Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 50

"Ha ha, có lẽ hắn đang chờ người đến cứu nàng, hắn muốn biết người cứu nàng sẽ là ai!" Mạc Kỳ Hàn cười, con ngươi thâm trầm như bóng đêm sâu không thấy đáy.

Lăng Tuyết Mạn trầm mặc một lát, bỗng dưng gắt gao nắm lớp áo trước ngực Mạc Kỳ Hàn, vội vàng hỏi: "Ngươi nói phụ thân ta là người xấu sao? Tại sao có thể nhẫn tâm đi hại một đứa nhỏ tốt với ta? Ta không tin, ta thật sự không tin!"

Mạc Kỳ Hàn phức tạp nhìn Lăng Tuyết Mạn, nếu như nói nàng giờ phút này là diễn trò với hắn, như vậy tâm cơ của nàng cũng đủ sâu. Nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết, một chút cũng không giống, nàng nói chuyện làm việc là tùy ý như vậy, mang ý mình nói trắng ra, há mồm sẽ chọc giận hắn, hơn nữa nàng đối với hắn có vẻ như cũng không có ý tứ miệt mài theo đuổi, càng không có bất cứ hành động dị thường nào, tỷ như mượn cớ tiếp cận Hương Đàn Cư!

"Nói chuyện a, ngươi nói cho ta, phụ thân ta đến cùng có phải là người ác độc như thế không?" Lăng Tuyết Mạn dùng sức lắc Mạc Kỳ Hàn, không muốn tin hỏi.

Kỳ thực nàng mặc kệ Lăng Bắc Nguyên là người như thế nào. Nhưng nàng không thể vì bản thân mình mà hại Ly Hiên!

Mạc Kỳ Hàn làm cho Lăng Tuyết Mạn dựa vào người hắn, nhẹ vỗ về mái tóc đen bóng của nàng, thản nhiên nói: "Tuyết Mạn, trên đời này rất khó phân rõ ràng người tốt hay người xấu, phụ thân nàng có phải người tốt không, ta không xác định. Nhưng có một điều nàng hãy nhớ kỹ, đừng đặt bản thân mình vào nơi nguy hiểm, ta không phải thần tiên, không có khả năng lần nào cũng cứu được nàng, tựa như lần trước nàng ngu ngốc hại bản thân mình suýt chết cháy, mạng người là đáng quý nhất, ta cũng không phủ nhận ta không phải quân tử, bởi vì nàng hiện tại khuất phục ta khẳng định không phải do nàng tự nguyện, ta cũng vui vẻ dùng phương thức này ép nàng đi vào khuôn khổ, nhưng ta thừa nhận ta đối với nàng có ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Nguyên nhân lúc này ta ra tay cứu Mạc Ly Hiên cũng có một ít là vì cứu nàng. Nếu như có thể làm cho Hoàng Thượng chủ động thả nàng, cũng có thể giúp ta giảm một chút phiền toái."

"Ngươi thật sự thật sự cứu ta sao? Độc Ly Hiên thật sự khó giải sao?" Lăng Tuyết Mạn hỏi hết sức cẩn thận, nàng muốn chính tai nghe hắn trả lời.

"Ừ, ta không tiện ra mặt, nên phái người theo dõi, một khi nàng gặp nguy hiểm bọn họ sẽ liều chết cứu nàng thoát hiểm! Mạc Ly Hiên chắc chắn sẽ không có việc gì, tin ta một lần được không?" Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, ôn nhu nói.

Lăng Tuyết Mạn gật đầu, hốc mắt chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ta tin. Ta hiện tại chờ mong nhất chính là Ly Hiên có thể vui vẻ xuất hiện ở trước mặt ta, không để ta đau đớn day dứt."

"Tại sao lại khóc? Ta tới thăm nàng một lần cũng không dễ dàng, không thể lãng phí thời gian, huống chi hai ngày nay ta không có ngủ, hiện tại buồn ngủ quá, nàng ngoan ngoãn ngủ cùng ta một chút được không?" Mạc Kỳ Hàn uể oải lười nhác ngáp một cái, nhắm hai mắt lại.

"Ngươi làm sao hai ngày không ngủ? Ngươi đi kỹ viện phải không?" Lăng Tuyết Mạn lau nước mắt chất phác hỏi.

"Sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co lại mãnh liệt, mở to mắt, cả giận nói: "Nàng xem bản công tử không có phẩm cách như vậy à? Việc dạo kỹ viện mà nàng cũng nói được! Bản công tử mệt thành như vậy còn không phải là vì bảo trụ cái mạng nhỏ của nàng sao? Nàng thật là nha đầu không có lương tâm, đáng đánh đòn!"

"Không cần!" Lăng Tuyết Mạn che hai tay lên mặt, "Không cho ngươi đánh ta!"

"Hừ! Nàng làm như bản công tử ăn no rỗi việc, không có việc gì thích đánh người a. Nhất là nữ nhân, bản công không thèm động thủ!" Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh một tiếng, lại nhắm nghiền mắt.

"Vậy mà ngươi đã đánh ta hai lần, khinh bỉ ngươi!" Lăng Tuyết Mạn cắn răng nói.

