Mị Hoặc Vô Hình

Chương 2


Sáng hôm sau, Kiến Ngụy đưa Kha Nhi tới một lâu đài nằm sâu trong rừng, nơi này là một tòa lâu đài cổ kín màu ngà vôi, được xây dựng theo phong cách Châu Âu, ngoại trừ những người có máu mặt trong xã hội đen mới có thể đến đây, thì những thứ tép rêu chỉ có thể trụ ở bên ngoài.
Tòa cổ kín không biết được xây dựng vào thời gian nào nhưng từ ngoài nhìn vào, nó vẫn mới mẻ, sang trọng, xung quanh có rất nhiều vệ sĩ mặc vest trắng, vẻ ngoài trang nghiêm nhưng nhìn mặt bọn họ như tử thần.
Vào bên trong là đại sãnh lớn, đã có không ít những nhân vật có tiếng ở đó, có thể thấy cuộc đấu giá chuyến hàng lần này rất được bọn họ quan tâm.
Trong đại sãnh, các ghế da bọc trắng được xếp ở các góc, có thể nhìn thấy màn hình lớn đã được chuẩn bị sẵn, mọi người cũng đã yên vị nhưng còn hai vị trí ở giữa vẫn chưa có chủ nhân.
Khi Kiến Ngụy cùng Kha Nhi xuất hiện, mọi ánh mắt đều dồn về phía hai người, Kiến Ngụy một thân Tây Âu bạc, vẻ mặt âm lãnh, đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh, quanh người cũng tỏa ra hàn khí lạnh cả xương sống.
Kha Nhi hôm nay chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, trong cô giống như một tiểu thiên thần đi bên cạnh một ác quỷ, đôi mắt hờ hững nhưng chẳng nhìn đâu cả, chỉ nhìn thẳng màn hình trước mặt, còn mọi người cô xem như không khí.
Mọi người xung quanh cũng đánh giá cô gái đi chung với Kiến Ngụy, mọi ánh mắt cứ như tia lade chiếu thẳng vào cô, xem cô giống như động vật quý hiếm mà dòm ngó.
Bọn họ rất tò mò muốn biết cô gái này có quan hệ như thế nào với Kiến lão đại ? sao có thể cùng hắn sóng vai đi vào đây ? ai cũng biết Kiến lão đại có không ít phụ nữ nhưng việc để một cô gái đi chung với mình đến chỗ đấu giá giao dịch thì thật là chuyện chưa từng xảy ra.
Mọi người đánh giá cô gái trước mặt, gương mặt thanh tú tựa thiên thần, làn da trắng nõn, đôi mắt màu hổ phách nhưng vô hồn, đôi môi hồng nhuận hơi hé ra, trên người chỉ mặc một chiếc váy trắng không xa hoa như mấy cô gái đi cùng họ.
Nhìn cô trang nhã nhưng cao quý, tựa một thiên thần mới đến nhân gian, làm mọi người cảm giác tim chợt đập loạn nhưng khi nhìn ánh mắt mang theo sát khí chết người của Kiến Ngụy, mọi nười lập tức thu lại tầm mắt, bọn họ vẫn còn muốn sớm đi gặp Diêm Vương.
Hai người đi tới giữa sãnh, nơi đặt hai bộ ghế dài song song nhau, chứng tỏ hai chỗ này dành cho khách đặt biệt ngồi. Kiến Ngụy cùng Kha Nhi ngồi một bên ghế, hai người không tỏ vẻ lạ lùng khi ngồi ngay tại chỗ này.
Mọi người cũng ngồi vào chỗ của mình nhưng chỗ còn lại ở giữa đại sãnh vẫn còn trống, mỗi người bắt đầu đi vào trầm tư.
Người chủ trì hôm nay tên Jack, là một ông già đã ngoài sáu mươi, là người ngoại lai nhưng thế lực không thua kém Kiến Ngụy, vì là bậc tiền bối nên bọn họ mới nể mặt đến xem đợt hàng này có giá trị như thế nào.

Nhưng thật ra cũng có chút tham vọng, bọn họ muốn kết giao với Jack bởi ông ta có không ích trong tay những mối làm ăn lớn, tuy đã già và cũng từng tuyên bố rút khỏi giới hắc bang nhưng thật chất ông ấy chỉ bước ra có một chân, chân còn lại trụ rất vững trong cái thế giới tối tâm này.
Jack chống gậy đi ra, đầu tuy bạc trắng, trên mặt có nhiều vết nhăn nhưng khí thế vẫn khiến người khác có chút kinh sợ.
