Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 161

"Được, chúng thần về trước, Tứ Vương phi, tạm biệt!" Liễu Thiếu Bạch cười giữ lễ, nắm tay Liễu Ngô Đồng đang thất hồn lạc phách xoay người rời đi.

Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp nhìn bóng lưng Liễu Ngô Đồng, trong lòng không biết thế nào, chính là không thoải mái, trừ việc Liễu Ngô Đồng đêm nay không chút nào thân mật với nàng, vừa nghĩ đến phu quân của nàng, Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn, thì ra vốn cùng Liễu Ngô Đồng là một đôi, nàng thấy khó chịu mà không hiểu vì sao!

Chẳng lẽ là Hoàng Thượng đem nàng tứ hôn cho Tứ Vương gia, chia rẻ bọn họ sao? Nhưng theo cảm xúc của nàng ấy với Tứ Vương gia lại không giống như là hận.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác đứng tại chỗ, suy nghĩ hỗn độn không thôi.

"Tứ tẩu!"

"Mẫu thân!"

Hai giọng nói khoan khoái kích động đồng thời vang lên từ phía sau lưng, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, vừa quay đầu liền gặp sáu nam nhân lớn nhỏ, tốp năm tốp ba đi tới, mở miệng gọi nàng ngoại trừ Mạc Ly Hiên còn một người khác, chính là soái ca đẹp như ánh mặt trời – Mạc Kỳ Dục!

"Mẫu thân, ngài vừa rồi đi đâu vậy? Con chờ một hồi lâu không thấy ngài." Mạc Ly Hiên chạy hai bước giành đến bên cạnh, nghi ngờ hỏi.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, cười yếu ớt, "Ta hơi mệt nên đi ngự hoa viên ngắm cảnh."

"Mẫu thân, ngài lúc nãy mệt, vậy bây giờ sao rồi?" Mạc Ly Hiên nhíu mày vô cùng lo lắng hỏi.

"Hiện tại không sao, đừng lo lắng cho ta" Lăng Tuyết Mạn tươi cười, vỗ vỗ bả vai Mạc Ly Hiên an ủi.

"Vâng" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

"Tứ tẩu!"

Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, năm người Mạc Kỳ Dục chạy tới trước mặt, nghĩ đến đánh cuộc, Lăng Tuyết Mạn thẳng lưng, đắc ý giơ lên khuôn mặt tươi cười, "Thế nào, đều bại dưới tay bổn cô nương rồi."

"Khụ khụ!"

Năm người không hẹn mà cùng nhau ho lên, đều đen mặt.

"Cho dù ho khan cũng đã thua cuộc. Các vị đều là đại nhân đầu đội trời chân đạp đất, không nên để cho Tuyết Mạn xem thường a!" Lăng Tuyết Mạn cợt nhả, hai tay chắp sau lưng như đi duyệt binh ngày Quốc Khánh, chậm rãi đi qua năm nam nhân, cằm nâng thật cao, hai tròng mắt sáng ngời đẹp lộng lẫy.

"Khụ, không cần, tẩu không cần nói khích, trong chúng ta cũng không có ai xù nợ." Mạc Kỳ Lâm bĩu môi nói.

"Hì hì, tốt lắm. Bất quá giao ước ban đầu chỉ là nói miệng. Ta có chút không yên lòng. Các ngài vẫn là lập cái chứng thư cho ta, như vậy về sau ta cầm chứng thư thu nợ, các ngài chịu không?" Lăng Tuyết Mạn cười gian.

Ai ngờ vừa nói ra, năm nam nhân kia chỉ kém không đồng thời nổi cơn thịnh nộ, sắc mặt xanh mét, ngay cả ôn nhuận như Mạc Kỳ Diễn cũng đen mặt trừng mắt nàng.

"Khụ khụ, các ngài… các ngài không thể thẹn quá hóa giận a. Tục ngữ nói nam nhân đáng tin, heo mẹ cũng có thể leo lên cây! Chúng ta cô nhi quả mẫu, hãm hại không nổi a!" Lăng Tuyết Mạn nói như thật, mặt đáng thương, thò tay nắm ở bả vai Mạc Ly Hiên, tha thiết nói: "Con, đầu năm nay có nhiều đại gia mang nợ a!"

"Răng rắc!"

Tiếng bẻ khớp ngón tay không ngừng truyền đến, Lăng Tuyết Mạn hít một hơi lạnh.

Sau đó-

"Tứ tẩu, ai thẹn quá thành giận không nhận nợ đâu?" Mạc Kỳ Sâm cắn răng.

"Tứ tẩu, cái gì gọi là nam nhân đáng tin heo mẹ cũng có thể leo lên cây? Đây là tục ngữ sao?" Mạc Kỳ Lâm thở hổn hển.

