Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 96

"Cha cho rằng không phải, Ngũ Vương gia gần đây bận rộn điều tra sự việc của con, chắc sắp có manh mối, chỉ đơn giản nhìn cái sự kiện bố cáo quỷ dị này, liền biết là có người muốn lợi dụng việc Tứ Vương gia qua đời để đạt tới mục đích trừ bỏ con, chỉ là chẳng biết tại sao tiểu Vương gia sẽ hôn mê đúng lúc như vậy!" Lăng Bắc Nguyên nói.

Lăng Tuyết Mạn mở to mắt, cảm giác mình tim đập lợi hại, "Cha, vậy tại sao Ly Hiên sẽ hôn mê ở trong phủ chúng ta? Con cảm giác rất kỳ quái a, một người vô duyên vô cớ làm sao có thể hôn mê?"

"Tuyết Mạn, không thể nói bừa, hiện tại Hoàng Thượng còn chưa tiêu trừ cảnh giác đối với Lăng phủ, trong lòng cũng luôn hoài nghi, nếu như mượn sự việc này hỏi tội Lăng gia, cả nhà chúng ta đều xong rồi! Con không phải là hoài nghi là cha ra tay đó chứ?" Lăng Bắc Nguyên giảm thấp giọng, vội vàng nói.

"Cha, con không biết, con chỉ là quá quan tâm Ly Hiên, con không muốn nó xảy ra việc gì, không chỉ vì nó bây giờ là chỗ dựa vững chắc của con, càng bởi vì nó gọi con một tiếng mẫu thân, cha hiểu không?" Lăng Tuyết Mạn nâng đôi mày thanh tú, nghiêm túc nói.

Lăng Bắc Nguyên thở dài, "Đúng vậy, khó được tiểu Vương gia cùng con có duyên phận, lại trân trọng cho con như vậy, cha cũng cao hứng cho con a! Chỉ cần tiểu Vương gia còn sống, những ngày sau con còn có nơi trông cậy, nhưng cha cũng lo lắng a!"

"Cha, cha lo lắng là…"

"Cha cảm thấy tiểu Vương gia đột nhiên hôn mê có vẻ như quá trùng hợp! Cha đoán rằng, hẳn là có người âm thầm động tay động chân, nghĩ rằng cứ như vậy, có thể một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, nhưng ngoài ý muốn chính là, tiểu Vương gia lại đột nhiên tỉnh lại, phá vỡ kế hoạch hung thủ."

Nói đến đây, Lăng Bắc Nguyên đột nhiên ngừng lại, lông mày nhăn sâu hơn, tiếng nói cũng giảm cực nhỏ, vội vàng nói: "Tuyết Mạn, con đi ra lần này, tiểu Vương gia ở nơi nào?"

"Nó ở -" Môi Lăng Tuyết Mạn vừa động, sắp thốt ra, lại dừng lại, phức tạp nhìn Lăng Bắc Nguyên, dâm tặc bảo nàng nhìn mọi việc phải dùng tâm mà nhìn, cho nên nàng không nên tùy tiện mà nói ra mới tốt, để tránh Ly Hiện lại gặp nạn.

"Tuyết Mạn?" Lăng Bắc Nguyên nóng nảy, thúc giục.

"Ách, cha, Ly Hiên chắc là tiến cung rồi, lúc con đi, nghe nói nó muốn vào cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương." Lăng Tuyết Mạn viện một cái lý do.

Lăng Bắc Nguyên hồ nghi nhìn Lăng Tuyết Mạn một hồi lâu, như là lầm bầm lầu bầu, hoặc như là nói cho Lăng Tuyết Mạn nghe, "Hung thủ này ác độc như thế, âm mưu lần đầu không được, nhất định sẽ có lần hai, mạng tiểu Vương gia vẫn thật là đáng lo!"

Lăng Tuyết Mạn biến sắc, cả kinh nói: "Cha nói Ly Hiên gặp nguy hiểm sao?"

"Haiz, cha cũng không biết, chỉ có thể cầu xin ông trời phù hộ!" Lăng Bắc Nguyên có chút giận dữ nói. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lăng Tuyết Mạn lập tức lâm vào mê mang, nàng phân không rõ ai là người tốt, ai là người xấu, dâm tặc khi dễ nàng, lại nói mình là người tốt, Lăng Bắc Nguyên là cha ruột của nàng, lại có thể là hung thủ hạ độc Ly Hiên, hoặc là bị người khác lợi dụng

Đầu óc bắt đầu quay mòng mòng, nàng rốt cuộc nên tin ai? Tin dâm tặc hay là cha nàng?

Trong thư phòng, không khí trở nên trầm tĩnh, Lăng Bắc Nguyên dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, Lăng Tuyết Mạn hỗn độn suy nghĩ, đột nhiên, nàng rất muốn gặp Ly Hiên -

"Cha, con trở về Tứ Vương phủ, sau này sẽ lại đến thăm cha cùng nương."