Jack đứng trên thềm cao nhìn xuống mọi người, mắt dừng ở chỗ Kiến Ngụy cười nhẹ như chào hỏi, lại lướt qua chỗ ghế trống còn lại thì nhíu chặt mày nhưng chỉ là thoáng qua.
Kha Nhi nhìn thấy cảnh đó cũng không tỏ vẻ gì, cả người dựa hẳn vào người Kiến Ngụy, đôi mắt màu hổ phách hờ hững nhìn về Jack, tiếp tục quan sát hành động kế tiếp của ông.
“ Hôm nay rất cám ơn quý vị đã nể mặt ông già này đến đây làm khách, ta đảm bảo các vị sẽ rất hứng thú và vừa mắt với đợt hàng lần này.”
Jack liếc nhẹ tên thuộc hạ phía sau, tên thuộc hạ lặp tức bật màn hình lên, một loạt các loại khẩu súng hiện ra trước màn hình, gồm có Beretta 92, QSZ – 92, Mark 23, … còn có cả Desert Eagle nhưng vì sao chỉ toàn là súng lục ?
Kha Nhi có chút khó hiểu, nếu là Jack phát thiệp mời thì đợt hàng lần này không phải chỉ có súng lục, ít nhất phải có nhiều hơn, vì sao lại ít như vậy ?
Đấu giá vũ khí là để thu mua mấy loại súng mới sản xuất, bọn họ sẽ đem về phòng chế tạo để kiểm tra chức năng cùng phụ kiện, xem nó có độ bền cùng cự ly bắn bao xa, nếu như là hàng tốt thì bọn họ sẽ tự sản xuất ình nhưng lần này ngoài trừ Desert Eagle ra thì mấy khẩu kia chỉ là loại thường thôi.
Kiến Ngụy như hiểu được tâm tư của Kha Nhi, môi mỏng ghé sát bên tai Kha Nhi nhỏ giọng mà chỉ hai người biết.
“ Đó chỉ là chào hàng thôi.”
Nghe Kiến Ngụy nói thế, Kha Nhi cũng không phản ứng nhiều, chỉ tiếp tục chăm chú quan sát phía trước, nếu chỉ là chào hàng mà khoa trương như thế, vậy đợt hàng lần này chắc không đến nổi tệ.
Sau khi một loạt hình ảnh hiện ra, ngay sau đó một tên vệ sĩ đẩy ra một chiếc xe đẩy, bên trên là một cái gì đó được phủ bằng vải đỏ. Jack phất tay, tấm vải đỏ rút xuống, hiện ra trước mắt là một khẩu tiểu liên với vẻ ngoài khá lớn.
Đầu súng khá dài, thân hình cũng hơi to cỡ bằng đứa bé, hai dây đạn rất dài đặc hai bên, cho thấy sức bắn cực đại, có thể bắn ra rất nhiều đạn trong cùng một lúc.
Mọi người bắt đầu háo hức ngắm nhìn khẩu súng lớn, riêng Kiến Ngụy và Kha Nhi vẫn bình thản đánh giá khẩu đại liên kia.
Nhìn khẩu đại liên kia, Kha Nhi có chút thất vọng, loại súng này chỉ dùng cho quân đội, đem ra đấu giá có gì hay ? không biết lão già này vì sao lại tung ra nó ? nhưng chắc cũng không có chuyện gì tốt lành.
“ Phía trên như các vị đã thấy có tất cả bảy loại súng, mỗi loại năm thùng, mỗi thùng gồm năm mươi khẩu, còn khẩu đại liên này mới được chế tạo nên chỉ có bốn khẩu, giá khởi đầu là 100 triệu.”
Jack khàn khàn lên tiếng, mắt nhìn xung quanh đánh giá phản ứng của mọi người, cảm thấy rất hài lòng.
100 triệu ? – Tất cả điều giật mình với mức giá đó, suy nghĩ kỹ lại một chút, nếu là hàng thường thì sẽ dùng vạn để tính nhưng tính hàng triệu vậy chẳng phải là triệu đô sao ? … 100 triệu đô ?
Nhìn mấy khẩu súng kia chỉ là hàng thường ngoài Desert Eagle nhưng bốn khẩu đại liên cũng là hạng nặng ký, mọi người bắt đầu đi vào trầm tư suy nghĩ.
“ 200 triệu.” – Kiến Ngụy lên tiếng đầu tiên. truyện được từ
Mọi người thấy Kiến Ngụy ra tay tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không kiên kỵ mà lên tiếng bắt đầu kêu giá.
Mặc dù tên Kiến Ngụy này có tiếng trong giới hắc đạo nhưng ở nơi đấu giá này thì ai cũng như ai, chỉ là lần này Jack lại coi trọng hai người kia nhưng bọn họ cũng không nhân nhượng.
“ 250 triệu.”