"Tứ tẩu, mặc dù đã gặp nhiều nữ nhân, vẫn chưa thấy qua nữ nhân như ngươi! Huynh đệ chúng ta có thân phận gì a, có thể mắc nợ người khác còn phải viết biên nhận sao!" Mạc Kỳ Dục mặt đen như than, không ngừng nghiến răng.

"Tứ Vương phi, Hiên nhi còn có phụ vương là ta! Tại sao là cô nhi? Giả vờ đáng thương!" Mạc Kỳ Diễn trừng mắt, lạnh nhạt không rõ.

Nhưng nam nhân thâm trầm nhất, cũng là nam nhân phúc hắc nhất – chỉ thấy Mạc Kỳ Minh nhẹ cong môi, nói không nhanh không chậm: "Nếu có nợ, chính là đại gia như chúng ta thì ngại gì?"

"Hừ! Những người khác có thể dễ dàng xóa nợ, chỉ riêng ngài không được!"

Lăng Tuyết Mạn giương bàn tay trắng như phấn lên, lá gan lập tức lớn hơn, không biết có bao nhiêu hùng hổ, hai bước xoải tới trước mặt Mạc Kỳ Minh, hai tay chống nạnh mới triển khai trận thế, lại-

"Phu quân, xe ngựa đã chuẩn bị tốt."

Tam Vương phi mang ý cười trong veo đi tới đứng ở bên cạnh Mạc Kỳ Minh, giọng nói ngọt như đường, hơi khuỵu gối chào Nhị Vương gia, "Gặp qua Nhị ca!"

"Miễn lễ!" Mạc Kỳ Diễn cười nhạt.

"Gặp qua Tam tẩu!"

Ba Vương gia mỉm cười chắp tay chào.

Mạc Ly Hiên cũng tươi cười hành lễ: "Ly Hiên bái kiến Tam thẩm!"

"Đều không cần khách khí." Tam Vương phi dịu dàng cười yếu ớt.

Chỉ còn sót lại Lăng Tuyết Mạn vẫn chống nạnh như cũ, mặt hung ác. Tam Vương phi đương nhiên nhích lại gần bên cạnh Mạc Kỳ Minh, nghi hoặc chớp mắt, "Phu quân, Tứ Vương phi đây là.."

Mạc Ly Hiên híp híp mắt, lặng im không nói, nhưng ý tứ bảo vệ thật rõ ràng, từng bước đứng ở bên cạnh Lăng Tuyết Mạn.

Mấy người kia mang vẻ mặt khác nhau. Mạc Kỳ Diễn khôi phục thái độ ôn nhã, đôi mắt nhìn như bình thường, lúc lơ đãng lại mang một chút sắc bén bắn về phía Tam Vương phi. Hắn luôn luôn chán ghét chuyện nữ nhân tranh đấu, nhưng sự tình bây giờ có liên quan đến Lăng Tuyết Mạn.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh là lạnh lùng bí hiểm quen thuộc, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, chính là ý lạnh trong cặp mắt thâm thúy so với ngày thường lại sâu hơn một phần.

Có vẻ như mỗi người đều bởi Tam Vương phi tới mà thu hồi dáng vẻ, trở nên thâm trầm như biển, nhìn không thấu, càng là đoán không ra.

Nhưng mà nghe xong lời Tam Vương phi nói, Lăng Tuyết Mạn lại cười, mắt híp lại thành một đường nhỏ, thu hồi hai tay, cười nhẹ nói: "Tam Vương phi để ý ta không có hành lễ với tẩu sao? Nếu như vậy, thật ngượng ngùng, Lăng Tuyết Mạn ta bất hạnh, phu quân mất sớm, không ai dạy ta quy củ, ta là một cái quả phi đương nhiên cũng cố học một chút lễ nghi. Nhưng hôm nay ta múa, chân hơi đau, thắt lưng hơi đau, thật sự không thể hành lễ. Tam Vương phi tâm địa Bồ Tát sẽ không cần so đo với đi."

"Ngươi…" Tam Vương phi tức đỏ mặt, mới nói một chữ, lại thấy được ánh mắt Mạc Ly Hiên lạnh như khối băng, liền suy nghĩ đến Nhị Vương gia, cưỡng chế cơn ở tức đáy lòng, cười, "Tứ Vương phi quá lo lắng, ta sao lại lòng dạ nhỏ mọn như thế?"

"Ha ha, vậy Tuyết Mạn đa tạ Tam Vương phi!" Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười gian, đây là nàng lúc báo thù, giải quyết Tam Vương phi!

Mắt đẹp thanh lệ vừa chuyển, một lần nữa đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Tam Vương gia, Lăng Tuyết Mạn không chút nào e ngại, ngược lại nghiêng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ cười nói: "Tam Vương gia, nếu phụ hoàng nói ta biểu diễn hay, Tam Vương gia cũng sẽ thua ta, vậy trước hết ta thu nợ của ngài, như thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment