Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 230

Trong bóng đêm, sát ý bốn phía!

Khóe môi Mạc Kỳ Minh nâng lên một nụ cười tà nịnh, nhướng mày, ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn một chút, cằm đặt ở trên đầu Lăng Tuyết Mạn, thân mật như thể bọn họ mới là một cặp tình nhân.

Lăng Tuyết Mạn chẳng có lực phản kháng, chỉ có thể không ngừng chửi mắng, "Trên đỉnh đầu ta có nam nhân thối, buông ta ra! Buông ta ra! Không biết xấu hổ, khốn kiếp, cút ngay! Cút ngay!"

Ở trong tiếng mắng chửi của Lăng Tuyết Mạn, một hàng ám ảnh cầm kiếm đột nhiên tránh ra hai bên, một bóng dáng cao ngất kiêu căng nện bước trầm ổn, từng bước từng bước tới gần!

Một áo bào màu đen như mực, một đôi mắt lạnh như băng, mặt che khăn đen, dù chưa phát ra một tiếng nói, thế nhưng quanh thân phát ra khí thế bức người!

Hai cặp mắt rét lạnh đụng vào nhau, nhất thời, trời đất yên lặng không tiếng động!

Ám ảnh cùng thiết huyết sát thủ tất nhiên tùy thời chuẩn bị nghe lệnh, giết chết đối phương!

Lăng Tuyết Mạn đờ đẫn nhìn Mạc Kỳ Hàn, nàng đã sớm quen thuộc với hắn, thân hình của hắn, ánh mắt của hắn, mùi đàn hương trên người hắn, dù hắn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng nàng lại biết là hắn! Tình nhân tới thật rồi!

"Đi đi! Không cần chàng cứu ta! Chàng đi đi! Đi mau!" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tiếng la thê lương của Lăng Tuyết Mạn xuyên thấu qua màn đêm yên tĩnh, thân bị kiềm chế, nàng chỉ có miệng còn có thể động, nàng không thể để cho mình trở thành gánh nặng của hắn!

Từ trên không bỗng rơi xuống một ông lão râu bạc, Mạc Kỳ Minh thấy vậy, tay phải lơ đãng khẽ xoa gò má trắng nõn của Lăng Tuyết Mạn, sau đó từ từ dời xuống, vuốt ve cái cổ mảnh khảnh của nàng.

"Nha đầu Tuyết Mạn!"

Thiên Cơ lão nhân gọi một tiếng, lại bất ngờ đánh một chưởng về phía trước một mét trên đất trống, thoáng chốc, một hàng tên độc bắn ra, phóng thẳng hướng mặt Mạc Kỳ Hàn cùng ám ảnh, nhưng, Mạc Kỳ Hàn lại bất động, thủ hạ cũng không động!

Mà Thiên Cơ lão nhân chuyển thân một cái, đã cởi áo bào ra, cầm ở trong tay như cái lưới khổng lồ, hốt gọn toàn bộ tên độc, rồi sau đó không chút khách khí dùng toàn bộ dùng nội lực phóng ra ngoài, cũng là bắn tất cả tên độc về phía thiết huyết sát thủ!

Chỉ là chuyện trong một cái chớp mắt, những thiết huyết sát thủ không phòng bị kịp, người trúng tên không phải ít, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, mất mạng!

Nhưng, thiết huyết sát thủ vẫn nhiều không đếm xuể, Mạc Kỳ Minh được bảo vệ trong vòng vây của bọn họ, những sát thủ này cũng như sĩ tử, thề đỡ cho chủ, dũng mãnh dị thường!

Ám khí bị phá, Mạc Kỳ Minh chỉ nhíu mày, vẫn vững như bàn thạch, bàn tay bóp cổ Lăng Tuyết Mạn lại chặt thêm một phần, thành công nghe được Lăng Tuyết Mạn thống khổ "ư" một tiếng, hô hấp dồn dập, mặt đỏ lên!

"Ngươi quả thật muốn giết nàng?"

Thân thể Mạc Kỳ Hàn không động, mười ngón tay chắp sau lưng lại nắm chặt, giọng nói đã thay đổi nghe vào trong tai Lăng Tuyết Mạn, cơ hồ trợn mắt nhìn ra, hắn không phải tình nhân sao? Thế nhưng giọng nói lại có chút quen thuộc, vừa giống hắn, vừa giống Vô Giới, lại giống như…… Không nói được!

Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lóe lên một cái, tự nhiên cũng dùng thuật đổi thanh, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi cởi mặt nạ ra, lấy hình dáng thật gặp ta, ta liền suy tính thả nàng!"

