Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 374

"Đúng vậy, ta lượm hai cục đá chọi." Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ, "Mạn Mạn, lần này nàng gặp chuyện không may, ta cuối cùng đã ở bên cạnh nàng rồi?"

"Xem như còn được, bất quá, Tình nhân, chàng muốn làm thế nào đây? Người ta là quý phi của Hoàng thượng, chàng dám làm gì người ta? Haiz, kệ Lệ quý phi đi, chàng vừa bị Hoàng thượng đánh mấy gậy, lại chọc nữ nhân của Hoàng thượng, cẩn thận Hoàng thượng giận dữ giết chàng, hơn nữa, cho dù chàng có quan hệ tốt với Hoàng thượng, nhưng Lệ quý phi kia chỉ cần thì thầm bên bối với Hoàng thượng, làm nũng vài câu, Hoàng thượng mềm tai, chàng có thể xong đời!" Lăng Tuyết Mạn nhíu mày thật sâu, phân tích.

"Nàng đừng quan tâm, tin nam nhân của nàng là tốt rồi." Mạc Kỳ Hàn nhíu mày cười khẽ, tay chẳng biết lúc nào đã thăm dò vào áo Lăng Tuyết Mạn, cách cái yếm cầm tuyết phong của nàng, mắt dần dần nảy lên gian tà.

"Không phải…" Lăng Tuyết Mạn mới nói hai chữ, vội túm móng sắc, sẳng giọng: "Sắc lưu manh, tối hôm qua ép buộc ta một đêm, còn chưa đủ sao? Không được đến đây!"

"Không đủ, cả đời cũng không đủ!" Khóe miệng Mạc Kỳ Hàn càng hiện ý cười làm sâu sắc, vuốt ve, hôn lên cánh môi mềm mại của Lăng Tuyết Mạn.

Nhưng, lại bị Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển đẩy ra, "Ta… ta còn có việc hỏi chàng! Hơn nữa… hơn nữa ta còn chưa tha thứ cho chàng!"

"Hả? Còn chưa tha thứ? Vậy muốn thế nào?" Mạc Kỳ Hàn buồn bực nói.

"A, chàng xin lỗi chưa hết, chàng còn bóp cằm ta!" Lăng Tuyết Mạn lại nhân cơ hội ngắt nhéo, cây ngay không sợ chết đứng lên án.

Mạc Kỳ Hàn đen mặt, "Vậy bóp cằm là ta không đúng, ta cũng xin lỗi, nàng muốn làm sao bây giờ?"

"Ta muốn trở về!" Lăng Tuyết Mạn rống giận.

Trầm mặc, trầm mặc gần một phút, ở Lăng Tuyết Mạn còn nghĩ rằng nam nhân này sẽ tức giận vứt xuống nàng rồi bỏ đi, Mạc Kỳ Hàn lại đột nhiên ngồi ở trên giường, sau đó kéo nàng ngồi dậy, cầm tay nàng đặt ở trên mặt mình, cất giọng nói không mang theo một chút vui đùa: "Mạn Mạn, nàng đừng đi, ta không chăm sóc tốt nàng, để nàng lại bị đánh người khác bạt tai, còn bị ta bóp cổ bóp cằm, ta đáng chết, chỉ cần có thể cho nàng hết giận, nàng muốn sao đều được!"

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, cái mũi đau xót, vừa muốn khóc, hít vào một hơi, thu tay, cũng là đánh vào trong ngực Mạc Kỳ Hàn, oán hận nói: "Trứng thối! Chàng là nam nhân, ta sao có thể đánh vào mặt chàng, chàng biết sai là được, về sau không được lại khi dễ ta, nếu ta làm không đúng, chàng nói với ta thôi, ta nhất định sẽ sửa, không cho chàng lại ăn dấm chua bậy bạ, quả thực chính là bình dấm chua rồi!"

"Ha ha… Ha ha…" Mạc Kỳ Hàn kích động ngây ngô cười lên, một tay ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, cười ngớ ngẩn: "Ai kêu nàng xuất sắc như vậy chứ? Nhiều tình địch như vậy, ta còn có thể làm gì? Ha ha, Mạn Mạn của ta thật ngoan, thật ngoan…" Mạn Mạn biết nể mặt hắn, Mạn Mạn biết khoan dung nam nhân của nàng, thật tốt!

"Tình nhân, ta hỏi chàng, chàng làm sao có thể dịch dung thành Vô Giới? Hắn đi đâu vậy? Chàng rất quen thuộc với hắn phải không?" Lăng Tuyết Mạn khẽ đảo mắt, giảo hoạt hỏi.

"Đúng vậy, rất quen thuộc, đều là tay sai cho Hoàng thượng, đương nhiên quen thuộc, ta biết chuyện nàng nhờ hắn làm cho nàng quả bóng bằng dây mây, hơn nữa dáng người hai chúng ta tương đối giống nhau, ta mới dịch dung thành bộ dáng của hắn đến đưa cơm cho nàng, Xuân Đường nói nàng chưa ăn sáng, sáng sớm ta cũng bận rộn, biết tâm tình nàng không tốt khẳng định sẽ cáu kỉnh không ăn, nên đích thân đến a!" Mạc Kỳ Hàn vui trong lòng, bất giác lại nói một đống.