Lăng Bắc Nguyên mở mắt ra, nghi ngờ hỏi: "Mới đến một chút đã muốn đi sao? Không ở trong phủ dùng bữa sao?"

"Không, con đi ra thời gian dài, ngộ nhỡ lại có cái gì đột biến, lại muốn liên lụy trên dưới Lăng gia!" Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, cố cười nói.

"Ừ, cha không giữ con, ngày sau con phải cẩn thận mọi sự."

"Vâng, con nhớ kỹ."

Hai người đi ra ngoài, đi hướng phòng khách, ai ngờ, mới ngang qua thư phòng, một nha hoàn bưng một chậu nước vội vả đi tới, thẳng tắp đụng vào Lăng Tuyết Mạn!

"A -"

"Lớn mật!" Lăng Bắc Nguyên gầm lên giận dữ, vội nhìn Lăng Tuyết Mạn, chỉ thấy toàn bộ nước trong chậu hắt ở trên người Lăng Tuyết Mạn, từ ngực tới vạt áo hoàn toàn ướt sũng!

Lăng Tuyết Mạn giật mình cúi đầu nhìn quần áo của mình, mà nha hoàn kia đã sợ đến co rúm lại, lại nghe đến Lăng Bắc Nguyên răn dạy, liền "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, đầu đập như giã tỏi, sắc mặt trắng bệch không ngừng cầu xin tha thứ, "Lão gia, nô tì đáng chết! Nô tì đáng chết! Tứ Vương phi tha mạng a!"

"Nha đầu phòng nào? Đi đường không có mắt sao?" Lăng Bắc Nguyên tức giận vô cùng, lớn tiếng quát.

"Lão gia, nô tì biết tội, nô tì đáng chết." Nha hoàn kia chỉ còn biết đập đầu và nói đáng chết.

Lăng Bắc Nguyên giận xanh mét mặt, "Người đâu, mang xuống đánh."

"Cha!" Lăng Tuyết Mạn khoát tay, nhìn nha hoàn kia vài lần, có chút không nỡ nói: "Thôi, nàng cũng là không cố ý, con đổi bộ quần áo là được, đừng phạt."

"Tuyết Mạn!" Lăng Bắc Nguyên ngoài ý muốn híp híp mắt.

Lăng Tuyết Mạn cười mỉm, "Cha, con không tức, ngài cũng đừng giận, tức thân thể cũng không tốt." Nói xong, nhìn về phía nha hoàn còn đang dập đầu, nói: "Ngươi đứng lên đi, hầu hạ ta thay quần áo!"

"Cảm ơn Tứ Vương phi! Nô tì cám ơn Tứ Vương phi!" Nha hoàn cảm động đến rơi nước mắt lại dập đầu lạy ba cái, mới hơi bò lên, khiếp đảm nhìn Lăng Bắc Nguyên một cái, vội đỡ Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu nói: "Tứ Vương phi, nô tì hầu ngài!"

"Cha, con đi." Lăng Tuyết Mạn cười với Lăng Bắc Nguyên.

"Ừ, cha đến phòng khách chờ con."

"Vâng."

Cùng lúc đó, khi Lăng Bắc Nguyên đi khỏi, sau cửa thư phòng xuất hiện một thân ảnh màu xanh, tóc hoa râm dùng một một sợi dây vải cùng màu buộc lại, bóng dáng nhìn như là một vị phu nhân, mà quay mặt đến lại làm người ta buồn cười, chỉ thấy râu hoa râm cùng lông mày đều bị nhuộm thành màu xanh, mặt đỏ, làm cho người ta liên tưởng đến một thành ngữ: hoa hồng liễu lục!

"Làm cái gì vậy? Từ sáng tinh mơ đã phải chờ, hồi lâu mới đến đàm luận, hại lão nhân ta trốn ở trên xà nhà, eo mỏi lưng đau a!"

Thiên Cơ lão nhân vừa duỗi chân cẳng, vừa oán trách, đột nhiên nghe có tiếng người nói chuyện truyền tới, tròng mắt xoay một vòng, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, ngồi trên xà nhà.

Trong phòng bếp, quản sự Lưu Tam rảnh rang dựa ở trên khung cửa, nhìn nhóm lão mụ đầu bếp bận rộn, nói, "Các ngươi tay chân nhanh chút! Sắp tới giờ cơm, làm trễ nãi việc của Tứ Vương phi, ai cũng đảm đương không nổi!"

Mọi người vội gật đầu, bận rộn làm việc.

Lưu Tam tùy ý quét mắt phòng bếp, cặp mắt nhìn như thanh thản lại mang theo một chút sắc bén, đột nhiên căng thẳng, không tốt, thiếu một nha hoàn làm việc vặt!
Bình Luận (0)
Comment