Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 457

"Mạn Mạn, nàng mang thai?" Mạc Kỳ Minh cười hỏi, ánh mắt dừng lại ở bụng Lăng Tuyết Mạn, cô đơn mà hiu quạnh.

Lăng Tuyết Mạn hít một hơi lạnh, lui một bước, hai tay che bụng, đề phòng nhìn Mạc Kỳ Minh, nói:"Mắc mớ gì đến ngà? Ngài muốn giết, giết cả ta cũng tốt!"

"Ha ha, lại đây!" Mạc Kỳ Minh đột nhiên cười nhẹ, tiếng nói ôn nhu như nước, trong ánh mắt, cũng là thâm tình vô hạn.

"Làm gì? Ngài… ngài không thể tổn thương con của ta!" Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, Mạc Kỳ Minh ôn nhu như vậy, khiến nàng cảm thấy sợ.

Mạc Kỳ Minh mang ý cười càng sâu, "Nàng nếu không lại đây, ta cũng không dám cam đoan."

"Ngài!"

Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên, lại không biết nói cái gì, ánh mắt nhìn Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành, lại nhìn vết máu lớn trên ngực Lương Khuynh Thành, nghĩ đến bốn chữ "mất máu quá nhiều" này, vội đi qua, lại bị Mạc Kỳ Minh thình lình ôm vào trong lòng.

"Ngài… ngài buông ta ra!" Lăng Tuyết Mạn sợ hãi, nhịn không được giằng co.

"Mạn Mạn!"

Mạc Kỳ Hàn cũng vô cùng lo lắng hô lên, "Mạc Kỳ Minh, bắt buộc một nữ nhân không yêu ngươi, ngươi có ý gì? Mạn Mạn thành tâm đối đãi ngươi, ngươi lại muốn đả thương nàng sao?"

Tay Mạc Kỳ Minh dần dần trượt xuống, che trên bụng Lăng Tuyết Mạn, sau đó không chút để ý cười khẽ, "Ngươi nói đúng, vốn là không có ý gì, nhưng, ngươi nghi ngờ, đúng là cốt nhục của ngươi, vậy liền rất có ý tứ!"

"Không cần!"

Mạc Kỳ Hàn bi hận mà rít, "Mạc Kỳ Minh, trẫm, cầu ngươi! Cầu ngươi thả bọn họ! Giang sơn của trẫm toàn bộ giao cho ngươi!"

"Thiên hạ Đại Minh này, cái gì ta cũng không cần, ta muốn nàng, chỉ có một mình nàng!" Mạc Kỳ Minh cười lạnh, quay lưng lại, cánh tay chậm rãi nâng lên, ôm trước ngực Lăng Tuyết Mạn, mà bàn tay che trên bụng nàng khẽ vuốt, tươi cười bên môi không chân thật, "Mạn Mạn, giá như nàng mang chính là con của ta, thì thật tốt… Giá như người nàng yêu là ta, lại thật tốt…"

Lăng Tuyết Mạn động cũng không dám động, ngơ ngác nhìn mặt Mạc Kỳ Minh, sợ tay hắn dùng sức, một chưởng vỗ xuống… Mà nàng, cũng không dám nói một câu kích động hắn…

Đột nhiên, có mùi máu tươi nồng đậm truyền vào trong mũi, Lăng Tuyết Mạn theo bản năng dời ánh mắt xuống dưới, lại bỗng dưng thoáng nhìn trên cánh tay Mạc Kỳ Minh, màu đỏ gần như thấm đầy cả một cánh tay…

"Đây là…" Lăng Tuyết Mạn mở miệng, yết hầu lại bị cái gì ngăn chặn, phát không ra âm.

Mạc Kỳ Minh không thèm quan tâm nói: "Là máu mẫu hậu, không cẩn thận dính vào."

"Mẫu hậu!" Chóp mũi Lăng Tuyết Mạn đau xót, nước mắt rơi như mưa, "Mạc Kỳ Minh, ngài không cần ác tâm như vậy được không? Ngài rốt cuộc muốn thế nào!"

Mạc Kỳ Minh cười nhạt, "Ta muốn nàng… hôn ta một chút."

"Ách… Như vậy sao được?" Lăng Tuyết Mạn khóc đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Ngươi không cần yêu cầu quá phận, ta có phu quân!"

"Vậy thì thế nào? Ta muốn nàng hôn ta." Môi Mạc Kỳ Minh cong lên một chút, ánh mắt mang theo đắc ý, liếc xéo Mạc Kỳ Hàn, lười nhác nói: "Ta chính là muốn Mạc Kỳ Hàn nhìn tận mắt, lại nói, môi của nàng, ta cũng không phải không hôn qua!"

Lăng Tuyết Mạn giận cắn răng, "Ngươi – "

Mà Mạc Kỳ Hàn lập tức nhớ lại chuyện đè nặng ở trong lòng hắn, trong mắt hừng hực lửa giận, trường kiếm dựng lên!

"Hàn tiểu tử!"