"A? Vậy các hạ chịu lấy hình dáng thật gặp nhau sao? Nếu các hạ chịu, bản công tử đương nhiên chịu!" Mạc Kỳ Hàn cười rét lạnh, gương mặt tuấn tú ẩn ở dưới mặt nạ mặc dù lo lắng, cũng đông lạnh như băng.

Lông mày của Mạc Kỳ Minh hơi nhíu lại, trong giọng nói thêm một phần hung ác, "Mạng nữ nhân này trong tay của ta, mặc dù lão đầu này võ công có cao hơn nữa, nhưng cũng không nhanh tay hơn ta! Cho nên, không cần cố gắng nói điều kiện với ta, ta chỉ cho ngươi một cơ hội!"

Mạc Kỳ Hàn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, "Ha ha! Thật là buồn cười! Các hạ cho là dùng một nữ nhân liền có thể uy hiếp được bản công tử sao? Nữ nhân bên cạnh bản công tử vô số, thêm nàng không coi là nhiều, thiếu nàng không coi là ít, bản công tử có chí hướng cao xa, sao lại bởi vì một quả phi như nàng mà tự hủy tương lai? Tối nay tới đây, chỉ là tìm xem người phương nào lại có can đảm như thế, dám cướp người của bản công tử! Ngươi muốn giết, cứ tùy tiện động thủ!"

Lời vừa nói ra, trên mặt Lăng Tuyết Mạn nhất thời thất sắc, gắt gao nhìn hắn, nhìn nam nhân vô cùng giống tình nhân của nàng! Hắn nói nàng là nữ nhân của hắn, nhưng cũng nói……

Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, trong mắt ứa nước, khàn giọng chất vấn: "Cứu ta làm gì? Ta không cần ngươi tới cứu!"

Ai ngờ, Mạc Kỳ Hàn lại cười càng thêm vô tình, "Lăng Tuyết Mạn, nàng thật đúng là ngây thơ đáng yêu! Nàng cũng biết một câu nói, nam nhi trong thiên hạ đều phụ bạc!"

Lăng Tuyết Mạn quên mất hô hấp, quên mất đau đớn, chỉ hóa đá nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn, lời chất vấn nghẹn ở trong cổ họng, không phát ra được một từ.

Con ngươi Mạc Kỳ Minh chợt co rút nhanh, tiếp theo đùa cợt cười ra tiếng, "Lăng Tuyết Mạn, nàng đã thấy chưa? Đây chính là nam nhân nàng muốn đồng sinh cộng tử sao? Đây chính là nam nhân mà nàng thà bị chết, cũng không muốn hắn chết? Ha ha!"

"Đủ rồi!"

Lăng Tuyết Mạn không chịu nổi kích thích này, đột nhiên rống một tiếng tê tâm liệt phế, mà một tiếng này, làm tay Mạc Kỳ Minh bóp cổ nàng run lên, chính là chỗ run này, Thiên Cơ lão nhân chợt nhanh phóng ra ngân quang cầu trong tay áo, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía bả vai Mạc Kỳ Minh!

Một đám thủ hạ của Mạc Kỳ Minh đều không phản ứng kịp, mà Mạc Kỳ Minh hơi chậm lại, thân thể theo bản năng hơi ngửa về phía sau, Mạc Kỳ Hàn lướt thân tới, dùng một chiêu võ công độc môn của Thiên Cơ lão nhân "Niêm Hoa bí quyết" đánh vào lồng ngực Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh bất đắc dĩ phải thu hồi cánh tay nắm ở trên vai Lăng Tuyết Mạn!

Mà một chiêu này của Mạc Kỳ Hàn chỉ dùng để bức lui Mạc Kỳ Minh, vì vậy, hắn nhanh chóng đoạt lại Lăng Tuyết Mạn, lui nhanh trở về chỗ cũ!

Ám ảnh vừa nhìn thấy vương phi được cứu trở về, liền không kiêng kị nữa, lập tức cầm kiếm tấn công!

Mạc Kỳ Hàn mới giải xong huyệt của Lăng Tuyết Mạn, liền bị nàng chộp lấy bàn tay, cắn vào mu bàn tay một cái thật mạnh!

Rên lên một tiếng, Mạc Kỳ Hàn cau mày nói: "Mạn Mạn, trở về rồi cắn tiếp, hiện giờ không phải lúc."

Lần này, hắn dùng giọng nói chân thật của hắn.

"Đừng đụng ta! Buông ra! Nam nhân không có bản lĩnh, buông ta ra! Buông ra——"

"Mạn Mạn!" Giọng Mạc Kỳ Hàn áp cực thấp, tuy là nói với Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt lại không rời Mạc Kỳ Minh một khắc, "Mạn Mạn, mới vừa rồi là bất đắc dĩ, nàng không được nghĩ là thật, đối với ta nàng quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nàng không tin ta sao?"
Bình Luận (0)
Comment