“280 Triệu.”
“ 300 Triệu.”
Mọi người bắt đầu ra giá, Kha Nhi nhìn bọn họ với ánh mắt khinh thường, xem ra bọn họ bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Bọn họ đơn thuần chỉ muốn lấy lòng tên cáo già này thôi, mặc dù hắn đã già nhưng trong tay có không ít khách hàng có tiếng, có thể bọn họ muốn kiếm chát trong tay Jack cũng nên nhưng chỉ sợ – ‘ Đem lòng trao nhầm tâm.’
“ 500 Triệu.” – Một giọng nói trầm thấp có vài phần tà khí vang lên.
Mọi ánh mắt hướng về phía cửa, một thân Âu Phục đen, dáng người đàn ông cao ráo uy nghiêm, mang theo cỗ khí bức người đi tới, đôi mắt như chim ưng màu lục nhìn thẳng phía Jack.
Kiến Ngụy và Kha Nhi không quan tâm, hai người bình thản nhìn về phía khẩu đại liên, bởi bọn họ đều biết kẻ đến là ai ?
Người đàn ông đi tới, ngũ quan tuấn lãng tà mị, sát khí quanh người đầy áp bức, đôi mắt chim ưng màu lục, sóng mũi cao ngất, đôi môi có đó dày vừa phải hơi nhếch lên, mái tóc đen láy, dáng người cao cao tại thượng.
Jack nhìn thấy người đàn ông đi tới trước mặt mình, tuy có chút tức giận nhưng không muốn phá hỏng mục đích chính của ngày hôm nay, ông cười cười nói.
“ Man lão đại, anh hình như tới trễ.”
“ Man Cảnh Ân tôi luôn rất đúng giờ.”
Nói xong, hắn nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cũng không buồn liếc những người ngồi đối diện hắn.
Hắn là Man Cảnh Ân, con trai thủ lĩnh hắc đạo, mười lăm năm trước cha hắn bị ám sát, hắn mới mười tám tuổi đã chính thức lên làm lão đại hắc bang nhưng không phải vì là con trai thủ lĩnh mà bọn họ sợ hắn, nể phục hắn, bởi hắn thật sự có năng lực.
Nhưng có người phục cũng có người không phục, vì thế đã chia làm hai phe đối địch và bây giờ hai chiếc ghế cũng chứng minh sự đối địch rõ ràng như vậy.
Tuy không biết hôm nay vì sao Jack lại mời cùng lúc hai lão đại này đến ? nhưng có thể thấy ông ta rất có uy lực nên mới được hai người họ đến dự, bọn họ thật sự nể phục ông ta.
Kha Nhi không phản ứng gì, bởi vì từ lâu cô đã biết người đàn ông tên Man Cảnh Ân này nhưng chỉ nhìn hình ảnh cùng sơ lược cuộc đời của hắn ta. Ngoài ra cũng không quan tâm mấy nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hắn và Kiến Ngụy, cô cũng có chút tò mò.
Thật ra cô có thể hỏi Kiến Ngụy nhưng hắn không nói nên cô cũng không hỏi, bởi cô tin chắc một ngày nào đó Kiến Ngụy nhất định nói cho cô biết.
“ 500 trăm triệu, còn ai ra giá cao hơn nữa không ?”
Mọi người im lặng, cao thủ đã ra tay, giá cũng cao như vậy, nếu kêu cao hơn thì người chịu lỗ cũng chỉ có bọn họ, vì thế im lặng là vàng.
Bên Kiến Ngụy cũng im lặng, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Kha Nhi, môi nhếch lên cười thần bí, Kha Nhi tuy có chút khó hiểu nhưng Kiến Ngụy chắc sẽ nói cho cô biết, vì thế cô chỉ có thể chờ đợi.
Thấy mọi người không lên tiếng, người chủ trì gõ nhẹ lên bàn.
“ Thành giá.”
Nghe xong phán xét, Kiến Ngụy ôm Kha Nhi đứng dậy, chỉ nhìn Jack cười nhạt, gật đầu nhẹ một cái, sau đó đi tới trước mặt Man Cảnh Ân, vẻ mặt đầy cao ngạo.
“ Chúc mừng … cháu trai.”
Man Cảnh Ân cười lạnh. – “ Đừng nên ‘Thấy sang bắt quàng làm họ’, tôi nghĩ ông nên nhớ rõ câu nói này … Kiến lão đại hử ?”
Lạnh lùng nói với Kiến Ngụy xong, Man Cảnh Ân cũng không cần hắn trả lời, mắt hờ hững nhìn Kha Nhi, hắn có chút hứng thú nhìn Kha Nhi, vì đây là lần đầu Kiến Ngụy đem phụ nữ đi tới những nơi như thế này.