Hoa Mai bà bà vội hô một tiếng, gia nhập chiến đấu, hai người đối phó gần năm mươi sát thủ, tình hình chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Vô Cực chờ không kịp đạn tín hiệu phát ra, hai mươi mấy bóng đen lao đến!

Lăng Tuyết Mạn nhũn chân ra, gần như ngồi phịch ở trong lòng Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh nhìn trận đánh, lại không chút khẩn trương, cúi đầu cười, thuận thế hôn lên môi Lăng Tuyết Mạn!

Mùi máu tươi càng ngày càng nặng, Mạc Kỳ Minh hôn nàng, nàng lại cảm giác hô hấp của hắn có chút không đúng, nhưng mà, nàng hơi phản kháng, tay hắn che trên bụng nàng liền tăng thêm một phần lực đạo, nàng cũng không dám nữa động, tùy ý hắn nhẹ nhàng liếm đôi môi cánh hoa nàng, chỉ là cắn chặt khớp hàm cự tuyệt không cho lưỡi của hắn xâm nhập.

Bỗng dưng, nàng nhớ lại chủy thủ giấu ở trong tay áo!

Cổ tay phải nhẹ nhàng lay động, Lăng Tuyết Mạn cầm chủy thủ, lặng lẽ để ở bụng Mạc Kỳ Minh, quay đầu, rời môi hắn, ra vẻ hung ác nói: "Không nên động! Cử động nữa ta giết ngài!"

Mạc Kỳ Minh chậm rãi cúi đầu, nhìn chủy thủ, chẳng những không sợ hãi, ngược lại buồn cười, chế nhạo nói: "Mạn Mạn, nàng đây là giết người sao? Tay run như vậy, có thể nắm được đao sao?"

"Ngươi… Ngươi không cần khinh ta… ta đã giết người, thật sự… Ngươi nhanh thả chúng ta, nếu không… nếu không ta thật sự đâm xuống!" Lăng Tuyết Mạn ngập ngừng nói, tay phải cầm đao lại càng thêm run, nàng chỉ muốn hù dọa hắn mà thôi.

"Ha ha."

Mạc Kỳ Minh cười rộ lên, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt, Lăng Tuyết Mạn kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ trong phút giây này, bàn tay hắn đang che bụng nàng nâng lên, tùy tiện một phen, chủy thủ liền nằm trong tay hắn, sau đó tùy tay giương lên, cắm chủy thủ vào tảng đá.

Lăng Tuyết Mạn quá sợ hãi, nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch, "Oa!" một tiếng khóc rống lên!

"Khóc cái gì? Khóc nàng không thể giết ta sao?" Mạc Kỳ Minh khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía một tên thủ hạ, "Lấy kiếm ra!"

Thủ hạ lấy kiếm từ chỗ Lương Khuynh Thành, hai tay dâng.

Mạc Kỳ Minh đem chuôi kiếm nhét vào trong tay Lăng Tuyết Mạn, ôn nhu cười nói: "Mạn Mạn, chủy thủ quá ngắn, nàng không biết dùng, sử dụng kiếm đi, thanh âm đâm vào thân thể, nghe cũng tốt!"

"Ngài… Ngài điên rồi… Ta… ta không muốn giết ngài, ta chỉ là muốn ép ngài thả chúng ta…"Lăng Tuyết Mạn dại ra, giật mình nhìn kiếm trong tay, không biết làm sao.

Đánh nhau đã ngừng, có đám người Vô Cực gia nhập, sát thủ sống sót chỉ còn lại mấy người, đã lui đến bên người Mạc Kỳ Minh, nâng kiếm trong tay, tùy thời chuẩn bị bảo vệ Mạc Kỳ Minh. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Mạc Kỳ Hàn tới gần, xem cảnh tượng trước mắt, nhìn Lương Khuynh Thành, lại đem ánh mắt dừng ở trên cánh tay không ngừng chảy máu của Mạc Kỳ Minh, nhăn mày.

Mạc Ly Linh từ trong nhà gỗ bị ám vệ mang đến đây, huyệt đạo được giải, lập tức bổ nhào qua, mở to hai mắt nhìn, nói: "Lăng nương nương, đừng giết phụ Vương con…"

Mạc Kỳ Minh luôn cười, chậm rãi nâng mũi kiếm lên, để tới lồng ngực của mình, thâm tình nhìn thiên hạ trong lòng, "Mạn Mạn, nơi này, là nơi ta vẫn muốn mang nàng tới, nơi này đã từng là nơi phụ Vương cùng mẫu thân ta đính ước, bọn họ nói, nam nữ cùng nhau đến nơi đây, sẽ gần nhau một đời một kiếp… Ta muốn cùng nàng một đời một kiếp…"

"Đừng… Kỳ Minh…"

