta trước đã." Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nói.
Lăng Tuyết Mạn giùng giằng do dự, đầu óc không ngừng đấu tranh. Tối nay bất luận nàng có phản ứng gì cũng sợ khó thoát khỏi bàn tay ma quỷ của nam nhân này!
"Mau!"
Nghe hắn thúc giục, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn nhăn nhó, ấp úng nói: "Ta không…"
"Không biết hay khống muốn? Nếu không biết thì đem môi chạm lên môi ta, ta dạy cho ngươi. Nếu không muốn thì chúng ta cũng không có gì để nói." Mạc Kỳ Hàn nhếch môi buồn cười nhìn thiên hạ ngượng ngùng trong lòng.
Lăng Tuyết Mạn chán nản, dâm tặc đáng chết!
Phẫn nộ nảy sinh ác độc, đầu nhấc lên hôn Mạc Kỳ Hàn, cũng chỉ là dán lên môi hắn bất động, con ngươi sáng trong mang theo lửa giận trừng mắt nhìn. Nhưng Mạc Kỳ Hàn trong nháy mắt hai tay ôm lấy thân mình Lăng Tuyết Mạn, hôn sâu vào.
Lăng Tuyết Mạn bị động, hai tay gắt gao để trong ngực Mạc Kỳ Hàn. Thân thể của hắn là trần truồng, nàng có thể cảm giác được thứ cực nóng dưới thân hắn dần dần cứng rắn, cách chỗ tư mật của nàng một lớp quần áo, như là một trận lửa thiêu đốt lên thân thể của nàng, để cho nàng đã khẩn trương lại khát vọng.
Bỗng nhiên giọng hắn hắn khàn khàn vang ở bên tai nàng, "Nha đầu, chút nữa nói cho ngươi nghe được không? Hiện tại thỏa mãn ta trước được không?"
Người khác phải là tốc chiến tốc thắng, sợ bị người đến bắt, nào có người thong thả như vậy? Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên ý thức được điểm ấy, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi là thị vệ của Vương phủ này sao?"
"Là ai không quan trọng. Quan trọng là ta không có hại ngươi. Chỉ cần ngươi không chọc ta, ta sẽ thương tiếc ngươi trân trọng ngươi." Hơi thở ấm áp của Mạc Kỳ Hàn nhẹ thở ở bên tai thiên hạ trong lòng. Lăng Tuyết Mạn khinh thường chép miệng nói: "Đối với ta nhất định là quan trọng. Lại nói ta không cần ngươi thương tiếc trân trọng. Ta nhận không nổi."
"Ngươi! Tuyết Mạn ngươi đừng chọc tức ta được không? Hiện tại ta muốn ngươi." Tay Mạc Kỳ Hàn bắt đầu cởi dây lưng bên hông Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn cả kinh vội uốn éo người, la lên: "Không được! Không nên đụng ta!"
"Sao? Lại không nghe lời sao?" Mạc Kỳ Hàn đè lại thân mình lộn xộn của Lăng Tuyết Mạn, khàn khàn nói nhỏ: "Trong chốc lát trời sẽ sáng, ngươi muốn có người tiến vào thấy một màn như vậy sao? Đến lúc đó ta không sao, còn người chết nhất định là ngươi!
"Ngươi! Ta không tin! Nếu bọn họ coi ta là dâm phụ thì cũng sẽ coi ngươi giống như vậy!" Lăng Tuyết Mạn giận tái mặt gầm nhẹ.
Mạc Kỳ Hàn bí hiểm cười, tiếp tục cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn, đồng thời chế nhạo: "Tốt lắm, nếu ngươi không tin ta có thể từ từ chờ đến hừng đông!"
Lăng Tuyết Mạn tức giận, tay nắm thành đấm, cắn chặt răng gằn từng chữ nói: "Trước tiên ngươi nhanh nói vì sao ta phải chết?"
"Chuyện này một hồi nói, hiện tại ta thật sự muốn ngươi."
Mắt Mạc Kỳ Hàn trầm đi, tay cởi cái yếm của Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu hôn lên ngực nhỏ của nàng, đồng thời bàn tay to vươn xuống nơi thần bí của nàng, ngón tay linh hoạt vỗ về chơi đùa, khi nàng vẫn còn trong trạng thái hỗn độn, ngón trỏ liền vươn vào chỗ riêng tư của nàng.
"A.. a.. Ngươi làm cái gì? Không muốn, không muốn…" Lăng Tuyết Mạn bị động tác kích thích này làm kinh hách, hai gò má hồng lên, mắc cỡ chết người, hai tay vội đẩy bả vai Mạc Kỳ Hàn, giọng run lên.
Từ nơi mềm mại, Mạc Kỳ Hàn sung sướng nhếch môi, ngón tay tăng nhanh động tác, đồng thời ra tiếng nhắc nhở: "Ngươi nhỏ giọng chút đi. Tuy phòng ngủ này không ai có thể tới gần, nhưng cẩn thận, nều không sẽ xảy ra sai lầm lớn."
"Dâm tặc, dâm tặc, dâm tặc! Ngươi… a… A.. Ngươi, ngươi làm cho ta khó chịu…" Lăng Tuyết Mạn giờ phút này vừa thẹn lại vừa khó chịu, chỉ cảm thấy có một cỗ khát vọng dẫn dắt thân thể mềm yếu của nàng, để cho nàng không còn sức lực cùng ý chí đẩy hắn ra.
Mạc Kỳ Hàn hài lòng rỉa rói hai khỏa anh đào kia một chút, trong cơ thể tràn ra một cỗ xúc động làm hắn khó có thể kiềm chế, quyết đoán rút tay về, xoay người Lăng Tuyết Mạn, thắt lưng trầm xuống, xuyên vào thân thể của nàng
Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn giống con mèo nhỏ lười nhác rúc vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, thở phì phò. Chính xác mà nói, nàng bị người ta cưỡng chế duy trì cái tư thế này, cho nên nàng vừa thở vừa hận không thể một ngụm cắn chết nam nhân đáng chết này. Nhưng nàng cũng thật muốn cắn chết bản thân mình. Rõ ràng là chán ghét cùng kháng cự, nhưng thời điểm cao trào, nàng luôn không thể kiềm chế lý trí bản thân mình, hưởng thụ cái loại cảm giác không cách nào nói ra chữ này, thậm chí còn ôm thật chặt hắn không muốn buông tay.
"Sao? Nghĩ cái gì? Sao không tiếp tục mắng chửi nữa?" Mạc Kỳ Hàn còn mang giọng nói khàn khàn hỏi nhỏ.
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, không chút suy nghĩ nói: "Nghĩ thế nào cắn chết ngươi, sau đó bản thân ta sẽ cắn lưỡi tự sát."
"Hả?" Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc một chút, cười giễu: "Nha đầu, ngươi muốn tự sát theo ta là chuyện tốt. Nhưng ta cũng không muốn chết!"
"Cút! Ai muốn tứ sát theo ngươi?" Lăng Tuyết Mạn gầm nhẹ trở, mắt hừng hực lửa giận.
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, "Nha đầu, ta thật sự có thể nhịn ngươi! Đổi lại là những nữ nhân khác, nếu dám nói chuyện với ta như vậy, kết cục tuyệt đối là sống không bằng chết!"
"Ngươi nói xem, sói ăn dê, dê còn phải nói cám ơn sói sao?" Lăng Tuyết Mạn không chút e ngại cười nhạt nói.