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn vẫn nhắm lại, lành lạnh cảnh cáo: "Tuyết Mạn, nàng không phải lại ngứa da đi, nếu cần, bản công tử không ngại tiễn nàng một đoạn đường!"

Lăng Tuyết Mạn giận tái mặt, một cước đạp lòng bàn chân về phía Mạc Kỳ Hàn. Mạc Kỳ Hàn không lường trước được Lăng Tuyết Mạn dám to gan, trúng một cước, thét lớn một tiếng, mở mắt ra, gầm nhẹ: "Nha đầu chết tiệt kia, dám đánh lén bản công tử a."

"Ách, không, không có, hiểu lầm rồi, chỉ là ngẫu nhiên thôi, thông dâm tình nhân ngươi đừng tức giận a, đánh nữ nhân thật không phải là một hành động tốt, sẽ bị toàn xã hội mãnh liệt khiển trách, thừa dịp ngươi bây giờ mới xuất hiện một chút động cơ, nhất định phải bóp chết ở trong tã lót, không thể để lan tràn khuếch đại, chúng ta cần nỗ lực xây dựng một gia đình hài hòa, xã hội hài hòa."

Mặt Lăng Tuyết Mạn rút gân, vắt hết óc muốn vãn hồi cục diện, cũng gắt gao che mặt lại, e sợ dâm tặc đáng chết lại tặng nàng một cái tát.

"Nàng nói gì ta nghe không hiểu lắm." Mạc Kỳ Hàn buồn bực chau mày, lại vặn tay Lăng Tuyết Mạn đang bụm mặt ra, tức giận: "Được rồi, đêm nay tha cho nàng một lần phạm thượng, lần sau không được viện dẫn lời lẽ này nữa!"

"Hì hì, thật sao?" Lăng Tuyết Mạn cao hứng kéo tay Mạc Kỳ Hàn, hôn vào lòng bàn tay hắn kêu cái "chụt".

Mạc Kỳ Hàn giật mình, khóe miệng hiện lên một chút tươi cười sung sướng, "Nha đầu, như vậy rất tốt, nàng vừa rồi nhắc tới cái gì gia đình, nghe làm cho người ta cũng thoải mái, về sau cứ ngoan như vậy thì tốt rồi!"

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn lại hung hăng trợn mắt, dâm tặc đáng chết! Tưởng nàng thật sự là tiểu thư khuê các ôn nhu hiền thục sao? Bất quá cảm giác báo thù rửa hận vừa rồi thật là thích!

Hưng phấn, Lăng Tuyết Mạn thừa dịp tâm tình Mạc Kỳ Hàn thật tốt, dũng cảm nhắc nhở: "Tình nhân, ta nói cho ngươi biết, ngươi có bao nhiêu nữ nhân là chuyện của ngươi. Nhưng không cho phép ngươi đi thanh lâu! Không đúng, nếu ngươi đi thanh lâu sẽ không được về lại còn chạm vào thân thể của ta, ta sợ ngươi mang về một thân bệnh hoa liễu lây cho ta!"

"Nha đầu, nàng không mệt nhưng ta thật sự mệt a. Mấy lời vô nghĩa này nàng giữ cho bản thân đi!" Mạc Kỳ Hàn ngáp sâu một cái, vỗ vỗ tay Lăng Tuyết Mạn, hoàn toàn lờ đi nhắc nhở của nàng.

"Ây da, ta nói thật! Ta luôn luôn cho rằng người ta chết thất bại nhất chính là kiểu nhiễm bệnh mà chết này, ngươi nhớ kỹ lời của ta, ngươi chết hay không chết ta mặc kệ, nhưng ta không muốn chết như vậy đâu!"

Lăng Tuyết Mạn sốt ruột kéo ngực Mạc Kỳ Hàn, nàng hoàn toàn không biết nam nhân này suốt ngày làm gì, cũng không biết nam nhân này thân phận ra sao, nhưng thời đại này nam nhân cơ bản đều thích dạo thanh lâu, cho nên nàng vì mình suy tính một chút.

"Trời ạ! Tiểu tổ tông, nàng có phiền hay không a?" Mạc Kỳ Hàn giận đau cả đầu, ngồi dậy, gầm nhẹ: "Bản công tử có thân phận gì? Nữ tử thanh lâu xách giày cho bản công tử cũng không xứng! Nàng ít buồn lo vô cớ đi, nếu nàng mà mắc cái bệnh đường sinh dục kia, bản công tử còn muốn chất vấn nàng có phải hồng hạnh vượt tường không!"

Lăng Tuyết Mạn mê mang, chậu nước này hắt trở lại nàng. nguồn TruyenFull.vn

"Ách, cái gì? Ngươi không thể bẻ cong sự thật a. Ta…"

Lăng Tuyết Mạn còn muốn sửa đúng, đã bị Mạc Kỳ Hàn trợn tròn mắt, không chút khách khí ngắt lời nàng, "Nếu sức lực tốt, bản công tử sẽ không để ý, ở trong nhà tù này muốn nàng!"
Bình Luận (0)
Comment