Tay Lăng Tuyết Mạn không ngừng run, buông tay, muốn ném kiếm, lại bị Mạc Kỳ Minh cấp tốc bắt lấy, hắn nhìn nàng, không hề chớp mắt, bên môi tươi cười đơn thuần, không còn một tia nàng lừa ta gạt, sau đó, tay ôm lấy eo nhỏ của nàng đột nhiên đem nàng hướng trước người hắn, ôm chặt lấy nàng -

Ngay sau đó, có âm thanh chói tai vang lên, theo như lời hắn, thanh âm kiếm sắc đâm vào thân thể, thật kinh ngạc…

Lăng Tuyết Mạn nhìn mũi kiếm nhỏ giọt máu, đâm vào tim Mạc Kỳ Minh, mắt sẽ không còn chuyển động, trái tim có vẻ như ngừng đập, tĩnh mịch theo dõi mũi kiếm, cảm thụ độ ấm của tay hắn đang bao lấy tay nàng…

Kiếm dài đâm thủng ngực, máu thấm ướt đẫm như đóa mạn đà la nở rộ trên đường đến Hoàng Tuyền, xinh đẹp, phong lưu!

"Phụ Vương!"

"Chủ tử!"

Mạc Ly Linh bổ nhào qua quỳ xuống, ôm lấy chân Mạc Kỳ Minh, "Vì sao? Vì sao? Phụ Vương!"

Tất cả sát thủ quỳ trên mặt đất, Mạc Ngự Minh kiếm cũng rơi xuống đất…

Thân mình chao đảo, Mạc Kỳ Minh không đứng vững được, chậm rãi ngã xuống…

"Vì sao? Tất cả những điều này đến tột cùng là vì sao!" Lăng Tuyết Mạn khóc, ôm lấy đầu Mạc Kỳ Minh.

"Ta chỉ muốn… chết ở trong tay nàng… Nhưng nàng rất thiện lương, không hạ thủ được… Ta chỉ có thể tự bản thân mình động thủ… Mạn Mạn, đừng khóc… Đừng khóc…"

Mạc Kỳ Minh tái nhợt mặt, suy yếu nói, máu trên cánh tay, máu trên ngực, chảy xiết như nước sông trào ra…

Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, dán lên mặt Mạc Kỳ Minh, khóc không thành tiếng, "Không, là ta giết ngài… Là kiếm trong tay ta đâm xuyên qua thân thể của ngài… là ta… ta lại giết người… lại giết người… Không cần chết, Kỳ Minh ngài đừng chết, van cầu ngài đừng chết… Ta tha thứ cho ngài, cho dù ngài đã thương tổn ta thế nào, ta đều tha thứ, ngài không được chết… cầu ngài…"

"Mạn Mạn, đời này, ta rốt cục hiểu được cái gì gọi là tình yêu… Bỏ hết thiên hạ, chỉ vì nàng… Kiếp sau, có kiếp sau không, kiếp sau ta sẽ gặp nàng…"

Vang lên bên tai hắn tiếng nỉ non đứt quãng, nàng khóc càng thêm bi thương, nâng mặt hắn, không ngừng lắc đầu, "Đừng chết, đừng chết, ta chỉ muốn trọn đời này sống vui vẻ, đáp ứng ta không được chết…"

Ánh mắt Mạc Kỳ Minh dần dần tan rã, trong miệng máu tươi trào ra, thanh âm càng thêm suy yếu,"Kiếp sau… Không cần có thù hận… Không cần có ân oán… Linh nhi…"

"Phụ Vương, Linh nhi ở đây!" Mạc Ly Linh khóc, ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Minh, thương tâm.

"Nhớ kỹ… Phụ Vương hôm nay dặn con… không được ghi hận bất luận người nào… sống cho tốt… huynh đệ thương nhau…"

"Vâng, phụ Vương, Linh nhi nhớ kỹ, nhớ kỹ…"

Mạc Kỳ Minh khẽ động môi, miễn cưỡng cười, ánh mắt chậm rãi dời về phía Mạc Kỳ Hàn.

Mạc Kỳ Hàn động lòng, ngồi xổm xuống bên cạnh, nói: "Ngươi nói đi."

"Ta… Đem mạng trả lại cho… đại ca! Nợ ngươi… kiếp sau… ta sẽ trả lại cho ngươi!" Mạc Kỳ Minh thở từng ngụm từng ngụm, cuối cùng nói một câu, "Đêm đó ta… không có chạm vào… Mạn Mạn… nàng… trong sạch"

Giọng nói Mạc Kỳ Minh nhỏ dần, cuối cùng tay muốn xoa khuôn mặt nữ tử mình yêu thương, vươn đến giữa chừng, lại vô lực, buông xuống, vĩnh viễn nhắm mắt lại…

"Chủ tử – "

"Phụ Vương -!"

Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy trước mắt trời đất rung chuyển, tai đột nhiên nghe không được bất thanh âm nào, chỉ nhớ rõ, tự tay nàng giết hắn…

Trước mắt đột nhiên tối sầm, đầu óc dần mất đi tri giác, ngửa mặt rồi ngã xuống…
Bình Luận (0)
Comment