Nhưng khi hắn đánh giá Kha Nhi từ trên xuống, chỉ trong nháy mắt, hắn nhận thức về cô chỉ có thể dùng hai từ … thiểu năng.
Kiến Ngụy thấy Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi như thế cũng không tức giận, cánh tay đặc ở eo Kha Nhi siết chặt hơn, khiến tầm mắt Kha Nhi nhìn về phía Kiến Ngụy sau đó liếc nhìn Man Cảnh Ân một cái.
Đôi mắt màu lục giống hệt Kiến Ngụy nhưng quanh thân hắn có loại khí thế quỷ dị hơn Kiến Ngụy, không ấm áp mà rất lạnh lẽo khiến một chân cô lui về sau một chút, đầu cô cúi xuống không nhìn nữa.

“ Ta luôn nhớ rõ nhưng dù muốn hay không thì sự thật sẽ không thay đổi.”
Kiến Ngụy chậm rãi nói, rồi ôm eo Kha Nhi rời đi ,để lại Man Cảnh Ân một bộ dạng như Diêm La.
Man Cảnh Ân thấy hai người ly khai, nhếch môi khinh thường rồi đi về phía Jack.
Nếu Kiến Ngụy muốn chơi, hắn sẽ chơi với ông ta tới cùng … chú ư ? hắn chỉ có cha không có chú, tên đó chỉ có thể là địch thủ của hắn mà thôi.
………………………….
Chiếc Lexus chậm rãi chạy giữa đường phố tĩnh mịch, phía sau có thêm vài chiếc xe màu đen khác di chuyển.
Trong chiếc Lexus, Kha Nhi ngồi trong lòng Kiến Ngụy, vẻ mặt thản nhiên không có chút xấu hổ, còn Kiến Ngụy thì vẫn vuốt tóc cô, đôi môi nhếch lên đầy bí hiểm.
“ Bỏ lỡ cuộc làm ăn này không thấy thất vọng sao ?” – Kha Nhi nhẹ nhàng hỏi.
Việc hợp tác với Jack là chuyện tốt, ông ta có khá nhiều ngoại giao, có thể bọn họ cần giúp đỡ nhưng Kiến Ngụy làm thế chẳng khác nào tiếp tay giúp cho Man Cảnh Ân có cơ hội này, cô thật sự thấy khó hiểu.
“ Em nghĩ với thế lực của chúng ta bây giờ còn cần tên cáo già kia sao ?”
Kiến Ngụy lạnh giọng, đôi mắt màu lục nhìn thẳng đôi mắt màu hổ phách, Kha Nhi có thể thấy được trong mắt hắn không hài lòng với câu hỏi của cô.
Suy nghĩ một chút, cô bình thẳn nói. – “ Anh đang giúp Man lão đại ?”
Việc này nói ra có thể xem như là câu chuyện cười, cô nhớ không nhằm thì cha của Man Cảnh Ân đã đuổi Kiến Ngụy ra khỏi Man gia, còn cắt đứt quan hệvới hắn , cũng chiếm luôn vị trí lão đại hiện giờ Man Cảnh Ân đang chủ vị, thù hận lớn như vậy thì làm sao Kiến Ngụy giúp tên đó cho được ?
“ Cũng là cốt nhục tình thâm, giúp cháu mình một chút, có sao đâu ? … em sau này sẽ là Thím của nó, rộng lượng một chút đi.”
Hắn dịu dàng nói nhưng trong mắt lại có vài phần sát khí, điều này càng khiến Kha Nhi có thể khẳng định, Kiến Ngụy chắc đã vạch ra kế hoạch nào đó gài bẫy Man Cảnh Ân.
Nhưng cô cũng không quản nhiều, chuyện của Kiến Ngụy từ lâu cô đã không được xen vào, hắn làm gì là chuyện của hắn, cô chỉ có thể tuân lệnh mà thôi.
“ Tối mai hành động ?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Kha Nhi hiểu hắn ám chỉ điều gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“ Lần này không cần phải làm sạch sẽ, để lại chút vết bẩn cho bọn cảnh sát có việc mà làm, bọn họ ăn không rảnh việc cũng nên động tay động chân một chút.”
Nghe Kiến Ngụy nói thế, cô càng cảm thấy sự việc lần này mình sẽ được thoải mái hơn, vì thế vui vẻ gật đầu nhưng trên môi cũng chỉ hếch môi một cái.
Sau một lúc, Kiến Ngụy ôm Kha Nhi vào lòng, cằm đặt lên đầu cô, nhắm mắt dưỡng thần, Kha Nhi cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tối mai sẽ thật rất vui đây.


Bình Luận (0)
Comment