"À, vậy chàng bận rộn cái gì?" Lăng Tuyết Mạn tiếp tục hỏi.

"Bận việc triều đình…" Mạc Kỳ Hàn đang nói, đại não đột nhiên phản ứng kịp, đột nhiên dừng lại, cười xấu xa nói: "Mạn Mạn, nàng sẽ không tự mình đi tìm Vô Giới hỏi ta là ai đi? Ta bận cái gì, đương nhiên là bận làm chuyện xấu Hoàng thượng giao a!"

"Ách, không hỏi! Ta mới không hỏi đâu!" Lăng Tuyết Mạn xấu hổ chu chua miệng, mới nhớ lại, đã quên hỏi thăm tiểu Thất xem các nam nhân vào triều gồm những ai!

Mạc Kỳ Hàn cúi đầu cười, "Được, tốt nhất đừng hỏi, cho dù có hỏi Vô Giới cũng không dám nói cho nàng biết!"

"A? Vì sao?" Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc hỏi.

"Bởi vì Vô Giới sợ ta thiến hắn, cho hắn làm bạn với An An thái giám!" Mạc Kỳ Hàn nhịn không được chế nhạo.

"A?" Lăng Tuyết Mạn lại hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thấu, "Chàng… chàng biết ta kêu Từ công công là An An thái giám?"

"Có thể kêu lên xưng hô làm cho người ta muốn chết như vậy, trừ nàng ra còn có thể là ai? Từ An mỗi lần nghe nàng gọi hắn là An An hoặc là An An thái giám, sau khi trở về nhất định là mang vẻ mặt cầu xin, một bộ biểu tình muốn tự sát." Mạc Kỳ Hàn bật cười nhéo nhéo cái mũi Lăng Tuyết Mạn, "Mạn Mạn, nàng giết người không đụng tay a!"

"Ách, ta… ta đây không phải muốn lấy lòng An An sao? Hắn là đại tổng quản trong cung, ta nhiều nịnh bợ hắn, tổng không phải là chuyện xấu thôi!" Lăng Tuyết Mạn quắt cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực muốn vả miệng mình, "Thì ra ta nịnh sai rồi!"

"Ha ha, bảo bối, nàng thật đúng là kẻ dở hơi! Được, nàng muốn gọi Từ An ra sao, liền cứ gọi như vậy!"

Mạc Kỳ Hàn cười ha hả, vô hạn yêu thương hôn lên cái miệng kia, lưu luyến triền miên, hân hoan sung sướng, Nhưng, lần thứ hai lại bị Lăng Tuyết Mạn đẩy ra, không khỏi đen mặt, "Mạn Mạn, nàng cố ý muốn cho ta chỉ xem không ăn sao?"

"Không phải, ta còn có chuyện hỏi chàng mà!" Lăng Tuyết Mạn vội trấn an.

"Nhanh hỏi đi! Canh ba ta còn phải đi ra ngoài một bận." Mạc Kỳ Hàn thúc giục.

"Ách, ta… ta hỏi chính là… là cái gì đây?" Lăng Tuyết Mạn nghĩ nghĩ mới nhớ lại, liền đổi thành giọng điệu thẩm vấn, "Chàng nhìn thấy ta cùng Tam Vương gia trượt băng, chàng ở nơi nào mà thấy? Tam Vương gia cùng Nhị Vương gia xế chiều hôm nay bị Hoàng thượng điều đi, có phải do chàng ngáng chân không?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn xẹt qua, khóe môi hơi cong, ngậm cười: "Ta ở đâu thấy không nói cho nàng, dù sao, nàng làm gì ta đều có thể biết, đừng nghĩ giấu ta không an phận! Mặt khác, về chuyện buổi chiều, nàng nói đúng rồi, chính là ta cố ý, ta có thể để cho nữ nhân của mình ở trong tình huống nguy hiểm như vậy sao?"

"Chàng! Chàng! Chàng gian trá! Chàng tiểu nhân!" Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt tía tai, khẽ vươn tay nói: "Chàng hại ta không thắng được bạc, chàng liền bồi thường bạc cho ta! Hừ! Từ bắt đầu đến hiện tại, mỗi ngày đều phái người theo dõi ta, hừ hừ!"

Mạc Kỳ Hàn cười càng gian trá, "Bạc? Được, nàng muốn bao nhiêu, ta trước thiếu nàng, chờ ta chính thức cưới nàng lại một lần nữa thường cho nàng, đỡ cho nàng cầm bạc của ta lén trốn đi, làm cho ta lỗ vốn hai lần!"

"A a a! Trứng thối! Hèn hạ! Vô sỉ…"

Nhưng, lời nói bất bình còn lại của Lăng Tuyết Mạn đều bị nuốt lại, môi bị lấp, lưỡi bị câu, quần áo bị cởi, trần trụi bị… nam nhân cường thế nào đó ăn sạch sẽ từ đầu đến chân…

Một đêm, xuân sắc khôn cùng…
Bình Luận (0)
Comment